Trong suốt bảy ngày làm tròn đạo hiếu với Từ Thái phu nhân Nguyễn thị, bầu trời lúc nào cũng sương mù, mưa rơi rả rích.
Trước khu mộ tổ của Từ gia ở Bắc Sơn, con cháu đốt tiền vàng tưới rượu, tụng kinh sám hối, còn người thân bạn bè thì mang tiền vàng, hương hoa đến viếng.
Không ai để ý giữa hàng trăm người đến viếng trong điện có một thanh niên dáng người cao lớn, râu ria đầy cằm.
Người kia khoác chiếc áo choàng màu tro, vừa dính bùn vừa dính mưa, ánh mắt vô hồn nhìn từng ngôi mộ trong mộ thất.
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên tấm bia đá mới được lập, cùng với danh tính của Từ Thái phu nhân và trượng phu chết sớm còn có quê quán, gia thế, ngày sinh ra và tạ thế… từng câu từng chữ ghim sâu vào lòng hắn.
Trên bia đá ghi chép tên tự là Từ Hách, hiệu là Tham Vi, con thứ ba của Bình Viễn tướng quân, hưởng dương mười chín tuổi, âm dương cách trở đến nay đã được ba mươi lăm năm.
Khi còn sống văn võ song toàn, am hiểu nhất là hội hoạ, được Hoàng đế hai triều truy phong danh hiệu “Đại học sĩ Văn hoa điện” và “Ninh An hầu”.
Từng chữ chói mắt như muốn đâm vào tim.
Thanh niên quay đầu ngóng nhìn con cháu Từ gia đang khóc thảm thiết, hắn mím chặt môi, hai tay nắm chặt thành quyền không chịu buông, nhiều lần hắn định bước ra nhưng cuối cùng vẫn không lại gần.
Mấy người trung niên hành lễ trước mộ, Hồng Lãng Nhiên khí thế hiên ngang, Tiêu Đồng — Thái phu nhân Lam gia nước mắt rơi lã chã, còn có cả danh gia Hoa điểu Nguyễn Tư Ngạn nho nhã, tuấn dật hơn người…
Mấy người họ hoặc là yên lặng lau nước mắt, hoặc là mỗi người nói một câu về người đã khuất, nói về những kỷ niệm đã từng trải qua…
Mà hắn chỉ có thể trốn sau đám người, nguỵ trang thành khách qua đường, ngay cả tư cách khóc một trận quang minh chính đại vì nàng cũng không có.
Nước mưa giúp hắn che giấu tất cả nước mắt trên mặt.
Thanh niên như người mất hồn theo đoàn người trùng trùng điệp điệp đi xuống núi, hắn ngơ ngác tiến vào tửu lâu, sau đó vô thức bước lên lầu hai.
Không một ai hỏi thăm thân phận của hắn, cũng không một ai quan tâm.
Hắn dường như là người dư thừa trên cõi đời này, không quá khứ, không tương lai và không chỗ dung thân.
Quãng đời còn lại như con chim nhạn lạc đàn, một mình bay qua xuân hạ thu đông, xuyên qua trời nam đất bắc, dù rừng cây bạt ngàn nhưng không có nổi một nhành cây để đậu.
Tiểu nhị thấy thanh niên một mình ngồi trong góc khuất, không trò truyện cùng ai mà chỉ cầm hết chén rượu này đến chén rượu khác đổ vào miệng, khiến cho đám tiểu nhị không ngừng xì xào bàn tán.
“Nam nhân kia là ai? Ngồi nửa ngày mà vẫn chưa đi! Xen lẫn trong nhóm khách đến phúng viếng để lừa ăn lừa uống sao?”
“Nhìn kỹ thì hình như ta gặp ở đâu đó rồi?! Mà thôi kệ đi, đương gia đã phân phó, chúng ta cứ chào hỏi khách khứa cho thật tốt là được!”
Buổi chiều, tân khách trong tế điện đã rời đi, chỉ còn sót lại mấy người ăn mặc theo phong cách thư sinh ngồi nâng cốc luận thơ.
Bọn họ hào hứng đàm luận, tiểu nhị tích cực mang bút mực cùng giấy tuyên thành đến hầu hạ.
Thanh niên gục xuống bàn nhắm mắt một lúc lâu, sau đó hắn loạng choạng đứng dậy, lảo đảo bước thấp bước cao đến bên vách tường trắng toát rồi tự lẩm bẩm.
“Nhất giác bán sinh, gia bất thành gia
Tri giao linh lạc, tương phùng bất thức
Tràng chiết cửu hồi, thốn thốn giai đoạn…”
“Năm nào đó gặp lại nhau dưới suối vàng, đừng cười vi phu khóc sụt sùi như chó nhà có tang, hay hoảng loạn như chim sợ cành cong…”
Thanh niên đi ngang qua bàn mấy thư sinh đang ngồi rồi tiện tay cầm cây bút lông cùng nghiên mực trên bàn, hắn chấm chấm mực, cổ tay khẽ vung lên, hướng thẳng về phía tường trắng.
Nhóm tiểu nhị cùng nhau hô lên: “Này! Đừng làm loạn…”
Thế nhưng khi đầu bút lông vừa chạm vào tường, rừng núi nhấp nhô rậm rạp hiện ra trên vách thì mọi người nhất thời đều im lặng, ngay cả mấy người đang ngâm thơ cũng lập tức ngừng lại.
Cả tửu lâu lặng ngắt như tờ.
Thanh niên chếnh choáng men say, cử chỉ tiêu sái tự nhiên giống như đứng ở nơi không người, động tác giơ tay nhẹ nhàng bồng bềnh như nước chảy mây trôi.
Trong lúc nhập tâm, hắn hoàn toàn không chú ý tới bút vẽ lớn nhỏ cứng mềm trong tay từ đâu tới, cũng không để ý ai là người tinh tế mài mực cho mình.
Tất cả niềm thương nhớ, đau đớn đọng lại trong lòng đều dồn toàn bộ dưới ngòi bút, hắn nuốt nước mắt vào trong, nhẹ nhàng chuyển bút như mưa xuân tí tách, như gió thoảng mùa thu.
Sau khi bức tường trắng dài rộng gần một trượng được phủ kín bởi bức hoạ, hắn dịch bước đi về phía chỗ trống bên tay trái.
Người người ngừng thở chờ đợi thanh niên viết lên lời tựa.
Tay hắn ngừng giữa không trung, hắn đau thương cười một tiếng rồi vứt bút lông vào ống rửa mực.
Hắn không nói một lời, lảo đảo đi xuyên qua đám người đang tụ lại phía sau lưng, hắn không quay đầu lại, chỉ đơn giản là rời đi.
Người đứng xem từ đầu đến cuối không nói nổi thành lời.
***
Đêm đó, ba tin tức theo cơn gió mát mẻ đầu hè thổi tới Lan Viên, nhẹ nhàng rơi trước án thư của Nguyễn Thời Ý.
Thứ nhất — Phượng thể của Vương hậu Xích Nguyệt Quốc không hề khoẻ lên, Vương hậu ở ba ngày đã trở lại Xích Nguyệt Quốc, tiểu công chúa năm nay gần mười lăm tuổi ở lại giữ đạo hiếu thay mẫu thân.
Tâm tư Nguyễn Thời Ý hơi dao động, nàng đã nghĩ mình không thể lợi dụng khuôn mặt trẻ tuổi này để gặp lại nữ nhi, nhưng nàng lại vui vẻ vì ngoại tôn nữ ở lại kinh thành.
Thứ hai — Thiên kim Lam gia hẹn gặp nàng ở Tùng Hạc lâu vào ba ngày sau.
Tiêu Đồng — Thái phu nhân Lam gia vốn là bạn thân của Nguyễn Thời Ý, cũng là người giúp đỡ nhiều nhất khi Từ gia gặp nạn, cho nên phần đầu tiên của bức « Vạn Sơn Tình Lam đồ » do Tiêu Đồng gìn giữ.
Thế nhưng tính tình Lam Thái phu nhân cực kỳ quật cường, nóng nảy, vì chuyện con cái liên hôn mà đã cãi nhau một trận cực lớn với Nguyễn Thời Ý, hơn nữa còn buông xuống lời tàn nhẫn, “Sau này ta có chết đi cũng không được để nàng ấy đến đưa tiễn.”
Lúc ấy Nguyễn Thời Ý vô cùng tức giận, nàng đã định lấy lại bức Tình Lam nhưng sợ đổ thêm dầu vào lửa, thế nên hai nhà từ đấy hoàn toàn chặt đứt liên lạc.
Trùng hợp sau này hai trưởng tôn lại cùng đảm nhiệm chức vị quan trọng ở Nội vệ phủ , thế là đôi bạn già thỉnh thoảng lại cố tình nói bóng nói gió để cho bọn nhỏ truyền lời tình hình gần đây của đối phương.
Nguyễn Thời Ý cố ý mượn cớ nguỵ trang mình qua đời để lấy về hai bức Tình Lam, nàng ngại Hồng Lãng Nhiên khó đối phó, vì thế lựa chọn bắt đầu từ tiểu bối Lam gia, sau khi “ngẫu nhiên gặp” trưởng tôn nữ của Tiêu Đồng, ngày khác nàng sẽ tiếp tục nói chuyện.
Thứ ba — chưởng quầy ở Trường Hưng lâu của Từ gia đến báo buổi chiều có một nam nhân say rượu vẽ lên vách tường, thu hút vô số người vây xem.
Nguyễn Thời Ý thầm cười chưởng quầy.
Đại đa số đều biết trên người Từ Nhị gia chảy hai dòng máu của hai đại danh gia là Từ gia và Nguyễn gia, nếu như được Từ Nhị gia chú ý thì đúng là tiền đồ vô hạn.
Quanh năm suốt tháng có rất nhiều người từ khắp nơi chạy đến khoe khoang ở các quán trà, quán rượu của Từ gia, hại đám tiểu nhị phải đề phòng nghiêm ngặt, tránh hở ra một tý là lại có người vẽ bậy bạ lên tường.
Tuy nhiên không biết vì nguyên nhân gì mà hậu bối Từ gia không đổi màu bức tường trắng để người ngoài khỏi vẽ lên.
Đối với việc cỏn con “bức tranh vẽ trên tường”, Nguyễn Thời Ý không hề để trong lòng.
Nào ngờ ngày kế tiếp, Trường Hưng lâu lại có tin tức — người đến thưởng thức bức tranh của hoạ sĩ say rượu chật như nêm cối, trưởng quầy không thể không đưa ra quy định người không đến dùng bữa thì không thể tuỳ ý đi vào.
Kết quả Trường Hưng lâu đắt hàng như tôm tươi, dòng người xếp hàng đến quán ăn kéo dài đến tận cuối phố, khiến cho mấy cửa hàng ăn xung quanh không ngừng oán thán.
Nguyễn Thời Ý giật mình: nam nhân có tài nghệ kia… dường như cũng có chút địa vị!
Nàng đang định đi nhìn thử tác phẩm được mọi người tung hô rốt cuộc thần thánh đến cỡ nào, trùng hợp thiên kim Lam gia cho người truyền tin đến nói đổi địa điểm gặp mặt sang Trường Hưng lâu.
Nguyễn Thừa Ý vừa vặn một công đôi việc.
Ngày hôm sau, Nguyễn Thời Ý mới từ xe ngựa bước xuống đã nghe thấy khách nhân trong Trường Hưng lâu không ngừng tán thưởng kiệt tác trên tường.
“Bút pháp tinh tế mạnh mẽ, màu mực đồng đều uyển chuyển, thủ pháp phóng khoáng… rất có phong thái của Tham Vi tiên sinh!”
“Không tệ! Nhưng nét bút này khiến người ta có cảm giác cô đơn tuyệt vọng, phong cảnh tịch mịch u buồn, lột tả nỗi tương tư không ai có thể thấu.”
“Lão hủ cũng vừa mới thưởng thức xong, xin phép được nói một câu đại bất kính, tác phẩm này quả thực “Trò giỏi hơn thầy.”
Đáy mắt Nguyễn Thời Ý hiện vẻ không vui: Ai? Là ai chạy tới quấy nhiễu quán của nàng???
Hai nhà hoàn đỡ Nguyễn Thời Ý tiến lên lầu hai bên trong quán, né qua đoàn người dài dằng dặc đến thưởng thức, cuối cùng nàng cũng xem được bức hoạ trên tường.
Dãy núi trùng điệp, đình đài thấp thoáng giữa rừng cây như ẩn như hiện, dưới dãy núi là cỏ cây um tùm, cây cầu bắc ngang qua suối, cảnh sắc đơn giản nhưng mỹ miều, bút pháp cùng cách vẩy mực bổ sung cho nhau, tạo thành một bức tranh hài hoà mang vẻ đẹp cô đơn.
Rõ ràng chỉ vẽ vài đường tả cơn gió trên đỉnh núi nhưng lại khiến cho người xem cảm giác những phần trắng trên bức tranh còn ẩn chứa muôn ngàn sông núi, và cũng chính những phần trắng này làm mọi người cảm thụ được nội tâm trống rỗng của người vẽ tranh.
Đáy lòng Nguyễn Thời Ý cũng nổi lên bi thương, đồng thời cả sự thán phục.
Khó trách họa sĩ khắp nơi chen chúc nhau mà đến, chạy theo xem như vịt!
Người này có kỹ nghệ tinh xảo của Từ Hách, lại có khí thế hào hùng không thể khinh thường!
Thấy bức tranh không có tựa đề và bút danh, Nguyễn Thời Ý nhỏ giọng hỏi: “Hoạ sĩ là người nào? Đã từng lưu tên ở đây chưa?”
Chưởng quầy thấp thỏm nói: “Theo như lời tiểu nhị nói thì người thanh niên kia đến cùng đoàn khách đi phúng viếng, hắn chỉ uống rượu, không ăn cơm, cũng không nói chuyện với ai. Hắn ta nằm sấp trên bàn ngủ hơn nửa canh giờ, vừa tỉnh dậy đã đột nhiên lấy bút vẽ tranh, không để ý đến tiểu nhị ngăn cản, trực tiếp hạ bút vẽ.”
“Tiểu nhân nghe được chuyện này liền nhanh chóng chạy tới tửu lâu, tuổi người này không lớn lắm, cằm lún phún râu, quần áo đơn giản, bề ngoài nghèo túng nhưng phong độ lại thoát tục hơn người. Tiểu nhân lập tức chuẩn bị tốt bút mực, không ngờ hắn ta nửa câu cũng không nói, một mạch hoàn thành bức tranh rồi nghênh ngang rời đi.”
Nguyễn Thời ý nghe xong cũng không đoán được mục đích của đối phương.
Tự cao kỹ nghệ phi phàm nên muốn ra oai với hậu nhân Từ gia? Hay là muốn nổi tiếng? Hay chỉ… đơn thuần là phút ngẫu hứng???
“Muội muội Nguyễn gia thưởng thức tranh nhập tâm như vậy??? Chẳng lẽ định đứng đây đến trưa?” Giọng nói thanh thuý mang theo hài hước của nữ tử vang lên.
Nguyễn Thời Ý nhanh chóng tươi cười rồi tiến lại chào hỏi.
Lam Hi Vân một mình đến đây, trên người nàng là chiếc váy màu xanh lam, búi tóc cài trâm ngọc, ngũ quan tươi tắn cởi mở.
Nàng xuất thân nhà tướng, tuổi mới mười tám đã đảm nhiệm chức vị Phó thị vệ Đại Lý Tự, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều hiện rõ tư thế oai hùng.
Lam Hi Vân ngước mắt nhìn tranh sơn thuỷ trên vách tường: “Ơ!!! Đây chính là bức hoạ đang gây xôn xao khắp kinh thành phải không?! Ta là vì hiếu kỳ nên mới đổi địa điểm, cứ coi như đến đây dùng một bữa cơm, muội muội không ngại chứ?”
“Tỷ tỷ không chê cười muội tiếp đón không chu toàn đã là tốt lắm rồi.”
Từ khi chết đi sống lại đến nay đã được chục ngày có lẻ, Nguyễn Thời Ý đã cất đi vẻ nghiêm túc đứng đắn của Thái phu nhân, ngôn từ cử chỉ lúc này đã không khác gì người trẻ tuổi.
Nàng lễ phép mời Lam Hi Vân đến ngồi sau tấm bình phong, sau đó gọi tiểu nhị dâng trà bưng món ăn để chiêu đãi khách.
Lam Hi Vân nhìn Nguyễn Thời Ý một lát rồi cười nói: “Muội muội giản dị khiêm tốn, không thể hiện quá nổi bật, khó trách người ngoài có đủ loại suy đoán.”
“Lam tỷ tỷ cũng vì xác minh suy đoán mà đến đây sao?”
“Nếu không thì sao?” Lam Hi Vân chuyển chủ đề, “Nghe nói Từ gia đã lấy lại một phần của bức « Vạn Sơn Tình Lam » trong tay phu nhân An Định Bá, hiện giờ Từ gia tiếp xúc với người của Lam gia, hẳn là… có liên quan đến bức hoạ.”
Nguyễn Thời Ý thấy Lam Hi Vân thẳng thắn như vậy thì cũng không vòng vo.
“Di mệnh của Thái phu nhân, tiểu muội không dám không nghe theo. Với lại ân oán thế hệ trước xuất phát từ xung đột lời nói, muội nghĩ những ân oán ấy cũng nên tiêu tán theo trưởng bối đã khuất.”
Thấy Lam Hi Vân không phản đối, Nguyễn Thời Ý tiếp tục: “Từ đại công tử và lệnh đệ có quan hệ tốt, tiểu muội cũng kính phục nữ trung hào kiệt như Lam tỷ tỷ từ lâu, cho nên… nếu có cơ duyên, muội mong được thân thiết hơn, sau này may mắn gặp được Lam Thái phu nhân.”
Nàng muốn kết giao với người nhà họ Lam, một nửa là vì bức Tình Lam, một nửa là thực tình muốn gắn bó tình nghĩa.
Khi biết Tiêu Đồng khóc rất nhiều khi nghe tin nàng bất ngờ qua đời, dù là phúng viếng hay hạ táng, Tiêu Đồng đều suy sụp mang theo bệnh về nhà. Có thể thấy được mấy lời giận dỗi “C ả đời không qua lại với nhau” đã sớm ném ra sau đầu.
“Vậy… vì sao Từ gia lại gây khó xử với phu nhân An Định Bá ở ngay ngoài cổng Từ phủ?” Lam Hi Vân cười như không cười hỏi một câu.
“Tỷ tỷ muốn giúp phu nhân An Định Bá đòi lại công bằng ở ngay tại đây sao?” Giọng điệu Nguyễn Thời Ý bình đạm nói, “Tỷ tỷ có thể cười muội trẻ người non dạ, làm theo bản tính. Nhưng ngày hôm đó những người tôn kính của Từ gia đều ở đó, chẳng lẽ Từ đại nhân, Từ đại phu nhân, cùng Từ Nhị gia lại không đúng mực?”
“Muội nói cũng đúng.” Lam Hi Vân bưng chén trà uống cạn một hơi, “Ta tự biết không nên bàn luận chuyện của trưởng bối, nhưng phu nhân An Định Bá chạy tới khóc lóc kể lể với tổ mẫu ta, còn nhắc nhở lão nhân gia rằng Từ gia sẽ đến cửa đòi bức vẽ… Phu nhân còn nói đến muội rất nhiều, nói muội không rõ lai lịch, muốn kích bác rồi châm ngòi ly gián.”
“Thú thật mấy lời nói của phu nhân An Định Bá đã gợi lên lòng hiếu kỳ của ta với muội. Sau khi gặp mặt, ta cảm thấy muội không chỉ xinh đẹp, mà còn thân thiện thông minh. Không hề hùng hổ doạ người như trong tưởng tượng của ta, muội khác hoàn toàn với đám thiên kim danh môn dáng vẻ kệch cỡm kia, trong lòng ta rất là thích muội.”
Nguyễn Thời Ý cười một tiếng.
Người thẳng thắn nói chuyện lúc nào cũng sảng khoái! Cảm giác quen thuộc này không hề khác biệt với Tiêu Đồng thuở thiếu thời!
Lam Hi Vân lại tiếp tục nói: “Nhưng mà ta ở Lam gia đã hơn chục năm cũng chưa nhìn thấy bức Tình Lam. Việc này muội nên nói với tổ mẫu của ta!”
“Làm phiền tỷ tỷ giới thiệu.”
Hai người gặp mặt mới chỉ trong thời gian một chén trà đã đi thẳng vào vấn đề, bớt được rất nhiều nghi thức xã giao cùng mấy lời vòng vèo.
Lam Hi Vân đối với Nguyễn Thời Ý là vừa gặp đã thân, cho nên không có gì phải giấu.
Hai người trò truyện hợp ý, hết nói đến ẩm thực lại nói đến phong cảnh quanh kinh thành, khiến Nguyễn Thời Ý vừa nhớ lại quãng thời gian ở chung với Tiêu Đồng, vừa cảm thán duyên phận đúng là kỳ diệu.
Trong lúc thảnh thơi thưởng thức đồ ăn, dưới lầu bỗng vang lên tiếng ồn ào, thực khách ở lầu hai bỏ hết chén đũa, nhao nhao rời khỏi ghế chạy đến cửa sổ để nhìn, hoặc là chạy xuống dưới tham gia náo nhiệt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đang định để nha hoàn xuống dưới xem có chuyện gì thì chưởng quầy vội vàng chạy tới, hắn nhỏ giọng nói: “Nguyễn tiểu thư, bên ngoài có người đến xin lỗi nói lúc uống rượu say đã vẽ lên tường chúng ta, hắn ta còn kiên trì muốn bồi thường tiền…”
Nguyễn Thời Ý bỗng nhiên cảm thấy chiêu này đúng là mới mẻ! Vẽ tranh không đề tên, sau khi thành công gây sự chú ý của mọi người thì quay lại để ra mắt thật hoành tráng???
Nàng cong môi cười, giọng điệu mềm mại: “Khách quý hiếm khi mới đến, sao không mời hắn lên đây uống chén trà?”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com