CHƯƠNG 99: EM MUỐN ĐI TẮM SUỐI NƯỚC NÓNG
Liên Liên uống một ngụm canh bổ, ngẩng đầu nói với ông chủ Ngự và bà hai: “Cha mẹ, con muốn đi chơi với anh Ngự Hàn, có thể bồi dưỡng cảm xúc, giống như Duyên Duyên và Ngự Tứ thì tốt biết bao.”
“Đi ra ngoài chơi á?” Bà hai có chút khó xử: “Bụng con bây giờ to như vậy rồi, hay là ở nhà đi, nhưng...”
Bà liếc nhìn Ngự Hàn, vốn dĩ muốn nói chân của Ngự Hàn không thuận tiện cho việc đi lại, lo lắng kích động hắn nên bà không nói nữa.
Liên Liên lại không thèm để ý chút nào, gương mặt tràn đầy phấn khởi: “Không sao đâu, bọn con tìm một khu nghỉ mát tốt một chút, ngắm phong cảnh, xem chương trình, đánh bài, tâm trạng thoải mát mới tốt cho con của con.”
Khuôn mặt của bà hai vẫn tỏ vẻ khó xử, Liên Liên lại chuyển ánh mắt sang ông chủ Ngự cầu cứu, ông chủ Ngự đành phải gật đầu đồng ý: “Không sao, để cho chúng nó đi đi, nhưng Liên Liên à, đánh bài ít thôi, những thứ như xoa bóp và xông hơi thì đừng có động vào, cũng không được ăn bậy bạ, đang là phụ nữ có thai nha con.”
“Dạ, con biết rồi ạ, con cảm ơn cha.” Liên Liên hưng phấn gật đầu.
Ngự Hàn đột nhiên lạnh lùng nói: “Anh không đi.”
“Vì sao?” Cái miệng nhỏ nhắn của Liên Liên vểnh lên: “Em muốn đi.”
“Muốn đi thì em tự đi đi.”
“Cha...” Liên Liên lại cầu cứu ông chủ Ngự.
Ông chủ Ngự đành phải nói với Ngự Hàn: “Ngự Hàn, con đưa Liên Liên đi đi, chơi vài ngày rồi trở về, nếu không ở nhà cả ngày cũng không tốt.”
“Em cũng muốn đi!” Ngự Tứ đột nhiên hưng phấn nói.
Cố Duyên cuống quýt lấy tay kéo góc áo của anh, ý bảo anh im miệng, người ta hai người đi nghỉ dưỡng, anh đi làm gì.
Không ngờ ông chủ Ngự lại nói với Ngự Tứ và Cố Duyên: “Duyên Duyên, con và Ngự Tứ cũng đi đi, dù sao cũng không có việc gì làm, càng đông ngươi càng vui.”
Cố Duyên ngẩn người ra, không ngờ ông chủ Ngự lại đồng ý cho cô và Ngự Tứ đi cùng, cô quay đầu nhìn Ngự Tứ, liếc anh một cái, cười vô cùng vui vẻ...
Đi nghỉ mát với Ngự Tứ đúng là chuyện chưa từng có, Cố Duyên do dự một lúc, cuối cùng cũng không phản đối.
Sáng sớm hôm sau, Ngự Tứ sớm dậy thu xếp đồ, Cố Duyên nhìn thấy bóng dáng anh di chuyển, mỉm cười hỏi anh: “Em thực sự muốn đi?”
“Em muốn đi đến khu nghỉ dưỡng chơi cùng chị.” Ngự Tứ trịnh trọng nói.
Cố Duyên mỉm cười, dậy khỏi giường đi đến chỗ anh: “Hay là để chị giúp em, em đi thay quần áo đi.”
Cô tìm bộ quần áo trong ngăn kéo đưa cho Ngự Tứ, nhưng Ngự Tứ lại nói: “Em muốn mặc áo mới chị mua cho em.”
“Em đã mặc hai ngày rồi.”
“Không sợ, không bẩn tí nào.” Ngự Tứ cầm chiếc áo bị cô vứt trong rổ lên, đưa cho cô xem.
Cố Duyên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác, đành phải chiều theo ý anh,
Lúc Cố Duyên và Ngự Tứ xuống tầng, Liên Liên và Ngự Hàn đã đi trước, quản gia nói với Cố Duyên tài xế đã đợi sẵn ở ngoài cửa, khu nghỉ dưỡng bên kia đã sắp xếp ổn thỏa rồi, hai người có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Hai người ăn sáng xong liền xuất phát, chiếc xe đi về phía ngoại ô, đến một khu du lịch nghĩ dưỡng.
Cố Duyên nhìn xung quanh khu nghỉ mát, trong lòng kinh ngạc, khu du lịch ông chủ Ngự đã thay bọn họ sắp xếp ổn thỏa, lại chính là nơi cô và anh vừa mới đến mấy ngày trước. Đêm đó cô còn uống say, vì thế mà mất thân...
Khuôn mặt của cô không tự chủ nóng lên, cô quay đầu liếc nhìn Ngự Tứ, trên mặt anh lại không có chút kinh ngạc gì, con người này ẩn giấu thật tốt.
“Chị à, sao chị không xuống xe?” Ngự Tứ hỏi cô.
Cố Duyên xuống xe, tài xế giúp bọn họ xách hành lý vào phòng khách sạn rồi rời khỏi đó, đây là một căn phòng sang trọng năm sao, bên trong đầy đủ tiện nghi, ánh mắt cô hài lòng.
Vừa mới đặt đồ đạc xuống, Ngư Tư không kịp chờ đợi liền lôi cô đi chơi, một nơi khá xa, Cố Duyên nhìn Liên Liên và Ngự Hàn đang câu cá, Ngự Hàn có vẻ sốt ruột, ngay cần câu cũng vứt vào trong nước.
Cố Duyên lôi Ngự Tứ đi vòng đường khác, cố gắng tách khỏi hai người kia.
“Chị, em cũng muốn câu cá.” Ngự Tứ bị cô kéo đi, trong lòng không đồng ý.
“Câu cá có gì vui, chị dẫn em đi tắm suối nước nóng.”
“Được, em muốn đi tắm suối nước nóng.”
Thực ra Cố Duyên cũng không biết nơi này có suối nước nóng hay không nữa, cô chỉ cảm thấy khu nghỉ dưỡng này chắc là có suối nước nóng, cô đưa anh đi hết bên trái rồi bên phải, ngay cả bóng dáng của suối nước nóng cũng không thấy. Cuối cùng, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn anh nói: “Hình như không có.”
Cô nghĩ thầm, Ngự Tứ nhất định hiểu rõ nơi này có gì cái gì chơi hơn cô, số lần anh đến đây chắc chắn cũng không ít.
Ngự Tứ chỉ vào phía tây của khu nghĩ dưỡng nói: “Suối nước nóng ở bên kia.”
“Em chắc chắn chứ?” Cố Duyên nghi ngờ hỏi hắn.
Ngự Tứ gật đầu: “Em vừa thấy có người mặc đồ bơi đi ra từ bên kia.”
Nếu là Ngự Tứ của lúc trước, cô e rằng sẽ không tin lời của anh mà phí công chạy một chuyến ra đó, nhưng Ngự Tứ bây giờ đã khác trước, cô có thể tin tưởng được.
Cô đi cùng Ngự Tứ qua đó, quả nhiên là suối nước nóng đang ở trước mắt mình.
Cố Duyên thuê một gian phòng riêng, đi vào bên trong cùng anh, Ngự Tứ tỏ vẻ rất hưng phấn, xồng xộc khắp nơi. Cố Duyên vừa chạy đuổi theo vừa gọi anh, mãi mới nắm được tay anh, không cẩn thận lại ngã vào một người phụ nữ nóng bóng, cô ta quay người lại mắng cô một trận: “Mù à, không nhìn thấy trước mặt có người à?”
“Xin lỗi, xin lỗi...” Cố Duyên vội cúi đầu về phía người phụ nữ đẹp kia rồi xin lỗi.
“Xin lỗi có tác dụng không? Cô có biết là cô làm tôi đau không?” Người phụ nữ kia dùng ngón tay trỏ chỉ vào đầu của Cố Duyên, chửi cô: “Cô nhìn cô xem, người đã không ra gì rồi, mặt mũi cũng không ra gì, giống như một đứa trẻ con chưa lớn...”
“Không phải đã nói lời xin lỗi rồi sao?” Ngự Tứ không nhịn được, cắt đứt lời quở trách của người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia tiếp tục buông lời: “Không phải đã nói xin lỗi cũng vô dụng sao?”
Cố Duyên hết chỗ nói rồi, không có vóc dáng, không có khuôn mặt... cô kém cỏi như vậy sao? Có điều mắng chửi người khác với cái giọng the thé như vậy, trong ký ức của cô vẫn còn một nhân vật như vậy.
Cô ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào người phụ nữ này, vóc dáng, khuôn mặt đều xinh đẹp. Sau đó, giơ tay đánh vào đầu cô một cái: “Tô Lý Lý, cậu nói ai không có vóc dáng, không có khuôn mặt, không trưởng thành?”
Người phụ nữ đơ người ra, đơ một nửa phút rồi lại oang oang, giậm chân, ôm cô: “Cố Duyên! Cậu đánh tớ! Dám đánh cả tớ, không chơi với cậu nữa!”
Cố Duyên lườm cô một cái, không chơi cùng cô thì sao, như trẻ con vậy.
Cô bị Tô Lý Lý đẩy đến nỗi chân không vững được, ngay cả lời cũng không nói ra được, Tô Lý Lý kích động đủ rồi, đẩy cô ra, nhìn bộ dạng mặc đồ bơi của cô cười ha ha, nói: “So với hồi cấp ba thì trưởng thành hơn nhiều rồi, ờ... cũng xinh đẹp hơn nhiều!”
Vừa rồi bị nói những lời như thế kia, bây giờ cho dù có khen, Cố Duyên cũng không chấp nhận, cô nhìn sang vóc dáng đầy đặn của Tô Lý Lý, thở dài một tiếng.
“Ấy, cậu đừng như vậy mà, vừa nãy tớ chỉ đùa chút thôi! Thực ra cậu vẫn luôn xinh đẹp mà, thật đấy!”
“Cố Duyên! Cậu rốt cuộc muốn thế nào! Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, khen cũng khen rồi, cậu cũng không nói gì, tớ đi đây.”
“Họ Cố à!”
Tô Lý Lý làm bộ muốn đi, Cố Duyên bình thản hỏi một câu: “Lại đổi bạn trai rồi?”
Cô hất hàm chỉ người đàn ông bên cạnh Tô Lý Lý, đó là một người đàn ông diện mạo bình thường, có chút chất phác, nhưng ăn mặc rất sang trọng.
Người đàn ông kia ngượng ngùng cười với cô, gật đầu thừa nhận thân phận của mình.
Tô Lý Lý tức giận: “Cái gì mà đổi bạn trai, ba năm không gặp rồi, đổi bạn trai không bình thường sao?”
Cố Duyên mỉm cười, cô tất nhiên không tin ba năm qua Tô Lý Lý chỉ thay đổi một người đàn ông duy nhất, với tính cách của Tô Lý Lý, số lượng đổi bạn trai ba năm qua tuyệt đối không ít hơn mười người.
“Còn cậu thì sao? Có bạn trai lúc nào vậy?” Tô Lý Lý cũng chỉ người đàn ông bên cạnh Cố Duyên, lúc nói không quên khen anh: “Đẹp trai quá!”
Ngự Tứ nhìn cô cười ngây ngô.
Cố Duyên nhìn anh rồi kéo anh lại, nói: “Đây là chồng tớ, Ngự Tứ.”
“Hả! Chồng á?” Tô Lý Lý kinh ngạc hét lên.
“Đúng vậy.”
Sau đó, Tô Lý Lý không chút do dự, đánh cô một cái vào đầu: “Cố Duyên, cậu đúng là không có suy nghĩ, kết hôn mà cũng không nói cho tớ biết!”
Cố Duyên sờ vào phần đầu bị đánh đau, cười nói: “Đây không phải cho cậu một bất ngờ sao.”
Sự thực vào thời điểm cô và Ngự Tứ kết hôn, ngoài hai chị em nhà Dương Sương Sương và Dương Xinh Xinh ra, cô không thông báo cho ai, huống chi là Tô Lý Lý.
Cô vội vàng chuyển sang chủ đề khác: “Các cậu đặt phòng xong hết chưa? Có muốn đi cùng bọn mình không?”
“Thôi được rồi, đi cùng các cậu chẳng khác nào kỳ đà cản mũi! Các cậu đi tắm suối nước nóng, cùng trượt cỏ, xong rồi thì cùng nhau ăn cơm, cứ quyết định như vậy đi, bai bai...”
Tô Lý Lý nói xong khoác tay người yêu, kéo bạn trai rời khỏi đó, đi được mấy bước rồi lại quay trở lại, chỉ vào bạn trai của cô, nói: “À đúng rồi, quên nói với cậu, bạn trai của tớ tên là Hà Bình.”
“Hà Bình, tạm biệt.” Cố Duyên nhìn anh vẫy tay.
Cố Duyên rất ít khi tắm suối nước nóng, lúc vừa mới xuống nước thậm chí có chút không thích ứng, Ngự Tứ thì ngược lại, vô cùng thích ứng, nhìn cô ngồi bất động dưới nước, kéo cô vào trong nước.
Hai người cùng nhau tựa ở dựa vào đài nghịch nước, Cố Duyên chủ động nói với anh: “Cô gái lúc nãy là bạn học cấp ba với chị, lát nữa cũng nhau ăn cơm, có sao không?
“Không sao.” Ngự Tứ lắc đầu, tò mò hỏi: “Lâu lắm rồi không gặp sao?”
“Đúng vậy, rất lâu rồi.” Cố Duyên cười: “Sau khi kết hôn không làm thể nào liên lạc được với bạn học.”
“Vì sao?”
“Không sao cả, không muốn liên lạc mà thôi.” Cô nói.
Sau khi kết hôn, quả thực cô rất ít khi liên lạc với bạn học cũ, bởi vì kết hôn quá vội vàng, càng bởi vì kết hôn với cậu hai nhà họ Ngự, cô sợ ánh mắt của bạn bè, sợ hỏi cô những vấn đề cô không muốn trả lời.
Ngự Tứ đột nhiên khoác vai cô, ôm cô trong vòng tay mình.
Cố Duyên không chống cự, nhẹ nhàng dựa vào anh, nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc thoải mái này.
Sau khi tắm suối nước nóng xong, Cố Duyên và Ngự Tứ cùng nhau uống nước trái cây trong quán cà phê, đợi Tô Lý Lý đến.
Hai người mới vừa ngồi xuống, đã thấy Liên Liên từ bên ngoài đi vào, bên cạnh không hề có Ngự Hàn đi cùng mà là Hà Bình, người vừa đi cùng với Tô Lý Lý lúc nãy? Cố Duyên ngạc nhiên, đây là chuyện gì thế?
Bước chân của Liên Liên di chuyển về phía hai người, ngồi xuống trước mặt họ: “Tắm suối nước nóng nhanh vậy? Đáng tiếc chị không tắm được.”
“Ngự Hàn đâu?” Cố Duyên hỏi Cô.
“Anh ấy ngủ ở trong phòng rồi.” Liên Liên thở dài một tiếng, nhìn Ngự Tứ: “Vẫn là em tốt, ngốc thì ngốc nhưng vẫn còn có thể đi cùng em khắp nơi, chẳng trách em lại thỏa mãn như vậy.”
Cố Duyên không nói lời nào, nhìn người đàn ông bên cạnh cô, Liên Liên lập tức giới thiệu: “Đây là một người bạn cũ của chị, Hà Bình.”
“Hà Bình, chào, lại gặp anh rồi.” Cố Duyên cười đùa với anh.
Khuôn mặt anh ta đỏ lên, Liên Liên kinh ngạc nhìn hai người: “Sao hai người lại quen nhau?”
“Anh ấy là bạn trai của bạn học em, tất nhiên là em biết rồi.”
“Hà Bình vừa nói với chị không có bạn gái, chỉ là đi chơi cùng bạn thôi.”
Khuôn mặt Hà Bình lại càng đỏ hơn.
“Cô vừa nói gì?” Tô Lý Lý không biết từ đâu đến xông vào, chốc lát đứng trước mặt Liên Liên, chỉ vào cô: “Đồ khốn nạn, cô vừa nói gì?”
“Ai là đồ khốn nạn? Cô nói chuyện kiểu gì vậy?” Liên Liên tức đến nỗi đứng dậy khỏi ghế.
“Tôi nói đấy, thì sao?” Tô Lý Lý cầm lấy cánh tay của Hà Bình, lôi anh ta đứng dậy: “Nhìn cho rõ, đây là bạn trai của tôi, người đàn bà mang thai như cô không ở nhà sinh con, lại còn chạy đến đây cướp đàn ông? Thèm đàn ông phát điên rồi sao?”
Tô Lý Lý ngày càng chửi hăng say, càng chửi càng tức giận.
Liên Liên vốn dĩ cũng không phải là người hiền lành gì, không yếu thế chút nào, nói: “Hà Bình nói cô không có bạn gái, cô tự nhân vơ cái gì? Trên trái đất này không có đàn ông sao?”