Ly Khê cách Lan Viên ba dặm về phía đông, nơi đó dân cư thưa thớt, khung cảnh yên tĩnh có suối có cây xanh, mấy quả đào dại xanh non treo đầu cành, sum suê nặng trĩu.
Xe ngựa dừng ở bên cánh rừng, Nguyễn Thời Ý lệnh cho nhà hoàn đứng đợi ở đây, còn nàng thì đi bộ sâu vào trong khoảng mười trượng, sau đó ngồi trên tảng đá bên bờ suối rồi yên lặng chờ đợi.
Nắng chiều ấm áp phác hoạ chiếc bóng mềm mại của Nguyễn Thời Ý trên nền đất, đồng thời càng làm nổi bật khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của nàng.
Quả nhiên Từ Hách không để nàng đợi lâu.
Từ Hách sải bước đi xuyên qua cánh rừng, sau đó dừng bước bên ngoài. Hắn hít một hơi thật sâu rồi lẳng lặng nhìn chăm chú Nguyễn Thời Ý.
Dáng người hắn thẳng tắp như cây tùng, khuôn mặt nho nhã tuấn tú vẫn giống hệt năm đó, kết hợp với khí thế mạnh mẽ, oai hùng rất khó tả.
Nghi ngờ, áy náy, chờ mong, nóng lòng, sầu não… tất cả đều có đủ.
Giờ khắc này, Nguyễn Thời Ý có thể khẳng định người trong mắt hắn và trong lòng hắn đều là nàng.
Nhưng mà ai trong số bọn họ cũng không muốn mình là người phá vỡ cục diện bế tắc đầu tiên.
Dù sao bọn họ đều hiểu rõ một khi mở miệng thì sẽ có ý nghĩa gì.
Nguyễn Thời Ý từ từ đứng dậy, đôi mắt ấm áp xen lẫn u buồn của nàng tựa như ánh chiều tà lúc bấy giờ, cánh môi tinh tế khẽ cong, cười mà không cười.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Thời Ý mới gọi lên cái tên mà đã ba mươi năm chưa từng nhắc đến, ngữ điệu của nàng vẫn bình tĩnh không lay động.
“Tam Lang.”
“Nguyễn Nguyễn…”
Gương mặt ôn hoà của Từ Hách gần như vừa khóc vừa cười.
Đuôi mắt bởi vì mừng rỡ mà cong cong, khoé mắt ẩm ướt cùng tiếng nói chìm trong nghẹn ngào.
Nguyễn Thời Ý bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ không đúng lúc — Thì ra người tuấn tú như hắn cũng có lúc cười còn khó coi hơn khóc!
Thấy nàng có vẻ thờ ơ, Từ Hách bước về phía trước nửa bước, hắn hắng giọng rồi lại gọi nàng một tiếng.
Lần này giọng hắn mềm mại như bông, dịu dàng đến rút gan rút ruột.
Nguyễn Thời Ý hơi rung động, mắt hạnh khẽ híp, nàng ấm giọng hỏi: “Tam Lang, những năm qua… chàng sống ổn không?”
Từ Hách cắn chặt môi dưới, cưỡng ép cảm xúc muốn sụp đổ bên trong. Hắn dang rộng hai cánh tay như muốn ôm nàng vào lòng… phải ôm nàng thì hắn mới có thể xác định được thời khắc này là chân thực.
Nguyễn Thời Ý chỉ sợ Từ Hách kìm lòng không được mà đi tới ôm mình, nàng bèn nghiêng người lui sau non nửa bước, tránh khỏi cái ôm của hắn.
Hai tay Từ Hách dừng lại giữa không trung: “Cũng đúng, trong lòng nàng vẫn còn oán hận.”
Nàng hỏi một đằng, hắn lại trả lời một nẻo.
Từ khi biết Từ Hách vẫn còn sống ở trên đời, lại còn khôi phục dung nhan trẻ trung như nàng, cộng thêm việc hắn tỏ ra đau đớn khổ sở khi nàng qua đời, từ đó Nguyễn Thời Ý càng muốn làm rõ chân tướng.
Thanh xuân lần hai có thể duy trì được bao lâu? Rốt cuộc tại sao bọn họ lại thành ra như vậy?
Về phần Từ Hách, tại sao lại rời nhà ba mươi năm, thời gian ấy đã làm gì, có phải đã thành gia lập thất, sinh con dưỡng cái… đối với nàng mà nói đã không còn quan trọng.
Nguyễn Thời Ý hoà nhã nói: “Nhớ lại trước kia, đúng là ta có oán trách chàng. Nhưng nếu cả ngày chỉ ôm oán hận để sống, vậy ta sớm thành một quả phụ u uất mất rồi…”
Từ Hách khẽ giật mình, hai chữ “quả phụ” khiến tâm hắn phát lạnh.
Nghìn lời vạn chữ cũng không biết nói gì cho phải, cuối cùng hắn lựa chọn trả lời những nghi vấn mới đầu của nàng.
“Nguyễn Nguyễn, mùa đông Kiến Phong năm thứ mười chín, ta bị người ta đuổi bắt tại biên giới Bắc Liệt Quốc, sau khi tránh thoát thì giữa đường gặp phải tuyết lở. Ta trượt chân rơi xuống vách núi, cả người đói lả rồi ngủ thiếp đi… sau khi tỉnh dậy, ta nhanh chóng thúc ngựa về kinh thành, chỉ mong được đoàn tụ với mẹ con nàng…”
Lời còn chưa nói xong, Từ Hách đã dừng lại rồi hít một hơi thật sâu.
“Ừm… Năm đó ta sinh hạ Minh Sơ, màn đêm vừa buông xuống đã nghe tin dữ về chàng, họ nói chàng ngã xuống vách núi, sống không thấy người, chết không thấy xác… Bây giờ gặp lại chàng bình yên vô sự, thật tình ta rất vui vẻ.” Giọng điệu Nguyễn Thời Ý nhẹ nhàng, nàng tiếp tục hỏi, “Sau đó thì sao? Chàng đã đi đâu?”
Hô hấp của Từ Hách trở nên dồn dập, bả vai không nhịn được mà khẽ run rẩy, hắn cố gắng dùng ngữ điệu bình thản để kể lại cơn ác mộng của đời mình.
“Sau đó … ta tìm không thấy nhà! Ngay cả ý định thuận đường ghé qua cửa hàng Hưng Phong để mua cho nàng mấy hộp bánh hạt dẻ cũng không thể làm được… Mọi người nói với ta phủ tướng quân xuống dốc, mà nàng… nàng là Từ Thái phu nhân nổi tiếng khắp kinh thành… vừa vặn qua đời được bảy bảy bốn mươi chín ngày.”
“Cái gì?! Ý của chàng là…”
Đầu óc Nguyễn Thời Ý choáng váng, hàm nghĩa trong lời nói của hắn khiến sống lưng nàng toát mồ hôi lạnh, tim cũng đau nhói.
Mười hai ngàn ngày đêm trôi qua… đối với hắn chỉ là một giấc ngủ?
Chuyện này… chuyện này là sao?
Nguyễn Thời Ý không biết mình lên căm giận vì vận mệnh bất công, hay là phải cảm thấy may mắn khi hắn bình an vô sự.
Khó trách hắn lại khổ sở khi lão thái bà là nàng chết đi!
Bởi vì bên trong suy nghĩ của hắn, tất cả mọi chuyện giống như mới xảy ra ngày hôm qua.
Từ Hách nói ra được tâm sự, khuôn mặt mới thoáng dãn ra.
“Ta ngất ngay tại chỗ, sau đó được tiểu ăn mày A Lục đưa về lều cỏ trong toà nhà đổ nát. Hôm sau theo đoàn người lên núi bái tế, nhìn bia mộ của hai ta ở trong phần mộ tổ của Từ gia, rồi lại nhìn thấy tiểu tử Hồng Lãng Nhiên, còn cả tỷ muội tốt Tiêu Đồng và đường đệ của nàng… Bộ dáng mỗi người đều thay đổi, lúc ấy ta mới miễn cưỡng tin rằng đó là trò đùa của ông trời.”
Từ Hách dừng lại một lúc, giọng điệu tràn đầy sầu não và tủi thân, “Nguyễn Nguyễn, cho nên… nàng thật sự từng chết qua một lần?”
Nguyễn Thời Ý bình tĩnh gật đầu.
Từ Hách nắm chặt hai tay thành quyền, “Chẳng lẽ đúng như lời mọi người nói, nàng một mình đưa Từ gia vượt qua sóng to gió lớn, lẻ loi một mình dưỡng dục con cái thành tài, sau đó… buông tay lìa đời?”
“Nhắc đến con cái, ta quả thực phải khen ngợi nàng.”
Nguyễn Thời Ý khiêm tốn mỉm cười, dù sao nàng cũng xứng đáng được khen ngợi.
Từ Hách duỗi tay muốn ôm Nguyễn Thời Ý, có lẽ bị ánh mắt xa cách và sợ hãi của nàng, hắn đành ngượng ngùng thu tay về rồi gãi gãi đầu, sau đó không ngừng đi qua đi lại ở bên cạnh.
Ánh hoàng hôn dường như mài mòn từng tia sáng chiếu trên người hắn, ngũ quan như tượng tạc trước sau như một giờ đây lộ đầy vẻ chán nản.
“Nguyễn Nguyễn!” Từ Hách đột nhiên dừng bước, hắn kích động nói, “Lúc này vẫn chưa muộn, ta có thể đền bù cho nàng!”
“Đền bù?” Nguyễn Thời Ý mờ mịt hỏi lại.
“Ta, ta sẽ cố gắng làm những điều tốt nhất vì nàng và… bọn nhỏ… Ta, ta…”
Từ Hách nói được nửa câu rồi dừng lại, sự tự tin của hắn không đủ để nói đến cuối cùng.
Nguyễn Thời Ý khẽ cụp mắt xuống, “Tam Lang, ta và bọn nhỏ… cái gì cần có đều có, chàng không cần phải cố gắng làm gì cả.”
“Ta là trượng phu của nàng! Là phụ thân của bọn nhỏ! Ta nhất định sẽ đối thật tốt với mẹ con nàng, sẽ không bao giờ rời đi!” Từ Hách chân thành nói, bên trong sự chân thành là đau đớn kịch liệt đan xen.
Nguyễn Thời Ý hơi cảm thấy khó xử.
Đã làm mẹ thì đều trở nên mạnh mẽ, hơn nữa nàng là đương gia chủ mẫu của Từ gia mấy chục năm nay, đã quen với việc đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu.
Ngay cả khi chết đi, nàng cũng mãnh liệt tin tưởng mình sẽ thức dậy để “Cảnh báo cho các nhi tử” của mình.
Từ Minh Lễ sẽ lập tức phục chức, quay lại nội các làm Thủ phụ, lúc này có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào hắn. Còn Từ Minh Dụ vẫn sẽ ở trên núi để giữ đạo hiếu, sản nghiệp sẽ do nàng đứng phía sau lo liệu nên không thể nào xuống dốc, điều này chắc hẳn sẽ khiến nhiều người ghen ghét.
Nếu tự dưng xuất hiện một phụ thân trẻ tuổi giống hệt như miêu tả của nàng, không biết anh em nhà họ Từ có phản ứng thái quá rồi chẳng may làm bại lộ bí mật, sau đó rước đến tai hoạ hay không?!
Nguyễn Thời Ý nàng tuyệt đối không cho phép sản nghiệp vất vả gây dựng trong nhiều năm bị huỷ hoại trong chốc lát.
Nguyễn Thời Ý vẫn còn nhớ rõ năm đó trước khi Từ Hách đi xa, vốn xưa nay luôn quấn quýt say mê nàng lại đột nhiên không để ý tới mọi chuyện bên ngoài, cũng không hỏi chuyện trong nhà, sớm tối không rời phòng vẽ, chỉ đắm chìm trong thế giới riêng.
Sống lại lần nữa, hắn vẫn là hắn bướng bỉnh như năm đó, là Tam công tử Từ gia tuỳ hứng, ngông cuồng… hay là sẽ trở nên tốt hơn?
Nàng không đành lòng huỷ đi hình tượng “Phụ thân tốt, tổ phụ tốt” đầy kiêu ngạo trong lòng con cháu.
Chần chờ một lát, Nguyễn Thời Ý mới nhìn thẳng vào mắt Từ Hách: “Nếu như chàng muốn gặp bọn nhỏ thì cũng không phải là quá khó, nhưng… ta không muốn mọi người nhận nhau quá nhanh như vậy.”
“Vì sao?” Từ Hách rõ ràng không vui.
“Chàng phải suy nghĩ cho lợi ích của Từ gia và cho con cái, chuyện này… tạm thời hoãn lại một thời gian.”
“Nàng nói giống như kiểu ta không mang họ Từ? Ta cũng không phải người Từ gia?”
Nguyễn Thời Ý bất đắc dĩ, “Không sai, chàng vốn dĩ phải là trụ cột của Từ gia. Nhưng hiện nay, chàng ở Từ gia…”
Trong suy nghĩ của người nhà họ Từ, hắn là biểu tượng của sự tài hoa, là tín ngưỡng kiêu ngạo, là tổ tông trên bài vị được mọi người thờ phụng.
“Ta hiểu, bây giờ ta không hề có một chỗ đứng ở Từ gia đúng không? Ta trở về không muốn tranh đoạt gì cả, còn nàng cảm thấy con cái đã trưởng thành nên ta không cần giúp gì, vậy… vậy hai chúng ta dùng thân phận hiện tại để thành thân một lần nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được hay không?”
Nguyễn Thời Ý cười khổ: “Lấy tướng mạo của ta và chàng, nếu như công khai thành một đôi nhất định sẽ làm cho người ta nghi ngờ. Hơn nữa tuổi ta đã cao… ta cũng đã quen một mình nên không đảm đương nổi tiểu kiều thê của chàng, mà chàng cũng tội gì phải trói buộc mình bởi tình cũ?”
“Nàng! Nàng hạ quyết tâm không cần ta nữa sao?” Hai mắt Từ Hách đỏ ngầu, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng cùng đau đớn.
“Ta không nói lời này.”
“Nhưng nàng có ý này! Nếu không tại sao nàng lại giả vờ như không biết ta!”
Nguyễn Thời Ý thở dài: “Khi đó ta nghĩ chàng rời xa vợ con để thành gia lập thất với người khác nên mới… Hiện tại ta đã hiểu rõ nguyên nhân, đương nhiên sẽ không đẩy chàng ra khỏi Từ gia.”
“Nói thật lòng ta đã sống đến độ tuổi ngũ tuần, lại còn từng chết một lần, tình yêu sớm đã nhạt nhoà như nước ốc. Mà chàng… chàng là thanh niên trẻ tuổi tài tuấn lại tài hoa hơn người, nếu sống qua ngày cùng một bà lão như ta không phải đáng tiếc lắm sao?”
Có một câu nói mà nàng không dám bóc trần — nếu nàng không còn là nàng của trước kia, liệu tình yêu của hắn có thể duy trì được bao lâu?
Từ Hách nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của người trước mặt, hắn tức giận nói: “Nàng hận ta!”
“Có lẽ đã từng hận.”
“Đáng sợ hơn hận chính là — đã từng hận.” Từ Hách xoa mặt, thất vọng nói một câu.
Hận rồi buông, tất cả đều không còn trong lòng.
Im lặng nửa ngày, Nguyễn Thời Ý bèn dịu dàng an ủi.
“Tam Lang, ta từng coi chàng là tất cả, coi chàng như bầu trời của mình. Nhưng trời sập, ta chỉ có thể dựa vào chính mình, dần dần còn nổi mấy phần nhớ nhung?”
Đôi mắt Từ Hách hơi ươn ướt, hắn khó khăn mở miệng.
“Nguyễn Nguyễn, ta vẫn luôn coi nàng là tất cả, từ đầu đến cuối không thay đổi.”
Giọng nói run run ấy giống như lông vũ bay lượn vài vòng rồi nhẹ nhàng dừng lại trên sợi dây đang căng cứng trong lòng nàng.
Khiến trái tim nàng mềm nhũn ba phần.
Từ Hách thấy cơ hội ngàn năm có một, hắn liền hít sâu một hơi để lấy dũng khí, sau đó vươn tay lên định ôm người vào lòng.
Trái tim Nguyễn Thời Ý gần như ngừng đập, hai chân đứng yên không nhúc nhích.
Khi khoảng cách chỉ còn hai bước chân, bỗng nhiên có một vật bay tới phía sau hàng cây, rơi xuống ngay trước mũi chân Từ Hách.
Đó là một viên đá nhỏ.
Từ Hách lập tức xù lông mèo: “Nguyễn Nguyễn! Nha đầu dưới tay nàng làm càn quá mức!”
Nguyễn Thời Ý không biết nên khóc hay cười.
Thế mà nàng lại quên mất Từ Minh Dụ đã để Tĩnh Ảnh làm nha hoàn thiếp thân để bảo vệ mẹ già là nàng, trong đó có một yêu cầu — tuyệt đối không cho phép bất cứ nam tử nào chạm vào nàng.
Tĩnh Ảnh dù phụng mệnh phải đứng đợi ở đằng xa, nhưng nha đầu ấy lại luôn luôn đề phòng “tiên sinh Viện Thư Hoạ” có mưu đồ xấu với chủ tử nhà mình.
Bầu không khí lúng túng hoà vào lặng yên.
Từ Hách hận đến nghiến răng, sự dịu dàng bị hòn đá nhỏ đập tan, “Nàng phải cho ta một câu trả lời!”
Nguyễn Thời Ý nhìn dáng vẻ tức giận của Từ Hách, càng ngày nàng càng không xác định được liệu bọn họ có thể dung hoà được chênh lệch về tuổi tác hay không? Và liệu hai người có thể chung sống hoà thuận được hay không?
Đồng ý với hắn là đi ngược lại trái tim, từ chối hắn lại không hợp lý.
Ngay giữa thời khắc khó xử, mấy lời ca tụng của nhóm nữ học viên đột nhiên hiện lên trong đầu nàng.
Nguyễn Thời Ý thận trọng mở miệng: “Tam Lang, chàng còn có nhiều sự lựa chọn, đất trời này rộng lớn lắm.”
“Không có nàng, ta một mình sống cô độc giữa đất trời bao la thì có Ý! Nghĩa! Gì!”
Từ Hách đã nghẹn một bụng lửa giận, lại còn bị mấy lời lạnh nhạt của Nguyễn Thời Ý đâm cho một kích, nhất thời lửa giận trong lòng hắn muốn nổ tung.
Tâm Nguyễn Thời Ý chợt lạnh — nàng đã già nhưng hắn còn chưa trưởng thành.
“Tam Lang, con người sống ở trên đời, mỗi lựa chọn đều giống như đánh cược, dù sao cũng phải có thắng có thua. Ví dụ như ta gả cho chàng, đổi lấy nửa đời goá bụa, nhưng đổi lại ta bồi dưỡng được con cháu ưu tú, cho nên ta không hối hận. Ví dụ như chàng sau khi thành thân dốc lòng vẽ tranh, gặt gái được thành quả cùng kỹ nghệ phi phàm, đổi lại sẽ mất đi quãng thời gian đoàn tụ cùng người trong gia đình…”
“Lựa chọn trước của chúng ta chưa hẳn đã nắm chắc phần thắng trong tay, cũng chưa biết là được hay là mất, nhưng có chơi thì có chịu. Hiện nay thời thế đã khác, chàng không ngại thích ứng thì ta có thể cho chàng một cuộc sống thoải mái, để chàng không phải lo cơm áo gạo tiền, tự do làm điều mình thích. Chàng muốn nhận người thân cũng được, thành thân cũng được nhưng tạm thời hoãn lại một thời gian, nhỡ đâu sau này chàng gặp được giai nhân thích hợp lại sinh lòng hối hận thì sao.”
Sắc mặt Từ Hách tái xanh, đôi mắt hắn bị lửa giận thiêu đốt.
“Nàng có ý gì? Nàng vội vàng muốn giao ta cho nữ nhân khác? Còn muốn dùng tiền tài đuổi ta? Nguyễn Nguyễn, rốt cuộc nàng coi ta là gì? Là người dư thừa của Từ gia? Là kẻ làm vướng víu Từ Thái phu nhân, vướng víu Từ Thủ phụ, vướng víu đại thương gia Từ Minh Dụ? Hay là làm vướng víu Vương hậu Xích Luyện Quốc?”
“Từ Hách ta tuy không chức không tước, không giương cung cưỡi ngựa, cũng không có tài trị quốc, nhưng ta sẽ không đến nỗi chết đói nơi đầu đường xó chợ! Càng không đòi bất cứ thứ gì của mẹ con nàng! Nàng sợ ta quấy rầy hạnh phúc mỹ mãn của mẹ con nàng, nên không cho ta nhận người thân, cũng không chịu ở chung một chỗ với ta… Được! Ta thành toàn cho nàng là được phải không?!!!”
Vừa dứt lời, Từ Hách hất ống tay áo rồi quay người cất bước rời đi.
Nguyễn Thời Ý nhịn không được mà mỉm cười.
Nàng không để ý tới — hắn là “trượng phu” chứ không phải là “vong phu”. Trong suy nghĩ của hắn, nàng luôn luôn thuận theo ý hắn, là thê tử mềm mại nói gì nghe nấy.
Mà giờ phút này, nàng lại dùng giọng điệu trưởng giả của “Từ Thái phu nhân” để chọc giận công tử kiêu ngạo của phủ tướng quân.
Từ Hách nổi giận đùng đùng đi được một đoạn ngắn, đột nhiên hắn dừng bước rồi quay đầu nhìn nàng.
“Nguyễn Nguyễn, điều duy nhất mà ta cảm thấy may mắn chính là nàng bỏ rơi ta khi nàng còn sống. Dù sao việc đó vẫn tốt hơn ngàn lần so với việc nàng không còn trên cõi đời này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com