Sáng hôm sau...
Bình minh rực rỡ đi lên.
Ánh sáng lẻ loi chiếu qua căn phòng.
Tiếng chim hót ríu ro nghe rất vui tai.
Chợt...
Rầm...
Cánh cửa phòng Dương Tuyết đang ngủ bị đạp ra không thương tiếc.
-Dương Tuyết... ai cho cô cái quyền đuổi anh Nam ra khỏi phòng hả?
Tiếng hét chói tai của Ngải Linh khiến Dương Tuyết giật mình tỉnh dậy.
Ánh mắt tức giận sắc bén nhìn qua Ngải Linh.
-Ha... không phải cô cũng không muốn tôi động phòng cùng anh ta sao?
-Tôi...
Ngải Linh cứng họng.
Đúng thật là cô ta không muốn cho Dương Hoắc Nam và Dương Tuyết động phòng thật nhưng cô đuổi Dương Hoắc Nam ra khỏi phòng là sai.
-Nhưng tại sao cô lại đuổi anh Nam ra ngoài hành lang ngủ hả?
-Wow... một căn biệt thự lớn như vậy mà không có phòng ngủ dành cho khách à? Anh ta không phải đồ đần chứ?
Dương Tuyết khinh bỉ nói lại.
-Cô... cô thật làm tôi tức chết mà.
Ngải Linh cầm chiếc chổi của người giúp việc ném thẳng vào người Dương Tuyết.
Do có học võ từ nhỏ nên Dương Tuyết rất nhanh tay chụp lại được cây chổi đó.
Thuận tay ném lại cây chổi vào mặt ả ta bằng một lực rất mạnh.
-A...
Ngải Linh hét lên một cách đau đớn.
-...- Dương Hoắc Thành từ trong phòng bước ra.
-...- đám người giúp việc.
-Phụt...- Dương Hoắc Nam đang ăn sáng.
- Chó không cắn người là chó ngoan =), cô nên biết thân phận của nữ quản gia đi Ngải Linh à. Hiện tại tôi đang là tam thiếu phu nhân nhà họ Dương đó.
Nói xong Dương Tuyết liền nói với đám người hầu lôi Ngải Linh ra ngoài.
Sau đó lăn vào giường ngủ tiếp.
--------------