Người bạn học đó kích động đỏ bừng mặt, nhích từng bước nhỏ tới muốn nghe ngóng được nhiều thông tin hơn, ánh mắt Vu Thế Châu nhẹ nhàng quét tới, “Em còn có việc?”
Có có có!!! Nhưng không dám nói a!
“Không có.”
Âm thầm trốn ở trong góc, móc điện thoại ra chụp một đống ảnh, hai người đứng chung một chỗ, thật sự là quá chói mắt. Đặc biệt vẻ mặt cưng chiều của giáo sư mặt lạnh, câu chuyện bát quái này có thể nói cả một năm.
Mọi người đều rời đi hết, ngón tay Hứa Duy giật giật muốn rút ra, anh nắm càng thêm chặt.
“Hôm nay em có việc bận, cho nên mới tới muộn.” Sờ sờ lỗ tai, không tự nhiên chút nào, lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên xin lỗi người ta.
Vẻ mặt anh lạnh lùng không tỏ vẻ gì, “Anh thuyết trình hai tiếng, em chỉ tới nghe 20 phút.”
Buổi sáng còn chưa bắt đầu, anh vẫn luôn ở phía sau hậu trường đợi cô, thời gian trôi đi trong lòng anh càng khẩn trương.
Trong đầu anh không ngừng liên tưởng tới hàng nghìn lời phát biểu, sẽ nói gì, làm sao để anh giới thiệu với những người khác.
Làm sao để thế giới của anh có thể quang minh chính đại lộ ra ngoài, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại mấy chục lần, chỉ cần tình cảm của cô hướng về anh, căn bản không thành vấn đề.
Lông mi dài rậm của anh rũ xuống, biểu tình trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng, Hứa Duy xoắn xuýt, “Xin lỗi mà, em không phải cố ý, em còn đáp ứng cùng anh tham dự tiệc nữa mà.”
Thật sự là không biết dỗ người mà, khi Vạn Lệ Tước và Tô Tĩnh yêu nhau, hai người cũng không phải là chưa từng trải qua mâu thuẫn, tranh chấp, nhưng Vạn Lệ Tước dường như rất tỉnh táo, từ trước tới nay sẽ không tìm Hứa Duy kêu ca.
Cho nên mặc dù Tô Tĩnh không phải là dạng người tốt đẹp gì, nhưng khi hai người họ yêu nhau từ trước tới nay Hứa Duy cũng chưa từng nghĩ tới chuyện giành giật.
Vu Thế Châu dọn dẹp mọi thứ xong, dẫn Hứa Duy tới phòng làm việc của anh, dọc đường đi bị bao vây vô số lần.
Những người đi qua bọn họ ai cũng quay đầu nhìn hai người, còn chưa đi hết cửa lớn của văn phòng, topic trên Website của trường học đã bàn luận xôn xao.
Vu Thế Châu chính là chủ đề, mặc kệ tướng mạo hay học thức của anh đều là đối tượng trong mộng của vô số thiếu nữ, lạnh lùng, trầm mặc, nhưng từ trước tới nay chưa từng xảy ra chuyện phát sinh mập mờ với nữ sinh.
Nhậm chức giáo sư đã nhiều năm, chưa từng có nữ sinh bước vào phòng làm việc của anh, trợ lý dưới trướng cũng là đàn ông.
Anh càng thần bí, càng thờ ơ với nữ sinh, càng hấp dẫn nữ sinh lần lượt nối tiếp nhau, giống như thần tiên, hoàn toàn không có cách nào liên tưởng tới khi anh yêu sẽ có bộ dáng như thế nào.
Bây giờ bên trong topic chỉ có mấy tấm ảnh, mấy cô gái mê muội Vu Thế Châu đại khái cũng hiểu ra, hóa ra khi nam thần trong lòng bọn họ yêu, cũng có dáng vẻ của người đàn ông bình thường.
Ánh mắt dịu dàng nhìn bạn gái, khi nói chuyện đầu hơi cúi xuống, ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên thấu qua làn tóc xõa ở trên trán, trong mắt chứa đựng sự dịu dàng, thâm tình.
Hai bàn tay đan chặt vào nhau, trên ngón tay áp út chính là nhẫn đôi, khi bước đi đều rất phối hợp với người con gái bên cạnh, cùng nhau bước về phía trước.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng thầm cảm thấy ghen tị, người đàn ông hoàn mỹ như vậy, tình yêu hoàn mỹ như vậy, rốt cuộc người ưu tú như thế nào mới có được.
Bạn gái của anh cũng khiến cho người ta ghen tị, mặc chiếu váy dài liền thân màu nhạt, làn da non mịn, váy gợn sóng càng làm nổi bật vòng eo tinh tế, đôi chân dài thẳng tắp, xinh đẹp như vậy nếu tiến vào showbiz cũng rất dễ tồn tại.
“Thật sự rất ghen tị, giáo sư của em!!!! Vì sao người nắm giữ trái tim anh không phải là em chứ?”
“Tỷ muội lầu trên, tôi cũng muốn hỏi câu này.”
“Cô gái giáo sư dắt nhìn rất quen, mấy năm trước, hình như trên tường có post vài tấm ảnh.”
“Có gì đáng ghen tị chứ, mọi người vẫn tin tưởng tình yêu hay sao? Không biết trong cuộc đời của mỗi người đàn ông còn phải trải qua bao nhiêu người phụ nữ đây.”
“Ai yo, lần đầu tiên gặp chanh tinh, lầu trên tự nói mình có phải hay không. Ghen tị vì cậu không chiếm được.”
Hứa Duy là lần đầu tiên bước vào phòng làm việc của Vu Thế Châu, cách bố trí trong phòng cũng rất khác người, đơn giản mà gọn gàng.
Hứa Duy vừa mới xoay người bị anh áp lên trên bàn làm việc, nụ hôn móng bỏng hỗn loại rơi xuống, mông ngạo nghễ chống đỡ ở mép bàn, nửa thân trên hơi ngả về phía sau, tư thế này rất cực khổ, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ.
Một chân anh chống đỡ ở giữa hai chân cô, một tay đỡ ở phía sau, tay còn lái đỡ phía sau gáy, Hứa Duy cảm thấy nhẹ nhõm, thở phào một hơi. Khóa kéo bị kéo xuống, móc áo ngực nhẹ nhàng gỡ bỏ, tòa tuyết trắng nhảy ra bên ngoài, là liều thuốc mỡ ngon nhất.
Hứa Duy căng thẳng liếc nhìn cửa, “Cửa, có người!”
Đầu chôn ở ngực của cô, lưu luyến nhũ hoa non mềm, hô hấp dồn dập. Giọng Vu Thế Châu trầm thấp, “Anh khóa rồi.”
Khốn nạn, hóa ra kế hoạch đã được sắp đặt, tối ngày hôm qua làm kịch liệt như vậy, nhớ tới cả người như có dòng điện chạy qua, lại từng trận run rẩy.
“Anh vừa thuyết trình thời gian dài như vậy, còn chưa uống nước, anh uống chút nước đi.”
Anh ngẩng đầu lên, khóe miệng mang theo dòng nước sóng sánh, hòa lẫn với dung nhan tuấn mỹ, cúc áo sơ mi được mở ra hai cái, xương quai xanh tinh tế.
Ánh mắt thâm tình, lưỡi nhẹ nhàng quét qua khóe môi, động tác này của anh, rất gợi tình, cổ họng Hứa Duy khô khốc yết.
“Anh uống em.”
Bị câu nói này của anh làm cho sững sờ, cảm giác phía dưới lạnh lẽo, làn váy sớm đã bị đẩy lên tới eo, đôi chân dài tinh tế ở trong tay của anh.
Anh quét sạch những thứ trên mặt bàn, Hứa Duy ngạc nhiên hét lên một tiếng, nằm ngửa ở trên bàn, khu vườn bí mất toàn bộ lộ ra ở trước mắt anh. Hoa hạch vừa sưng vừa đỏ, nhụy hoa hồng phấn lộ ra bên ngoài, lông mao thưa thớt, yên lặng bao quanh hoa hạch.
Khu vườn bí mật vì sợ hãi mà không ngừng co rút, mắt Vu Thế Châu đỏ bừng, phía dưới quần nhô lên, từ góc độ này nhìn qua, kích thước rất dọa người.
Hứa Duy nắm chặt cánh tay anh, cắn chặt môi, bị ảnh nhìn chằm chằm nơi riêng tư, vội vã muốn kẹp chặt hai chân, xấu hổ không thôi.
Ghì chặt hông, kéo người tới gần phía trước, không nói gì cúi đầu xuống, mùi vị cũng không khó ngửi, bởi vì như vậy, anh càng thêm yêu thích. Hoa hạch lần đầu tiên được người đối xử đặc biệt như vậy, rất là mẫn cảm, kịch liệt co rút, dịch ái từ trong hoa huy*t không ngừng chảy ra, Hứa Duy vặn vẹo dịch ái bắn lên mặt anh.
Anh cố ý trừng phạt, nặng nề hút một hơi, dòng dịch ái từ trong hoa huy*t chảy ra, bị người chặn lại.
Từ trước tới nay trong trạng thái thanh tỉnh chưa từng bị anh dùng miệng, quá kích thích, hàm răng anh càn quét bên ngoài, lưỡi nhẹ nhàng quét bên trong, từng trận run rẩy không ngừng truyền tới. Tay Hứa Duy vô lực nắm chặt tóc của anh, cô hoàn toàn không biết nên làm gì, không ngừng rên rỉ.
Đầu lưỡi của anh mô phỏng theo côn th*t, không ngừng ra vào ở trong hoa hạch, từng trận khoái cảm từ phía dưới không ngừng lan tràn tới khắp toàn thân, chỉ chốc lát sau Hứa Duy bị anh làm tức mới phát khóc, cả người mềm nhũn, vô lực.
Hai má ửng hổng, ánh mắt mê ly, đôi mặt ngập nước, cảm giác côn th*t to lớn chống đỡ bên ngoài cửa huyệt, tiểu huyệt đã đủ ướt át, côn th*t không chút trở ngại tiến vào, một đường tiến thẳng vào sâu bên trong. Không chịu nổi kích thích kịch liệt như vậy, nước mắt trào ra, dùng sức bóp lấy bờ vai anh.
Cho dù gắng gượng, vẫn không có cách nào chịu đựng côn th*t to lớn của anh, côn th*t vừa cứng vừa nóng như thanh sắt nung, thẳng tắp đánh vào nơi sâu nhất trong thân thể, hoa huy*t hoàn toàn bị côn th*t tách ra, nơi hai người kết hợp gắn chặt vào nhau không thừa một khe hở nào.
Hứa Duy rên rỉ không ngừng, côn th*t hung hăng tiến vào, toàn thân Vu Thế Châu ướt sũng, khoái cảm không ngừng truyền tới, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên cổ cô, dấu vết hồng hồng dày đặc, cắn chặt môi, chậm rãi rút ra lại nặng nề đưa vào đi.
Bên trong hoa huy*t chật ních và ấm áp, bao chặt côn th*t, vừa nhẹ nhàng rút ra thì chạm phải điểm G, kích thích hoa huy*t không ngừng co rút, khiến anh có cảm giác côn th*t của mình như bị ghiền nát.
Anh dùng sức ghì chặt eo cô, đem người mạnh mẽ giam ở trên bàn, bàn cao và chân cách nhau tầm 20 cm, vừa khéo thuận lợi cho việc ra vào. côn th*t trở nên hưng phấn, mỗi lần làm, cả người anh đều trở nên hưng phấn.
Văn phòng tràn ngập tiếng thở dốc, tiếng phụ nữ không ngừng rên rỉ, khiến cho người đàn ông phía trên càng trở nên hưng phấn. Người đàn ông phía trên không ngừng luật động, côn th*t không ngừng ra vào giữa hai chân, hung hăng rút ra rồi lại đâm vào, bàn tay to lớn ghì chặt eo cô, gân xanh không ngừng nổi lên.
Phía dưới cảm giác như có thứ gì đó muốn nổ tung, côn th*t không ngừng đánh vào thành hoa huy*t, phát ra tiếng bạch bạch, dịch ái không ngừng chảy ra, trên mặt bàn một mảng dinh dính.
Mỗi lần cùng anh làm tình, có cảm giác như chết đi sống lại, bình thường lạnh lùng ít nói, hoàn toàn không ngờ được khi ở trên giường lại điên cuồng như vậy. Phía dưới anh dùng lực hung hăng ra vào, cũng không có cách nào mở miệng bảo anh ngừng lại, vì tiếng rên rỉ không ngừng phát ra.
Bàn tay nổi gân xanh xiết chặt mép bàn, mỗi lần anh ra vào đều trực tiếp chạm vào điểm mẫn cảm của cô, bên trong thân thể từng đợt khô nóng không ngừng cuộn trào.
Trải qua ba lần lên đỉnh, nhưng anh vẫn rất hưng phấn, lại trải qua cảm giác nghẹt thở giống như ngày hôm qua, Hứa Duy thật sự không chịu nổi nữa muốn đứng dậy, lại bị anh nhanh chóng ghì chặt. Anh đan mười ngón tay vào tay cô, mồ hôi trên người không ngừng chảy ra.
Ánh mắt anh khóa chặt trên mặt cô, anh thích quan sát biểu tình trên mặt cô khi làm tình, đôi mắt sâu như hồ nước, Hứa Duy thẹn thùng né tránh, môi vừa sưng vừa đỏ, anh nhanh chóng cúi đầu hôn cô, đồng thời tăng nhanh tốc độ.
Lông mày Hứa Duy nhíu chặt, tiếng rên rỉ đều bị chặn lại ở trong cổ họng, ngửa cổ muốn lùi về phía sau, một cơ hội nhỏ nhoi anh cũng không cho. Một tay liều mạng ghì chặt eo cô, gầm nhẹ một tiếng, đem toàn bộ tinh dịch nóng hổi bắn vào bên trong thành tử cung của cô.
Hứa Duy bị kích thích hoa huy*t không ngừng co rút, gắt gao hút chặt anh, lại lần nữa lên đỉnh, Vu Thế Châu thoải mái hừ nhẹ, côn th*t không ngừng run rẩy kịch liệt, chậm rãi tiến vào.