CHƯƠNG 90: KHÔNG SỢ ĐAU
Cố Duyên dẫn Ngự Tứ quay về phòng ngủ, mở nước tắm đầy bồn sau đó đẩy anh vào phòng tắm rồi nói: “Tắm nhanh lên còn đi ngủ, khuya lắm rồi.”
“Chị à, em tự tắm được mà.” Ngự Tứ rất 'hiểu chuyện' nói.
Cố Duyên không hiểu: “Sao bây giờ em lại muốn tự tắm? Trước đây không phải đều nhờ chị giúp sao?”
“Cha nói sau này phải tự tắm.” Ngự Tứ đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Mười năm phút sau, Ngự Tứ từ trong phòng tắm đi ra, nước chảy đầy trên tóc trên mặt, Cố Duyên cầm chiếc khăn lông khô giúp anh lau tóc rồi cố tình giả vờ hỏi: “Sao lại có vết thương trên lưng em vậy?”
Ngự Tứ lắc đầu.
Cố Duyên lại hỏi: “Bị lúc nào vậy?”
Ngự Tứ vẫn lắc đầu: “Em không biết.”
“Em không thấy đau sao?”
“Nam tử hán đại trượng phu sợ gì đau chứ.”
“... “
Cố Duyên không hiểu rốt cuộc anh thực sự không biết hay giả vờ không biết nữa, nếu anh chỉ là Ngự Tứ, không biết mình bị thương cũng là chuyện bình thường, bởi vì đêm tân hôn khi anh phát bệnh đã bị thương ở trán, nhưng anh lại không có cảm giác gì.
Sáng sớm hôm sau, Cố Duyên đã bị tiếng phá cửa bước vào đánh thức, theo bản năng cô ngồi dậy, nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Dung Kim đang nhìn mình chằm chằm.
Bên cạnh Cố Duyên, Ngự Tứ vẫn đang suy giấc.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Dung Dỳ: “Cô Dung này, cô không lo thu dọn đồ đạc ra khỏi đây đi, chạy tới đây gõ cửa phòng tôi làm gì?”
Hôm nay là ngày Dung Kim phải đi khỏi nhà họ Ngự, Cố Duyên đương nhiên biết cô ta xông vào đây là muốn làm gì, nhưng cô không sợ hãi, cũng không hoảng sợ.
“Cố Duyên. Xem như cô lợi hại, sẽ có ngày cô gặp báo ứng thôi. Đến lúc đó chắc chắn cô sẽ còn khổ hơn tôi, thảm hơn tôi, cô cứ chờ mà xem.” Dung Kim nói xong những lời này, quay người bừng bừng khí thế nghênh ngang bỏ đi.
Những lời nguyền rủa cứ văng vẳng bên tai Cố Duyên, cô ta rời đi với khuôn mặt ác độc, trong lòng cô không kìm được mà run lên, người trước nay chưa từng tin vào quỷ thần, không tin vào những lời thề độc hay những lời nguyền rủa như cô cũng đã thấy trong lòng nguội lạnh vì phần, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô hít một hơi thật sâu, nằm xuống giường, cười gượng trong lòng. Giữa người với nhau sao cứ nhất định phải đấu đá nhau như vậy? Không thể hòa thuận chung sống, cùng nhau trải qua những tháng ngày hạnh phúc được hay sao?
Mà quyết đấu đến cùng thì có được cái gì?
Cố Duyên quay đầu nhìn Ngự Tứ đang say giấc, anh vẫn là tốt nhất, không tranh đấu không cướp đoạt, bị ức hiếp cũng ngây ngô vui vẻ cười với người ta.
Không biết anh có thoải mái, vui vẻ như những gì biểu hiện ra bên ngoài hay không?
Cô lặng lẽ nhìn Ngự Tứ, định nhìn khuôn mặt tuấn tú đó xem có nhìn ra điều gì không, nhưng chẳng thấy được điều gì cả.
Cố Duyên ăn sáng xong liền đi ra ngoài, một mình đến Lương Sơn.
Lúc đi ra ngoài, Ngự Tứ đòi đi theo cô, cô không đồng ý, bời vì buổi chiều cô còn phải đi gặp ông cụ Cố và hai chị em Sương Sương với Xinh Xinh.
Cố Duyên tự mình lái xe đi ra ngoài, trên đường đi đến Lương Sơn, tâm trạng cô luôn trong trạng thái hồi hộp căng thẳng, thỉnh thoảng lại quan sát tình hình qua chiếc gương chiếu hậu.
Cô cũng không phải là tín đồ gì gì đó, đến Lương Sơn thắp hương chẳng qua cũng chỉ là cái cớ mà thôi, mục đích thực sự... chỉ có cô mới biết.
Lương Sơn nằm trên đoạn đường ở phía đông Tân Thành, trên núi có một pho tượng Quan Thế Âm và các tượng Phật khác, nơi này mỗi năm Cố Duyên chỉ đến một lần. Trên đường đi cũng không phát hiện điều gì bất thường, điều này khiến cô có chút bất ngờ và thất vọng.
Khi sắp tới Lương Sơn, Cố Duyên tạm dừng xe ở ven đường, khoảng mười phút sau, quả nhiên cô thấy phía sau có một chiếc xe rất khả nghi tiến lại gần cô, dừng xe cách chỗ cô khoảng hai trăm mét.
Thấp thoáng xa xa, nhưng cô có thể nhìn thấy một người đàn ông đeo kính râm ngồi ở ghế lái, đang cầm điện thoại không biết là đang nói chuyện với người khác thật hay là che giấu thủ đoạn dừng xe bên đường của mình.
Để xác nhận đối phương có thực sự đang theo dõi mình không, Cố Duyên khởi động xe, đối phương cũng khởi động xe, đi theo cô suốt cả đoạn đường đến bãi đỗ xe của ngôi chùa trên đỉnh núi Lương Sơn.
Lúc này, Cố Duyên có thể khẳng định một trăm phần trăm rằng đối phương đến là để theo dõi mình, đây chính là kết quả mà cô đang mong đợi.
Tối hôm qua cô chỉ thuận miệng nói trước mặt Dung Kim rằng sáng nay cô sẽ tới Lương Sơn để thắp hương, không ngờ cô ta phái người đi theo thật. Xem ra tối hôm qua cô ta giơ dao lên không phải vô ý, mà là cố ý, ý đồ giết người của cô ta quả nhiên không hề nhỏ.
Cố Duyên bỏ kính râm xuống, bước nhanh về phía ngôi chùa, lúc đi qua bãi đỗ xe, cô không ngờ lại nhìn thấy hai dáng người quen thuộc từ trong chùa đi ra, là Phong Tùy và Dao Trụ.
Cô ngây người, kinh ngạc nhìn hai người cười cười nói nói đi từ trong chùa ra, trong tay mỗi người còn cầm một quẻ màu hồng, rõ ràng là quẻ vừa mới rút từ trong chùa ra.
Quả nhiên Phong Tùy đến rồi, nhưng dù nhìn thế nào cũng không nhìn ra anh đến đây vì cô. Nhìn dáng vẻ của anh, rõ ràng đã đến từ rất sớm, cùng Dao Trụ cầu nguyện rút quẻ cũng xong rồi, chuẩn bị ra về... .
Cố Duyên liếc mắt nhìn khắp bãi đỗ xe, thấy chiếc Bugatti của Phong Tùy đỗ ở một góc bên cạnh chiếc xe taxi, mà anh với Dao Trụ đang đi về phía chiếc xe đó.
Lần này cô mạo hiểm đến đây, chỉ hy vọng có thể gặp được Phong Tùy, bởi vì mỗi lần cô gặp khó khăn hay những lúc gặp nguy hiểm Phong Tùy đều sẽ xuất hiện tới cứu cô, cô cho rằng lần này Phong Tùy nhất định sẽ xuất hiện.
Mấy ngày nay cô đã thử liên lạc với Phong Tùy, nhưng đến cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng Phong Tùy đâu, A Kim nói với cô Phong Tùy đã đi công tác ở nước ngoài, cô không biết lý do này có đáng tin không nữa.
Không ngờ Phong Tùy lại xuất hiện ở đây, nhưng lại xuất hiện như thế này.
Cô cứ đứng ngây người ở giữa bãi đỗ xe nhìn Phong Tùy và Dao Trụ từ trong chùa đi ra, đi tới bãi đỗ xe, rồi đi tới bên cạnh chiếc Bugatti mở cửa chuẩn bị lên xe.
Bởi vì đứng ở giữa đường, nên Cố Duyên bị tiếng còi ô tô làm giật mình, cô định thần lại, quay đầu nhìn thấy một chiếc xe màu đen chẳng biết đã dừng ở đó từ lúc nào, người đàn ông thò quả đầu tron vo ra ngoài của xe mắng cô: “Muốn chết à? Còn không mau tránh ra cho tôi.”
“Xin lỗi.” Cố Duyên áy náy cúi người xin lỗi, tránh sang một bên.
Ấy vậy mà một chút rắc rối nhỏ này lại thu hút ánh mắt của Phong Tùy và Dao Trụ, chiếc xe màu đen chậm rãi đi qua, Cố Duyên bắt gặp ánh mắt của Phong Tùy, hoảng hốt vội vàng quay người bước nhanh về phía trước.
Nhưng Phong Tùy cũng vừa bước nhanh tới, vừa gọi tên cô.
Cố Duyên đi càng nhanh, tiếng bước chân trầm ổn của Phong Tùy cũng càng lúc càng tiến lại gần, cuối cùng, anh cũng đuổi kịp cô, nắm lấy canh tay cô kéo cô lại, nhíu mày: “Sao em vẫn giống như trước nhìn thấy anh là bỏ chạy vậy?”
Cố Duyên cười gượng, quay đầu nhìn sang Dao Trụ đang đứng bên cạnh chiếc Bugatti nói: “Chỉ là em không muốn làm kỳ đà cản mũi hai người thôi.”
“Anh còn chẳng để ý, em để ý làm gì chứ?”
“... “
Cố Duyên không nói gì, Phong Tùy hỏi cô: “Mới sáng sớm em chạy đến đây làm gì?”
“Chẳng phải anh còn đến sớm hơn sao?”
“Câu hỏi hiện tại của anh là em đến đây để làm gì.”
“Em muốn đến cầu bình an thay đứa con đã mất của em, để nó sớm được lên thiên đường.” Cố Duyên thuận miệng bịa ra một câu.
Phong Tùy tỏ ra nghi ngờ, đánh giá cô: “Em tin vào cái này sao?”
“Mặc kệ tin hay không tin, dù gì cũng chẳng có việc gì làm, nên em đến thử một lần.” Cố Duyên nói xong, liền liếc nhìn Dao Trụ, vốn muốn nhắc anh nên về rồi. Nhưng lúc đó Phong Tùy lại nói với cô một câu: “Em chờ anh một lát.”
Nói xong bèn xoay người đi về phía Dao Trụ, Cố Duyên thấy anh nói với Dao Trụ vài câu, sau đó đưa chìa khóa xe cho cô ta. Sau đó Dao Trụ đưa mắt nhìn về phía cô, đi vòng sang bên ngồi lái rồi mở cửa ngồi vào trong xe.
Chiếc Bugatti chậm rãi chạy ra khỏi bãi đỗ xe, người đàn ông lạnh lùng vô tình như Phong Tùy mà lại để người ta tự lái xe đi, Cố Duyên quả thực không còn gì để nói.
“Nếu đã là cầu cho con được bình an, thì người làm cha như anh không có lý do gì mà vắng mặt được, đi thôi, chúng ta cùng đi.” Anh quen thói khoác vai cô, ôm cô đi vào trong chùa.
Lý do này quả thực quang minh chính đại quá đi.
Cố Duyên lại một lần nữa cảm thấy cạn lời, cô quay đầu lại nhìn góc nghiêng xinh đẹp của anh: “Anh không cảm thấy mình rất vô tình sao? Lần nào cũng làm người ta tổn thương như vậy.”
Khi nói những lời này, ánh mắt cô đang quan sát thật kĩ khuôn mặt của Phong Tùy, cố nhìn rõ xem khuôn mặt anh rốt cuộc là thật hay giả.
Chỉ lúc xem phim cổ trang cô mơi thấy thuật dịch dung, chứ chưa bao giờ nghe nói trong đời thực, lẽ nào Phong Tùy đã sử dụng thuật dịch dung trong truyền thuyết đó sao? Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống.
Chẳng lẽ là do cô đã suy nghĩ nhiều rồi?
“Em lúc nào cũng lo rất nhiều chuyện.” Phong Tùy nhìn cô một cái rồi cười.
Cố Duyên không nói thêm lời nào, hai người cùng đi vào trong chùa cầu bình an, thắp hương, rồi xin quẻ. Lúc Phong Tùy rút quẻ, cô lén lút đi ra ngoài, ánh mắt không ngừng tìm kiếm nơi bãi đỗ xe, thấy chiếc xe theo dõi cô đang di chuyển ra ngoài, hiển nhiên đã từ bỏ việc theo dõi cô.
Rõ ràng, bọn họ đột nhiên thấy bên cạnh cô xuất hiện một Phong Tùy, đành phải từ bỏ.
Lại là Phong Tùy cứu cô.
Chỉ là lần này Phong Tùy cứu cô rốt cuộc là vô tình hay cố tình? Cô không biết, nếu là cố tình, như thì Phong Tùy thực sự quá thông minh xảo quyệt rồi.
Cô quay lại, thấy Phong Tùy đứng ở trong đang chăm chú đọc giải nghĩa nội dung trên quẻ, vô cùng nghiêm túc và cẩn thận.
Theo như cô biết, Phong Tùy cũng không để ý đến mấy thứ này lắm, sao đột nhiên lại tin như vậy?
Phong Tùy đi tới, đưa cho cô một quẻ rồi cười nói: “Đây là quẻ mới xin của em, nói năm nay em có mệnh đào hoa, lại còn là một bông hoa đào lớn nữa.”
Cố Duyên nhìn qua một lượt quẻ đó, nghĩ thầm mệnh đào hoa này không phải là Ngự Tứ đấy chứ? Đó mà cũng được coi là đào hoa lớn sao?
“Em không tin mấy cái này đâu.” Cố Duyên nhét lại quẻ đó vào tay anh.
Phong Tùy vội vàng đặt ngón tay trỏ lên môi cô, nói: “Những lời như vậy không được nói trước mặt Bồ Tát đâu, người sẽ oán giận em đấy.”
Cố Duyên ngậm miệng lại, xoay người về phía Bồ Tát chắp hai tay vái một lạy, sau đó quay người đi về phía bãi đỗ xe.
Phong Tùy kéo lấy cánh tay cô, chỉ vào cây duyên ở bên cạnh: “Đi, chúng ta đi mua dây tơ hồng để treo lên.”
Dây tơ hồng, với anh, hình như không thích hợp lắm.
Cố Duyên theo bản năng muốn chống cự, nhưng Phong Tùy lại thể hiện bản tính ngang ngược của mình, mạnh mẽ kéo cô đến trước cây nhân duyên hỏi giá dây tơ hồng. Lúc nghe thấy giá của nó là 700.000 đồng hai dây, Cố Duyên kinh ngạc kêu đắt quá, sống chết gì cũng không chịu mua.
Phong Tùy mua hai dây, nhét vào tay cô một dây mỉm cười nói: “Nhân duyên là thứ vô giá, đừng so đo tính toán một chút tiền như vậy, qua đây.”
Cố Duyên tức giận bất bình lên tiếng oán trách: “Đây đúng là ăn cướp mà, một đồng cũng có thể mua được rồi mà dám bán 350.000 đồng, chỉ có những người có tiền như anh mới bị hắn lừa...”
Phong Tùy kéo cô đến dưới cái cây, buộc sợi tơ hồng cầm trong tay lên cành cây, thấy Cố Duyên chậm chạp không nhúc nhích, bèn hỏi cô: “Sao vậy? Dù sao cũng đã mua rồi, mau treo lên đi.”
Cố Duyên ngẩng đầu đánh giá những sợi dây màu đỏ trên cây, trong lòng không hiểu tại sao có thể có những người nhạt nhẽo đến mức đi làm mấy chuyện nhạt nhẽo như thế này. Lẽ nào nhân duyên quan trọng với một người đến như vậy sao? Xem ra là thật rồi.
Ngay cả Phong Tùy cũng ngây thơ như vậy, huống chi là những đôi nam nữ bình thường đó?
“Dây tơ hồng của anh với Dao Trụ treo ở đâu vậy?” Cô không tự chủ được mà buột miệng hỏi câu này.