CHƯƠNG 119: MÀN GẶP MẶT NGẪU NHIÊN KINH DIỄM TRÊN HẢI ĐẢO
Lục Hi suýt chút nữa lật tung thành phố J lên rồi , Thẩm Dĩnh lại không hay biết gì, máy bay hạ cánh, kéo hành lý đặt vào xe thể thao mui trần của Phùng Tuyết Du, chạy đến khách sạn sang trọng nhất của thành phố hải đảo H.
Cô không có nhiều tiền, nhưng làm việc ở Hình Yên lâu như vậy, cũng có một khoản tiết kiệm nho nhỏ của riêng mình, lấy ra chi tiêu một chút cũng không phải vấn đề lớn gì, cô thật sự quá đau lòng, cần tiêu tiền để xóa nhòa.
Đại sảnh khách sạn vàng son lộng lẫy, vô cùng khí phách, hai người muốn thuê một gian phòng, chính là một gian phòng nối liền, phía dưới chính là phong cảnh hải đảo.
“Du Du, lấy chứng minh thư của cậu ra đi.” Khi giải quyết thủ tục vào ở, Thẩm Dĩnh có chút ngại ngùng lên tiếng.
Phùng Tuyết Du hào sảng vung tay: “Không sao, dù sao hai chúng ta ở chùng phòng, dùng của ai cũng vậy.”
Trong lòng Thẩm Dĩnh có chút áy náy, không nói cho cô ta biết thật ra chỉ là cô không muốn cho Lục Hi tìm được mình mà thôi, mặc dù không biết người đàn ông kia liệu có thật sự lòng nóng như lửa đốt mà tìm kiếm cô không, cô chỉ muốn bản thân yên tĩnh một chút, gạt bỏ tất cả những khả năng này.
Sau khi làm xong thủ tục vào ở, sắc trời không còn sớm, thành phố H ở gần vùng nhiệt đới, khí hậu rất thoải mái, bốn mùa đều như mùa xuân, hai người thay một bộ váy dài đi đến một nhà ăn đông đúc nhất đảo.
Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng hát du dường từ bên trong truyền ra, có ca sĩ thường trú ở bên trong biểu diễn.
Dưới bóng đêm, gió biển chầm chậm thổi đến, lướt nhẹ qua khuôn mặt và cơ thể Thẩm Dĩnh, lại không thể thổi tan buồn phiền trong lòng cô.
Phùng Tuyết Du chọn một chỗ ngồi lộ thiên ở bên ngoài, bàn bên cạnh có không ít người nước ngoài, mọi người cười nói sôi nổi.
Đồ ăn ở đây lấy hải sản làm món chính, Phùng Tuyết Du muốn ăn tôm hùm to và một số salad ăn kèm khác, thấy cô không vui ngồi trên ghế, chỉ vào đống lửa cách đó không xa nói: “Nhân viên phục vụ nói lát nữa còn có tiết mục tương tác, qua đấy nhảy một bài?”
Thẩm Dĩnh thu lại ánh mắt: “Không muốn nhảy, uống rượu đi.”
Phùng Tuyết Du kinh ngạc: “Uống rượu? Cậu chắc chắn chứ?”
Lần trước hai người bọn họ uống đến mẹ ruột cũng không nhận ra trong KTV đấy, nghĩ đến đây cô ta liền không khỏi nhớ lại một người, Lưu Sinh Yên.
Lần đầu tiên trong đời bị một người đàn ông chê bai như vậy.
“Được rồi, chúng ta đều có tâm sự, đều không vui, uống chút rượu cũng không sao!” Phùng Tuyết Du cười híp mắt gọi nhân viên phục vụ, gọi mấy ly cocktail và một chai champagne nhập khẩu: “Dù sao trời cao hoàng đế ở xa, cho dù bọn họ muốn quản cũng không quản nổi.”
Bữa cơm này coi như ăn rất thoải mái, cách đó không xa chính là mặt biển cô quạnh trong màn đêm, quay lại sau lưng lại là bầu không khí ồn ào náo nhiệt, rượu dần dần bị uống hết, tâm trạng cũng từ từ thả lỏng hơn.
Một tiếng ‘Cạch’ vang lên lanh lảnh, là tiếng cụng ly, Thẩm Dĩnh ngửa đầu một hơi uống cạn sạch, chất lỏng màu vàng nhạt biến mất bên bờ môi cô, dần dần cảm thấy choáng váng, suy nghĩ cũng có chút rời rạc: “Du Du, cậu nói vì sao đàn ông đều thích đứng núi này trông núi nọ chứ?”
‘Ợ ~’ Phùng Tuyết Du ợ một tiếng no nê, nghe thấy tiếng nói của cô, ánh mắt từ trên người đàn ông đẹp trai nước ngoài dời sang, bình chân như vại mà dựng ngón trỏ: “Bởi vì bọn họ - đê tiện!”
“...” Buồn phiền trong lòng Thẩm Dĩnh cứ như vậy bị đánh bay: “Nói thật, bây giờ tớ không muốn tin tưởng bất kỳ người đàn ông nào nữa.”
“Vì sao? Cũng vì kẻ cặn bã Đoàn Trí Thiên kia sao?” Phùng Tuyết Du lắc đầu, khinh thường xì một tiếng: “Không đáng.”
Thẩm Dĩnh không nói chuyện, đương nhiên cô biết không đáng, vô cùng không đáng, nhưng một lần lại một lần bị phụ lòng, bị lừa gạt, lòng của cô cũng chỉ là một miếng thịt dài, cũng có một ngày sẽ thủng trăm nghìn lỗ.
Cô thật sự không muốn gặp phải một lần như vậy nữa, cô thật sự không muốn, rất rất không muốn.
Qua ba chầu rượu, hai người đều đã ngấm rượu, trên gương mặt cũng lộ ra đỏ ửng riêng biệt khi say rượu, không những không khó coi, trái lại làn da càng có vẻ nõn nà.
Thẩm Dĩnh mặc bộ chiếc váy dài vải mỏng màu lam cẩm thạch, dài đến mắt cá chân, khi gió thổi khẽ tung bay, vô cùng phiêu dật.
Phùng Tuyết Du nhất định muốn kéo cô đi nhảy, Thẩm Dĩnh vì uống rượu mà có hơi mơ mang, không từ chối được bèn đi với cô ta.
Có không ít người nắm tay nhau vòng quanh đống lửa đang cháy sáng rực, tạo thành một vòng tròn, Phùng Tuyết Du tìm một chỗ đứng vào, Thẩm Dĩnh cũng đi theo, tiếc rằng nhiều người quá, hai người bị tách nhau ra, giữa hai người còn cách mấy người khác.
“Du Du, Du Du...” Thẩm Dĩnh gọi cô ta, chỉ là xung quanh thật sự quá ồn ã, Phùng Tuyết Du cũng chơi vui lắm rồi, căn bản không nghe thấy tiếng gọi của cô.
Ngay tại khi cô muốn đi đến tìm cô ấy, bỗng nhiên tay trái bị một bàn tay ấm áp bao trùm, cơ thể cô đột nhiên cứng đờ lại, tưởng rằng có người cầm nhầm tay, lập tức muốn rút tay lại, nhưng mà cô càng rút đối phương lại càng nắm chặt.
Đáy mắt Thẩm Dĩnh hiện ra vẻ tức giận, quay đầu định quát lên, lại đụng phải một đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy.
“Là anh?!”
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, động tác phản kháng của Thẩm Dĩnh càng kịch liệt hơn, đang say rượu cũng tỉnh được một nửa: “Anh theo dõi tôi?!”
Nếu như nói lần gặp mặt trước tại cô nhi viện thành phố J là ngẫu nhiên, vậy lần này thì sao, cô tuyệt đối không tin là trùng hợp!
Mã Thiên Xích cụp mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, rõ ràng cô đã uống rượu, cũng hơi say rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ửng hồng phơn phớt, nói chuyện cũng mang theo vài phần giọng mũi, váy dài cổ hình chữ V, áo màu xanh đậm cùng với làn da trắng ngần, mái tóc đen nhánh tung bay theo gió, quả thật rất bắt mắt.
Trong đám người, dường như anh ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô.
Nghe thấy cô tức giận chất vấn, người đàn ông thản nhiên nhếch môi: “Quả thật là trùng hợp.”
Anh ta không ngờ sẽ gặp cô ở nơi này, chỉ là thấy cô đang đứng ở chỗ này, nên mới đi đến dắt tay cô, còn nguyên nhân dắt tay, anh ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là rất muốn tựa gần vào cô mà thôi.
“Anh nói bậy!” Thẩm Dĩnh căn bản không tin: “Nước Z lớn như vậy, sau có thể trùng hợp đến vậy, anh chạm mặt tôi liên tục hai lần ở cùng một thời gian và một địa điểm chứ?”
Mã Thiên Xích nhún vai: “Quả thật không thể tưởng tượng nổi, nhưng đây chính là sự thật, lại nói, tại sao tôi phải theo dõi cô?”
“Anh!” Thẩm Dĩnh bị anh ta nói cho không nói lên lời, chỉ muốn lập tức giẫy khỏi tay anh ta, sắc mặt không khỏi trầm xuống: “Mặc kệ anh nghĩ thế nào, từ giờ trở đi, không được đi theo tôi, cũng không cần chào hỏi với tôi.”
Mã Thiên Xích cười nhạo: “Cô Thẩm là ân nhân cứu mạng của tôi, sao tôi có thể giả vờ nhưng không biết.”
Trong lòng Thẩm Dĩnh vốn đang rất buồn bực, lại thêm uống nhiều rượu, nhất thời không nhịn được tức giận mà nói anh ta: “Tôi mà biết anh dây dưa không dứt như vậy thì sẽ không cứu anh!”
Trong nháy mắt ý cười trong đáy mắt người đàn ông rút mất, đôi mắt hẹp dài kia khôi phục lại lạnh lẽo trước đó, khiến cho người ta nhìn mà thấy rùng mình: “À.”
Anh ta khẽ cười một tiếng, lập tức buông tay cô ra: “Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như.”
Thẩm Dĩnh rút tay lại, cảnh giác trừng mắt liếc anh ta một cái, bước nhanh rời khỏi.
Phùng Tuyết Du đang nhảy đến là high liền bị Thẩm Dĩnh kéo đi, trên đường đi cô ta còn chưa hết hi vọng phàn nàn: “Ơ ơ ơ, tớ còn chưa nhảy với người đàn ông mạnh mẽ kia xong đâu!”
“Đừng nhảy, còn nhảy thì không quay về khách sạn được đâu...”
Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên trước mắt có ba người đàn ông mặc âu phục màu đen xông đến, thân hình cao lớn, khí chất dọa người, nhìn vào cũng không phải loại tốt lành gì, đặc biệt là trên lỗ tai bọn họ đều cài thứ gì màu đen, giống như tai nghe vậy, vừa nhìn liền biết không phải người tốt lành rồi.
Bước chân Thẩm Dĩnh hơi chệch, trong lòng có chút hoảng loạn, muốn lách qua mấy người đi sang bên cạnh, lại bị ngăn cản: “Ngại quá cô Thẩm, ngài Mạnh muốn dẫn cô đi một chuyến.”