Chương 55: Cảnh sát bắt nhầm rồi
Lúc Tạ Nhược Đồng nghe Cô Kiến Minh gọi Tần Hằng là Lý Khanh Thần, đầu óc cô ta lập tức tỉnh táo lại.
Lý Khanh Thần? Này không phải nói xằng sao? Đợi chút, tên này sao quen vậy, đúng rồi, là thiếu gia giàu có trong livestream của Tang An Nhiên.
Tạ Nhược Đồng nghĩ ra rồi, Tần Hằng là lợi dụng thân phận giả tới tham gia bữa tiệc này!
Đầu óc của tên nhà quê này cũng thật nhanh nhạy à, chỉ là anh ta trăm tính ngàn tính cũng không tính ra, cô ta và Chu Hải Thạch sẽ đến đây! Càng không nghĩ tới mình may mắn như vậy, trúng vòng cổ kim cương.
Tần Hằng a Tần Hằng, tên nhà quê đáng ghét như anh không phải đang đắc ý vì trúng giải thưởng lớn sao? Bây giờ cô ta liền vạch trần anh, để anh vào tù thôi.
Tạ Nhược Đồng la như vậy, quả nhiên gây ra sóng gió, những khách khác đều bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Tần Hằng thở dài trong lòng, bây giờ bị cô ta gây ồn ào như vậy, nếu như thừa nhận thì càng khó để xử lí hơn, những người khác có thể sẽ điều tra thân phận của anh, vậy thân phận đời sau của nhà họ Tần ai nấy đều có thể biết.
Hiện tại, Tần Hằng chỉ có thể phủ nhận.
"Cô gái này, cô đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu." Tần Hằng trả lời, cười nhạt nói.
"Ha ha, anh còn giả bộ? Làm trò trước mặt nhiều ông chủ như vậy, tự anh nói đi, anh là ai?" Tạ Nhược Đồng gây sự.
"Vừa rồi Cô tổng đã nói, cô nghe không hiểu, tôi nói lại một lần, tôi tên Lý Khanh Thần"
"Anh là Lý Khanh Thần, vậy anh nói, anh là chủ của công ty nào?" Tạ Nhược Đồng muốn Tần Hằng tự lộ ra dấu vết, tới tham gia bữa tiệc đều là người có uy tín danh dự ở Kim Lăng, Tần Hằng anh không phải tính giả vờ giả vịt sao? Tôi xem anh nói như thế nào?
"Tôi làm gì không cần báo với cô, dù sao tôi và Cô tổng có mối làm ăn 60 tỷ." Nét mặt Tần Hằng càng trầm hơn.
"Ha ha, 60 tỷ, Tần Hằng anh cũng dám nói, nếu có 60 tỷ này, vậy anh còn cần trộm 6 tỷ của trường sao, anh thật quá ảo tưởng mà!" Tạ Nhược Đồng nghĩ, Tần Hằng là dưới tình thế cấp bách tùy tiện nói một câu: "Vậy giờ dễ rồi, để Cô tổng nói cho chúng ta biết, anh thật sự có mối làm ăn 60 tỷ, hay là ở chỗ này nói tào lao, có ý đồ xấu!"
Muốn Cô tổng phối hợp anh diễn trò, nằm mơ đi.
Những người khác cũng tập trung ánh mắt trên người Cô Kiến Minh, nói thật, họ cũng nghi ngờ Tần Hằng.
"Cậu Lý thật sự có mối làm ăn 60 tỷ với tôi, hơn nữa, trong hai năm tới, còn có thể có mối làm ăn khác 45 tỷ" Cô Kiến Minh nói với những khách khác dưới đài.
Sao có thể? Nụ cười trên mặt Tạ Nhược Đồng đông cứng lại, lúc này đầu óc cô cực kỳ hỗn loạn, Cô tổng sao lại diễn trò với Tần Hằng? Tần Hằng sao có 60 tỷ, không, không phải như vậy, hết thảy đều là âm mưu, nhất định là Tần Hằng kia dùng quỷ kế gì!
"Không phải, mọi người đừng tin kẻ lừa đảo Tần Hằng này, trong điện thoại tôi có ảnh của anh ta, anh ta ở trường học chúng tôi, chính là cái tên quỷ nghèo nhà quê, tháng trước mới trộm 6 tỷ, tôi có ảnh chụp, mọi người xem!" Tạ Nhược Đồng mở điện thoại, đưa cho những người khác xem ảnh chụp Tần Hằng lúc trước.
Nhưng mà những người khác căn bản là khinh thường xem, Cô Kiến Minh đã chứng minh rồi, còn có cái gì để nghi ngờ.
"Cô gái này có bệnh đi?"
"Vừa rồi vòng cổ không phải suýt nữa thì tới phiên cô ta sao, tôi thấy đây là ghen tỵ"
"Đây cũng qúa không có tố chất đi? Vòng cổ quý, nhưng không thể ác ý hãm hại người khác như vậy a?"
…
"Cô gái này, đừng gây chuyện nữa, làm ơn ngồi xuống!" Cô Kiến Minh cau mày nói.
Tạ Nhược Đồng còn muốn gây sự, bị Chu Hải Thạch kéo ngồi xuống, thấy Cô Kiến Minh đã giận, hơn nữa nếu như chuyện này khiến chuyện bọn họ nhờ đi cửa sau để vào được đây lộ ra thì không hay lắm.
Sau khi Tạ Nhược Đồng ngồi xuống, liền dùng điện thoại gọi 110, trường học không báo cảnh sát, vậy cô ta báo cảnh sát thôi, để cảnh sát đến xem, tên trộm 6 tỷ này, không biết hối cải, còn giả danh lừa bịp.
"Thật sự là quá rảnh hơi." Cô Kiến Minh nói thầm, để cô ta lại ở đây bôi nhọ cậu cả, ông ta phải làm sao bây giờ?
Cô Kiến Minh nhận vòng cổ từ tay người mẫu, cung kính đưa vòng cổ vào tay Tần Hằng.
"Cám ơn." Tần Hằng nói thản nhiên, tay cầm vòng cổ, nhìn Chung Khiết: "Chúng ta quen nhau lâu như vậy, anh còn chưa tặng em thứ gì quý giá, hôm nay trước dùng vòng cổ này bù lại một chút, chờ sau này, anh lại mua cho em cái tốt hơn."
Nói xong, Tần Hằng đeo vòng cổ lên cổ Chung Khiết, chỉnh lại cho cô.
Đeo vòng cổ kim cương Chung Khiết cực kỳ xinh đẹp, giống như tiểu thư đài cát nhà danh giá, mà Tạ Nhược Đồng ngồi dưới đài, lúc này tức giận đến mũi muốn lệch luôn.
"Cô Chung Khiết, cậu Lý tặng cô vòng cổ hơn 2 tỷ rưỡi, cô không bày tỏ gì sao?" Cô Kiến Minh mỉm cười nói.
"Đúng rồi, bày tỏ gì đi!"
"Hai người hôn một cái đi."
"Hôn một cái."
Người dưới đài cũng bắt đầu ồn ào.
Mặt Chung Khiết đều đỏ cả, cô như giống cầu cứu nhìn Tần Hằng, lại thấy bộ dạng Tần Hằng như không liên quan gì, chỉ cười nhẹ nhìn cô.
Tiếng ồn dưới đài vẫn tiếp tục.
Tay Chung Khiết nắm một góc đầm, trong lòng đang chửi Tần Hằng, Tần Hằng thối, cũng không biết giúp người ta.
Dưới áp lực của người ở đây, Chung Khiết cắn răng, nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên môi Tần Hằng.
Ha ha, vẫn là hôn anh đi? Tần Hằng trong lòng vui vẻ.
Vốn Chung Khiết chỉ muốn hôn nhẹ một cái, nhưng không ngờ Tần Hằng còn ôm cô, còn làm ra hành động "Lưu manh", anh vậy mà vói đầu lưỡi vào miệng cô, hơn nữa còn không thành thật mà…
Chung Khiết ngơ ra, cô cảm giác xấu hổ cực kỳ, muốn cự tuyệt, nhưng căn bản không ngăn được.
Chỉ có thể ngạc nhiên nhìn Tần Hằng, nhưng Tần Hằng nhắm mắt lại, bộ dạng có vẻ rất hưởng thụ.
Trước mặt nhiều người như vậy, chính mình không thể hành động quá mức, chỉ có thể bỏ qua cho Tần Hằng.
Ước chừng sau hơn 20 giây, Tần Hằng mới chậm rãi buông Chung Khiết ra, anh còn vừa lòng quẹt môi, cười tà nhìn Chung Khiết.
Chung Khiết tức giận mà cười, cô lặng lẽ giơ tay ra sau lưng Tần Hằng, nhéo mạnh lên lưng anh, thấy khóe miệng Tần Hằng run rẩy nhìn cô cười, trong hốc mắt giống như còn có nước mắt, Chung Khiết đắc ý nở nụ cười.
Lúc này, cửa lớn bữa tiệc bỗng mở ra, từ bên ngoài đi vào 4, 5 cảnh sát mặc quân phục.
Những người khác đều không rõ tình hình, xảy ra chuyện gì à, sao cảnh sát lại đến? Mà Tạ Nhược Đồng nhìn thấy cảnh sát, trên mặt lại xuất hiện tươi cười.
Tần Hằng, kẻ lừa đảo vô sỉ như anh, thời gian ngồi tù đến rồi.
"Cảnh sát, là tôi báo cảnh sát, trường học của tôi bị mất 6 tỷ, chính là người trên đài kia trộm, lãnh đạo của trường đều biết, bây giờ mọi người nhanh đưa anh ta đi đi!" Tạ Nhược Đồng phấn khởi chạy đến trước mặt cảnh sát, chỉ vào Tần Hằng trên đài nói.
Trong mắt ánh mắt cô ta lóe ra ý cười, Tần Hằng, anh xong đời!
"Thật xin lỗi, chúng tôi là chủ động tới, không phải được báo nguy mà tới." Nét mặt cảnh sát dẫn đầu nghiêm nghị nói.
"Không phải?" Tạ Nhược Đồng ngơ ra.
"Nhưng cô nói thật là giống chuyên án của chúng tôi, chúng tôi đến đây, đúng là truy bắt người hiềm nghi."
"Vậy là tốt rồi, anh cảnh sát, ra tay đi, chờ mọi người đưa anh ta vào đồn, tôi sẽ tặng cờ thưởng cho mọi người." Trong lòng Tạ Nhược Đồng buông lỏng nói.
"Ra tay!" Cảnh sát dẫn đầu gào to, bốn cảnh sát phía sau lập tức chạy ra, chỉ là không phải nhằm vào Tần Hằng trên sân khấu, mà là nhằm vào Chu Hải Thạch, hai cảnh sát thuần thục, liền đè Chu Hải Thạch ra đất.
Chu Hải Thạch điên cuồng kêu oan.
"Anh cảnh sát, các người bắt nhầm rồi, anh ấy là bạn trai tôi, người hiềm nghi các người muốn bắt đang trên đài, mau buông ra anh ấy ra." Tạ Nhược Đồng muốn cảnh sát thả Chu Hải Thạch.
"Cô là bạn gái anh ta?" Cảnh sát dẫn đầu nhìn Tạ Nhược Đồng, nói với hai cảnh sát khác: "Bắt cả cô ta!"
Tạ Nhược Đồng không làm được gì, vài giây, đã bị cảnh sát khống chế.
"Làm gì! Tôi phải kiện các người bắt người lung tung, buông ra!" Tạ Nhược Đồng vô cùng tức giận, mấy tên không biết phân tốt xấu, người hiềm nghi chân chính không bắt, trái lại bắt chúng tôi: "Không thả tôi ra? Được thôi, tôi nhất định nói chuyện này cho cấp trên mấy người, các ngươi chờ bị đuổi khỏi ngành đi!"
"Cô gái, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy." Cảnh sát dẫn đầu cười nhẹ nói: "Tôi hỏi cô, hàng hiệu, trang sức trên người cô từ đâu mà có? Theo chúng tôi biết, tháng này, hai người thường ra vào cửa hàng xa xỉ, những nơi như khách sạn cao cấp, tiền đó từ đâu mà có?"
"Hừ, nhà bạn trai tôi có tiền được không? Cảnh sát ghét người giàu có thể bắt người lung tung hả?" Tạ Nhược Đồng đối chọi gay gắt nói.
"Nhà Chu Hải Thạch mở một quán karaoke, một quán ăn cỡ trung, miễn cưỡng tính phú nhị đại cỡ nhỏ đi, cô cảm thấy tháng này tiêu tiền, anh ta có thể gánh vác sao?"
Cảnh sát vừa hỏi như vậy, Tạ Nhược Đồng cũng đột nhiên phát hiện, tháng này Chu Hải Thạch có điểm khác thường, lúc trước khi quen với anh ta, Chu Hải Thạch mặc dù có tiền, nhưng chỉ là dăm ba bữa đưa cô vào thành phố ăn bữa cơm, cho cô tiền làm đẹp.
Mà tháng này, Chu Hải Thạch gần như mỗi ngày đều đưa cô tới nơi cao cấp xài tiền, mỗi ngày xài cũng cỡ 200 triệu vượt xa lúc trước.
Chẳng lẽ…
Tạ Nhược Đồng theo bản năng nghĩ tới một vấn đề đáng sợ.
Lúc này, cảnh sát dẫn đầu thay cô ta nói ra suy nghĩ của cô ta.
"Chúng tôi được người báo, đã nắm đủ chứng cứ chính xác, Chu Hải Thạch chính là người trộm đi 6 tỷ của giáo sư Tô Mạn Vân đại học Kim Lăng, còn cô, chúng ta còn cần điều tra thêm, bây giờ chúng tôi theo pháp luật, bắt các người về quy án"