CHƯƠNG 74: ANH ẤY LÀ CHỒNG HỢP PHÁP CỦA TÔI
Cố Duyên kinh ngạc nhìn người đàn ông vẻ mặt uy nghiêm này, người đàn ông sống cùng nhau trong thời gian mười năm, hôm nay gặp lại xa lạ như vậy, đến một chút cảm giác thân thuộc trên người ông ta cũng không tìm thấy.
“Có chuyện gì mà làm ầm ĩ ở đây lên thế?” Phong Hách nhìn qua tất cả mọi người lạnh lùng hỏi.
Một người bảo vệ quét mắt qua Cố Duyên và tài xế một cái, tức giận tố cáo với Phong Hách: “Ông chủ, cô gái này tới đây tìm việc, chúng tôi nói với cô ta là không tuyển người, bọn họ liền bắt đầu đánh người.”
Cuối cùng ánh mắt của Phong Hách từ trên người bảo vệ chuyển sang người Cố Duyên và tài xế, nhìn trên dưới hai người một lúc. Lúc ánh mắt của ông ta xẹt qua Cố Duyên, trong lòng cô chợt căng thẳng, có chút căng thẳng và hoảng loạn.
Ông ta còn nhận ra cô sao? Đã mười ba năm trôi qua, ông ta còn nhận ra cô sao? Nhớ cô sao? Trong lòng căng thẳng, cũng mong chờ, lúc này, cô hy vọng nhường nào có một người thân thực sự yêu thương mình nhận và giúp đỡ cô, che chở cô!
Nhưng mà, ánh mắt của Phong Hách lại nhanh chóng lướt qua khuôn mặt cô, chỉ là lướt qua mà thôi, không có một chút ngừng lại. Lập tức vòng lại người bảo vệ, liếc nhìn mọi người lạnh nhạt nói: “Ra tay tàn nhẫn với người không liên quan còn ra thể thống gì nữa, đều cút về vị trí cho tôi!”
Nói xong, xe lại khởi động, chậm rãi lái vào trong cổng, cha ruột của cô lại nghênh ngang mà đi như vậy trước mắt cô.
Người không liên quan... Câu nói này in trong đầu Cố Duyên, quặn đau không thể chịu nổi.
Cô lặng lẽ xoay người, quay về xe taxi mở cửa xe ngồi vào trong.
Xe taxi lái khỏi nhà họ Phong, trong lòng tài xế vẫn còn tức, tức giận mắng một mình: “Thời buổi này người có tiền chính là mắt chó xem thường người, đến thể loại nuôi ngoài cửa trông coi cửa cũng hung hăng như vậy, đúng là quá khinh người! Cô à, cô đừng buồn, tôi thấy cái gì mà ông chủ cũng không phải thử là thứ tốt đẹp gì, làm việc dưới tay ông ta chắc chắn không dễ chịu, ta không cần cầu ông ta!
Nước mắt Cố Duyên chảy xuống.
Taxi chạy đến hơn nửa thành phố, từ nhà họ Phong đến nhà họ Ngự.
Cuối cùng Cố Duyên vẫn lựa chọn quay về nhà họ Ngự, bởi vì chỉ có nhà họ Ngự cô mới có thể danh chính ngôn thuận trở về.
Khiến cô không thể ngờ tới là trên đường đến nhà họ Ngự lại gặp Phong Tùy, chắc chắn mà nói, Phong Tùy chắc là cố ý đợi cô. Con xe Bugatti của anh dừng bên đường, còn anh dường như dự cảm được Cố Duyên sắp xuất hiện.
Cố Duyên xuống xe, nhìn anh từ xa, anh đi tới, nhìn cô chăm chú: “Em chắc chắn sẽ trở về nhà họ ngự?”
Hom nay lúc tiễn cô về nhà nhìn thấy xe của ông Ngự đi từ nhà họ Cố ra, anh đã đoán được có ý mời Cố Duyên trở về rồi, không ngờ Cố Duyên thực sự bị ông ấy thuyết phục, quyết định trở về tiếp tục chịu khổ.
“Anh rất tò mò, Ngự Cẩm Sơn rốt cuộc đã nói gì khiến em quyết định quay về nhà họ Ngự.” Trên mặt Phong Tùy tỏ rõ vẻ tức giận, nói mà nghiến răng nghiến lợi.
“Ông ấy không nói gì có tác dụng, là em quyết định quay về.” Cố Duyên bình tĩnh nói. Trong lòng cô vẫn bị sự thờ ơ của Phong Hách đối xử đến rỉ máu khó chịu.
“Vì sao?” Phong Tùy nắm chặt hai vai cô: “Nếu không cho anh một lý do thích hợp, em khiến anh sao có thể buông tay để em trở về? Em nói đi!”
“Phong Tùy, về nhà mình còn cần có lý do sao?”
“Đó là nhà sao? Em quên rằng lúc trước em đã chịu khổ ở đó rồi sao?”
“Thế thì sao chứ? Ai bảo người em lấy chính là Ngự Tứ? Ai bảo anh ta chính là chồng hợp pháp của em.” Cố Duyên đành cười, tất nhiên cô hiểu suy nghĩ của Phong Tùy, nhưng không là gì của anh, hai bên cũng không thực sự yêu đối phương, sự kết hợp như vậy có thể đủ hạnh phúc lâu dài sao? Để anh đi tìm một người con gái thực sự yêu thương cùng sống với nhau cả đời đi!
Phong Tùy chán nản: “Đây coi là lý do sao? Chỉ cần em đồng ý, em không về ai có thể ép em? Hơn nữa em thực sự định để con của anh nhận nhà họ Ngự làm người thân sao?”
“Chuyện sau này để sau này tính tiếp đi.” Chuyện xa như vậy cô còn chưa nghĩ qua, cũng không muốn nghĩ.
“Vẫn muốn quay về?” Phong Tùy nhíu mày.
Cố Duyên im lặng, lập tức gật đầu một cái.
Ngoại trừ trở về nhà họ Ngự, cô quả thực là đến bước đường cùng rồi...
Nếu phải rời xa Phong Thanh, đối với cô mà nói, ở đâu cũng vậy cả, bây giờ cô chỉ cần không lại mang phiền phức cho người khác.
Phong Tùy thất vọng nhắm mắt, lùi một bước sang bên cạnh, Cố Duyên không chần chờ sượt qua người anh mà đi.
Nhà họ gia vẫn như lúc cô rời đi, không có gì thay đổi, đến bầu không khí trong nhà cũng vẫn tĩnh mịch nặng nề như trước.
Lúc Cố Duyên quay vào nhà, người nhà họ Ngự đang ăn cơm, trên bàn bày đầy các món ngon, yên tĩnh, chỉ có tiếng bát đữa chạm nhau. Ngồi xung quanh bàn ăn là ông Ngự vad bà Ngự nghiêm túc, Ngự Hàn, còn có cả Dung Kim quyền phát ngôn rất ít, duy chỉ có thiếu Ngự Tứ tên ngốc nghếch ấy.
Lúc Ngự Tứ không ở đây, trên bàn ăn lại càng yên lặng, ai cũng không thích mở mồm nói chuyện.
“Mợ hai, cô đã về rồi.” Khuôn mắt Linh Lung đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, cất bước tiến tới chào đón.
Người bên cạnh bàn ăn đang dùng bữa tối nghe thấy tiếng Linh Lung, đều nhìn qua đây, lúc nhìn thấy Cố Duyên, biểu cảm trên mặt mỗi người không giống nhau.
Dung Kim và bà hai hầu như là đề từ kinh ngạc đến tức giận, trên mặt Dung Kim thêm phần giễu cợt, đang muốn mở miệng chếu nhạo vài câu thì ông Ngư kịp đến trước cô ta cười, vừa đặt bát đũa xuống vừa hỏi: “Duyên Duyên trở về rồi, ăn cơm chưa?”
Cố Duyên lướt qua mắt nhìn mọi người, theo lễ phép chào hỏi một tiếng: “Cha, mẹ, anh cả, chị dâu, con về rồi.”
Cô tay không trở về, đứng trước bàn ăn, dường như chỉ là sáng mới ra ngoài tối đã trở về, không giống như rời khỏi nhà sắp hai tháng một chút nào.
“Ái chà, bụng to lên không ít rồi, xem ra thức ăn bên ngoài không tệ lắm, lại không biết được người đàn ông nào nuôi lớn.” Dung Kim dò xét giễu cợt nói.
“Người đàn ông nào nuôi thì liên quan gì đến cô? Im mồm cho tôi!” Ngự Hàn cắt ngang Dung Kim, ánh mắt lại chuyển qua Cố Duyên, đáy mắt hiện ra ý cười. Cố Duyên quay mặt đi không muốn tiếp xúc với ánh mắt của anh ta.
Ngự Hàn thích người đẹp, gái đẹp bên cạnh không thiếu. Điểm này rất giống với Phong Tùy, chỉ là trong ánh mắt của anh ta luôn tràn đầy sự tham lam dâm dê. Phong Tùy thì với ai cũng lạnh lùng hà khắc nghiêm túc, khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Bàn tay chắc nịch của ông ngự đập lên bàn một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sau này ai còn đám ăn nói linh tinh, công kích người khác, thì ta sẽ không khách khí với người đó, đều nghe rõ cả chưa?”
Câu nói này tất nhiên là nói với Dung Kim, đương nhiên bà hai cũng không ngoại lệ, tuy trong lòng hai người có thù hằn, nhưng trước mặt ông Ngự không dám tùy tiện, sau khi liếc Cố Duyên một cái rồi cúi đầu ăn cơm.
Cuối cùng cũng tới lượt Cố Duyên nói, cô mỉm cười, nói với mọi người: “Mọi người phát biểu xong hết chưa? Nếu phát biểu xong rồi con về phòng trước, mọi người từ từ dùng.”
“Duyên Duyên, con ăn cơm chưa?” Ông Ngự lại hỏi câu này.
Cố Duyên gật đầu: “Ăn rồi.”
Nói với cả nhà như vậy, mặc dù là cô chưa ăn cũng sẽ nói ăn rồi, bởi vì ngồi xuống cũng chưa chắc đã nuốt trôi.
Cố Duyên một mình quay về phòng ngủ, trong phòng lạnh lẽo, so với lúc cô đi cũng không có gì thay đổi.
Trên bàn ăn không thấy bóng dáng của Ngự Tứ cũng không thấy kỳ lạ, bởi vì anh thường xuyên chơi một mình không biết giờ ăn cơm, rồi đều là Linh Ling tìm anh về ăn một mình. Trong phòng ngủ không thấy anh cô cũng không thấy kỳ lạ, nên Cố Duyên cũng không để ý.
Cô bước vào phòng tắm, khắn tắm và đồ dùng của cô vẫn còn, cô rửa mặt, rửa sạch tay. Sau đó đi ra khỏi phòng tắm, Linh Lung đang chỉnh lại giường chiếu, cô tiện miện hỏi: “Cậu hai đâu?”
Linh Lung để chăn sang một góc nói: “Sau khi mợ đi, cậu hai không chịu ở yên trong phòng, mợ cả luôn bắt nạt cậu ấy, khiến cậu ấy thích đến khắp nơi làm loạn, không ra được khỏi cổng, cậu ấy liền chạy ra sân sau, không ai dám tới gần sân sau, cậu ấy lại không sợ chút nào, có lúc mấy ngày mấy đêm không về, ông bà chủ cũng quen rồi.”
Cố Duyên cười cười, ông bà chủ không phải là quen rồi, là vốn dĩ không quan tâm sự sống chết của anh, điều này cô vẫn biết.
Cô không hỏi Ngự Tứ nữa, tắm xong ôm chăn tựa vào đầu giường. Bời vì trong lòng đè nặng quá nhiều chuyện muốn ngủ cũng không ngủ được, thế là mở TV, bật kênh này sang kênh khác, cứ thoảng qua căn bản không thuận mắt cô.
Ông Ngự bước vào phòng, thì thấy khuôn mặt trầm lặng của bà hai đang ngồi trên sofa hậm hực, không cần hỏi, ông cũng biết đại khái là bà hai đang giận cái gì.
Bà hai vẫn không muốn Cố Duyên quay về, cũng chắc chắn nói với ông sẽ không đón nhận Cố Duyên nữa.
Ông thở dài, đến gần bà ta, vỗ vai bà ta nói: “Bà cũng đừng giận nữa, dù sao Cố Duyên đang mang thai cháu nhà họ Ngự, cháu nhà họ Ngự sao có thể để nó lưu luyến bên ngoài được?”
Bà hai bực dọc hất tay ông ra: “Tôi nói rồi, ông muốn bao nhiêu cháu Ngự Hàn đều sinh cho ông, tại sao cứ phải đón cô ta về? Cô ta mang thai con của Ngự Tứ, lẽ nào ông định sau này để gia nghiệp để lại hết cho con của Ngự Tứ sao? Ông yên tâm sao? Tôi thấy là ông muốn cháu đến phát điên rồi!”
“Có gì mà không yên tâm, con của Ngự Tứ thì sao? Chỉ cần là cháu của Ngự Cẩm Sơn tôi là được.”
“Nực cười, để qua hai mười năm nữa, nếu như để nó biết lúc trước ông đối xử thế nào với Ngự Tứ, nó sẽ không giết ông?”
“Bà không nói tôi không nói, sao mà nó biết được?”
“Ông dám chắc rằng Ngự Tự cả đời này không tỉnh lại không?”
“...”
Ông Ngự cứng họng, nói thật, ông thật đúng là không thể chắc chắn.
Có điều từ bỏ đứa con trong bụng Cố Duyên, điều này ông nhất quyết phản đối, còn nguyên nhân...
Sau khi ông than ngắn thở dài một lúc, giọng nói bất mãn: “Bà cũng thấy rồi đấy, Ngự Hàn và Dung Kim ccungx đã kết hôn ba năm rồi, bụng Dung Kim một chút tin tức cũng không có, tôi cũng già rồi, Ngự Hàn lại khôngocos ý chí tiến thủ như vậy, vất vả tranh giành được gia nghiệp về tay, ai kinh doanh? Ai xư lý? Còn Ngự Tứ, tôi muốn.... thời gian đã hai mươi năm không thể tỉnh táo được, sau này nhất định sẽ không có cơ hội này, chúng ta vẫn đừng dọa nạt nhau là được.”
“Tôi thấy ông muốn có đến đến điên rồi, cẩn thận tự làm tự chịu!” bà hai quay đi không tèm để ý ông.
Ông Ngự không mở miệng nói thêm, im lặng một hồi lâu, bà hai mới lại nói: “Thật không hiểu ông vội vàng cái gì, Ngự Hàn còn trẻ như vậy, Dung Kim không có con, người con gái khác cũng không đẻ được sao?”
Ông Ngự cảnh giác nhìn bà ta: “Bà không phải muốn Ngự Hàn và Dung Kim ly hôn chứ? Bà điên rồi!”
Bà hai không để bụng: “Thời buổi này tìm một người sinh con khó biết bao, điều này cũng trách Dung Kim nó không chịu tiến thủ, nếu đếu lòng khoan dung này cũng không có, nó có thể lựa chộn ly hôn với Ngự Hàn, hoặc là nó tự tìm cách sinh một đứa.”
“Bà cũng đừng luôn ép bọn trẻ quá.” Ông Ngự lắc đầu, quay người đi ra ngoài.
Mấy tiết mục truyền hình hết, Cố Duyên không thấy buồn ngủ chút nào, một chút buồn ngủ cũng không có, bụng cũng bắt đầu reo lên.
Đã sắp mười một giờ rồi, bữa tối cô còn chưa ăn, đến lúc là cũng đói bụng rồi.
Tắt TV đi, Cố Duyên rời giường xuống tầng, trong tủ lạnh ngoại trừ một ít thịt đồ ăn không có gì cả, cũng không còn đồ có thể ăn nhanh, cô thấy ttrong tủ lạnh có mỳ, lúc đang định muốn lấy một ít ra nấu, phía sau đột nhiên có tiếng của Dung Kim. Chế giễu tột cùng: “Mang thai không giống như bình thường, một ngày ăn bốn bữa.”
Cố Duyên quay đầu, thấy Dung Kim đang cầm cốc nước cười giễu cợt.
Cô bỏ mỳ vào lại tủ lạnh, đứng dậy quay người đi lên tầng, đến nói một câu với Dung Kim cô cũng cảm thấy ác cảm, đến nhìn cô ta một cái cũng thấy chướng mắt, cô thà rằng không ăn mỳ.
Sự khinh thường của cô khiến Dung Kim vừa tức giận vừa khó chịu, trừng trừng nhìn cô, nhưng không thể làm gì cô.
Ai đã nói, đả kích lớn nhất với kẻ thù là không coi ra gì đến cùng, Cố Duyên sử dụng chính là chiêu này, cũng không cần vắt óc suy nghĩ đả kích cô ta thế nào, cũng không cần tỏ ra không kiềm chế như vậy.
Mà hậu quả lần này là... Cố Duyên đã định trước là phải để bụng đói rồi.