Dương Tuyết ngân mình trong bồn tắm của phòng khách trên lầu ba.
Tại sao ở trên lầu ba mà không phải ở trong phòng Dương Hoắc Nam ư?
Đó là do vài ngày trước anh ta có ý định nhìn cô tắm.
Khi bị Dương Tuyết phát hiện, Dương Hoắc Nam ngồi cười hahahihi nói:” chúng ta là vợ chồng mà. Tắm chung cũng đâu có sao đâu?”
Và thế là Dương Tuyết đen mặt đạp Dương Hoắc Nam ra khởi phòng tắm một cách không thương tiếc.
Dương Hoắc Nam còn đứng ở ngoài cửa khóc lóc xin cho tắm chung.
Aizzz... nghĩ lại bây giờ nhìn Dương Hoắc Nam chẳng khác gì một đứa trẻ hay giận dỗi.
Đúng là đáng yêu quá đi mà ><
Bộp...
Dương Tuyết à, anh ta mà lấy lại được kí ức là mày phải bước chân ra khỏi nhà họ Dương đó.
Mà cũng mong sớm thoát khỏi nhà họ Dương này đi.
Nếu không lại bị Ngải Tuyết với Dương Hoắc Thành làm cho tức chết mất.
Nhưng Dương Tuyết đã quên mất một việc...
-Cạch...
Tiếng cửa phòng được mở ra.
Một giọng hát du dương khẽ cất lên cùng với chiếc chìa khoá được lắc lư xoay vòng.
Dương Hoắc Nam thì không thể vào đây được, Dương Hoắc Thành thì càng không,...
Vậy thì còn ai chứ.
-Ô~ sao trong phòng tắm của mình lại có tiếng nước chảy nhỉ?
Giọng của người đàn ông đó vang lên.
-AAA... không được vào.
Dương Tuyết hét lên.
-Hể... là một người phụ nữ... lẽ nào là quà anh hai tặng cho mình.
Tặng... tặng cái đầu heo nhà anh á.
-Không được đi vào đây.
-Chậc... đúng là có phụ nữ thật.
Dương Tuyết nhanh tay với lấy khăn tắm quấn quanh người nó mình.
-Cạch...
Cửa phòng tắm lại mở ra.
Một người đàn ông có ngũ quan giống Dương Hoắc Nam và Dương Hoắc Thành.
-Aizzz... anh hai thật là không có mắt nhìn mà.
Dương Tuyết đứng hình 3s...
Sau đó hét lên...
-AAA... Dương Hoắc Nam cứu mạng...
Sau khoảng 5 giây, Dương Hoắc Nam bước vào phòng tắm tiện tay lấy cái chai dầu gội ném thẳng vào mặt Dương Hoắc Hy.
-Chú là ai mà dám đụng vào vợ tôi...
-Chú...- Dương Hoắc Hy hoá đá.
————————-
Buồn ngủ quá. Chúc mấy bạn ngủ ngon