Đi theo số đông, lúc nãy bọn họ lại tận mắt nhìn thấy thực lực Ngưỡng Thiên “từ trên trời giáng xuống”, trong lòng bọn họ cảm thấy rất chắc ăn.
“Sau đây sẽ tiến vào giai đoạn đấu võ kích thích trước, đầu tiên tôi xin được phép giới thiệu quy tắc cho mọi người, hai võ giả đại diện cho hai gia tộc nhà họ Chung và Tống quyết chiến quyết định vị trí ông vua trong thế giới ngầm của Yên Kinh, không giới hạn thời gian, không giới hạn cách thức, chỉ cần một bên chủ động nhận thua hoặc bị đối phương đánh chết thì cuộc đấu võ sẽ kết thúc! Gia tộc do người chiến thắng đại diện sẽ giành được vị trí ông vua ngầm ở Yên Kinh!”
“Mời quý khán giả hay mở to mắt, trận đấu võ đêm nay, chính thức – bắt đầu!” Trọng tài nói xong, lui xuống dưới sân khấu.
Khán giả kêu gào ầm ỉ, trên sân khấu chỉ còn Tần Hằng và Ngưỡng Thiên.
“Nhóc con, bây giờ anh có thể nhận thua, tôi sẽ tha cho anh một mạng, chỉ cần anh quỳ xuống, chui qua háng của tôi!” Ngưỡng Thiên khinh thường nhìn Tần Hằng nói.
Thực lực của Tần Hằng thật sự không thể làm anh nổi lên dục vọng chiến đấu, Ngưỡng Thiên cảm thấy đánh với một tên yếu nhớt còn không xứng để gọi là tay mơ như Tần Hằng chính là một chuyện buồn cười! Là sỉ nhục đối với anh.
“Tôi trả lại nguyên văn những gì anh vừa nói với tôi, đồng thời tôi cũng muốn dạy cho loại người người mất gốc anh một câu tục ngữ của người nước K, trèo càng cao thì té càng đau!”
Tần Hằng khoanh tay nói, anh vốn rất tôn trọng tên Ngưỡng Thiên này, không ngờ đối phương vừa mở miệng là muốn hỉnh mũi lên trời, Tần Hằng cũng không cần phải khách sáo với anh.
“Tên khốn. Xem ra tôi quá nể mặt anh rồi! Để mạng lại!” Ngưỡng Thiên không ngờ Tần Hằng lại dám mắng anh, trong lòng bùng lên lửa giận, cơ thể đột ngột bắn lên, nhảy cao đến ba bốn mét, đá về phía Tần Hằng.
Anh vừa ra tay đã dùng sát chiêu trong “Tùy tâm bộ”, cú đá này nặng như ngàn cân, một cú đá có thể đá nát xương lồng ngực và xương sườn của đối phủ, có khả năng trực tiếp giết chết người đó.
Cơ thể Ngưỡng Thiên giống như một mũi tên, lao nhanh về phía Tần Hằng.
Tần Hằng hoảng sợ, tên Ngưỡng Thiên này thật sự rất mạnh, chẳng trách lại có thể giết chết Phó Khai một cách nhẹ nhàng, Tần Hằng lập tức dùng chiêu “Dục Cự Hoàn Nghênh” trong võ công “Không ai ngoài ta” ra đón đỡ.
Anh dùng tay không đỡ đòn chân Ngưỡng Thiên, nhanh chóng đè xuống, sức toàn cơ thể Ngưỡng Thiên lập tức thay đổi, đùng một tiếng, anh đạp lên sàn sân khấu, sàn sân khấu được làm bằng gỗ, “răng rắc”, sàn nhà đã bị đạp thủng một hố sâu.
Tần Hằng thừa dịp thời gian này nhảy sang một bên.
Người ngồi bên dưới kinh ngạc cảm thán, bọn họ vốn cho rằng Tần Hằng không chịu nổi một chiêu của Ngưỡng Thiên, bây giờ xem ra anh vẫn có một chút bản lĩnh.
Ngưỡng Thiên cũng rất giật mình, chỉ một chiêu này, anh lập tức nhận ra, thằng nhóc này có võ công mạnh hơn tên Phó Khai anh đã đánh chết vào hai ngày trước!
Lúc này, anh mới thầm nhìn thẳng vào Tần Hằng
“Tốt lắm! Nếu vô dụng giống như tên Phó Khai hai hôm trước thì quá nhàm chán rồi!”
Ngưỡng Thiên cười lạnh nói: “Nhóc con, anh nên ngoan ngoãn đứng yên ở đó để tôi giết chết, như vậy sẽ làm anh bớt đau đớn hơn, bây giờ anh chạy, tôi sẽ làm anh hối hận!”
Nói xong, hai chân Ngưỡng Thiên hơi khựng lại, cơ thể nhảy lên cao hơn một mét, anh đạp lên trên dây thừng vây xung quanh sân khấu, nương theo lực đàn hồi mà bay thẳng về phía Tần Hằng.
Trong quá trình bay về phía Tần Hằng, hai chân anh liên tục bắn ra ngoài như súng máy, thay đổi đủ kiểu, không hề thua kém Vô Ảnh Cước của Hoàng Phi Hồng trong phim.
Anh rất giỏi môn “Tùy tâm bộ”, thủ đoạn tấn công chủ yếu chính là công phu trên chân và đùi, khinh công siêu cấp công thêm sức chân cực mạnh, là một điểm đặc sắc riêng của môn võ công này trong giới võ thuật!
“Nếu anh muốn so lực chân, vậy tôi chơi với anh!” Tần Hằng nhìn cước pháp làm người ta hoa mắt cả Ngưỡng Thiên, cũng không hoảng sợ, mà hai chân cũng khựng lại, đạp lên dây thừng vây xung quanh, đá về phía Ngưỡng Thiên.
Bích Ngọc bà bà từng nói, “Võ công Trời nam đất bắc không ai ngoài ta” bao hàm toàn diện, sau này Tần Hằng có thể từ từ hiểu ra trong quá trình chiến đấu với kẻ thù.
Chân của Tần Hằng và Ngưỡng Thiên chạm vào nhau giữa không trung, trong nháy mắt, Ngưỡng Thiên phát hiện lực chân của hai người ngang nhau, trong lòng anh vô cùng chấn động, sao người thanh niên trông còn trẻ hơn anh vài tuổi này lại có được sức mạnh ngang ngửa anh được chứ.
Trong khoảng thời gian ngắn, Ngưỡng Thiên hơi khó mà chấp nhận nổi.
“Đi chết đi!” Ngưỡng Thiên thu chân phải về, chân trái thừa dịp này đá mạnh về phía người Tần Hằng giống như một viên đạn pháo.
“Tới hay lắm.” Tần Hằng thầm nghĩ.
Anh đột nhiên nhảy lên, dùng hai tay ôm chân trái của Ngưỡng Thiên, đầu tiên dùng “Dục Cự Hoàn Nghênh” đánh tan hết lực trên chân Ngưỡng Thiên, không đợi anh ta kịp phản ứng, vội vàng dùng chiêu “Đông đẩy Tây gần”, nương theo sức lực mạnh mẽ của Ngưỡng Thiên, quăng mạnh xuống dưới.
“Đùng”, Ngưỡng Thiên đập mạnh xuống sàn sân khấu như một viên thiên thạch.
“Răng rắc”, sàn sân khấu bằng gỗ lại phát ra tiếng gãy vang lần nữa.
Thấy Ngưỡng Thiên liên tục thua thiệt trong tay Tần Hằng, trong lòng Tống Trung Bình căng thẳng, ông nắm chặt tay vịn hơn, lộ ra khớp xương trắng bệch.
“Con rệp, mày chọc tức tao thành công rồi! Trong vòng một phút, tao muốn lấy mạng chó của mày!” Ngưỡng Thiên hét lơn, từ khi anh xuất đạo đến giờ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải tình huống khó khăn như thế này.