Dương Hoắc Nam òa khóc như một đứa trẻ. Thút thít nói.
-Tại... tại anh muốn chơi 'vợ' thôi mà T.T
Chơi??? (=.=///)
-Khụ...
Tiếng ho nhẹ của Dương Hoắc Thành ngồi ở trên ga-bin xe.
Sao có cảm giác sắp chết vì sự băng giá của anh ta vậy??
-Tôi... tôi xin lỗi. Lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.
-Cô nên biết thân phận của mình đi.
-...- Dương Tuyết.
'' ĐỒ TỰ LUYẾN'' nội tâm gào thét của cô đã lan tỏa khắp người.
-Chú không được bắt nạt vợ tôi.
Một ánh mắt nghiêm nghị của Dương Hoắc Nam tràn đầy sát khí nhìn Dương Hoắc Thành.
Lạnh lại thêm lạnh.
-Mấy người thôi đi. Tôi không sao cả. Anh ta chỉ được cái tự luyến là không ai bằng thôi.
-Dường như cô không biết sợ hãi là gì??
Giọng nói lặng băng kèm theo tiếng lạch cạch của súng được lôi ra từ chiếc áo màu đen hàng hiệu.
Dương Hoắc Thành không kiêng nể mà nhằm ngay vào thái dương của cô.
-Tốt nhất đừng trọc điên tôi.
Ánh mắt của anh ta... biến thành màu đỏ.
Nhưng thân thủ của Dương Hoắc Nam có vẻ tốt hơn mặc dù trong tình trạng mất trí nhớ nhưng sức lực và sự nhanh nhạy không ai sánh bằng.
Chưa đến 3s đã nghe thấy tiếng kêu thét của Dương Hoắc Thành.
- AAAAA... Tha cho anh đi...AA... anh sẽ không đụng tói vợ em nữa. T.T//
-Biết thế là tốt.
Mắt của Dương Hoắc Nam từ màu đen biến thành một màu đỏ tím.
Một ánh mắt đáng sợ như không muốn kẻ nào tới gần mình.
Khiến cho cô có chút sợ hãi.
Sau khi thả tay của Dương Hoắc Thành.
Quay sang Dương Tuyết là một ánh mắt dễ thương như một con cún vậy.
-Anh sẽ bảo vệ vợ suốt đời.
.....................................
Đã đến ngôi biệt thự sau núi...