Dương Hoắc Thành chán nản lắc đầu nhìn cánh cửa vừa bị Dương Tuyết đóng một cách bạo lực không thương tiếc.
-Em trai... vợ của em quá mức hung dữ rồi! Anh lo cho tương lai của em.
Dương Hoắc Nam ăn xong bát cháo trứng.
Nhìn anh trai mình với đôi mắt kì lạ.
-Vợ tôi bình thường mà chú.
-...- Dương Hoắc Thành.
-Mà cái bà già quản gia nhà mình nên đổi người thôi chú a. Cô ta bắt nạt vợ cháu.
Dương Hoắc Nam nhíu mày nghĩ về hành động của quản gia Ngải Linh trong những ngày qua.
Cô ta thật là chua ngoa như mấy con ng*o xổng chuồng vậy.
-E hèm... Hoắc Nam à, không được gọi anh à chú, anh là anh trai của em.
- Ờ...
Dương Hoắc Nam gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
-Còn việc đuổi quản gia Ngải Linh đi, anh sẽ đồng ý với em.
-ok anh hai.
Đây là lần đầu tiên từ 26 năm Dương Hoắc Nam sinh ra gọi Dương Hoắc Thành là anh hai.
Anh có nên tổ chức tiệc ăn mừng không ta.
-Anh Nam... em không muốn mất công việc quản gia này đâu... xin anh hãy tha cho em... hức
-Anh hai... em không muốn nhìn thấy mặt cô ta.
Dương Hoắc Nam nhìn ả ta uốn éo xung quanh mình mà nổi hết da gà.
-Người đâu, lôi cô ta ra ngoài.
Dương Hoắc Thành ra lệnh cho vệ sĩ của mình.
-Vâng! Đại thiếu gia.
-Không... không đừng mà Nam.
Ngải Linh nước mắt giàn giụa nhìn Dương Hoắc Nam cầu xin.
-Tội vô lễ với vợ tôi là không thể tha. Mau cút đi.
-...- Dương Hoắc Thành và đám người hầu cạn ngôn.
Đúng là sủng vợ tận trời.
--------------