CHƯƠNG 7: QUÀ TÂN HÔN
Trong đêm tối Ngự Tứ đột nhiên nghe tiếng thì khựng lại một cái, sau đó yếu ớt ngẩng đầu lên, vẻ mặt vốn đau đớn dần dần lui đi, thay vào đó là một ánh mắt hung dữ.
Ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Cố Duyên, giống như một con báo đen đang rình rập quan sát con môi của mình.
Cố Duyên còn chưa kịp hiểu ánh mắt đó, trước mắt đã tối sầm lại, người đàn ông cơ thể cường tráng này mạnh mẽ nhào về phía cô, cổ cũng nhất thời mất đi sự tự do, cứ thế bị anh bóp trong bàn tay.
“Á…”
Cố Duyên thét chói tai theo bản năng.
Ngự Tứ lại như mất đi khả năng tự kiềm chế, vừa túm cổ cô, vừa quát nhẹ: “Đưa thuốc cho tôi! Thuốc! Đưa tôi…!”
Thuốc? Thuốc gì? Rốt cuộc anh muốn thuốc gì? Rốt cuộc khó chịu ở đâu?
“Tôi… tôi… đi tìm…” Gương mặt Cố Duyên vì bị bóp nghẹt đến đỏ bừng, lực tay lại mạnh mẽ như vậy, cô cảm thấy cổ mình sắp bị bóp đứt ra. Thật không ngờ tên ngốc này lại có khía cạnh điên cuồng như vậy, thật không ngờ…
Lúc này đầu óc Ngự Tứ không thể tự khống chế được, trong đầu truyền đến từng cơn đau đớn, từng chút một gặm nhấm dây thần kinh của anh.
“A…” Trong miệng anh phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ, trở tay quăng Cố Duyên lên sofa, Cố Duyên đập đầu vào góc bàn, đau thấu tim gan!
Mà sau khi đẩy cô, Ngự Tứ cũng bị đập đầu vào chân ghế sofa, hai tay ôm lấy đầu đập lia lịa vào đó, giống như chỉ có tự hành hạ mình như vậy mới có thể giảm bớt từng cơn đau đớn truyền tới trên đầu.
Nhìn anh nhẫn tâm tự hành hạ mình như vậy, đột nhiên Cố Duyên nghĩ tới trong tin đồn có nói cậu hai nhà họ Ngự không chỉ ngu si mà còn mắc bệnh lạ. Bệnh lạ gì thì không ai biết, đương nhiên Cố Duyên cũng không rõ lắm, bây giờ nhìn thấy Ngự Tứ khác thường như vậy, rốt cuộc cô cũng tin lời đồn không chỉ là lời đồn rồi.
Thì ra anh thực sự không chỉ ngốc nghếch mà còn mắc bệnh lạ!
Cố Duyên thấy anh lại định nhào về phía mình, bất chấp trên thái dương bị đau nhanh chóng bò dậy chạy về phía cửa. Cô kéo cửa phòng ra, chân trần chạy thật nhanh trên hành lang gấp khúc vắng vẻ, vừa chạy vừa hô cứu mạng.
Hành lang gấp khúc vắng tanh, cứ như mãi mãi không thấy điểm cuối, chạy thế nào cũng không chạy hết, Ngự Tứ đau đớn gầm nhẹ bên tai không dứt, lòng cô nóng như lửa đốt, nhưng ngay cả bóng dáng một người làm cũng không tìm thấy.
Bởi vì ngày đầu tiên vào đây nên cô không quen với bố cục nhà này lắm, cứ chạy mãi cuối cùng cô cũng tìm thấy được cầu thang, cô nhảy vội xuống bên dưới.
“Mợ hai, xảy ra chuyện gì?”
Cố Duyên vừa ổn định tầm nhìn, thấy một bà người làm đã già đứng ở tầng một yên lặng nhìn cô, trên gương mặt gầy nhom không có biểu cảm gì.
Vất vả lắm mới gặp được một người, Cố Duyên bất chấp tính toán, vội vàng mở miệng: “Không biết cậu hai bị sao ấy, mọi người mau lên xem anh ấy đi.”
Ai ngờ biểu cảm trên mặt người làm không hề thay đổi, giọng nói cũng vẫn bình thản như ban nãy: “Mỗi tháng cậu hai đều phát bệnh, cô phải học cách quen dần, quay về đi.”
Người phụ nữ nói xong xoay người rời đi.
Cố Duyên ngây người tại chỗ, nghiền ngẫm chi tiết lời nói của người phụ nữ.
Mỗi tháng đều phát bệnh? Còn bắt cô phải học cách quen dần?
Người của nhà họ Ngự quả nhiên là máu lạnh!
Cố Duyên không tìm được giúp đỡ, cũng chẳng dám quay lại phòng ngủ, chỉ có thể vùi trên hành lang quanh co, bưng chặt hai tai lại, cố gắng không cho mình nghe thấy Ngự Tứ phát ra từng tiếng kêu đau đớn.
Hôm nay là đêm tân hôn của cô, đêm tân hôn của cô lại trôi qua trên hành lang.
Mà cảnh tượng bên trong phòng ngủ là quà tân hôn cho cô sao?