CHƯƠNG 160: BIẾT HẾT TẤT CẢ
A Kim cũng không dám... nói nhiều nữa, nhanh chóng “cút” ra ngoài.
Nắm đấm của Ngự Tứ lại siết chặt một lần nữa, ngực phập phồng nặng nề, anh thà để A Kim nói cho anh biết vì phát hiện bệnh của anh nên Cố Duyên mới rời đi chứ không phải nói cho anh biết, mấy năm nay Cố Duyên sống khó khăn cỡ nào, hy sinh vì anh lớn thế nào.
Anh có thể đoán được vì bất đắc dĩ nên Cố Duyên mới rời khỏi anh ra nước ngoài, lại thật không ngờ không phải là bởi vì sợ bệnh của anh, mà là vì chữa khỏi bệnh cho anh, mong anh có thể an toàn sống tiếp nên mới rời đi.
Cũng khó trách Ngọc Ngân lại chắc chắn anh sẽ trở về như vậy, nếu anh không quay về, vậy thì tiết mục đe dọa năm năm trước sẽ tiếp tục tái diễn vào ngày hôm nay của năm năm sau.
Muốn anh thỏa hiệp vì sống sót mà bỏ rơi Cố Duyên một lần nữa, đương nhiên anh sẽ không làm như vậy
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã mười một giờ, Hạnh Hạnh và Cố Duyên đều ngủ rồi. Nhưng anh lại muốn nhìn thấy hai mẹ con họ ngay lúc này, hơn nữa ý nghĩ này ngày càng mạnh mẽ.
Cuối cùng, anh không nhịn được xách áo khoác trên móc, nhanh chóng ra khỏi phòng, đi về phía thang máy!
Cố Duyên và Hạnh Hạnh quả nhiên đều đã ngủ, Hạnh Hạnh ôm sách truyện Ngự Tứ mới mua ngủ rất ngon, ngay cả khóe miệng đều mang ý cười. Trải qua mấy ngày an dưỡng, sắc mặt của Hạnh Hạnh đã hồng hào hơn nhiều, sắp khôi phục lại dáng vẻ cô gái nhỏ vui vẻ xinh đẹp.
Ngự Tứ lặng yên rút sách trong ngực cô bé, để lên bàn, sau đó quay đầu đến bên cạnh Cố Duyên ngủ trên sofa, trong ánh đèn lờ mờ, anh yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt trầm tĩnh đang ngủ say.
Anh cố gắng nhớ nhưng làm thế nào cũng nhớ không nổi gương mặt này đã từng xuất hiện trong cuộc sống của anh, làm thế nào cũng không nhớ nổi mình và cô đã từng là vợ chồng.
Cảm giác này khiến anh căm hận thấu xương, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi.
Cố Duyên dường như cảm thấy đang có người nhìn mình, thoáng nghiêng cơ thể, sau đó yếu ớt mở mắt ra. Lúc nhìn thấy Ngự Tứ trước mắt, cô không hề cảm thấy kinh ngạc hay nghi ngờ, lại mỉm cười với anh: “Anh đã về?”
Nói xong câu này, cô từ từ nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
Lần đầu tiên Ngự Tứ thấy Cố Duyên ngoan ngoãn như vậy, nhìn khuôn mặt cô dịu dàng như con mèo nhỏ, anh không nhịn được ngồi xổm xuống, kề bên tai cô nói: “Ừ, anh đã về.”
Nhưng Cố Duyên không đáp lại lời của anh, ngủ vô cùng yên giấc.
Ngự Tứ rất muốn nhấc cô ra khỏi sofa, yêu cầu cô cho mình một câu trả lời thỏa đáng, nhưng khi nhìn dáng vẻ cô ngủ say, cuối cùng vẫn không đành lòng đánh thức cô.
Anh ngồi xuống trước giường Hạnh Hạnh, cứ đi qua đi lại ngắm nhìn hai người bên cạnh mà anh quên mất, lại chính là người anh yêu thương nhất. Mãi mà anh vẫn không chịu rời đi, cho đến khi sắc trời chuyển sáng.
Sáng sớm, Ngự Tứ ra khỏi phòng bệnh, anh không về khách sạn nghỉ ngơi, mà chờ ở cửa thang máy.
Anh biết hàng ngày Phong Thanh đều sẽ đến thăm Hạnh Hạnh, hơn nữa còn chọn lúc anh không có ở đó, cũng chính là khoảng thời gian sáng sớm. Hôm nay cũng nhất định sẽ tới, anh tin chắc là thế.
Gần bảy giờ, Phong Thanh quả nhiên đã tới, mang theo bữa sáng cho Cố Duyên và Hạnh Hạnh.
Thấy Ngự Tứ, Phong Thanh chỉ lạnh lùng cười: “Sao hôm nay đến sớm vậy.”
“Cũng không thể để người cậu như anh phải vất vả mỗi ngày như vậy, không phải sao?” Ngự Tứ liếc nhìn bữa sáng trong tay anh ấy, vươn tay ra: “Đưa bữa sáng cho tôi.”
“Tôi thương em gái và cháu tôi là điều đương nhiên.” Phong Thanh đưa bữa sáng cho anh, vẻ mặt của hai người có vẻ không tốt.
“Bao gồm cả việc giúp cô ấy ly hôn?” Ngự Tứ vừa nói, đồng thời hung hăng đấm một cú vào mặt Phong Thanh, Phong Thanh bất ngờ, suýt nữa ngã xuống đất. Anh ấy vội vàng ổn định cơ thể, quay đầu, tức giận nhìn anh chằm chằm.
“Một đấm này trả lại cho anh!” Ngự Tứ xoay xoay những ngón tay bị đau, nói một cách lạnh lùng: “Tôi nhớ anh đánh tôi là vì tôi quên mất Duyên Duyên và Hạnh Hạnh, mà hôm nay tôi đánh anh là vì anh hại tôi quên Duyên Duyên. Dựa theo sự việc nặng nhẹ, tôi nên đấm anh thêm một cú nữa mới đúng.”
Ngự Tứ vừa nói vừa muốn đấm anh ấy một cú nữa, Phong Thanh lại đứng yên, ngay cả khi cú đấm của anh đánh tới, anh ấy cũng không suýt ngã xuống như lúc nãy.
Phong Thanh chỉ nghiêng một bên mặt, lập tức quay lại nhìn chằm chằm Ngự Tứ, thờ ơ nói: “Bởi vì tôi biết có đánh anh bao nhiêu cú, Duyên Duyên cũng không trở về được như trước kia nên tôi lười đánh anh.”
“Anh nghĩ sai rồi, Duyên Duyên sẽ trở lại như trước kia, vì thế tôi còn muốn đánh anh một cú nữa.” Ngự Tứ nói.
Phong Thanh cười nhạt: “Nếu quả thật là như vậy, anh cứ đánh thêm mấy cú đi.”
“Nếu đánh chết anh, ai có thể khôi phục trí nhớ giúp tôi?” Nắm đấm của Ngự Tứ siết chặt, nhưng cuối cùng cũng không ra tay, anh cần Phong Thanh khôi phục trí nhớ cho mình, anh không thể làm một kẻ ngốc Ngự Tứ không biết gì như bây giờ.
Trong lòng Phong Thanh hiện lên vẻ kinh ngạc, quan sát Ngự Tứ.
“Xem ra anh đã biết làm thế nào mình mất trí nhớ rồi.”
“Tôi không chỉ biết làm thế nào tôi mất trí nhớ, tôi còn biết tại sao tôi lại mất trí nhớ.”
“Xem ra anh đã biết hết.”
“Đúng, tôi đã biết hết.”
“Vậy anh định làm thế nào?” Phong Thanh rất kinh ngạc, làm sao Ngự Tứ biết những điều này, anh ấy cho rằng Cố Duyên không thể nói cho anh biết, vậy làm sao anh biết được?
Ngự Tứ liếc nhìn anh ấy, nói: “Nếu anh thực sự muốn tốt cho Duyên Duyên, vậy hãy trở lại nghiên cứu cách để tôi phục hồi trí nhớ đi.”
“Anh nghĩ tôi là thần sao?” Phong Thanh cười xòa: “Anh cảm thấy tôi có thể khiến ký ức muốn có là có, muốn không là không sao?”
“Tôi tin anh có khả năng này, anh bắt buộc phải có.” Ngự Tứ cáu kỉnh nói.
“Nếu không thì sao?” Phong Thanh nheo mắt, không thèm để ý đến sự đe dọa đó.
“Nếu không tôi sẽ giết anh ngay bây giờ!”
“Vậy thì giết tôi ngay bây giờ đi, bởi vì tôi thực sự không có khả năng này.”
“Anh!” Ngự Tứ chán nản, hiển nhiên, anh cũng biết mình chỉ nói những lời tức giận. Khi cơn tức qua đi, giọng điệu của anh cũng dịu lại, thậm chí có chút cầu xin: “Vậy anh nói cho tôi biết, phải làm thế nào mới có thể tìm lại ký ức đã mất?”
Phong Thanh không phải là thiên tài về phương diện này, đương nhiên không biết rõ làm thế nào để khôi phục ký ức, anh ấy hơi chần chờ, cười nhạt: “Không phải đơn giản lắm sao, hãy đến những nơi hai người đã từng đi qua, nói những lời hai người từng nói, làm những chuyện hai người từng làm.”
“Lại mấy câu kinh điển trên tivi, anh giả quỷ à?” Ngự Tứ tức giận lần nữa.
“Anh có thể không tin.” Phong Thanh bỏ lại những lời này, lướt qua bên cạnh anh, đi về phía phòng bệnh của Hạnh Hạnh.
Lúc Phong Thanh đến phòng bệnh, Cố Duyên và Hạnh Hạnh đều đã rời giường, Cố Duyên đang đẩy xe lăn đưa Hạnh Hạnh ra khỏi toilet sau khi đã vệ sinh cá nhân. Thấy Phong Thanh, Hạnh Hạnh vui vẻ gọi: “Cậu, cuối cùng cậu đã tới, cậu mang món gì ngon cho cháu và mẹ vậy?”
Cố Duyên liếc mắt đã thấy mặt anh ấy sưng đỏ, ân cần hỏi: “Phong Thanh, mặt của anh sao vậy?”
Phong Thanh cố ý lờ đi câu hỏi của cô, cúi đầu nhìn thoáng qua hai tay trống rỗng của mình, lúc này mới phát hiện vừa nãy quá kích động nên đã quên lấy lại bữa sáng trong tay Ngự Tứ.
Cố Duyên nhìn ra sự áy náy của anh ấy, ân cần nói: “Sao vậy? Quên mang theo ư?”
“Không phải, lúc nãy anh gặp Ngự Tứ ở thang máy, là anh ta cầm đi.”
“Ngự Tứ? Anh ấy tới rồi?” Cố Duyên nghi ngờ, bình thường Ngự Tứ sẽ không tới sớm như vậy, bởi vì mỗi sáng anh đều phải xử lý một số công việc trước khi đến đây.
“Ừ.” Phong Thanh nhìn Cố Duyên, chần chờ nói: “Duyên Duyên, Ngự Tứ đã biết tất cả mọi chuyện rồi, là em nói cho anh ta biết sao?”
Tim Cố Duyên đập mạnh, kinh ngạc: “Anh ấy đã biết tất cả mọi chuyện?”
Từ phản ứng của cô, Phong Thanh đã có thể thấy được đáp án, xem ra không phải Cố Duyên nói cho anh biết.
Anh ấy gật đầu: “Còn bắt anh phải khôi phục trí nhớ cho anh ta, cứ làm như anh là thần thánh trong giới y học vậy.”
“Vết thương trên mặt anh chính là do anh ấy đánh?” Cố Duyên suy đoán.
“Anh ta đúng là một kẻ điên.”
“Vậy bây giờ anh ấy...” Cố Duyên chần chờ, nhưng không biết nên hỏi gì, lát sau mới lên tiếng: “Vậy anh ấy định làm thế nào?”
“Việc này em nên hỏi anh ta.” Phong Thanh nói.
“Đúng, việc này em nên hỏi tôi.” Cùng với giọng nói của mình, bóng dáng của Ngự Tứ cũng đi vào phòng bệnh.
Hạnh Hạnh biết người lớn đang bàn chuyện, hiểu ý ngồi một bên không lên tiếng.
Phong Thanh vội nói: “Duyên Duyên, Hạnh Hạnh khỏe rồi, anh cũng cần phải về, hôm nay anh tới là để tạm biệt em và Hạnh Hạnh.”
“Anh phải đi ư?”
“Ừ, phải đi thôi, rảnh rỗi lại gặp.” Phong Thanh đi tới trước mặt Hạnh Hạnh, vuốt đầu của cô bé, nói: “Lần sau chúng ta gặp nhau, Hạnh Hạnh nhất định phải là một thiên sứ nhỏ khỏe mạnh vui vẻ nhé. Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, tạm biệt.”
Phong Thanh đi rồi, Ngự Tứ nhìn Cố Duyên, thấy trong mắt cô có sự quyến luyến. Quả nhiên là mối tình đầu, anh chua xót nghĩ.
Ngự Tứ đi tới trước mặt Hạnh Hạnh, cúi người hôn trán cô bé một cái, mỉm cười: “Chào buổi sáng cục cưng.”
“Chào cha buổi sáng.” Hạnh Hạnh cười híp mắt nói.
Sau khi Ngự Tứ và Hạnh Hạnh chào nhau, anh đi đến trước mặt Cố Duyên, nghiêm túc nhìn cô, cười nhạt nói: “Bác sĩ Phong nói muốn khôi phục trí nhớ, cách tốt nhất chính là đến những nơi đã từng đến nói những lời đã từng nói, làm những chuyện đã từng làm, xem ra còn phải nhờ cô Cố vất vả phối hợp rồi.”
Cố Duyên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn chằm chằm hướng Phong Thanh rời đi, anh ấy thực sự nói như vậy sao? Điều này thực sự có thể giúp Ngự Tứ khôi phục trí nhớ? Chỉ là... có cần phải làm như vậy không? Cô vốn không cảm thấy vậy.
Cố Duyên cụp mắt, nói: “Tại sao phải khôi phục? Như bây giờ không tốt sao?”
“Ý của em là em bằng lòng giao Hạnh Hạnh cho tôi?”
“Dĩ nhiên không phải, Hạnh Hạnh là của tôi.” Cố Duyên lên tiếng theo bản năng.
Hạnh Hạnh cũng chen lời: “Hạnh Hạnh là của cha mẹ, Hạnh Hạnh muốn ở bên cha mẹ.”
“Nhìn đi, đây là tiếng lòng của con, cũng là tiếng lòng của tôi.”
“Ngọc Ngân thì phải làm sao? Còn con trai Thuyên Thuyên của hai người phải làm sao bây giờ?” Cố Duyên bất đắc dĩ cười: “Ngự Tứ, không phải anh muốn bỏ vợ con chứ?”
“Em có thể bỏ chồng, vì sao tôi không thể bỏ vợ?”
“Không giống nhau, anh và Ngọc Ngân là vợ chồng, hai người còn có con...” Những lời này của Cố Duyên có sự chua xót nhè nhẹ, điều này khiến Ngự Tứ rất hài lòng, xem ra cô yêu mình hơn Phong Thanh nhiều.
“Đứa trẻ không phải của tôi.”
“Cái gì?”
“Tôi nói, đứa trẻ không phải là con tôi, là của Ngọc Ngân và người khác.” Ngự Tứ nghiến răng, hiển nhiên rất không muốn lặp lại câu nói khiến anh buồn bã.
Cố Duyên vô cùng kinh ngạc, đứa trẻ không phải là con của Ngự Tứ...
Thì ra Lý Lý đoán đúng, trước đây lúc Lý Lý đoán như thế, cô còn bày tỏ thái độ không tin, bởi vì theo cô biết, tình cảm của Ngự Tứ và Ngọc Ngân rất tốt, có một đứa con lớn như vậy cũng rất bình thường.
“Anh thực sự... đã biết hết tất cả?” Cố Duyên nghi ngờ hỏi.
“Đúng, A Kim đã nói với tôi.”
“Vậy anh... có dự định gì không? Ý tôi nói là chuyện của Ngọc Ngân.”
“Đây là chuyện của tôi, không cần em quan tâm, em chỉ cần ở nhà nuôi con cho tốt là được.” Ngự Tứ bình thản nói.
Có dự định gì không, lúc này chính anh cũng không biết, cho nên không thể nào trả lời. Anh lo Cố Duyên sẽ tự ý làm gì đó nên thẳng thắn ra lệnh cô đừng làm bất cứ điều gì.
“Nhưng... đó cũng là chuyện của tôi.”
“Vậy em muốn thế nào? Gọi tình cũ của em đến lấy ký ức của tôi một lần nữa ư?”
“Ngự Tứ, xin anh chú ý cách dùng từ.”
“Tôi nói sai sao? Phong Thanh không phải là tình cũ của em?” Nói đến đây, trong lòng Ngự Tứ lại mơ hồ dấy lên sự chua chát.
Anh vẫn nhớ rõ lúc Cố Duyên gọi điện cho Phong Thanh cầu cứu, cô tin anh ta như thế nào.
“Anh nói đúng, vậy thì sao?”
“Tôi nói rồi, sau khi sự thật sáng tỏ, cho dù em phụ tôi hay tôi phụ em, tôi đều sẽ không buông tha em.” Ngự Tứ nghiêng người, cắn răng nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đợi sau khi về nhà, tôi sẽ xử lý em.”
Cố Duyên trợn mắt, lùi một bước nhìn anh chằm chằm.
Rốt cuộc anh muốn trừng trị cô thế nào? Bây giờ hình như không phải là lúc trừng trị đâu nhỉ?
“Anh nên nghĩ cách tự bảo vệ mình trước đi.” Cố Duyên đùa cợt cười, trong lòng dấy lên vẻ lo âu.
“Tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”
Cố Duyên không thèm nói nữa, xoay người sang chỗ khác, bắt đầu cho Hạnh Hạnh dùng bữa sáng.