Mục lục
NGƯỜI THỪA KẾ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà lão đi vào phòng bệnh, vừa đóng cửa lại, ánh mắt của bà đã nhìn về phía Trình Mãnh đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt vốn thành thật ngây thơ, giờ đã lộ ra vẻ gian xảo.


Bà lấy một ống xilanh trong túi áo ra, bên trong đã bơm đầy chất lỏng hơi ngả vàng.


Đây là loại ma túy hàng đầu đến từ Trung Đông, thành phần là độc tố được chiết xuất từ nọc độc rắn cạp nong bắt trên hoang mạc địa phương.


Hiện nay trong toàn thế giới, chỉ có dùng từ “hiểu biết nông cạn” để hình dung về độc tố này, càng thần kỳ hơn là, sau khi trúng độc, trong vòng ba ngày, không thể kiểm tra ra bất kỳ thành phần nào từ cơ thể người trúng độc, chỉ tới ba ngày sau, các dấu hiệu trúng độc mới dần hiện ra.


Bà lão cầm ống xilanh, đi tới trước giường bệnh của Trình Mãnh.


Trình Mãnh đang ngủ mê man trên giường bệnh, tay phải anh ta đang truyền nước biển, tay trái thì bị còng vào khung giường bệnh.


Bà lão từ từ cúi xuống, rút nắp nhựa trên đầu xilanh ra, mũi kim trống rỗng mảnh mai đâm thẳng vào gân xanh trên mu bàn tay của Trình Mãnh, rồi từ từ tiêm vào.



Mu bàn tay truyền tới cơn đau, làm mắt Trình Mãnh hơi giật giật, rồi từ từ mở ra, hình bóng một bà lão dần hiện rõ trong mắt anh, bà lão cũng đã đẩy hết chất độc trong xilanh vào máu Trình Mãnh rồi.


“Là bà…” Trình Mãnh nhận ra bà lão.


Bà cũng là một thuộc hạ của Tống Dực, trước đây, Trình Mãnh từng gặp bà rồi, bà đã giúp Tống Dực giải quyết một người đàn ông trong thành phố giải trí nào đó, lúc đó, sau khi người đàn ông bị gái chuốc say, bà lão đã giả làm nhân viên vệ sinh để đi vào, rồi dùng vải bị mũi người đàn ông, làm người đó ngạt thở mà chết.


Anh vừa lên tiếng, bà lão đã vội bịt miệng anh lại.


“Đúng vậy, tôi là bà Bạch đây, tôi nghĩ giờ cậu cũng biết rõ, ai đã sai tôi tới đây để giết cậu rồi! Haizz, cậu nói thử xem cậu cũng là thuộc hạ của cậu Tống, sao có thể quay ngược lại cắn cậu ấy chứ, nhìn đi, hậu quả của việc dám cắn ông chủ của mình, chính là cái chết.”


Thấy cơ mặt Trình Mãnh bắt đầu co giật, ánh mắt cũng dần vô hồn, hơi thở trở nên yếu ớt, bà Bạch liền biết độc tố đã bắt đầu phát tác, nên từ tốn buông anh ra.


Trình Mãnh đang nằm trên giường bỗng mất hết sức lực, cảm thấy ngạt thở, muốn hít vào nhiều không khí hơn, nhưng anh nhận ra, ngay cả việc hít thở – phản ứng cơ bản nhất, anh cũng không làm được.


Dần dần ý thức của anh cũng bắt đầu trở nên yếu ớt, hình như anh có thể nhìn thấy thiên đường đang phát ra ánh sáng vàng, linh hồn cũng trở nên nhẹ nhàng, rồi từ từ bay lên.


Con ngươi của anh ngừng chuyển động, như mắt cá chết, hoàn toàn mất đi tính mạng.


Bà Bạch thấy tác phẩm trên giường bệnh của mình thì khẽ cười, rồi làm như không có gì xảy ra, bắt đầu quét dọn phòng bệnh, quét xong, bà Bạch từ tốn đi ra ngoài.


“Bà nội, bà quét xong rồi à?” Hai cảnh sát hé mắt ra hỏi.


“Khụ khụ, tôi quét xong rồi, tôi đi trước, cảm ơn hai đồng chí cảnh sát.” Bà Bạch khẽ cười nói với hai cảnh sát, rồi đẩy xe vệ sinh biến mất trong hành lang.


Một tiếng sau, cô y tá đi vào phòng bệnh của Trình Mãnh để kiểm tra.


“Á!” Cô ta vừa bước vào, đã phát ra tiếng hét thảm thiết, nghe rất chói tai, hai cảnh sát vội chạy vào trong.


Bọn họ nhìn thấy, trên giường bệnh, Trình Mãnh đã không còn chút sức sống.


Trong lòng hai cảnh sát nhất thời lạnh lẽo.


“Cô mau mời bác sĩ bên các cô tới đây kiểm tra xem rốt cuộc tình trạng anh ta thế nào?” Một nhân viên cảnh sát nói.


“Vâng, tôi sẽ đi gọi bác sĩ Quách ngay!” Cô y tá nói xong, thì nhanh chóng chạy ra ngoài, chẳng mấy chốc, bác sĩ điều trị chính của Trình Mãnh đã đi vào phòng bệnh.


Trong lúc bác sĩ điều trị chính tiến hành kiểm tra Trình Mãnh, một cảnh sát đã gọi cho Vương Thần.


“Đội trưởng Vương, Trình Mãnh… chết rồi!” Cảnh sát cực kỳ tội lỗi nói.


“Chết rồi?”


Vương Thần đang đi xe điện đến cục cảnh sát, vừa nghe thấy tin tức có sức bùng nổ này, thì suýt đâm vào mép vỉa hè: “Sao lại chết? Chẳng phải hôm qua các cậu nói, tình huống của Trình Mãnh rất tốt à, mấy ngày nữa là có thể lấy khẩu cung rồi.”


“Đúng vậy, hôm qua bác sĩ đã nói như thế, nhưng không biết tại sao, sáng hôm nay Trình Mãnh lại đột ngột chết…” Giờ cảnh sát cũng không biết rõ, tại sao Trình Mãnh lại chết?


Lúc này, bác sĩ đã kiểm tra xong, đang đi tới, cảnh sát vội hỏi ông ta rốt cuộc tại sao Trình Mãnh lại chết?


“Tất cả bệnh trạng trên người của cậu Trình đều bình thường, có thể xác định cái chết của cậu ấy không liên quan trực tiếp đến vết thương do súng đạn gây ra, có lẽ bản thân cậu ấy đã mắc một số bệnh, đúng lúc phát tác vào sáng nay, trước mắt tôi chỉ có một suy đoán này, chứ không tìm ra nguyên nhân nào khác, nhưng tính khả thi của suy đoán này cũng rất thấp, tôi vẫn chưa nghĩ ra, chứng bệnh nào có thể phát tác mãnh liệt như vậy, hơn nữa còn không phát ra một chút tiếng động…” Bác sĩ điều trị chính lắc đầu nói.


“Không thể nào, không thể nào lại trùng hợp đến thế…”


Vương Thần đã nghe thấy lời bác sĩ thông qua điện thoại, nhưng cô không tin, cô thoáng cảm thấy, có lẽ cái chết của Trình Mãnh có liên quan đến Tống Dực, nên cô hỏi: “Có ai đi vào phòng bệnh của Trình Mãnh không?”


“Không có… không, có một người, nhưng đó là bà lão quét dọn vệ sinh trong bệnh viện.” Cảnh sát nói.


“Khoan đã, đồng chí cảnh sát, cậu gọi người quét dọn vệ sinh là ‘bà lão’?” Bác sĩ điều trị chính hỏi.


“Đúng vậy, người bà ấy lom khom, mặt đầy nếp nhăn, nhìn độ tuổi cũng phải hơn 60 rồi, không gọi bà nội thì gọi là gì?” Cảnh sát hỏi ngược lại.


“Không phải vậy! Người quét dọn vệ sinh trong bệnh viện chúng tôi là một cô gái trẻ hơn 20 tuổi, cô ấy là người thân của một nhân viên ở đây, vì đầu óc hơi có vấn đề, không được đi học, nên lãnh đạo bệnh viện mới đồng ý sắp xếp cho cô ấy làm người quét dọn.” Cô y tá giải thích.



“Xong rồi!”


Giờ hai cảnh sát đã hiểu rõ, rất có thể sau khi bà lão đó đi vào, đã xuống tay với Trình Mãnh, bọn họ vội xin lỗi Vương Thần: “Đội trưởng Vương, chúng tôi xin lỗi, đây là sơ sót của chúng tôi.”


“Giờ nói điều này thì có ích gì?”


Vương Thần quở trách, giờ tâm trạng cô rất tồi tệ, vội sắp xếp: “Hai người mau đi kiểm tra camera giám sát, phải tìm cho ra bà lão đó, còn nữa, nhất định phải bảo vệ thi thể của Trình Mãnh, giờ tôi sẽ qua đó ngay!”


“Vâng!” Hai cảnh sát đồng thanh đáp.


Cúp máy xong, Vương Thần vội lái xe điện đến cục cảnh sát, trong đầu cô chỉ luẩn quẩn một suy nghĩ, rất có thể Trình Mãnh bị người Tống Dực cử tới giết.


Về cục cảnh sát, Vương Thần vội gọi hai nhân viên cảnh sát tới, định cùng cô lái xe cảnh sát tới bệnh viện số ba Đại học Y Khoa Yên Kinh, để điều tra về nguyên nhân cái chết của Trình Mãnh.


“Đội trưởng Vương, tôi vừa nhận được báo cáo, huyện Nghĩa Thuận xảy ra một vụ cướp cầm dao vô cùng ác liệt, tội phạm đã bị đồng nghiệp ở huyện Nghĩa Thuận bắt lại rồi, thông qua mạng lưới hệ thống tôi biết được.


Trước đây tên nghi phạm này đã gây ra ba vụ án, với tổng số tiền hơn 9 tỷ đồng trong khu vực chúng ta, ba vụ án này đều do cô phụ trách, nên phân cục Nghĩa Thuận mời chúng ta cử người cùng thẩm vấn với họ, cục trưởng Phàn đã hạ lệnh, bảo cô mau tới đó để phối hợp điều tra.”


Một cảnh sát đi tới trước mặt Vương Thần nói.


Vương Thần cảm thấy chuyện này hơi sai sai, sau một hồi suy nghĩ, cô vẫn thay đổi suy nghĩ tới bệnh viện, rồi dẫn hai nhân viên cảnh sát, lái xe tới phân cục Nghĩa Thuận.


Nhìn bóng lưng đã lái xe đi xa của Vương Thần, Phàn Phong đang ngồi trong phòng làm việc liền nở nụ cười, rồi bấm một số điện thoại…


Cô vốn tưởng rằng có thể kết thúc thẩm vấn trong 2, 3 tiếng, ai ngờ, vì nghi phạm không chịu phối hợp, mãi đến 7 giờ tối, khi sắc trời đã tối xuống, vụ án mới có một chút tiến triển.


Trong lòng Vương Thần vẫn luôn suy nghĩ về cái chết của Trình Mãnh, cô tạm thời chào tạm biệt với đồng nghiệp và lãnh đạo trong phân cục Nghĩa Thuận, rồi cùng hai đồng nghiệp, lái xe cảnh sát tới bệnh viện số ba Đại học Y Khoa.


Xe cảnh sát nhanh chóng vòng qua đường phố Yên Kinh, từng chùm ánh sáng vàng chiếu lên mặt Vương Thần, khuôn mặt khí khái hào hùng của cô không hề có chút rung động, ngoài đôi mắt đang nhìn đường, thì toàn bộ tâm tư đều hướng về cái chết của Trình Mãnh.


Vương Thần không tin, cái chết của Trình Mãnh chỉ là một sự trùng hợp, một tai nạn, chắc chắn đã có người giở trò trong đó, mà người đó theo cô thấy thì chỉ có một, đó là Tống Dực.


Vừa tới bệnh viện số ba, Vương Thần đã xuống xe ngay, rồi chạy vào bệnh viện.


Cô chạy vào phòng bệnh của Trình Mãnh thì thấy giường bệnh đã trống không, ra giường màu trắng sạch sẽ không hề có chút nhăn nheo.


“Cho tôi hỏi người bệnh ở đây đâu rồi?” Vương Thần ra ngoài phòng bệnh, kéo một cô y tá đang đi qua, sốt sắng hỏi.


Cô y tá vừa đi vừa ghi chép vào sổ kiểm tra phòng, bị câu hỏi đột ngột của Vương Thần làm cho giật mình, rồi đáp: “Sáng nay bệnh nhân này đã qua đời rồi, giờ đã được chuyển xuống nhà xác dưới tầng hầm rồi.”


“Được, cảm ơn cô.” Vương Thần thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ mình quá căng thẳng rồi, người chết rồi, tất nhiên phải được chuyển xuống nhà xác, sao có thể vẫn ở trong phòng bệnh được?


“Chúng ta xuống đó ngay.” Vương Thần nói với hai cấp dưới.


Mấy người Vương Thần nhanh chóng đi xuống tầng hầm bệnh viện số ba, đây là nơi làm nhà xác, nên rất lạnh lẽo, thỉnh thoảng còn cảm thấy có gió lạnh thổi qua.


“Chào ông, chúng tôi là cảnh sát phân cục Triều Ngoại, chúng tôi muốn xác nhận một lát, thi thể của Trình Mãnh có ở đây không? Lát nữa tôi sẽ gọi pháp y tới, tiến hành kiểm tra thi thể của Trình Mãnh.” Vương Thần tới một ông lão gầy gò đang đứng gần cửa nhà xác, rồi hỏi.


“Trình Mãnh, là người đã phạm tội giết người đúng không?”


Ông lão ngẩng đầu nhìn Vương Thần: “Tầm 8 giờ sáng nay, cậu ta được đưa tới nhà xác, nhưng khoảng một rưỡi chiều thì cậu ta được bạn cậu ta nhận về rồi.”


“Cái gì?”


Vương Thần và hai cảnh sát đều ngạc nhiên: “Sao anh ta lại được nhận về? Chẳng phải cảnh sát đã căn dặn ông, anh ta có liên quan đến một vụ giết người có tính chất cực kỳ ác liệt à, anh ta là mấu chốt để phá án, sao ông có thể dễ dàng cho người khác mang đi vậy?”


“Chuyện này không liên quan đến tôi, bọn họ đã cầm giấy chứng nhận bệnh viện tới, tôi chỉ là người trông coi nhà xác, mấy người đừng truy cứu trách nhiệm với tôi…”


Ông lão nghe Vương Thần nói thế thì ôm đầu, rõ ràng rất sợ hãi.


Vương Thần nhận ra mình quá kích động, nên xin lỗi ông lão, rồi đi qua một bên, gọi cho hai cảnh sát đã trông chừng Trình Mãnh ở bệnh viện lúc trước, bảo bọn họ tới nhà xác gặp cô ngay.


Chẳng mấy chốc, hai cảnh sát đã đi tới.


“Đội trưởng Vương…”


“Thi thể Trình Mãnh bị người khác mang đi rồi, các cậu làm việc kiểu gì vậy? Chẳng phải tôi đã cố ý căn dặn các cậu, tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào đụng vào thi thể anh ta à?”


Vương Thần chỉ trích, trong lòng cô rất tức giận về lỗi lầm của cấp dưới, cái chết của Trình Mãnh đã rất bất lợi cho cảnh sát rồi, giờ ngay cả thi thể cũng bị người khác mang đi, điều này chứng tỏ, tất cả chứng cứ phạm tội của Tống Dực đều mất hết.


“Hả, bị người khác mang đi rồi!”


Rõ ràng hai cảnh sát cũng rất ngạc nhiên, bọn họ vội nhìn Vương Thần giải thích:


“Đội trưởng Vương, sau khi chúng tôi thấy thi thể của Trình Mãnh được đưa vào nhà xác, thì đến phòng giám sát của bệnh viện xem lại camera, còn liên lạc với đồng chí cục giao thông, để tìm kiếm bà lão giả mạo nhân viên vệ sinh, chúng tôi tưởng thi thể Trình Mãnh ở trong nhà xác sẽ không có sai sót nào, ai ngờ… ai ngờ lại bị người khác mang đi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK