Hứa Duy cảm thấy rất không thoải mái, bị thờ ơ quen rồi, đặc biệt là thường gặp thất bại trước Vạn Lệ Tước, vốn dĩ cô đã sớm quên cảm giác được người khác yêu thương che chở.
Ánh mắt Vu Thế Châu nhìn cô tràn ngập dịu dàng, giống như trong mắt chỉ chứa đựng một mình cô, khiến cô muốn chạy trốn. Cả người vẫn rất không thoải mái, phía dưới đau rát, eo cũng đau xót, né tránh ánh mắt của anh, mím môi nói: “Em muốn tắm rửa, anh ra ngoài trước đi.”
Người bên cạnh vén chăn lên, Hứa Duy ngạc nhiên khi bị anh ôm, vội nắm lấy cổ áo anh, “Anh làm gì vậy?” Anh ôm chặt lấy cô, nở nụ cười, “Ôm em đi tắm.”
Đặt cô lên bồn cầu, anh xả nước nóng vào trong bồn tắm, điều chỉnh độ nóng xong xoay người nói với cô, “Tắm xong, ra ngoài ăn cơm.”
Sau đó mở cửa ra ngoài, thân ảnh cao lớn biến mất ngoài cửa, Hứa Duy mờ mịt. Đây là lần đầu tiên bọn họ thân mật như vậy, lúc trước không tình nguyện ngủ cùng giường với anh, hai người đều tách ra ngủ.
Ăn cơm xong đã qua 10 giờ, hôm nay là thứ bảy, Vu Thế Châu không cần tới lớp. Hứa Duy cũng không hẹn với bạn bè ra ngoài chơi, vốn dĩ muốn tới thăm tác giả dưới trướng, vừa bồi dưỡng tình cảm vừa giục bản thảo.
Hôm nay thân thể không thoải mái nên không muốn đi, đột nhiên nhớ tới anh ở bên trong cả đêm, bọn họ lại không dùng bất kỳ biện pháp phòng tránh nào. Đột nhiên hoảng loạn, lập tức cây ngay không sợ chết đứng sai khiến người.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, trên người mặc chiếc áo hoodie màu đỏ, quần màu xám, trang phục đơn giản, gương mặt tuấn tú rất ưa nhìn, hai mươi mấy tuổi nhưng vẫn như thiếu niên mới lớn. Hơn nữa hôm nay dường như anh rất vui vẻ, lúc trước thích ngồi trong thư phòng đọc sách, nghiên cứu các đề tài, hôm nay lại phá lệ ngồi xem phim thần tượng.
Hứa Duy mặc dù mất tự nhiên, nhưng sẽ không nói thẳng ra, vô tình cố ý để Vu Thế Châu đi làm việc khác, không cần chú ý tới cô. Người này hôm nay da mặt cũng rất dày, lệnh trục khách toàn bộ đều giả vờ nghe không hiểu, quấn chặt bên cạnh cô, lúc xem phim, còn đưa tới một đĩa đồ ăn vặt, còn chạy ra ngoài mua bánh gato.
Đợi nói xong chuyện thuốc anh đột nhiên trầm mặc, không khí tĩnh lặng tràn ngập lúng túng. Hứa Duy không nắm bắt được suy nghĩ của anh, mắt hướng về phía ti vi, không nhìn anh, trong lòng bồn chồn, thúc giục anh, “Anh đi mua nhanh lên.”
Buông cốc nước, anh quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen như mực, sâu như hồ nước, rốt cuộc cũng không nói gì. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hứa Duy thở phào nhẹ nhõm, nhận ra làm sinh viên của Vu Thế Châu thực sự rất khổ, ánh mắt của người này quá áp bức, đặc biệt là khi anh nhìn chăm chú, giống như bạn đào mộ tổ nhà anh vậy.
Nhận ra ánh mắt của anh quá áp bức, cô quay đầu sang hướng khác uống thuốc. Anh thu dọn bàn xong, lại ngồi xuống bên cạnh cô. Hứa Duy thấy chán nản, hôm nay Vu Thế Châu giả bộ cái gì chứ, đi thẳng vào vấn đề, “Anh làm việc của anh đi, em tự mình xem cũng được.”
Những ngón tay thon dài xoay chiếc cốc thủy tinh, yết hầu khẽ động, đặc biệt quyến rũ, tiếng nói trầm thấp, “Anh cùng em xem, giáo án cho tuần tới anh đã chuẩn bị xong rồi.”
Hứa Duy buồn bực, chỉ có thể dùng sức lực yếu ớt đẩy anh, “Anh chày cối ở đây, em còn có thể xem ti vi sao.” Anh bắt được tay cô, tính cách Hứa Duy ngang ngược, nhưng người lại rất mềm mại, anh nhớ tới mình đã rất thoải mái khi ở trong thân thể mềm mại, ướt át của cô. Giờ khắc này đôi tay mềm mại không xương bị anh nắm, giống như đột nhiên phản ứng lại, Hứa Duy cũng chỉ là một cô gái, còn là người anh thích đôi khi không cần thiết phải đề cao lí trí.
“Anh cùng em xem.”
“Em không cần, anh xem cũng không hiểu.”
“Phim thần tượng giống động năng trung bình của các phân tử khí và nhiệt độ của hệ*.”
*Khí lý tưởng là khí mà các phân tử là những chất điểm, chuyển động hỗn loạn không ngừng và chỉ tương tác với nhau khi va chạm. Từ khí lý tưởng, ta có thể suy ra gần đúng tính chất của các khí thực. Thuyết động học của chất khí. Chất khí gồm các phân tử có kích thước rất nhỏ so với khoảng cách giữa chúng. Những phân từ này có cùng khối lượng. Các phân tử chuyển động hỗn loạn, không ngừng... Các phân tử chuyển động nhanh, va chạm đàn hồi lẫn nhau và với thành bình, tạo áp suất lên thành bình. Động năng trung bình của các phân tử khí chỉ phụ thuộc vào nhiệt độ của hệ. Nhiệt độ của chất khí càng cao thì chúng chuyển động càng nhanh*
Hứa Duy cạn lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, mặc dù cô hay trang điểm, nhưng làn da cô trắng như trứng bóc, rất mịn màng, ngũ quan hài hòa lộ ra vẻ non nớt. Trong lòng Vu Thế Châu vui vẻ, xoa nắn mặt cô, dịu dàng nói: “Đi thay quần áo, rồi ra ngoài ăn cơm.”
Vốn dĩ cô không muốn đi, nhưng người này đuổi lại không đi, anh còn định đưa cô tới quán ăn mà cô rất thích, do vậy ngoan ngoãn đi thay quần áo, trang điểm.
Sắc trời dần tối, sắc đỏ tràn ngập bầu trời, người đi trên đường đi tới đi lui, mỗi khi bước qua người xa lạ, không biết ai mới là người tình lý tưởng của ai. Học sinh trên đường không ít, Hứa Duy nhìn thấy một đôi nam nữ là học sinh cấp ba, sóng vai bước tới, cậu nam sinh cao to đẹp trai, nữ sinh giống như là thầm mến cậu.
Cô nhớ tới thời điểm khi cô và Vạn Lệ Tước học cấp 2, khi đó Vạn Lệ Tước rất lạnh lùng, tỏ vẻ thờ ơ với tất cả nữ sinh, chỉ hứng thú với game và bóng rổ. Cũng rất độc mồm, Hứa Duy không biết mình thích anh ta từ khi nào.
Vốn còn tưởng rằng anh ta sẽ cô độc mãi, nhưng nào ngờ Anh ta lại thích Tô Tĩnh, người như Tô Tĩnh, cô không nhìn ra cô ta có điểm gì nổi bật. Vạn Lệ Tước học trường đại học tốt như vậy, hoa khôi theo đuổi anh cũng nhiều, tùy tiện chọn cũng chọn được một người tốt hơn như vậy.
Lại cứ khăng khăng thích người như Tô Tĩnh, khi biết anh có bạn gái, suốt một đoạn thời gian dài sau đó cô đều mờ mịt. Cô rất thích Vạn Lệ Tước, nhưng từ nhỏ tính cách cô đã luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh, cô không bỏ được tự tôn và cảnh giác. Thích cũng không nói ra, anh ta lại không nhận ra, vì vậy mà cô xem anh như anh trai suốt mấy chục năm.
Lần trước gặp, những lời nói cất giữ trong lòng rất lâu cũng không có cách nào nói ra, có lẽ sẽ bị người ta xem như trò đùa. Cô lắc lắc đầu, thở dài ở trong lòng, sau đó chỉ nghe thấy người đang lái xe hỏi, “Nhìn gì vậy?”
Quay đầu nhìn lại, người đó vẫn tỏ vẻ thờ ơ, cô cảm thấy đàn ông luôn hiểu rõ đàn ông, chống cằm tỏ vẻ hứng thú thăm dò, “Vì lý do gì mà đàn ông lại thích một người phụ nữ, rõ ràng bên người có bạn gái tốt hơn.”.
||||| Truyện đề cử:
Cho Dù Là Khổng Tước Cũng Bị Vu Giáo Sư Ăn Sạch |||||
Vu Thế Châu đầu cũng không ngẩng lên, “Em nói tốt hơn là ai quy định, trong mắt đàn ông, người anh ta thích mới là tốt nhất.”
Hứa Duy suy tư gật gật đầu, xem ra, hóa ra là cô tự luyến, cô cảm thấy mình tốt hơn Tô Tĩnh, trong mắt người khác lại không phải như vậy. Lẽ nào Vạn Lệ Tước cũng nghĩ như vậy, Hứa Duy có chút không phục, “Theo anh, em và Tô Tĩnh ai tốt hơn.”
Vu Thế Châu liếc nhìn cô, đôi mắt sáng ngời, sống mũi cao thẳng, lông mày anh tuấn cau lại, “Em tuổi còn trẻ tốt nghiệp trường danh giá lại có sự nghiệp, ngoại hình xinh đẹp lại biết kiềm chế, hiểu biết rộng, là cô gái giỏi giang hiếm gặp.”
Tuy cảm thấy anh nói những lời này giống như xem bói, nhưng trong lòng Hứa Duy vẫn cảm thấy đắc ý, cười tủm tỉm nói: “Nói như vậy anh cảm thấy em tốt hơn Tô Tĩnh?”
Nhưng người nào đó lại nói, “Tô Tĩnh chỉ học trường top 2, không có chủ kiến, yếu đuối lại không thông minh. Nhưng cô ấy là một người lương thiện, kiên cường lại có chí tiến thủ, luôn kiên trì, có lẽ như vậy nên anh ta mới thích cô ấy.”
Hứa Duy rất tức giận, “Ở trước mặt vợ mình lại khen người phụ nữ khác, anh được lắm!.”
Vu Thế Châu thản nhiên nói: “Không phải anh đang giúp em phân tích điểm khác biệt giữa hai người sao? Anh không muốn biết vì sao Vạn Lệ Tước thích Tô Tĩnh, còn vì cô ta xém chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với người nhà.”
“Đầu anh ấy bị cửa kẹp, ban đầu nếu cưới em thì bớt được bao nhiêu việc, chí ít môn đăng hộ đối lại còn có giao tình, trưởng bối Vạn gia còn rất thích em.” Cô thở hổn hển nói.
Trong xe yên lặng một lúc, Vu Thế Châu tiếp tục nói: “Vậy khi anh ta bị gia đình đóng băng tài khoản,em còn mượn tiền cho anh ta, khi mẹ Vạn tìm Tô Tĩnh nói chuyện còn tới giải vây, sao không nhân cơ hội đó mà tiếp cận anh ta? Em thông minh như vậy, nhất định sẽ thành công.”
Thực ra cũng không biết vì sao, nhưng nếu làm như vậy thì quá hèn hạ, cô cao ngạo, những việc đó chỉ khiến cô bẩn tay. Vu Thế Châu mừng thầm ở trong lòng, Hứa Duy quá quang minh chính đại, cô khinh thường việc dùng thủ đoạn, cô muốn đường đường chính chính yêu, chính là cả đời, nhưng mà cô đặt sai người.
Hứa Duy bất ngờ, “Sao anh biết?” Những chuyện này Vạn Lệ Tước cũng không biết, trong lòng Vu Thế Châu cảm thấy chua chua, người phụ nữ anh yêu làm rất nhiều việc vì người đàn ông khác, người đó không biết, nhưng anh lại rõ ràng mọi chuyện.
Thậm chí Tô Tĩnh vì Vạn Lệ Tước yêu Hứa Duy, còn nỗ lực giấu diếm Hứa Duy, chỉ có cô ngốc nghếch coi đó là yêu đơn phương. Còn anh thấy rõ ràng, cũng chỉ có mình anh hiểu rõ tất cả.
Anh không trả lời vấn đề của cô, ngược lại hỏi, “Em vì sao lại thích Vạn Lệ Tước, anh không nhìn ra anh ta có điểm gì tốt, bên cạnh em không phải có rất nhiều đàn ông ưu tú sao.”
Hứa Duy cà lơ phất phơ, “Vì anh ấy đẹp trai, em vừa mới biết yêu liền gặp anh ấy, liền bị anh ấy bắt nạt nhiều năm như vậy.”
Vu Thế Châu hạ cửa kính xe, thở dài, anh cảm thấy buồn rầu. Hứa Duy nói xong câu đó, lại đột nhiên nói tiếp, lần này rất nghiêm túc, “Năm em mười ba tuổi thì bố mẹ xảy ra tai nạn xe, lúc đấy có rất nhiều người tới tham dự tang lễ, đều chỉ an ủi qua loa. Chỉ có anh ấy khóc còn nói với em, Duy Duy không cần sợ, không sao, về sau anh sẽ thay cô chú chăm sóc em.’ ” tại thời điểm cô cảm thấy bất lực nhất anh ôm lấy cô, dịu dàng nói những lời như vậy.
Vì câu nói đó, khiến cho cô cố chấp nhiều năm như vậy, liền giao trái tim mình mà không thu lại. Trong lòng Vu Thế Châu hoảng loạn, cảm thấy thất bại, vì sao không gặp cô sớm một chút, mười ba tuổi đã mất đi bố mẹ, Duy Duy khi đấy còn rất nhỏ, thật sự rất đáng thương.
Nếu khi đó anh gặp cô, Anh nhất định sẽ dẫn cô về nhà, bày cơm ngon áo đẹp nuôi dưỡng cô lớn lên. Tim anh thắt lại, đố kị cùng bất lực xông lên não, vừa chua xót vừa đố kị.