Edit: Malbec
Hôm sau, ánh sáng ban mai yếu ớt, cửa hàng trong thành lần lượt mở cửa buôn bán.
Các loại mùi hương thức ăn trộn lẫn với nhau thu hút con người bay trong gió, hơi nóng bốc lên lượn quanh, vị chua ngọt mặn cay thẩm thấu đến từng góc một, dẫn con sâu thèm ăn trong bụng mọi người ra.
Ngày xưa nếu không gấp gáp, Nguyễn Thời Ý sẽ luôn bảo xa phu đi chậm lại, hít vào hơi thở cuộc sống chợ búa sáng sớm này nhiều hơn.
Dù sao từ bé đến lớn nàng hiếm khi có thời gian đi dạo tự do.
Vậy mà giờ phút này, nàng vô tâm nhìn quán ăn, y quán, tiệm thuốc, hiệu sách bên ngoài... Ngồi ngay ngắn trong xe, lung lay theo xóc nảy rất nhỏ.
Hai mắt nhắm chặt, thoáng hiện mẩu chuyện ngắn ở nhà Từ Hách đêm qua trong đầu.
Sau khi đưa ra phỏng đoán về khúc còn lại của <>, bọn họ trao đổi tin tức mình biết, kết hợp tin đồn về nữ vương Nhạn tộc, Băng Liên, cùng với thanh niên che mặt tự xưng “Thám hoa lang” kia, từ đó suy đoán ẩn tỉnh không muốn người biết.ạn>
Sở dĩ nữ vương Nhạn tộc thống trị ròng rã sáu mươi năm vẫn duy trì bộ dáng thiếu phụ trung niên rất có thể là vì từng ăn chí bảo của Vương tộc – Băng liên.
Người sắp chết năm đó Từ Hách cứu là kẻ trộm Băng liên.
Nhưng hắn hồn nhiên không biết, mơ hồ cầm Băng liên quý giá, dùng dằng mấy ngày dẫn tới bị đuổi bắt.
Bởi vì ngôn ngữ hai nước bất đồng, hắn nhận lầm xem đám tráng hán ăn mặc cổ quái, tay cầm vũ khí kia là sơn tặc, vội vàng cầm vật phẩm tùy thân chạy như bay trốn đi nơi khác.
Lúc tuyết lở có lẽ truy binh không một ai sống rời khỏi nên thế giới bên ngoài không ai biết được, lúc thanh niên nước Tuyên rơi xuống sườn núi trên người còn mang theo dị bảo.
Băng liên bị trộm mất khiến cho người Nhạn tộc lùng bắt, truy đuổi không kiêng dè, thậm chí nhiều năm qua âm thầm bắt hàng loạt thanh niên tuấn mỹ.
Nguyễn Thời Ý ở góa nhiều năm, Từ Hách thì ngủ ba mươi lăm năm, cũng không rõ lời đồn này là có cơ sở hay không có thật.
Nhưng cẩn thận cũng có thể lái được con thuyền mười nghìn năm (*), cẩn thận che giấu bí mật mới có khả năng sống tiếp.
(*)"Cẩn thận có thể bắt ngàn con ve, cẩn thận lái được thuyền mười nghìn năm" trích từ « trích lời trang tử ». Ý của những lời này là: Suy nghĩ cẩn thận, làm việc chu đáo, phòng bị cẩn thận thì ngay cả ngay cả con ve giảo hoạt linh mẫn nhất lâu dài cũng có thể bắt được; cẩn thận từng li từng tí, không tùy tiện ngay cả điều khiển con thuyền mười ngàn năm cũng có thể an toàn vô sự.
A Lục và chó trở về, Từ Hách lặp lại chiêu cũ, ôm nàng nhảy ra ngoài tường, vẫn không quên trêu chọc bên tai nàng: “Tự mình đưa tức phụ nhà mình ‘Xuất tường’, quá không may mắn!”
Hắn lấy lý do “Ban đêm đường khó đi”, ôm nàng đi vòng quanh đường nhỏ vắng lặng, cho đến khi đến gần cửa đại viện mới thả nàng xuống mặt đất.
Dung nhan tuấn mỹ cười ngọt lịm dưới ánh sao kia giống như tỏa ra ánh sáng ngọt ngào.
Thật sự là không rụt rè tí nào!
Nguyễn Thời Ý không dám nhìn thêm, hấp tấp nói lời tạm biệt, ôm tranh cổ vội vàng rời khỏi quần viện.
Dọc đường lòng đầy nghi ngờ, nàng làm chủ đương gia hơn ba mươi năm, dựa vào cái gì lại ngoan ngoãn để hắn ôm một đường?
Là hình thức vợ chồng ở chung tương thân tương ái lẫn nhau, cộng thêm hiện trạng hắn không có gì, khiến nàng không tự chủ mà bỏ đi sự cứng cỏi dung túng hắn nhiều lần?
Hay là bị hắn mê hoặc dỗ ngon dỗ ngọt, đến mức... Nàng càng ngày càng chẳng phải là “Từ Thái phu nhân?”
Suy cho cùng, nàng đi đi về về hoán đổi giữa hai thân phận “Thái phu nhân” và “Tiểu cô nương”, lâu ngày vừa khát vọng trải qua cuộc sống tùy ý của người trẻ tuổi lại không cách nào trừ tận gốc sự cố chấp của lão phu nhân.
Trở lại phòng ngủ lan viên, nàng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao trước khi chia tay nụ cười Từ Hách ngọt ngào lại kỳ lạ như vậy, vì sao Trầm Bích, xa phu, người hầu lại dùng ánh mắt ngầm trêu chọc nhìn mình.
---Nguyễn tiểu cô nương cầm tranh cổ bày tỏ muốn thỉnh giáo nữ tiên sinh, ban đêm đi vào quần viện tiên sinh sống, ở lại gần một canh giờ, lúc trở về váy áo tóc nhăn nhíu, trên búi tóc nhiều thêm một cây trâm cài tóc làm bằng ngọc dương chi nhẵn mịn trơn bóng, chạm khắc tinh tế.
Cho dù người hầu không biết chữ lớn nhưng tuyệt đối không tin nữ tiên sinh Thư họa viện sẽ vô duyên vô cớ tặng học viên trang sức đắt tiền.
Ha ha...Gặp gỡ tình lang ban đêm, chứng cớ rành rành như núi.
Nguyễn Thời Ý khó lòng giải thích, đành phải hết sức kiềm chế “muốn dùng trâm cài tóc điên cuồng đâm Từ Hách”, tắm rửa thay quần áo, nằm trên giường ngủ.
Phần tức giận và xấu hổ này qua một đêm cho đến lúc này ngồi một mình trên xe ngựa vẫn chưa biến mất.
Hai lần gặp mặt ở Ly Khê bị trưởng tôn bắt gặp, cộng thêm nàng rêu rao khắp nơi “tín vật đính ước” không kiêng nể gì, chỉ sợ... Rốt cuộc không thể tẩy sạch nước bẩn.
**
Đang suy nghĩ, tiếng khóc nỉ non cùng tiếng ồn ào phía trước cách đó không xa gọi suy nghĩ của nàng về.
Thấy xe ngựa càng đi càng chậm, trong lòng nàng biết có điều khác thường.
“Trầm Bích, đã xảy ra chuyện gì?”
Trầm Bích đáp lại cách màn che: “Người qua đường vây quanh một cửa hàng, nhìn thấy không rõ lắm... A? Hình như là tiệm bánh kẹo Hưng Phong!”
Nguyễn Thời Ý cứ mỗi ba năm ngày sẽ ăn lật dung tô của tiệm này, thói quen duy trì từ thời thiếu nữ đến nay đã hơn bốn mươi năm, mắt thấy cửa tiệm di dời ba lần, chứng kiến đại nương làm bánh từ quả phụ trung niên thành lão nãi nãi hơn bảy mươi tuổi.
Lúc này chợt nghe tiệm bánh kẹo xảy ra chuyện, trong bụng nàng lo lắng vội sai người xuống xe tìm hiểu thực hư.
Sau thời gian một chén trà, người hầu báo lại, người khóc rống là cụ bà tiệm bánh và chắt trai.
Hóa ra, một nhà cụ bà có ý rời kinh về quê, con dâu và cháu trai về trước một thời gian trước, để lại hai mẹ con cụ bà chuyển nhượng cửa tiệm.
Không ngờ, bọn họ gặp phải lừa đảo liên thủ với người quen, vì không biết chữ mà bị tính kế, bán tống bán tháo tiệm bánh kẹo chỉ hai mươi xâu tiền ít hơn mức trung bình.
Giấy trắng mực đen, đóng dấu tay nhi tử cụ bà, kết cục đã định.
Nhi tử đã qua tuổi năm mươi, thân thể ốm yếu, lúc tranh luận với kẻ lừa đảo bị đánh, tức giận đến tổn thương, không đến vài ngày nhắm mắt xuôi tay.
Bây giờ còn lại cụ bà và chắt trai tuổi nhỏ khóc lóc không nhà, lại không liên lạc được với cháu trai và con dâu trở về quê hương, đến bước đường cùng vô cùng tuyệt vọng.
Người biết chuyện đều thương tiếc, cũng giận mà không dám nói gì.
Nguyễn Thời Ý không thích xen vào chuyện người khác trước sau như một, nhưng lại có ác bá xảo quyệt ức hiếp người lương thiện như thế, nàng thân là mẫu thân Thủ phụ, sao có thể chịu được?
Nàng không tiện tự mình ra mặt, lập tức lệnh cho Trầm Bích và hai người hầu vào khuyên tổ tôn cụ bà rời khỏi nơi thị phi trước.
Vì có người ra tay can thiệp, biển người náo loạn cả buổi dần dần rời đi.
Trên đường lớn khôi phục trật tự như bình thường, chỉ còn hai ba người tò mò còn đang nghị luận không ngừng.
Không lâu sau, cụ bà nắm tay chắt trai mặc áo trắng dưới dẫn đường của bọn người Trầm Bích, khập khiễng chống gậy đi đến trước xe ngựa, rơi lệ gửi lời cảm ơn với Nguyễn Thời Ý.
Nguyễn Thời Ý xuống xe ngựa, kéo đôi tay đầy nếp nhăn của cụ bà, ánh mắt thương xót, dịu dàng khuyên nhủ.
“Đại nương, ngài nén bi thương. Thái phu nhân nhà ta ăn bánh điềm tô ngài làm mấy chục năm qua, tuy chỉ gặp mặt vài lần nhưng đã sớm kết xuống duyên phận vững chắc.
“Đã nghe thấy cảnh ngộ hai người, ta đương nhiên sẽ không đứng ngoài nhìn. Trước mắt, ta tìm nơi ở thich hợp cho ngài, chờ tìm chứng cứ xong lại báo quan, tìm công bằng cho ngài và người nhà, được chứ?”
Cụ bà bất ngờ không thôi, nghe nói ra mặt vì mình lại là gia quyến Thủ phụ đại nhân, bị dọa đến quỳ xuống dập đầu, lại được Nguyễn Thời Ý nâng dậy.
Trên đường nhiều tai mắt, Nguyễn Thời Ý không tiện nhiều lời, lệnh cho người thu xếp cho cụ bà thật tốt.
Nhìn bóng lưng đứa bé non nớt mờ mịt luống cuống đau buồn, lão nhân bước chân tập tễnh, đáy lòng nàng dâng lên nỗi đau buồn không nói hết không ngừng.
Thực tế, thuở niên thiếu nàng chuyên tâm kỹ nghệ thư họa, sau khi góa phụ mới bôn ba vì Từ gian, trung niên có danh vọng và phú quý thì người yếu ớt nhiều bệnh, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Dù có trách trời có lòng thương dân thì ban cho những người khốn khổ một chút bố thí nho nhỏ, nàng lại chưa từng từ trong mây xuống trần gian, càng chưa từng thật sự để tâm đi trải nghiệm nóng lạnh thế gian.
Bây giờ người nhà có quyền có tiền, nàng cũng có được tiền vốn hoàn cảnh người thường khó có được.
Ngoài ý muốn thu hoạch được một hồi thanh xuân không biết có thể tiếp tục đến bao giờ, nàng tự đánh giá có thể làm rất nhiều chuyện, không nên tùy tiện lãng phí tinh lực hưởng thụ xa hoa và trên tung tình thanh sắc (*).
(*)chỉ mê luyến nữ sắc cùng âm nhạc quá mức. Cổ nhân cho rằng đây là một loại hành vi cực kỳ phóng túng.
Lòng thiếu nữ nặng nề nghi ngờ chẳng bằng thêm chút khí phách mãnh liệt của thiếu niên.
Vứt bỏ phù hoa hư ảo, lấy mình làm gương giúp đỡ con cháu của mình, thay đổi từng chút một vẫn còn sót cẩm tú sơn hà.
Mở rộng chính nghĩa cũng tốt, giúp đỡ người nghèo khổ khốn đốn cũng được, có khả năng làm nên chuyện dù sao sao cũng tốt hơn trầm mê trong tình yêu nhỏ.
**
Nguyễn Thời Ý lấy lại tinh thần, đang muốn xoay người lên xe ngựa, bỗng nhiên phía sau kêu lên kinh ngạc, tiếng hét chói tai, tiếng quát tháo nối tiếp từng hồi.
Dọc đường người qua đường nhao nhao lùi về sau, một con ngựa màu đỏ tung vó phi nước đại tiến đến, đâm tới mạnh mẽ như phát điên, chỉ lát nữa là va vào nàng đang ngây ra!
Trong chớp mắt, Tĩnh Ảnh chợt hiện ra từ bên cạnh, một tay ôm eo thon của nàng, một tay nhấc cổ áo xa phu, phi vọt lên ngói cửa hàng như cưỡi gió đạp mây.
Trái tim Nguyễn Thời Ý bị dọa như muốn nhảy ra khỏi miệng, nhưng nàng không có thời gian lo lắng hãi hùng.
Vì chỉ sau một khắc ngựa điên đụng vào xe ngựa của nàng, dẫn tới hai con ngựa hí dài đạp vó không chịu sự điều khiển xông về phía trước, khung cảnh càng thêm hỗ loạn.
Mặc dù xa phu Nguyễn Thời Ý lập tức leo xuống đất, kịp thời khống chế xe ngựa nhà mình nhưng người đi đường và bán hàng rong đã loạn thành một cục, né tránh, thu dọn, ngã sấp xuống, thừa cơ cướp đồ...
Tình thế càng khó khống chế, đã xảy ra là không thể ngăn cản, chợt có bóng trắng đạp nóc bay lên mà đến, một tay bắt lấy dây cương ngựa điên.
Ngựa điên giật mình hoảng sợ, tăng tốc tộ chạy, kéo bay thân ảnh màu trắng tới giữa không trung.
Thân pháp người kia chuyển hướng theo ý muốn, bổ nhào một cái trèo lên lưng ngựa, hai tay vây quanh cổ ngựa cố gắng khiến ngựa bình tĩnh lại.
Con ngựa khăng khăng quay cuồng nhảy vọt, khi thì chân trước dựng người lên cao, khi thì vung vẩy thân thể, khi thì chân sau đá lung tung, từ đầu đến cuối vẫn không ném người kia xuống được, điên cuồng một hồi lâu mới dần tỉnh táo, bất lực quỳ rạp xuống đất.
Thiếu niên kia lưu loát xuống ngựa, áo trắng tung bay, mắt phương môi đỏ, phong thái tuấn dật, một thân khí phách hơn người, khiến người ta không dám nhìn gần.
Người bên ngoài lúc này mới thấy rõ, vị hiệp sĩ giải quyết tai nạn kia là một thiếu niên trẻ tuổi thon gầy trắng trẻo, không khỏi nói lời hay tán thưởng, khen hắn kẻ tài cao gan cũng lớn, thân thủ bất phàm vân vân.
Thiếu niên một bên trấn an con ngựa, một bên cẩn thận kiểm tra.
Trên nóc nhà, Nguyễn Thời Ý vẫn vịn lấy Tĩnh Ảnh, hai mắt chứa sương mù, bờ môi runn rẩy, giọng khàn hơi run: “Nhanh... Nhanh! Tĩnh Ảnh, đưa ta xuống dưới...”
Tĩnh Ảnh chỉ cho là chủ tử nhà mình sợ độ cao, thấy bên dưới một mảnh lộn xộn, không chỗ dừng chân, không khỏi chần chờ.
Chưa có động tác gì, có mười mấy tên nam tử cường tráng xông ra từ hướng ngựa điên chạy tới, cầm đầu là một thanh niên mặc cẩm y vệ.
Hắn tuổi khoảng hai lăm hai sáu, dung nhan lịch sự tuấn tú bên trong lộ ra kiêu ngạo phong lưu, mi dài như kiếm, mắt hoa đào lạnh lẽo, là quý công tử phong độ nhanh nhẹn.
Thấy ngựa điên bị khống chế, quý công tử thở dài nhẹ nhõm một hơi dài, cất cao giọng nói cảm ơn: “Nhờ có vị tiểu huynh đệ này ra sức giúp đỡ...”
Không ngờ mỹ thiếu niên áo trắng kia liếc mắt nhìn chằm chằm hắn, giọng nói trong vẻo, ngữ khí lại không hiền lành: “Con ngựa này là của ngươi? Nhìn các ngươi hung thần ác sát như vậy, sao mà ngay cả súc sinh cũng không quản được? Nó đạp hỏng bao nhiêu thứ dọc đường!”
“Láo xược! Ngươi có biết...!”
Hai tên người hầu bên cạnh quý công tử lớn tiếng quát lớn, bị chủ tử ngăn lại.
“Là tại hạ chưa quản thúc tọa kỵ tốt, làm phiền tiểu huynh đệ trượng nghĩa giúp đỡ, xin hỏi cao tính đại danh?”
Mỹ thiếu niên áo trắng không trả lời, tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng gỡ ra hai cái phi tiêu từ một bên mông ngựa, đặt dưới mũi ngửi, nhíu mày nói: “Có độc, ngươi sợ là đắc tổi kẻ nào...”
Tùy tùng quý công tử thoáng chốc loạn lên, vây vòng tròn quanh chủ tử.
Đúng lúc gặp Từ Thịnh nghe tiếng động, cưỡi ngựa chạy tới, xa xa nhìn thấy Nguyễn Thời Ý đứng trên nóc nhà, vẻ mặt sốt ruột.
Hắn không để ý những cái khác, nhảy lên, song song cùng Tĩnh Ảnh dìu nàng xuống đất, ngữ khí sốt ruột lo lắng: “Ngài không sao chứ? Con đang muốn tới lan viên đón ngài... Những người khác đâu?”
Nguyễn Thời Ý mờ mịt lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng đánh giá mỹ thiếu niên áo trắng kia, môi hồng hé mở, muốn nói lại thôi.
Mỹ thiếu niên áo trắng kia bỗng dưng quay đầu, nhìn trên dưới Nguyễn Thời Ý, cười một cái lạnh lùng với Từ Thịnh.
“Ngoại tổ mẫu qua đời chưa tròn năm tháng, đại biểu lại liếc mắt đưa tình với tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt mọi người! Không sợ người nhà buồn lòng sao?”
Người này không phải người ngoài, chính là ngoại tôn nữa của Nguyễn Thời Ý, quốc công chủ Xích Nguyệt – Hạ Nhược Thu Trừng.
Nguyễn Thời Ý nghe lời nói gay gắt của nàng, cảm giác xa cách từ lâu hơi giảm, không biết nên khóc hay cười.
Từ Thịnh bị biểu muội răn dạy, sắc mặt giận dữ, dường như muốn mở miệng phản bác.
Lại nhìn rõ diện mạo quý công tử kia, hắn hơi sững sờ, đổi hướng chắp tay thi lễ với đối phương: “Tề vương điện họa mạnh khỏe.”
Lời vừa nói ra, mặt mọi người lộ vẻ kinh ngạc, sau khi Nguyễn Thời Ý kịp thời phản ứng, uyển chuyển hành lễ.
---Tề thân vương Hạ Tuấn, ấu đệ đương kim Thánh thượng, là người phú quý nhàn rỗi nổi danh, đã rời khỏi từ sáu năm trước, hiếm khi hồi kinh, quả thật mọi người nhất thời không nhận ra.
“Ngươi là thân vương?” Thu Trừng đứng tại chỗ bất động, liếc xéo dò hỏi.
“Họ hàng nhàn tản thôi! Khiến tiểu huynh đệ chê cười rồi.”
Tề vương mỉm cười, ra hiệu Nguyễn Thời Ý miễn lễ: “Xem ra... Ngựa tồi của tiểu vương làm hư xe ngựa của cô nương? Nhưng cô nương có bị thương không?”
Nụ cười Nguyễn Thời Ý trong veo: “Tạ điện hạ quan tâm, không có gì đáng ngại.”
Nụ cười này khiến Tề vương không kìm được bất giác nhìn nàng thêm hai mắt.
Thân ảnh kia của nàng bối tử màu xanh phối với váy xuông trắng thuần, dưới ánh mắt trời càng hiện màu sắc nhã nhặn thuần khiết, nguyên liệu được chọn tinh tế, cắt may vừa người, hoàn mỹ biểu lộ rõ ràng thân hình lả lướt của nàng.
Tóc búi lên một nửa, chải triêu vân kế rất khác biệt, một nửa tóc đen như mực khác đổ xuống như thác nước.
Dung nhan thanh lệ không tầm thường, không chút phấn son kèm theo lông mày tô một chút xinh xắn.
Tề vương hoảng hốt sau khi xem xét tường tận, sắp xếp thủ hạ dọn dẹp hiện trường, trấn an dân chúng.
Nguyễn Thời Ý muốn nói chuyện với Thu Trừng nhưng đành chịu nha đầu kia không có thiện cảm với nàng, không đợi nàng mở miệng đã quay người đi dạo cửa hàng.
Một bộ dáng xa cách cao ngạo thế kia thật sự làm nàng thương tâm.
Được rồi, thời gian còn dài mà!
Tề vương đứng im lặng hồi lâu bên cạnh, ánh mắt lơ đãng hướng về dáng người yểu điệu cùng kiều nhan rực rỡ của Nguyễn Thời Ý, cười khẽ với Từ Thịnh: “Tiểu hôn thê?”
Từ Thịnh nhất thời sụp đổ, đầu óc nóng lên, bật thốt lên: “Điện hạ hiểu nhầm! Nàng, nàng là muội muội ra!”
Tề vương ngạc nhiên nói: “Muội muội ngươi không phải là đã gả vào Tĩnh quốc công phủ sao? Vị này hiển nhiên là...”
“Ách.. Dù sao cũng không phải là hôn thê!”
Từ Thịnh như đinh đóng cột, hận không thể mổ tim ra để chứng tỏ trong sạch.
Tề vương có điều suy nghĩ, đợi thuộc hạ bồi thường tổn thất cho tiểu thương, mọi việc yên ổn, tạ lỗi với người Từ gia và gửi lời cảm ơn, lễ phép từ biệt.
Nguyễn Thời Ý cung tiễn Tề vương rời đi, lấy khuỷu tay đụng Từ Thịnh, giọng nói nhẹ nhàng cười giảo hoạt.
“Ca ca, chúng ta về nhà thôi!”
Từ Thịnh nổi da gà, vẻ mặt đau khổ: “Người đừng cáo trạng với phụ thân con! Không phải con...”
“Không phải thế nào? Nguyễn Thời Ý nhíu mày.
---Mật thám khai tỉ mỉ chuyện nàng hẹn hò với ‘Thư họa tiên sinh’ sao?
Từ Thịnh tranh cãi vô ích tức anh ách trong lòng, thu lại ngữ khí uy hiếp, đưa tay kéo ống tay áo nàng, bẹp miệng: “Không phải vậy đâu, con liền, liền khóc cho người xem! Oa...”
Đúng lúc Thu Trừng đi ra từ cửa hàng, hai tay ôm bao lớn bao nhỏ mứt hạnh đào khô, thấy Từ Thịnh dáng vẻ đường đường lại nũng nịu với nũ tử yêu kiều.
Nàng trực tiếp đi qua bên cạnh hai người, khéo môi đẹp đẽ cong lên cười nụ cười nhạt không quá vui vẻ.
“Có thể trị đại biểu ca phục tùng đến như thế! Vị tiểu thư này... Thủ đoạn của tỷ thật là cao minh!”
“...!?”
Hai tổ tôn mắt lớn trừng mắt nhỏ, thật sự không biết nên cho nàng biểu cảm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com