Chương 26: Chìa khóa không phải nhân viên trông xe cầm sao
Rất nhanh, đám người Hạ Hà lại vây quanh Tần Hằng, trên mặt ai nấy đều cười giễu cợt.
"Thằng nhóc này rất có đầu óc kinh doanh, biết người tới đây đều là giai cấp tri thức, dến đây nhất định có thể hốt được bạc."
"Hình như cậu ta vừa xin được ba mươi nghìn. Mỗi người ba mươi nghìn, vậy một ngày cũng được không ít đâu. Tần Hằng, nói xem bây giờ cậu được bao nhiêu tiền rồi?"
...
Bọn họ đều xem Tần Hằng thành ăn mày.
Hạ Hà quan sát thấy trên người Tần Hằng mặc toàn đồ vỉa hè. Tôi quả nhiên không nhìn nhầm tên Tần Hằng này. Mấy ngày nay cậu ta đúng là càng lúc càng kém cỏi, thậm chí ngay cả cách xin tiền như vậy mà cũng nghĩ ra được!
Nghĩ đến âm mưu của cô ta và chị họ, Hạ Hà cười lạnh.
Chị họ và cực phẩm kém cỏi này yêu đương, nhất định có thể đả kích cực lớn đối với Triệu Bàng! Như vậy, Triệu Bàng sẽ càng chủ động theo đuổi chị họ hơn!
"Tần Hằng, đi, tôi cho cậu một trăm rưỡi, hôm nay cậu tạm thời dọn quán, ngày mai lại tới đây xin tiền." Hạ Hà nói xong lại mượn một trăm rưỡi của người nam sinh bên cạnh, đưa cho Tần Hằng.
Tần Hằng không ngờ theo bản năng lại nhận lấy, trong lòng lại thầm chửi đổng. Má nó, thần mới xin tiền. Tôi là người trong tay có hơn ba nghìn tỷ, sẽ đi xin tiền người khác à? Má nó, cô đang kể chuyện đùa vũ trụ sao?
Chỉ là Tần Hằng nhận tiền của Hạ Hà, lại không định đi.
"Cậu làm gì còn không đi? Là chê tôi cho ít tiền à?" Hạ Hà căm tức nhìn Tần Hằng.
Tần Hằng ngược lại còn muốn chạy. Chỉ là xe của anh vẫn đỗ ở đây đấy.
Nếu để cho bọn họ thấy mình lái Mercedes-Benz Big G, khẳng định sẽ là một rắc rối lớn. Thậm chí thân phận con nhà giàu siêu cấp của mình cũng có thể bị lộ, đây là điều trước mắt Tần Hằng còn không muốn.
"Mau cút đi." Hạ Hà tức giận đến mức đá một cái vào trên mông của Tần Hằng.
Hạ Hà bình thường quen vênh mặt hất hàm sai khiến Tần Hằng. Căn bản không coi Tần Hằng ra gì. Không biết nếu để cô ta biết cá nhân Tần Hằng có thể điều động tài sản lên tới hơn bốn nghìn hai trăm tỷ, còn dám nói với Tần Hằng như vậy nữa không.
Tần Hằng nhẹ tay phủi bụi, cũng lười tính toán với Hạ Hà.
"Hạ Hà..." Trong lúc Tần Hằng muốn rời đi trước, bên đường lại có một người đi tới. Đó chính là Nghê Kiệt - người anh đã gặp ở trong bãi tập ngày đó.
"Tần Hằng, anh cũng tới à?" Thấy Tần Hằng, Nghê Kiệt mỉm cười chào hỏi.
"Ừ." Tần Hằng khẽ gật đầu.
"Nghê Kiệt, em tới rồi." Vương Tiếu Địch của đội bóng rổ cười nhìn Nghê Kiệt với vẻ mặt ngốc nghếch.
Nhưng Nghê Kiệt lại dường như không nghe thấy, căn bản không để ý tới anh ta.
Mấy ngày nay, Nghê Kiệt và Hạ Hà ăn cơm với nhau mấy lần, Vương Tiếu Địch cũng không sợ xấu hổ đi cùng hai lần. Anh ta nói năng tuỳ tiện khiến Nghê Kiệt đặc biệt phản cảm.
Có lẽ điều này khiến Vương Tiếu Địch bị đả kích rất lớn. Nghê Kiệt chủ động chào hỏi Tần Hằng, lại hờ hững với anh ta. Vậy chẳng phải là cho thấy, mình thậm chí còn kém hơn tên Tần Hằng này sao?
"Nghê Kiệt, thật ra bọn tôi căn bản không gọi Tần Hằng. Cậu ta vừa đứng ở đây xin tiền người khác đấy." Vương Tiếu Địch cố gắng hạ thấp hình tượng của Tần Hằng.
"Thật sao..." Nghê Kiệt dịu dàng liếc nhìn Tần Hằng, lại nói với Hạ Hà: "Dù sao Tần Hằng cũng là thành viên của đội cổ vũ, để cậu ta đi ăn cùng chúng ta đi."
Nghê Kiệt nói giúp Tần Hằng vài lời, Hạ Hà mới miễn cưỡng chấp nhận để Tần Hằng đi ăn cùng bọn họ.
Cuối cùng, Tần Hằng cũng không tiện từ chối lời mời của Nghê Kiệt, đi cùng Nghê Kiệt và những người khác vào trong nhà hàng.
Vương Tiếu Địch đi cuối cùng, nhìn theo bóng lưng của Tần Hằng và Nghê Kiệt, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bọn họ vào phòng riêng, trong phòng đã có không ít người, nam như dân xã hội đen, nữ như đi quán bar. Ngồi ở chính giữa là một nam sinh cao lớn, tóc anh ta uốn xoăn, ăn mặc cũng rất thời trang. Đó chính là đội trưởng đội bóng rổ đại học Kim Lăng, cũng là bạn trai của Hạ Hà - Hứa Hạo.
"Hạ Hà, bọn em tới rồi, nhanh ngồi xuống, xem muốn ăn gì." Hứa Hạo đi tới bên cạnh Hạ Hà, kéo tay Hạ Hà lại một cách tự nhiên, trong ánh mắt ánh lên vẻ khát vọng.
"Hả?" Hứa Hạo đang nói lại chú ý tới Tần Hằng bên cạnh, nhíu mày: "Đây không phải là "Bảo mẫu" của đội cổ vũ của bọn em à? Sau cậu ta cũng tới thế?"
Đội bóng rổ thường tập luyện chung với đội cổ vũ, Hứa Hạo thường thấy được Tần Hằng, chỉ là từ trước đến nay chưa từng làm quen. Một tên kém cỏi chỉ xứng dọn đồ cho đội cổ vũ, lại có gì đáng để kết bạn chứ?
Hạ Hà lén liếc nhìn Nghê Kiệt, trong ánh mắt hơi oán trách.
Hạ Hà nói với Hứa Hạo là thấy Tần Hằng đang xin tiền ở bên ngoài, lại tiện thể gọi cậu ta vào. Nếu thấy cậu ta phiền, cô ta sẽ bảo Tần Hằng đi.
"Ha ha, không ngờ tên này lại xin tiền ở bên ngoài. Một thằng đàn ông có tay có chân lại làm ra chuyện như vậy, không phải ai cũng làm được đâu." Hứa Hạo nghe xong thì cười ha ha: "Mà thôi, lần này lợi cho cậu ta, để cậu ta ăn miễn phí một bữa đi."
"Tất cả mọi người ngồi đi. Đợi lát nữa tôi còn có một người anh em sẽ tới, chừa cho cậu ấy một chỗ là được rồi." Hứa Hạo nói xong, tất cả mọi người lại bắt đầu ngồi xuống.
Hạ Hà tất nhiên là ngồi bên cạnh Hứa Hạo.
Tần Hằng vừa định ngồi xuống, lại nghe Hạ Hà nói: "Tần Hằng, cậu ngồi ở cửa đi. Nhân viên phục vụ đi vào đi ra sẽ có gió lọt vào, cậu vừa lúc chắn chút gió giúp chúng tôi đi!"
"Đúng vậy, ý này của Hạ Hà rất tốt!"
"Tần Hằng ngồi ở cửa chắn gió đi."
...
Tần Hằng không để ý, anh ngồi ở đâu cũng vậy.
Nhưng mặt Nghê Kiệt đỏ lên vì tức. Cô không nhịn được lớn tiếng nói: "Có phải các người quá đáng quá hay không? Mọi người đều là bạn, có cần nhằm vào Tần Hằng như vậy không?"
Bầu không khí trong lòng lập tức trở nên lúng túng.
"Ban đầu chúng ta không tính gọi cậu ta, là cậu ta không biết xấu hổ đi theo thôi." Vương Tiếu Địch nói thầm với vẻ xem thường.
Nghê Kiệt trừng mắt nhìn anh ta rồi đứng phắt dậy, ngồi ở bên cạnh Tần Hằng.
"Sao em lại sang đó ngồi? Ở đó gió, rất dễ bị đau bụng đấy." Vương Tiếu Địch quan tâm nói.
Nghê Kiệt hừ một tiếng, căn bản không muốn để ý đến anh ta.
"Nghê Kiệt, cậu đừng hồ đồ nữa, tới ngồi bên cạnh tớ đi." Hạ Hà đi tới bên cạnh Nghê Kiệt, kéo cô đến ngồi bên cạnh mình.
Trong lòng Tần Hằng rất cảm động, trong ánh mắt nhìn về phía Nghê Kiệt có ý cảm ơn.
Nhân viên phục vụ bưng một bàn thức ăn lên.
Lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra.
"Hello everyone." Một người thanh niên đi tới. Trang phục và kiểu tóc của gã ta cũng mang phong cách rất Âu Mỹ.
"Tạ Hào, cậu rốt cuộc đã tới rồi." Hứa Hạo đi tới trước mặt Tạ Hào, ôm gã ta một cái: "Tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là Tạ Hào - anh em tốt của tôi, vừa tốt nghiệp cấp hai xong qua Thụy Sĩ, mấy ngày trước mới vừa về nước, chuẩn bị phát triển trong nước, trong nhà cũng rất có thực lực đấy."
Lúc Hứa Hạo giới thiệu, ánh mắt nhìn Nghê Kiệt rất lâu, dường như cố ý giới thiệu với cô vậy.
"Cậu ngồi ở đây đi." Hứa Hạo dẫn Tạ Hào đi tới bên cạnh Nghê Kiệt, ra hiệu những người khác nhường một chỗ.
Tạ Hào ngồi bên cạnh Nghê Kiệt, cố ý liếc mắt quan sát Nghê Kiệt, tim không khỏi đập thình thịch.
Cô gái này trông thật xinh, gương mặt trắng trẻo, đôi môi thật mỏng, ngực cũng dậy thì không tệ, ít nhất phải lên cup C, hơn nữa còn có khả năng phát triển rất lớn.
Tối hôm qua, Tạ Hào bảo Hứa Hạo giới thiệu với cậu ta một người đẹp, Hứa Hạo gửi ảnh cho cậu tachính là Nghê Kiệt, làm tối qua cậu ta ngủ cũng không ngon. Hôm nay vừa gặp, người thật còn xinh hơn trong ảnh nữa.
Tạ Hào thử bắt chuyện với Nghê Kiệt, trong lời nói lại để lộ ra thực lực của nhà mình cho Nghê Kiệt biết. Cậu ta cảm thấy, với điều kiện của mình chắc chắn có thể dễ dàng tán đổ được Nghê Kiệt.
Nhưng Nghê Kiệt lại hờ hững với gã. Điều càng làm gã căm tức hơn là Nghê Kiệt có vẻ rất quan tâm tới Tần Hằng ngồi ở vị trí đối diện với cửa ra vào.
Tất cả đồ trên người thằng nhóc kia cộng lại còn chẳng đáng giá bằng cái quần lót của tôi, dựa vào đâu lại được lọt vào mắt xanh của người đẹp chứ?
"Hứa Hạo, cậu còn chưa giới thiệu cho tới về người anh em kia đâu." Tạ Hào dùng đũa chỉ vào Tần Hằng nói.
"A, cậu ta chính là bảo mẫu ngự dụng của đội cổ vũ, vừa rồi còn xin tiền người khác ở ngoài cửa đấy." Hứa Hạo vừa cười ngả ngớn vừa nói.
"Cậu xem cậu ta ăn mặc lại chẳng khác nào ăn mày, căn bản không phải cùng một loại người với chúng tôi. Ban đầu chúng tôi không định gọi cậu ta, là Nghê Kiệt thương hại cậu ta mới để cho cậu ta đi cùng. Cũng may là cậu ta đi cùng với chúng tôi tới đây, bằng không cả đời cậu ta cũng không thể đến ăn cơm ở đây đâu." Vương Tiếu Địch cũng nhân cơ hội đạp Tần Hằng một phát.
"Ăn xin à!?" Tạ Hào làm ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Cũng lưu lạc tới mức ăn xin, còn không biết cố gắng, chỉ muốn ăn chực của người khác? Ôi, người ta nói dễ nghe một chút là không biết tiến thủ, nói khó nghe một chút, trên thực tế chính là lăn lộn ăn rồi chờ chết, giá áo túi cơm, hoàn toàn không cứu được nữa rồi."
"Đúng vậy."
"Cả đời cậu ta cũng là đức hạnh này."
Những người khác lập tức phụ họa.
Tần Hằng thật ra không quá tức giận, mà cảm giác cực kỳ nực cười. Mình là con nhà giàu siêu cấp hàng thật giá thật, các người xách giày cho tôi cũng không xứng, không ngờ lúc này còn nói khoác không biết ngượng, bình phẩm về tôi đấy.
"Chúng ta đừng nói về tên vô dụng này nữa." Hứa Hạo tiếp lời: "Đúng rồi, Tạ Hào, sao hôm nay cậu tới muộn thế?"
"Còn không phải đúng lúc ba tôi mua xe mới cho tôi sao? Tôi tùy tiện chọn một chiếc ở chợ ô tô rồi vội vàng qua đây." Tạ Hào thản nhiên nói.
"Cậu mua xe rồi!" Hứa Hạo cố ý liếc nhìn Nghê Kiệt: "Nói nhanh đi, cậu rốt cuộc mua xe gì vậy?"
"Không là xe tốt gì, chỉ là một chiếc Mercedes-Benz E-Class, chuẩn bị lái chơi vài năm. Chờ đến khi tôi kết hôn, lại đổi một chiếc tốt hơn một chút." Tạ Hào búng móng tay nói.
"Ôi, anh Tạ thật trâu bò, Mercedes-Benz E-Class hơn một tỷ rưỡi đấy. Đây còn không phải là chiếc xe tốt lắm."
"Đối với người khác có thể là xe tốt, nhưng anh Tạ mình là ai chứ? Chỉ vẩy chút nước đi? "
Những người khác lập tức bắt đầu nịnh nọt. Thoạt nhìn, Tạ Hào dường như còn lắm tiền hơn cả Hứa Hạo. Bọn họ xem mình như thiên lôi, Hứa Hạo sai đâu đánh đó, còn muốn liếm cho Tạ Hào thoải mái.
Một đám người hò hét đời đi xem xe của Tạ Hào. Tạ Hào tất nhiên vui vẻ đồng ý. Đây chính là cơ hội tốt để thể hiện cho Nghê Kiệt thấy thực lực của mình đấy.
Một đám người ra khỏi phòng riêng, đi tới cổng của nhà hàng. Lúc này Tạ Hào là tiêu điểm chú ý của mọi người.
"Mọi người chờ đây, tôi sẽ lập tức lái xe qua, sau đó đưa mọi người đi KTV high chút." Tạ Hào lắc chìa khóa xe trong tay, nói.
"Chìa khóa xe không phải là do nhân viên trông xe cầm à?" Trong đám người truyền ra một tiếng thắc mắc. Những người khác đều đổ dồn mắt về phía Tần Hằng vừa nói.
Tần Hằng chỉ theo bản năng thắc mắc, không ngờ những người khác đều nghe được. Lúc này anh cũng rất lúng túng.
Tạ Hào nhìn về phía Tần Hằng với ánh mắt không thân thiện, cười lạnh nói: "Ngu xuẩn, cậu cho rằng nhân viên trông giữ xe sẽ đỗ giúp bất kỳ chiếc xe nào cho cậu à? Nhìn quy cách của nhà hàng này thì ít nhất phải có cả triệu xe, người ta có thể đỗ xe giúp cậu sao?"
Tạ Hào cảm thấy, dù sao khách có thể được nhân viên giữ xe đỗ xe giúp cũng ít, cho nên gã không hề thấy mất mặt.
"Đúng vậy, khi tôi lái xe tới, cũng không có ai đậu xe vào bãi giúp tôi cả! Cậu không biết gì thì đừng nói nữa!" Hứa Hạo cũng nói với Tần Hằng một câu.
"Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta là một thằng ngốc không mấy trải đời mà. Anh Hứa, anh Tạ, các anh nhanh đi lái xe đi."
"Hừ, không có kiến thức." Tạ Hào mắng một câu, sau đó vừa cười nói, vừa đi với Hứa Hạo qua đánh xe ra.
Những người khác lại chờ hai người bọn họ ở cổng. Nhưng năm phút trôi qua, vẫn không thấy hai người lái xe ra. Hạ Hà lại gọi điện thoại cho Hứa Hạo.
"Alo, sao bọn anh còn chưa ra thế?"
"Ôi, tên chim ngốc Tạ Hào này làm xước xe Big G của người ta rồi." Ở bãi đỗ xe, Hứa Hạo cố ý cách xa Tạ Hào một chút, nói nhỏ vào trong điện thoại.