Nhà của Hứa gia đã mấy chục năm, sau khi tân trang mấy lần, vẫn bảo tồn được nét rêu xanh cổ xưa.
Bị bà nội giáo huấn rất lâu, cơm nước xong xuôi Hứa Duy liền trốn ra ngoài, cũng không có nói khi nào sẽ quay về.
Tìm cái chòi nghỉ mát dưới gốc cây um tùm phía sân sau, bên cạnh còn có chiếc xích đu, hoàng hôn buông xuống, những tia ánh nắng cuối cùng giãy dụa không có rời đi.
Ánh mắt trời màu cam chiếu ở trên mặt, huyền diệu, mờ ảo, đôi mắt màu đen biến thành màu trà nhạt. Vu Thế Châu đứng ở lối vào, quay đầu nhìn về phía sau mình, bà nội Hứa liên tục hất cằm, quay vào trong nhà.
Anh yêu lặng đứng phía sau xích đu, Hứa Duy quay đầu lại, cười với anh, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, “Đẩy giúp em.”
Làn váy trắng nhẹ nhàng quét qua chân, ánh sáng nhẹ nhàng quét qua làn da trắng nõn, ánh mắt của anh đột nhiên sững lại.
Hứa Duy đung đưa chân, lại nhớ tới giống như lúc trước cùng Vạn Lệ Tước chơi đùa, trong giọng nói mang theo sự vui vẻ, “Khi em học cấp ba, thích nhất nơi này, trước đây đều là Lệ Tước chơi với em.”
Động tác của anh hơi ngừng lại, tim như bị đâm một nhát, khóe mắt cay cay. Tóc rũ xuống che đi nửa khuôn mặt, không thấy rõ biểu tình trên mặt anh.
Anh vẫn muốn xin lỗi, biết lần này mình quá đáng, nhưng lúc đó không thể suy nghĩ được gì. Loại hưng phấn trước đây chưa từng có cướp đi lý trí của anh, trong lòng giống như có mãnh thú tự biên tự diễn.
Hứa Duy đứng dậy đối mặt với Vu Thế Châu, đôi mắt long lanh, khuôn mặt như phù dung, trong mắt đều là vẻ phẫn nộ, “Hai người đều giống nhau, đều lật lọng. Anh càng ghê tởm hơn, ức hiếp em nhưng em vẫn tin anh.”
Vu Thế Châu nắm lấy tay cô, đưa lên miệng hôn, đôi mắt thâm trầm, “Duy Duy, em tha thứ cho anh lần nữa được không? Lần sau anh sẽ không như vậy nữa, anh đã đi quá xa rồi.”
Hứa Duy tức giận nện ở trên ngực anh, nhưng anh giữ chặt không buông, “Anh biết không, ngày đó anh rất quá đáng, lại...”
Mặc kệ cảm giác của cô, anh vẫn hung hăng làm tình, như thế nào cũng không nói ra lời. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực mình, mặc cô đánh cô mắng, khàn giọng nói: “Anh biết, anh sai.”
Nhiệt độ nóng bỏng trên người anh không ngừng truyền tới khiến cô cảm thấy chóng mặt. Nhưng sẽ không dễ dàng tin lời anh, lần này nhất định phải nghiêm khắc giáo huấn anh.
Hoàng hôn mỏng manh, cho nên Hứa Duy không thấy rõ khuôn mặt Vu Thế Châu đỏ bừng. Hai người ở trong vườn hoa nói chuyện rất lâu, Hứa Duy vẫn nhất quyết không về, bà nội Hứa nhìn chằm chằm trên tầng.
Vu Thế Châu nói tạm biệt với bà nội Hứa, ánh mắt lưu luyến nhìn trên lầu, mỉm cười nói: “Bà nội, ngày mai cháu tới đón Duy Duy.”
Bà nội Hứa bị hai người quấn lấy không có tức giận, “Nếu không cháu cứ ở đây đi, đỡ phải ngày nào cháu cũng phải chạy mấy chuyến.”
“Không, cháu còn có việc.”
Cùng Hứa Duy ở chỗ này, không biết ngày nào, tháng nào cô mới đồng ý quay về nhà cùng anh. Bà nội Hứa nhìn bóng lưng đứa cháu rể anh tuấn, ưu tú biến mất ở cửa, cảm thấy mình nhất định phải nói mọi chuyện cho rõ ràng với Duy Duy.
Hai đứa nó bất hòa, cũng khiến bà lo lắng, đang chuẩn bị vịn cầu thang lên lầu. Quản gia hoảng hốt chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ, “Ai nha, Thế Châu xảy ra chuyện rồi.”
Anh vừa lái xe ra khỏi cổng, xe của Vu Thế Châu dường như bị mất tay lái, đột nhiên đâm vào cây cột ở cửa, đầu xe bị biến dạng.
Hứa Duy ở trên lầu nghe thấy ồn ào, khi chạy ra ngoài nhìn thấy quản gia đưa người đi cấp cứu, liền chạy theo tới bệnh viện. Mới phát hiện Vu Thế Châu đột nhiên sốt cao, ý thức trở nên mơ hồ, lại còn lái xe.
Giày vò cả đêm, ngày hôm sau mới tỉnh, đẩy cửa ra chuẩn bị bước vào trong phòng. Liền nghe thấy giọng nói quen thuộc bên trong truyền tới, “Hứa Duy thật sự rất quá đáng, về nhiều ngày như vậy, vẫn bắt Anh mỗi ngày đưa đón, thân thể khẳng định không có cách nào chịu nổi.”
Lông mày Hứa Duy dứng đứng lên, muốn nhanh chóng bước vào, nhưng có người nhanh chóng nói giúp cô, “Là anh để cô ấy về, bọn anh có chuyện cần chuẩn bị.”
“Có việc cũng không thể như vậy, anh nhìn xem anh mệt thành bộ dạng gì rồi? Vẫn còn sốt.” Tô Tĩnh tiếp tục nói.
Người trong phòng là Tô Tĩnh và mẹ Vu Thế Châu, thấy cô bước vào, đều không nói gì. Hứa Duy đặt bình giữ ấm ở trên bàn, múc cho Vu Thế Châu một bát, khi nhìn mẹ anh có chút chột dạ.
Vu Thế Châu ngồi ở trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt không chút sức sống, ngược lại quầng thâm mắt đỡ hơn. Nhìn cô cười, Hứa Duy gọi một tiếng mẹ, mẹ Vu cười gật đầu, tỏ vẻ như không có chuyện gì.
Ngược lại Tô Tĩnh còn chuẩn bị nói gì đó, mắt Vu Thế Châu lạnh lùng quét tới, hờ hững nói: “Cảm ơn em đã tới, không chuyện gì em về trước đi, đừng làm chậm trễ công việc.”
Tô Tĩnh nhíu nhíu mày, “Anh nói gì vậy, giao tình giữa chúng ta còn làm chậm trễ công việc gì chứ. Bởi vì anh mà từ chức thì có sao chứ, anh tự lo cho mình trước đi, không cần quan tâm tới em.”
“Hứa Duy, hai người có chuyện gì vậy. Chuyện gì cũng có thể giải quyết, không cần phải tức giận, hại Thế Châu nằm viện.”
Đứng ở góc độ người nhà Vu Thế Châu, bị em gái anh gây khó dễ, Hứa Duy vốn dĩ cảm thấy bị người nhà họ Vu chỉ trích cũng không sao, dù sao quả thực là cô dày vò anh.
Nhưng lời này lại là Tô Tĩnh nói ra nên không thoải mái, cô nói: “Cô chứng kiến bọn tôi cãi nhau hay sao? Sao lại dám chắc như vậy, Thế Châu bị bệnh tôi có trách nhiệm. Nhưng bất luận người nào đó ăn ngũ cốc nguyên hạt, rồi bị bệnh, tôi cũng không có cách nào khống chế.”
Thực sự không phải là tính cách tốt đẹp gì, Tô Tĩnh còn muốn lớn giọng chỉ trích người ta như trước đây, dù sao Vạn Lệ Tước cũng không ở đây. Nhưng mẹ Vu lại ở đây.
Tô Tĩnh cũng tự tin là có chỗ dựa, nhưng dù sao chuyện liên quan tới hai người họ, khẳng định mẹ Vu cũng muốn biết hai người họ xảy ra chuyện gì.
Vu Thế Châu nhẹ nhàng kéo tay Hứa Duy, kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn về phía mẹ Vu nói: “Mẹ, con và Duy Duy dự định có con, cùng bác sỹ tham khảo qua, cho nên bọn con muốn tách ra.”
Dự định có con, không cần thiết phải tách ra. Nhưng nói như vậy cũng có lý, nếu làm quá nhiều lần hiệu quả thụ thai cũng không cao, hơn nữa chất lượng mang thai cũng không tốt.
Người trẻ tuổi không hiểu điều này, nhưng mẹ Vu hiểu, sau khi nghe xong liền đỏ mặt không biết nên nói gì.
Tô Tĩnh mím môi nhìn về phía Vu Thế Châu, rõ ràng ngày đó tới tìm anh, phát hiện anh và Hứa Duy cãi nhau, Hứa Duy tức giận hất tay anh về nhà mẹ đẻ.
Anh nói như vậy chẳng qua có điều gì giấu diếm, ánh mắt Tô Tĩnh trầm xuống, nhận thấy anh mắt lạnh lùng của Vu Thế Châu, liền nản lòng thoái chí.
Mặt Hứa Duy đỏ như tôm luộc, nhưng nhìn thấy mẹ Vu vui vẻ, da mặt lại mỏng, lời phản bác không có cách nào nói ra.
Tiễn Tô Tĩnh và mẹ Vu về, khi Hứa Duy trở lại. Vu Thế Châu đang uống canh, cười dịu dàng nói: “Cảm ơn em.”
Hứa Duy xấu hổ, lầm bầm, “Cảm ơn em gì chứ.”
Thực ra biết anh nói gì, ở trước mặt mẹ Vu tỏ vẻ rất ngoan ngoãn. Đối với người vợ này, tuy xuất thân nhà giàu nhưng không tỏ vẻ kiêu ngạo.
Lúc trước khi hai người kết hôn, mẹ Vu rất sợ Hứa Duy là thiên kim đại tiểu thư rất khó hầu hạ, khiến nửa đời sau của Vu Thế Châu chịu uất ức. Sau khi kết hôn, Hứa Duy rất khéo léo, đối với hai người cũng rất tốt.
Mẹ Vu rất thích, vấn đề mẹ chồng nàng dâu từng khiến vô số đàn ông đau đầu, nhưng Vu Thế Châu chưa từng gặp phải. Bởi vì anh có một người mẹ yêu con, mặc dù Hứa Duy không yêu anh, nhưng đức tính, phẩm hạnh, ưu tú của người vợ đều có.
“Mới không phải vì anh.”
Đứa trẻ không có bố mẹ rất mẫn cảm, Hứa Duy từ nhỏ đã biết quan sát sắc mặt của mọi người xung quanh, nói gì làm gì đều rất đúng mực. Sống hòa hảo với bố mẹ Vu Thế Châu tốt, chẳng qua cũng vì bản thân được sống thoải mái.
Mặt anh gác trên vai cô, thấp giọng nỉ non, “Tha thứ cho anh có được không, về sau anh sẽ không vô liêm sỉ nữa. Thật sự không dám, những ngày qua không có em, ăn không ngon không ngủ ngon, em phạt anh cũng được, về nhà được không?”
Bởi vì nói lời xin lỗi, những lạnh lùng, cao ngạo đều biến mất sạch, mỗi một chữ nói ra đều tỏ vẻ đáng thương. Hứa Duy nghe thấy những lời như vậy cảm thấy ngứa ngáy, không chịu được nữa véo tay anh.
Anh tóm lấy ngón tay cô, đặt ở trên môi, đôi mắt đen như mực chăm chú quan sát, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội. Hứa Duy thuận theo đó đặt tay lên trán anh thử nhiệt độ, nói: “Được thôi, em sẽ về, còn phải xem biểu hiện của anh.”