Edit: Summer
“Cô nương, người có khỏe không?”
Trầm Bích gõ lên cửa gỗ ngoài phòng, chắc do phát giác phòng được cài then từ bên trong, không tránh được hỏi thêm một câu.
Nguyễn Thời Ý hoảng hồn.
Từ Hách một đại nam nhân nằm trên giường gỗ, bốn chân hướng lên trời, dù tỏ rõ hai người không chung chăn gối, nhưng bị nhìn thấy ngủ cùng phòng cũng đủ để cho nàng xấu hổ năm ba tháng.
Nguyễn Thời Ý nghe cửa bị đẩy hai cái, vội vàng tiếng đáp lại, vội vàng ôm xiêm áo lên , trốn sau tấm bình phong khắc từ gỗ hoàng dương thay quần áo.
Dưới tình thế cấp bách, nàng thậm chí không nghĩ tới, Từ Hách có tỉnh hay không, bình phong gỗ chạm hoa có thể hoàn toàn ngăn trở tầm mắt của hắn hay không.
Đợi thay xong một bộ váy thanh đông, nàng khoác thêm một áo khoác vải bông bên ngoài, tùy ý lấy trâm ngọc búi một nửa tóc đen, lại thấy Từ Hách không biết từ lúc nào đã ngồi dậy, xoa xoa con mắt ngáy ngủ, sắc mặt ửng đỏ.
Nguyễn Thời Ý nhẹ giọng phân phó: “Ta dẫn các nàng đi, chàng tự mình đi đường vòng đi.”
“Gấp cái gì!” Từ Hách ngáp một cái, “Vì sao hôm nay chúng ta không ăn sáng?”
“Chàng…”
“Tối hôm qua ta quên hỏi nàng có thích hạt châu kia không, đó vật vua ban cho, tuyệt đối không phải đồ giả. Gần đây bận chuyện, không làm kịp đồ trang sức cho nàng, bản vẽ ta ngược lại đã vẽ mấy phần, ngày khác nàng chọn một cái đi?”
Nguyễn Thời Ý không có lòng dạ nào để ý đến những việc nhỏ không đáng kể này, từ trong rương lấy ra đưa hắn một kiện áo khoác tối màu, tiện tay đặt bên tay hắn, xoay người rời đi.
Từ Hách than thở: “Lẻ loi ngủ ở giường nhỏ, không để cho ôm không để cho hôn, không giúp khoác áo, còn phải đói bụng…”
“Chàng còn dám chê!” Nguyễn Thời Ý liếc hắn một cái, vội vàng nằm lại, cũng thuận tay che lại cửa phòng.
Tỏ ý Trầm Bích đem nước ấm rửa mặt để xuống, lại ngăn tiểu nha đầu vào bên trong sửa sang lại quần áo giường chiếu, nàng qua loa rửa mặt, thoa hương cao dưỡng da, còn lại một mực không để ý, vội vội vàng vàng dẫn toàn bộ hạ nhân ra khỏi phòng.
Mọi người đều phát giác hôm nay nàng có gì không đúng, nhưng không tiện hỏi nhiều, chỉ có trố mắt nhìn nhau.
Tuyết rơi lớn một đêm, đình đài lầu các, núi đá cỏ cây ngày thường nhìn quen tất cả đều thay đổi diện mạo mới. Sáng sớm rét lạnh thanh hàn, không bởi vì ánh mặt trời mà lui tán.
Nguyễn Thời Ý bọc mình kín mít, lệnh những người khác mỗi người làm việc, đem Tĩnh Ảnh triệu đến bên cạnh.
“Tĩnh Ảnh, ngươi tối hôm qua đi chỗ nào?”
"Ở sương phòng nha!"
“Vậy ngươi… ban đêm có nghe động tĩnh gì không?” Nguyễn Thời Ý không xem nàng là nha hoàn, cho phép nàng lời nói làm việc tùy tính, không chịu quản thúc.
“Nga! Khoảng giờ Hợi có người nhảy vào, ta thăm dò thấy là tiên sinh, nhìn hắn bò lên cửa sổ của người, liền không quản nữa…”
“…!”
Tĩnh Ảnh thấy Nguyễn Thời Ý giống như bị sét đánh, giải thích: “Đại công tử nói, không cho phép nam nhân đến gần người, nhưng ngoại trừ tiên sinh. Nếu như tiên sinh âm thầm tìm người, ta phải tránh.”
Nguyễn Thời Ý như muốn tan vỡ.
Nha đầu này không khỏi quá thật lòng thật dạ chứ?
Ban đầu, Từ Minh Dụ giao phó – bất kì đàn ông không ai được chạm vào nàng, vì vậy Tĩnh Ảnh đề phòng Từ Hách như đề phòng cướp.
Hiện nay lại thay đổi, Từ Thịnh nói càn nói bậy một hồi, Tĩnh Ảnh liền hoàn toàn mặc kệ “tiên sinh” khi nào chỗ nào đến viếng thăm, mặc kệ hắn đến tìm nàng làm gì?
Thật là buồn chết nàng!
“Lần sau, ngươi, ngươi không thể mặc kệ hắn! Dầu gì… Đưa hắn vào nhà nghe ta phân phó mới có thể đi lo những chuyện khác.”
Bởi vì chuyện Tình Lam đồ, không thể thiếu chuyện Từ Hách từ nay về sau âm thầm tìm nàng.
Nguyễn Thời Ý không thể để cho Tĩnh Ảnh ngăn Từ Hách lại, huyên náo mọi người đều biết, không thể làm gì khác hơn là để nàng đi theo, để tránh tên xấu xa kia tìm cơ hội khi dễ nàng.
Tĩnh Ảnh hiểu thành mình quan tâm không chu đáo, phải là loại hộ tống ra vào, nháy mắt to vô tội, gật đầu đáp ứng.
Nguyễn Thời Ý miễn cưỡng đôi câu, cùng nàng bước đến sảnh ngoài dùng bữa sáng.
Mới ra khỏi tiểu viện, người làm báo lại: “Cô nương, Ngoài Lan Viên có vị …tiểu ca trẻ tuổi, nói là đến tìm người.”
Nguyễn Thời Ý trong lòng bất ngờ.
Tiểu ca trẻ tuổi?
Người trong Lan Viên sớm đã biết nàng quen thuộc với Lam Dự Lập, Hồng Hiên cùng là thanh niên đồng lứa, nếu như đối phương không tự báo tên họ, mà quản sự cũng không nói được tên nào…. Đại khái không phải đàn ông không đứng đắn gì chứ?
Không đứng đắn…
Nguyễn Thời Ý vô cớ lại nhớ tới khuôn mặt phong lưu y lệ nào đó.
***
“Nguyễn cô nương nói… ‘Ngưỡng mộ quận chúa phong hoa’, thật chỉ muốn ‘Muốn thấy mặt một lần mà thôi’?”
Tuyết trắng ánh kim, làm nổi bật người thanh niên khoác một chiếc áo họa tiết mây xanh nhạt, đứng thẳng như cây tùng mùa giữa mùa đông.
Nguyễn Thời Ý chống lại ý cười nhạt trong trẻo lạnh lùng của Diêu Đình Ngọc, vừa cảm thấy có cơ hội có thể lợi dụng, trong lòng lại vô cớ trầm xuống.
Ngoài đường phố thảo luận danh tiếng “hiển hách” Hàm Vân Quận chúa?
Nàng lấy đâu ra can đảm?
Tình thế áp bức, nàng quyết định trước hết mời Diêu Đình Ngọc vào trong Lan Viên nói chuyện.
“Diêu thống lĩnh đại giá đến chơi, tiểu nữ chưa từ xa nghênh đón, cực kỳ hổ thẹn.
Nếu như thống lĩnh không để bụng, không ngại vào bên trong nói chuyện?”
Diêu Đình Ngọc cười ý vị thâm trường, đem cương ngựa giao cho người ở, vén vạt áo trường bào bước lên bậc cửa.
Lúc bước vào cửa trong, vừa vặn gió rét làm rơi xuống tuyết động, làm nổi bật hoa mai không sợ lạnh trong vườn, tuyết trắng xen lẫn hồng mai, rối rít dương dương bay xuống.
Diêu Đình Ngọc thẳng tắp đứng đó trong một trận cánh hoa bay theo tuyết, dáng người kiệt xuất đạm như trăng, dung nhan tuấn mỹ thanh khiết như mây, làm cho Nguyễn Thời Ý hôm nay ăn mặc vội vàng cảm thấy tự ti mặc cảm.
Tin đồn Hàm Vân quận chúa thích sắc đẹp, nhìn vị Diêu thống lĩnh này khí chất vượt quá phàm trần, chỉ sợ không đơn giản chỉ là “Thống lĩnh” như vậy?
Diêu Đình Ngọc không đợi vào đến phòng khách, đã cười nhạt mở miệng: “Cô nương với tại hạ đều là người minh bạch, vì sao không nói cho rõ?”
Nguyễn Thời Ý thầm nghĩ, người này ngôn hành cử chỉ cực kỳ kỳ quái, nàng chọc đến người phiền phức rồi à?
Diêu Đình Ngọc dừng bước, trong mắt phượng dịu dàng mà không mất đi sự sắc sảo, thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt nàng, to gan lại vô lễ.
“Tại hạ coi như là thống lĩnh hộ vệ của Quận chúa, trách nhiệm lớn nhất là bảo vệ nàng an toàn. Cô nương vòng một vòng, thông qua tiểu tử Lam gia tìm được tại hạ, nếu bị cự tuyệt, sợ rằng sẽ tổn thương tình nghĩa và mặt mũi ba bên.”
Nguyễn Thời Ý không thích ánh mắt nhìn thấu lòng người của hắn, nhưng đây là người nàng phải cầu cạnh, chỉ đành dịu dàng ôn nhu cười một tiếng: “Diêu thống lĩnh cố ý thúc đẩy cuộc gặp mặt này?”
“Nhưng thật không dám giấu diếm, ta cũng không có ý này.”
Nguyễn Thời Ý hơi ngẩn ra, hết sức che giấu ánh mắt không vui: “Vậy ngài tới Lan Viên, là vì thưởng trà dạo vườn?”
Diêu Đình Ngọc nhướng mày: “Tại hạ chỉ cảm thấy cô nương… Rất có ý tứ, không giống với người thường lắm, muốn tìm hiểu rõ một chút.”
Dứt lời, từ góc áo màu lục nhạt như nước chảy rạo rực, khoác ngoài lộ ra cánh tay phải thon dài trắng nõn, không báo trước đưa về phía bên tai nàng, cầm lên một cánh hoa ngậm tuyết.
Hành động này không thể nghi ngờ là thân mật quá mức.
Nguyễn Thời Ý cảm thấy bên tai như có lông vũ bay nhẹ qua, mang chút hơi lạnh, lại không phân rõ là tay hắn hay là gió mùa đông đụng chạm tai nàng.
Theo lý thuyết, da thịt người tập võ, hẳn là phải ấm áp chứ?
Diêu Đình Ngọc sau động tác đó, nghi ngờ nhìn về phía đầu ngón tay, lại lần nữa đưa tay về hướng mặt Nguyễn Thời Ý!
Nguyễn Thời Ý mắt choáng váng.
Người này rốt cuộc muốn làm cái gì!
Sau lưng thình lình có một lực mạnh đánh tới, một bóng xám lóe lên, gắng gượng kéo nàng lui về sau hai bước.
Ngay sau đó, ống tay áo mang theo sức mạnh, đánh tới hướng Diêu Đình Ngọc.
Nguyễn Thời Ý chỉ nghĩ đó là Tĩnh Ảnh đang thi hành mệnh lệnh “Trừ tiên sinh thì nam nhân bên ngoài không thể đụng chạm Nguyễn cô nương”, không ngờ lúc cuối cùng thấy rõ người tới là Từ Hách, trong lòng nàng có khổ mà không nói nên lời.
Người này không phải nên sớm lén lút leo tường rời đi sao? Như thế nào đụng tới… Ngay trước mặt mọi người đánh khách của nàng?
À… Không, là bị khách của nàng đánh.
Nàng còn chưa thấy rõ chuyện xảy ra như thế nào, chỉ thấy Diêu Đình Ngọc thần định khí nhàn mà đứng tại chỗ, Từ Hách thì giống như bị hắn đánh trúng, lùi về phía sau ba bước, mới miễn cưỡng đứng vững.
…Ai?
Từ Hách là người đã tiếp được không ít chiêu của ba tên cao thủ Tĩnh Ảnh, Hồng Lãng Nhiên cùng Hồng Hiên đó!
Đường đường là Tam công tử Tướng quân phủ! Xưng danh có thể văn có thể võ!
Bị người một chiêu đánh lui?
Nguyễn Thời Ý hoài nghi Diêu Đình Ngọc ra ám chiêu gì, đáy lòng lo lắng cuồn cuộn, theo bản năng xông về phía trước đỡ Từ Hách.
****
Mới trước đó khoảng một chung trà nhỏ, Từ Hách mặt xong xiêm áo, từ bên cửa sổ thấy Nguyễn Thời Ý dẫn người làm bước nhanh về phía cửa, còn tưởng là ai của Từ gia đến, liền tránh ở một bên rình coi.
Không ngờ mắt thấy một tên thanh niên anh tuấn bất phàm bước vào, lại không có chút tị hiềm nào nhìn chằm chằm thê tử hắn, càng mượn cớ cầm hoa đụng chạm vành tai nàng! Còn muốn đụng lần nữa!
Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không thể nhịn nữa!
Từ Hách thẳng hướng vọt lên, ai ngờ người này phản ứng cực nhanh, xuất chiêu nhanh lẹ ổn chuẩn, bước chân không dời, đã hóa giải lực đạo của hắn, trong nháy mắt chưởng thêm một chưởng!
Đây đối với Từ Hách mà nói, đơn giản là vô cùng nhục nhã!
Nguyễn Thời Ý bất chấp sự kinh ngạc nhìn chăm chú của người ngoài, lúc đỡ hắn, bên cạnh nhỏ giọng nói: “Không có sao chứ! Làm sao lại chạy tới nơi này?”
Từ Hách vận khí, không cảm thấy có nội thương, tức giận nói: “Người này là ai? Dựa vào cái gì động tay động chân với nàng!”
Diêu Đình Ngọc cười lạnh nói: “Con mắt nào của các hạ thấy tại hạ ‘động chân’?”
Từ Hách cau mày trợn mắt, ý muốn giãy khỏi tay Nguyễn Thời Ý, tiến lên cùng người này đánh một trận.
Nguyễn Thời Ý vội vàng khuyên nhủ: “Đừng làm rộn! Diêu thống lĩnh là thống lĩnh hộ vệ của Hàm Vân Quận chúa!”
Từ Hách càng mất hứng.
Hắn không vui khi thê tử hắn vì tìm lại bức tranh cũ của mình, mà bị buộc dung túng điên cuồng đến mức này.
Nhưng, nhìn kỹ mặt mũi người này, hắn chợt có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Diêu Đình Ngọc cũng không thay đổi nhìn chăm chú Từ Hách một trận, cau mày nói: “Ngươi nuôi râu?”
Từ Hách bừng tỉnh hiểu ra, môi mỏng mấp máy: “… Là ngươi!”
Nguyễn Thời Ý vạn vạn không nghĩ tới, hai người này lại là người quen biết cũ?
Từ Hách không phải còn chưa tiếp xúc Hàm Vân Quận chúa sao? Sao lại biết Diêu Đình Ngọc?
Sau khi hai người nói xong câu kia, đã không đánh nữa, cũng không hàn huyên, ăn ý mà im miệng không nói, lại hồ nghi quan sát đối phương, bầu không khí vi diệu khó giải thích.
Ánh mắt Diêu Đình Ngọc chuyển qua lại giữa hai người Nguyễn Thời Ý cùng với Từ Hách, như có hài hước, như có đắc ý.
Thử hỏi một nam tử huyết khí phương cương, sáng sớm xuất hiện trong nhà "Nguyễn cô nương", với nàng cử chỉ thân mật, khắp nơi bảo vệ, không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán ra được loại quan hệ nào.
Nguyễn Thời Ý chán ghét loại không khí kỳ quái này, mở miệng phá vỡ bế tắc.
“Diêu thống lĩnh, tiểu nữ là dưỡng nữ Từ gia, tầm thường đến không thể tầm thường hơn, cũng không có chỗ đặc biệt nào; đối với Quận chúa càng không có ác ý, chẳng qua là để tìm kiếm một bức vẽ cũ…”
Diêu Đình Ngọc cười vân đạm phong khinh: “ Vạn Sơn Tình Lam đồ?”
Rõ ràng là một khuôn thon dài trong sáng như sen xanh, lại làm cho Nguyễn Thời Ý con ngươi mở rộng, rợn cả tóc gáy, kinh ngạc không nói nên lời.
Chẳng lẽ… Hàm Vân Quận chúa sớm đã thăm dò nàng?
“Xem ra, tại hạ đã đoán đúng,” Diêu Đình Ngọc cười nhạt, “Quận chúa mấy năm trước có được bức họa này, coi như trân bảo, sợ là sẽ không dễ dàng cho người khác xem.”
Nguyễn Thời Ý nghe vậy, nhất thời an tâm trở lại,
Ít nhất, nàng không phán đoán sai lầm, trên tay Quận chúa quả thật có một đoạn!
Diêu Đình Ngọc đứng chắp tay, nhẹ giọng cười một tiếng: “Từ lần đầu gặp cô nương ở Tùng Hạc lâu, tại hạ có nghe ngóng một ít chuyện của cô nương. Thử nghĩ, Quận chúa chỉ có một bức Tình Lam đồ, mà cô nương lại có đến ba, không phải… Nàng đối với cô nương càng có hứng thú. Cô nương không sợ đến cuối cùng… ngươi mất cả chì lẫn chài?”
Hắn nhàn nhạt quét mắt nhìn Từ Hách một cái, tiếp đó ánh mắt nhìn Nguyễn Thời Ý thật sâu, bờ môi lưu luyến ra mập mờ nồng đậm, cũng ngầm có y chờ mong vui mừng.
Từ Hách siết chặt hai quả đấm, khớp xương phát ra tiếng tí tách nhỏ nhỏ.
Lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm thê tử hắn?
Hắn lại muốn đánh người.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Hắc! Thật ra thì Diêu thống lĩnh đã ra sân từ rất sớm, chẳng qua chỉ là một cái tên và một khuôn mặt, không có cảm giác tồn tại. Nhưng hắn chính xác là nhân vật vô cùng trọng yếu, từ từ tiết lộ cho nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com