• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Phá (H+)




Chưa kịp phản ứng, đã mở cửa rời đi, Vu Thế Châu lập tức đuổi theo, muốn nói gì đó làm dịu mối quan hệ, nhưng những lời Hứa Duy vừa nói quả thực vô tình làm tổn thương anh, hơn nữa anh không phải là người khéo ăn nói, cẩn thận từng li từng tí sợ phạm phải sai lầm nên không dám nhiều lời.



Chỉ là cố chấp lôi kéo không cho rời đi, buổi tối mát mẻ, trên đường ngựa xe như nước, hai người nam thanh nữ tú, người qua đường không tự chủ được ngoái đầu nhìn lại. Vu Thế Châu cố chấp, thấp giọng nói, “Trở về đi, em nhất định đói bụng rồi.”



Hứa Duy nhìn anh, cười, “Đi thôi.”



Hôm nay bộ phận hoàn thành đơn đặt hàng lớn, hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, ăn xong còn muốn đi hát. Hứa Duy ham chơi, cùng các đồng nghiệp ra ngoài chơi là quên hết trời đất.



Anh gọi ba cuộc điện thoại đều không nhận, đến cuộc gọi thứ năm vẫn không có người nhận, anh tiện tay ném điện thoại lên bàn. Bạn bè nhận thấy anh không vui, bá vai anh, cạn ly, “Hừ, ra ngoài chơi, vẻ mặt cậu còn oán hận, ai phụ bạc cậu?”



Vu Thế Châu đập tay bạn, ánh đèn rực rỡ quét qua mặt anh, sườn mặt lạnh lùng, ánh mắt hờ hững liếc nhìn di động, toàn thân phả ra hơi thở lạnh lùng xa cách. Mấy cô gái bên cạnh nhìn về phía bên này cười nói, một lúc sau có người bạo gan tiến tới bên này.



Chiếc váy bó sát người, làn váy ngắn, trên mặt trang điểm quyến rũ. Cô gái lả lơi nghiêng người dựa vào bên cạnh bàn Vu Thế Châu, sáp tới gần cười nói, “Anh chàng đẹp trai có hẹn sao? Tới chơi cùng bọn em đi, mấy người bọn em không có bạn.”



Bạn bè đồng loạt nhìn sang, cô gái đó hướng về phía núi băng không ngừng phóng điện, bạn bè cười xấu xa, “Xin lỗi, bạn tôi kết hôn rồi.”



Cô gái cười càng quyến rũ hơn, ngón tay màu hồng đặt lên miệng, ám hiệu, “Kết hôn rồi vẫn có thể chơi, sống cần phải có cảm giác mới mẻ, anh trai em nói có phải không?.”



Hai người câu được câu không trò chuyện, vẻ mặt Vu Thế Châu hờ hững, không nói gì, mặc dù lôi anh vào câu chuyện, cũng tỏ vẻ thờ ơ, bạn bè nhìn là biết mỹ nữ trước mặt nhìn trúng anh, chế nhạo cầm cánh tay anh lắc lắc, cười xấu xa, “Tớ thấy cô gái của cậu chính là cần kích thích, có muốn hay không? Hả?”



Đánh người bên cạnh không hiểu thế sự, nói như hiểu rõ mọi chuyện, Vu Thế Châu đứng lên, chắn ánh sáng, “Tớ về trước.”



Đến giọng nói cũng êm tai như vậy, vốn muốn xin phương thức liên lạc, nhưng cô gái đó bị bạn bè cản lại.



Khi Hứa Duy về nhà, đèn trong phòng không có bật lên, còn tưởng rằng Vu Thế Châu chưa về, khi đèn được bật lên, thấy bóng người ngồi trên sô pha, khiến cô giật mình.



Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, thay giày, Hứa Duy vứt túi xách lên ghế sô pha, không có ý tứ chào hỏi, đi thẳng tới nhà tắm, khi đóng cửa bị một bàn tay từ bên ngoài chặn lại.



Dựa vào khung cửa, mắt khép hờ, một tay đỡ trán,, Vu Thế Châu tỏ vẻ chán trường, cúi đầu nói: “Hôm nay anh gọi cho em bảy cú điện thoại.!”



“Vậy thì sao?” Cũng không có ép buộc anh.



Tay nắm chặt thành nắm đấm, nỗ lực kìm nén. Hứa Duy buông cánh cửa, say rượu nên đứng không vững, hôm nay uống không ít, xoay người cởi quần áo trên người, kéo rèm cửa trong phòng tắm, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới người bên ngoài.



Khí nóng bao phủ khắp phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào cách chưa tới 1 mét truyền vào trong tai, trong đầu như có thứ gì đó nổ tung, anh vén rèm lên, Hứa Duy sợ hết hồn.



Hiện tại cả người trần trụi, xoay người, lời mắng chửi người còn chưa ra khỏi miệng, dáng người cao lớn đã ập xuống, hơi nước trong phòng càng thêm nóng, Vu Thế Châu không quan tâm xiết chặt bờ vai gầy gò.



Nụ hôn rơi rải rác trên mặt, đôi môi mềm mại sượt qua cổ, Hứa Duy phản ứng lại, hai tay chống đỡ ở trước ngực, miệng bị khóa chặt, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, tức đến nổ phổi cũng không có cách nào phát tiết.



Anh giật mạnh áo sơ mi, cúc áo văng ra bắn lên tường, tạo ra âm thanh giòn rã, Hứa Duy thở hổn hển không ngừng giãy dụa, men rượu ăn mòn lý trí, trong đầu một mảnh mơ hồ.



Hơi thở nóng hổi quét qua cổ, nụ hôn rơi trên người, các giác quan trên người đều trở nên nhạy cảm, nước nóng dội thẳng trên đầu, trước mắt là khuôn mặt mơ hồ, hơi thở nồng nặc mùi rượu.



Hứa Duy không biết là do mình thở ra, hay là Vu Thế Châu cũng uống rượu, một tay anh chống đỡ ở phía sau đầu, một tay chạy dọc xuống eo, dọc đường đi không ngừng đốt lửa. Bàn tay nhẹ nhàng thăm dò khắp nơi, nhẹ nhàng chà nhẹ đỉnh chóp, cả người Hứa Duy như bị điện giật, chân mềm nhũn, muốn lùi về phía sau nhưng eo bị giữ chăt.



Giống như cá sắp chết vì thiếu nước, dục vọng như thủy triều dâng trào, tay càng trở nên mềm nhũn không có sức lực chống lại, tay anh nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới, xuyên qua lớp lông thưa thớt tiến vào bên trong.



Nơi thần bí hai mươi mấy năm chưa có người chạm qua đột nhiên bị thăm dò, cả người sững sờ, lui về phía sau nhưng lập tức bị người kéo trở lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng tiến vào trong hoa hạch, nhẹ nhàng thăm dò. Hứa Duy há mồm thở dốc, ánh mắt mê ly, khuôn mặt đỏ bừng.



Phía dưới Vu Thế Châu kìm nén vừa đau vừa trướng tưởng chừng sắp nổ tung, ánh sáng trong mắt không ngừng giãy dụa, sau cùng lại trở nên thâm trầm, động tác càng lúc càng nhanh. Thân thể dưới sự trêu đùa của những ngón tay linh hoạt càng trở nên nóng bỏng, có thể cảm nhận đươc rõ ràng dòng nước nóng bỏng bên trong trào ra.



Dục vọng khao khát có vật gì đó lấp đầy, ngăn chặn sự ngứa ngáy từ sâu thẳm, Hứa Duy khó chịu rên rỉ, tín hiệu như vậy, ngón tay phía dưới càng gia tăng tốc độ, hoa huy*t bị trêu đùa vừa sưng vừa đỏ.



Ngón tay thon dài đột nhiên duỗi thẳng, bên trong mềm mại, ấm áp không ngừng quấn lấy, cắn chặt ngón tay, quấn tới mức gió thổi cũng không lọt.



Bên trong ấm áp, dòng nước ấm áp không ngừng chảy, Vu Thế Châu thử dùng ngón tay tiến vào sâu hơn, hành lang chật hẹp bị dị vật xâm nhập, nơi chưa từng bị người khác thăm dò miễn cưỡng mở ra một con đường, Hứa Duy không chịu được bật khóc nức nở.



Chỉ là hiện tại cả người đều vô lực, ý thức mơ hồ, hoàn toàn không có sức chống lại, vòi hoa sen sớm đã tắt, tiếng nước òm ọp òm ọp tất cả đều được truyền đến từ nơi riêng tư, một ngón tay đột nhiên chuyển thành hai ngón, hành lang chật hẹp càng trở nên chen chúc.



Chờ đến lúc huyệt đạo trở nên trơn trợt, nóng bỏng,, côn th*t cứng nóng chống đỡ, chậm rãi ma sát bên ngoài không chịu được kích động đột nhiên tiến vào, Hứa Duy đau đớn khóe mắt trào ra một giọt lệ.



Vu Thế Châu nhấc chân cô quấn chặt eo của mình, bên trong từng đợt sóng nóng không ngừng cuộn trào, phía sau lưng là gạch hoa lạnh lẽo, hai tầng nóng lạnh đan xen, Hứa Duy không chịu nổi kích thích thân thể nghiêng về phía trước, lại không ngờ cự lọng phía dưới đột nhiên tiến vào sâu hơn.



hoa huy*t truyền tới cảm giác đau rát, khiến cô trở nên tỉnh táo, rên lên một tiếng muốn lùi về phía sau, Vu Thế Châu vừa mới thoải mái một chút, sao có thể dễ dàng rời đi. Anh ép chặt mông cô, ép mình xông tới, cửa động bị dị vật mạnh mẽ tiến thẳng vào, vừa chật vừa khít.



Hứa Duy cào mạnh một đường trên lưng của Vu Thế Châu, kích thích khiến anh đột nhiên dùng lực tiến vào, đâm mạnh một phát, toàn bộ đều tiến vào! hoa huy*t ấm nóng, ẩm ướt bao quanh lấy cự long dữ tợn, dịch ái chảy ra, biến thành màu trong suốt, màu đỏ của máu bị ép qua một bên.



Trong quá trình làm hoa huy*t truyền tới từng trận đau như cắt, cảm thấy mình như bị nghiền nát, vành mắt Hứa Duy đỏ lên, cảm giác say dần biến mất, phía dưới đau rát, cô khóc nức nở, không nhịn được co rút một trận, khiến cho vật bên trong càng to hơn, sợ tới mức không dám lộn xộn nữa.



Khi Vu Thế Châu tiến vào thoải mái rên rỉ, người anh em được hoa huy*t mềm mại quấn chặt, giống như có vô số cái miệng nhỏ hút chặt anh ở bên trong, bên trong không thừa một khe hở, nơi riêng tư của hai người triền miên, quấn chặt lấy nhau.



Khi tiến vào anh giống như bị vật gì đó ngăn cách, tới khi ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, mới biết là lần đầu tiên của Hứa Duy, trong lòng càng thêm kích động, nhưng nhìn thấy bộ dáng đau đớn của cô, khiến anh không đành lòng giày vò cô.



Vu Thế Châu cẩn thận từng li từng tí hôn lên mái tóc ẩm ướt của Hứa Duy, khoá chặt miệng cô, lúc này mới chậm rãi di chuyển. Cự vật nhanh chóng ra ra vào vào, không ngừng cọ sát bên trong hành lang, đau đớn dần dần tản đi, thay vào đó là cảm giác tê dại được tạo ra từ chỗ hai người triền miên.



Truyền khắp cả người, Hứa Duy nằm nhoài trên vai Vu Thế Châu rên rỉ, tay Anh chống đỡ ở trên tường, phía dưới lại giống như lắp motor, không ngừng luật động, mỗi lần đều đâm vào chỗ sâu nhất.



Dừng lại một giây, chậm rãi rút ra, phía trên còn dính máu, mềm mại khiến cự vật không nỡ rời đi, hoa huy*t khăng khít không nỡ từ bỏ, rút được 6 phần lại mạnh mẽ đâm vào trong hoa huy*t, Hứa Duy cau mày, vui sướng trầm luân..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK