Một đợt sát khí bao trùm căn phòng bệnh. Mùi thuốc súng nồng nặc đến nỗi khiến cho tất cả mọi người trong phòng bệnh đều run sợ.
Dương Tuyết khẽ nuốt nước bọt và muốn tự tát vào mồm mình mấy cái.
Chậc... người xưa có câu '' Cái mồm hại cái thân'' thật là chuẩn xác mà.
Dương Hoắc Thành bước đến bên cạnh Dương Tuyết. Mỗi một bước chân của anh ta như muốn giết chết Dương Tuyết vậy.
Cảm nhận được sự nguy hiểm.
Dương Tuyết rất muốn lùi về phía sau nhưng lại bị Dương Hoắc Nam nắm chặt tay nên không lùi lại được.
-Tôi nói cho cô biết. Cho dù tôi nói gì đi nữa thì cô cũng không có quyền phản bác mà phải mỉm cười mà nhận lấy. Rõ chứ.
Lời nói của anh ta như hàng ngàn mũi tên phóng vào cô vậy.
Dương Hoắc Nam thấy ''vợ'' mình bị bắt nạt liền lên tiếng nói.
-Chú này là ai mà dám bắt nạt vợ tôi. Vợ tôi là nhất. Chú có thấy mình vô lí không? Nếu trộm vào nhà chú thì chẳng lẽ chú chọn cách nhìn rồi giảng hòa hay là cầm chổi phang nó?
-Cầm... cầm chổi.
Dương Hoắc Thành không thể tin nổi vào mắt mình. Thằng em bá đạo lạnh lùng không gần sắc nữ đâu mất rồi? Loạn rồi loạn rồi...
- Vợ à... vợ đừng sợ có chồng bảo vệ rồi.
-...- Dương Tuyết cùng mọi người câm nín.
-Haizz... cô là Dương Tuyết??
-...- gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
-Ngày mai cô sẽ cùng em trai tôi ra cục dân chính.
-TÔI KHÔNG MUỐN...
Dương Tuyết hét lên. đời nào cô lại lấy một người nhà giàu như vậy chứ. Cô còn muốn làm cẩu FA cơ, không muốn lấy chồng đâu T.T
---------------