Chương 141: Xin ngài cho chúng tôi mượn biệt thự
“À!” Tần Hằng sửng sốt, trong đầu nhất thời phản ứng không kịp, bản thân mình với Tôn Văn vừa mới quen nhau không qua ba tiếng đồng hồ, sao có thể vô duyên vô cớ làm bạn trai của cô ta được.
“Không phải, anh đừng có hiểu lầm mà, tôi nói là ngày mai anh giả vờ làm bạn trai của tôi, để tôi có thể qua mắt mẹ của tôi, nếu không thì bà ấy chắc chắn sẽ ép buộc tôi với người đàn ông đó hẹn hò với nhau, anh giúp tôi một chút đi có được không?” Tôn Văn đột nhiên cảm thấy đó là một cách vô cùng tốt, hai cánh tay nhỏ của cô ta nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay của Tần Hằng.
Tần Hằng nhẹ nhàng đẩy tay của Tôn Văn ra, hiện tại ở trong lòng của anh đang hỗn loạn mâu thuẫn, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết có nên đồng ý với lời thỉnh cầu của Tôn Văn hay là không.
Bỗng nhiên trong đầu của Tần Hằng lại xuất hiện hình ảnh của Chung Khiết, trong lòng của Tần Hằng đau xót, anh đã là bạn trai của Chung Khiết, sao lại có thể làm bạn trai của những người khác được chứ, Tần Hằng có chút ngượng ngùng thấp giọng nói: “Thật ngại quá, chuyện này tôi không giúp được cô rồi.”
“Tại sao lại không giúp được chứ? Chỉ cần ngày mai anh đến nhà tôi cùng với tôi, nói anh là bạn trai của tôi là được rồi, có phải là anh không muốn giúp tôi không vậy?” Tôn Văn hỏi lại, vất vả lắm cô ta mới có thể nghĩ ra một cách ứng phó với mẹ của mình mà Tần Hằng lại không chịu giúp cô ta.
“Vẫn nên bỏ đi, cô nên đi tìm người khác thì tốt hơn.” Tần Hằng yếu ớt nói.
“Anh...” Tôn Văn tức giận trừng mắt nhìn Tần Hằng, cánh mũi phập phồng thở nặng: “Rõ ràng là anh có thể giúp tôi nhưng mà anh lại không chịu giúp tôi có đúng không hả? Tôi thật sự đã nhìn lầm anh rồi, anh với Đinh Quân chính là cùng một loại người, đều là người đàn ông cặn...”
Chữ “bã” cuối cùng Tôn Văn không nói nên lời, cô ta cũng biết Tần Hằng không phải là người xấu, chỉ là hành vi “có thể giúp đỡ mà không giúp” của Tần Hằng quả thật làm cho cô ta rất tức giận.
“Anh thật sự làm tôi tức chết rồi!” Tôn Văn cũng không nói chuyện với Tần Hằng nữa, cô ta đứng dậy đi vào trong phòng ngủ của mình, sau khi vang lên nhiều tiếng động, Tôn Văn lôi kéo vali của mình đi ra ngoài.
“Cô muốn làm cái gì?” Tần Hằng giật mình hỏi lại.
“Hừ, anh còn không nhìn ra nữa hả? Dù sao thì không phải là tôi muốn đi du lịch à, tôi muốn đi đó!” Tôn Văn cười lạnh nói.
Tần Hằng nhanh chóng ngăn cản ở trước mặt của Tôn Văn, nhíu mày hỏi: “Không phải là cô không có chỗ để đi à? Cô muốn đi đâu?”
“Tôi đi ngủ ngoài đường đó, anh quản được hả? Tránh ra đi, nếu như tôi bị đụng chết ở trên đường thì do chính là cái tên thấy chết mà không cứu như anh hại đó.” Tôn Văn đẩy Tần Hằng một cái, nhưng mà đẩy không ra.
“Được, tôi đồng ý với cô.”
“Đừng có cản, đừng... Chờ đã, anh vừa mới nói cái gì?” Tôn Văn đứng yên lại dùng ngón tay trỏ chỉ vào Tần Hằng rồi hỏi.
“Tôi nói là tôi đồng ý với cô.” Tần Hằng nói lại một lần nữa.
“Không phải là do tôi nói tôi ngủ ở trên đường cho nên anh đồng ý đó chứ?” Lúc Tần Hằng trả lời một lần nữa, Tôn Văn lại không tin.
“Con muốn nghĩ sao thì nghĩ.” Nói xong, Tần Hằng lại ngồi về trên ghế sofa một lần nữa, lúc này Tôn Văn mới xác định là Tần Hằng đồng ý giả làm bạn trai của cô ta.
“Tần Hằng, tôi thật sự rất thích...” Tôn Văn ném vali ngồi xuống bên cạnh Tần Hằng, lôi kéo tay Tần Hằng, một bộ dạng chân thành, đột nhiên lại cảm thấy nói hơi quá mức, thế là lại đổi giọng: “Anh đối với tôi thật là quá tốt đi.”
Tần Hằng thầm cười một tiếng, chẳng qua là giả vờ làm bạn trai mà thôi cũng không phải là thật sự, huống hồ gì Tần Hằng suy nghĩ nếu như bây giờ Chung Khiết ở bên cạnh anh thì cũng sẽ cổ vũ anh trợ giúp cho Tôn Văn.
Tần Hằng lại ngồi ở trong phòng một hồi nói với Tôn Văn ngày mai phải làm như thế nào, lại hẹn thời gian cẩn thận, Tôn Văn nói ngày mai cô ta sẽ đến đại học Kim Lăng đón Tần Hằng. Trò chuyện xong, Tần Hằng cũng rời khỏi tòa cao ốc Lăng Vũ.
Tần Hằng gọi xe, xuống xe ở Thúy Đảo Hoa Đình, anh đi đến chợ bán thức ăn ở bên cạnh mua một con gà sống, sau đó mang vào trong biệt thự.
Sắp đi đến cửa, Tần Hằng nhìn thấy ở cửa có một nam một nữ đang đứng đó, Tần Hằng không biết là làm gì, anh nghi hoặc bước tới.
“Anh Tần, xin chào xin chào!” Nhìn thấy Tần Hằng, đôi nam nữ này rất nhiệt tình bước qua, nhìn thấy biểu cảm thắc mắc của Tần Hằng, người đàn ông lập tức nhắc nhở Tần Hằng: “Anh không nhớ rõ chúng tôi hả, lúc anh mua căn biệt thự này thì chúng ta đã từng gặp nhau.”
Người đàn ông nói như thế này, Tần Hằng mới nhớ lại lúc đó mình mua căn biệt thự có một cặp vợ chồng trẻ đứng ở bên cạnh lạnh lùng chế giễu, chính là đôi nam nữ trước mắt. Nghĩ đến hành vi lúc đó của bọn họ, Tần Hằng không khỏi làm giá: “Các người đến đây làm gì?”
“Thật sự xin lỗi, lần trước là do hai người chúng tôi có mắt mà không biết thái sơn, đã gây chuyện với anh, xin anh đại nhân đại lượng tha thứ cho sự thất lễ của chúng tôi.” Lúc nói chuyện, người đàn ông âm thầm khoác tay áo với người phụ nữ, người phụ nữ cũng vội vàng cười làm lanh, nói xin lỗi: “Anh Tần, thật sự xin lỗi, xin anh tha thứ cho chúng tôi.”
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng luôn đi, tôi không có thời gian lãng phí với các người đâu.” Ấn tượng của Tần Hằng đối với cặp vợ chồng này vẫn luôn không tốt, cũng không muốn nói nhiều với bọn họ.
“À, vậy chúng tôi sẽ nói nhanh một chút, không làm chậm trễ thời gian của anh nữa.” Người đàn ông vội vàng nói.
“Tôi tên là Diêu Bảo, đây là vợ của tôi, Tôn Tinh.” Người đàn ông tự giới thiệu với Tần Hằng: “Chuyện là như thế này, trước đó không phải là chúng ta muốn mua căn biệt thự này à, cuối cùng lại bị anh mua mất, hai vợ chồng chúng tôi lúc ấy đã đăng trên facebook rất lâu nói là mình muốn mua căn biệt thự này, bạn bè và người thân gần như đều biết, cho nên sau khi căn biệt thự này bị anh mua đi chúng tôi cũng không dám nói thật với người khác, chúng tôi vẫn tiếp tục khăng khăng chúng tôi đã mua căn biệt thự này...”
“Chỉ trách chúng tôi quá ham mê thể diện.” Diêu Bảo giả đò đánh bạt tay lên trên mặt của mình: “Lúc đầu chúng tôi cho rằng mình có thể nhanh chóng có tiền để mua một căn biệt thự ở đây, nhưng mà vẫn luôn tiết kiệm tiền không đủ, mấy ngày trước mẹ vợ của tôi gọi điện thoại đến nói là muốn xem căn biệt thự của chúng tôi đã mua, lời nói dối này thật sự không thể lừa gạt được nữa rồi, lúc này chúng tôi mới quyết định đến đây tìm anh.”
“Các người tìm tôi làm gì?” Tần Hằng tức cười hỏi một câu, anh nhớ rõ là đôi vợ chồng này lúc ấy rất phách lối, bây giờ lại khép nép ở đây.
“Chúng tôi nghĩ như thế này, chúng tôi muốn dùng sáu mươi triệu để thuê căn biệt thự của anh một ngày, trước tiên lừa mẹ vợ của tôi, anh thấy như thế nào?” Diêu Bảo thăm dò hỏi một câu.
“Anh đúng là một đứa con rể tốt.” Tần Hằng châm chọc nói một câu.
“Anh Tần, tôi thừa nhận là con người của tôi rất thích sĩ diện, lại yêu tiền tài, nhưng mà lần này nếu như anh không giúp tôi thì hình tượng của tôi ở trước mặt của mẹ vợ mình sẽ hỏng bét, tôi sẽ không thể ngóc đầu lên được ở trước mặt của người nhà cô ấy. Xin anh thương xót cho tôi, cho tôi mượn dùng một chút đi...” Diêu Bảo ảo não nói.
“Đúng vậy đó anh Tần, anh hãy giúp đỡ chúng tôi một chút đi.” Tôn Tinh ở bên cạnh cũng cầu xin.
“Được rồi.” Tần Hằng suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là đồng ý.
“Cảm ơn anh Tần, cảm ơn anh Tần, tôi thay gia đình tôi cảm ơn anh...” Diêu Bảo và Tôn Tinh cảm động đến rơi nước mắt: “Chúng tôi sẽ chuyển sáu mươi triệu này cho anh ngay.”
“Tiền thì không cần đâu, các người vẫn nên kiếm tiền đi, tranh thủ mua một căn biệt thự ở đây cho thật sớm, như thế này cũng sẽ không cần phải nói dối nữa rồi. À đúng rồi, lúc nào các người sẽ dùng biệt thự này?” Tần Hằng để ý hỏi một câu.
“Ngày mai, mong là ngày mai anh không xuất hiện để tránh cho mẹ vợ của tôi có thể nhìn ra.” Diêu Bảo cung kính nói một câu.
“Ngày mai đúng lúc tôi phải đi xử lý công việc với một người bạn. Tần Hằng thấy khoảng thời gian này thật là thích hợp, mình với Tôn Văn gặp mẹ của cô ta, biệt thự này để lại cho bọn người Diêu Bảo sử dụng.
Tần Hằng đưa cho bọn họ một cái chìa khóa, bọn người Diêu Bảo liền ríu rít nói cảm ơn rồi rời khỏi. Tần Hằng lắc đầu, đi vào trong biệt thự.
Tiêu rồi, Tần Hằng vừa mới vào nhà liền âm thầm kêu lên một tiếng, anh chợt nhớ đến ngày mai mình không có ở nhà, nhưng mà bà bà mười bảy tuổi vẫn luôn ở trong nhà, nếu như để mẹ vợ của Diêu Bảo thấy người ta thì sao bây giờ?
Tần Hằng lo nghĩ, lại cảm thấy cũng không phải là đặc biệt khó giải quyết, bà bà đã ở trong biệt thự của anh mấy ngày, Tần Hằng không nhìn thấy bà bà bước ra khỏi nhà, cũng chưa ăn đồ ăn, bình thường bà bà ở trong một chút âm thanh cũng không có, giống như là không có ai ở.
Tần Hằng suy nghĩ, chắc là bà bà bay ra từ cửa sổ để đi ra ngoài ăn cơm hoặc là đi nhà vệ sinh, nghĩ đến tuyệt kỹ bà bà cải lão hoàn đồng, Tần Hằng cảm thấy bà bà đặc biệt thần bí.
“Cốc cốc.”
“Bà bà, tôi đưa gà sống đến cho bà đây.” Tần Hằng nhẹ nhàng gõ gõ cửa, cả nửa ngày cũng không nhìn thấy ở bên trong có động tĩnh, Tần Hằng cảm thấy kỳ quái liền đi đến tìm chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Tần Hằng nhìn thấy ở trong phòng, bà bà đang ngồi xếp bằng khoanh chân trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt lại giống như là đang luyện công pháp gì đó, trên đầu của bà bà có từng luồng khí màu trắng nhỏ bốc lên, trên mặt cũng có không ít mồ hôi, lông mày của cô ta sẽ nhắn lại giống hệt như là đang trong giai đoạn quan trọng nhất khi luyện công.
“Phốc!” Lúc này bà bà lại phun ra một nhuộm máu tươi nhỏ, hai mắt mở ra.
“Bà bà, bà bị làm sao vậy?” Tần Hằng lập tức chạy đến bên cạnh bà bà đỡ bà bà.
“Công lực của tôi đã suy yếu đến mức này rồi à, a!” Bà bà cúi đầu buồn bã nói bà bà ôm lấy đầu của mình phát ra tiếng kêu thê lương: “A!”
Trong tiếng kêu ẩn chứa nội lực chấn động làm cho Tần Hằng phải lập tức che kín lỗ tai há miệng ra, anh cảm thấy màn nhĩ của mình sắp bị phá vỡ rồi.
“Bà bà, bà không nên quá nóng lòng, bà kiên nhẫn một chút nữa đi, nhất định sẽ tốt hơn mà...” Tần Hằng an ủi bà bà
“Kiên nhẫn? Cậu thì biết cái gì hả thằng nhóc thối này, hiện tại đối với bà già như tôi mà nói thời gian chính là sinh mệnh, nếu như để Chử Xuân Thủy khôi phục công lực trước rồi đến đây tìm tôi, vậy thì bà bà tôi liền nguy hiểm rồi, những cái này cậu có hiểu không vậy hả? Hả?” Bà bà tức giận trừng mắt nhìn Tần Hằng rồi mắng một câu, mấy ngày nay bà bà ở chung với Tần Hằng cũng đã quen thuộc với anh không ít.
“À...” Tần Hằng lại không hiểu: “Bà bà, Chử Xuân Thủy là ai vậy, người đó rất lợi hại hả, bà nói là người đó muốn giết bà...”
“Hỏi cái gì?” Bà bà đột nhiên cảm thấy mình nói hơi nhiều, lập tức không nói nhiều lời với Tần Hằng nữa: “Không phải là cậu muốn dò xét tin tức của tôi, sau đó đi nói cho con tiện nhân Chử Xuân Thủy đó biết đó chứ?”
“Không, không đâu.” Tần Hằng liên tục khoác tay, ngày hôm nay là lần đầu tiên anh nghe thấy cái tên này, nghe giọng điệu của bà bà dường như là có thù oán rất sâu với người đó, đương nhiên Tần Hằng phải nhanh chóng rũ sạch quan hệ với các người tên là Chử Xuân Thủy kia rồi: “Tôi chỉ là quan tâm bà mà thôi.”
“Quan tâm, hừ hừ...” bà bà cười lạnh hai tiếng, ánh mắt bắn nhìn về phía Tần Hằng: “Đàn ông các cậu có thể tin thì có quỷ, năm đó không phải là ông ta đã nói là muốn bảo vệ tôi một đời à, nhưng mà... Hừ, đàn ông các cậu đều không phải là thứ gì tốt!”
Không biết là bà bà nhớ tới ai đó, trong giọng nói lại có một tia buồn bã và u oán.
Trong lòng của Tần Hằng rất kinh ngạc, dường như là bà bà đã từng bị đàn ông làm tổn thương cho nên đã mất lòng tin đối với đàn ông, vậy thì người đàn ông đó rốt cuộc là có mâu thuẫn khắc cốt ghi tâm gì với bà bà, lại làm bà bà bị tổn thương sâu sắc như vậy?
“Bà bà, Chử Xuân Thủy đó...” Tần Hằng muốn hỏi bà bà rốt cuộc Chử Xuân Thủy là ai, dù sao thì mình đường đường là cậu chủ đệ nhất thế gia, ít nhiều gì cũng có thể giúp một tay.
Nhưng mà lời của Tần Hằng còn chưa nói hết, ống tay áo cũ kỹ của bà bà đã vung lên, Tần Hằng bỗng nhiên cảm thấy có một cơn gió rất mạnh thổi tới. “bịch” một tiếng, Tần Hằng bay ngược ra đằng sau đụng vào chân tường, thân thể bị đụng đau nhức.
“Tôi nói là cái nào cậu không nên hỏi thì cậu đừng có hỏi.” Bà bà lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Hằng.
Tần Hằng nằm trên đất với cái lưng đau nhức, trong lòng lại càng kinh hãi, lúc nãy bà bà nói rằng công lực của mình đã bị yếu đi, công lực yếu đi mà còn có thể mạnh mẽ như thế? Nếu như lúc bà bà ở giai đoạn đỉnh phong thì rốt cuộc bà bà còn mạnh đến cỡ nào nữa? Tần Hằng có nghĩ cũng không thể nghĩ ra được.