Mục lục
Thứ Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 169: chương 169




Lãnh Hoa Hiên nghe xong, chán nản tựa lưng vào ghế ngồi, trên mặt tái nhợt, thần sắc đau khổ, thật lâu, hắn mới thong thả thở hắt ra, nhíu lông mày, chậm rãi nói: “Việc này ta cũng biết, trách Nhị tẩu không được, chẳng qua là trong lòng có nghi hoặc, cho nên, muôn đến hỏi rõ ràng ngọn nguồn, Nhị tẩu yên tâm, trong lòng tiểu đệ sẽ không đối với Nhị tẩu còn oán hận đâu, bằng không thì cũng sẽ không tự mình đến hỏi, chỉ là, rốt cuộc đó vẫn là mẹ ruột của ta, trong nội tâm vừa hận lại vừa thất vọng, mong Nhị tẩu có thể thông cảm một chút.”
Những lời này nói ra rất chân thành và khẩn thiết, Cẩm Nương nghe cũng thở dài một hơi, gật đầu nói: “Ta hiểu được, đối với ngươi mà nói, gia đình biến đổi, xác thực là chuyện rất thống khổ, nhưng ngươi có thể không ngừng vươn lên, lại có thể ra từ bùn mà không bị nhiễm dơ, ta quả thực rất vui mừng, Tam đệ, hãy quên đi quá khứ, buông đi quá khứ, ngươi là ngươi, chính mình làm tốt là được rồi, con đường tương lai của ngươi còn rất dài, thấy rõ phương hướng, kiên định bước qua, cuộc sống vẫn sẽ mang đến cho ngươi những điều hạnh phúc và tốt đẹp nhất.”
Lãnh Hoa Hiên trong mắt dâng lên từng cơn sóng cuồn cuộn, Nhị tẩu vẫn rộng lượng như vậy, thông suốt như vậy, hành động hôm nay của mình rõ ràng rất là vô lễ, nhưng nàng vẫn an ủi cùng trấn an chính mình, ai nói mình không có người thân, nàng cùng nhị ca chính là người thân của mình, ha ha, nếu như nàng biết rõ thân thế thực sự của mình, không biết nàng sẽ biểu hiện như thế nào đây?
Đột nhiên, Lãnh Hoa Hiên có loại xúc động muốn làm nũng cùng thổ lộ hết trước mặt người thân, hơn một năm này, hắn lẻ loi một mình, đi đến trấn nhỏ xa xôi, một mình chịu đựng sự cô đơn và thất vọng, lại chịu đựng thêm ánh mắt xem thường của người khác, hắn vẫn cố gắng kiên cường, một mực không chịu ở trước mặt người khác lộ sự nhu nhược, một mực cũng không chịu rơi lệ, không chịu tâm sự, nhưng hiện tại, hắn thật sự rất muốn thẳng thắn đem trong nội tâm tích tụ trong lòng một lần toàn bộ giải tỏa hết.
“Nhị tẩu, tẩu cũng đã biết ruột cha của ta rốt cuộc là ai đúng không?” Lãnh Hoa Hiên đột nhiên mở miệng hỏi.
Cẩm Nương bị hắn đột ngột hỏi ngẩn ra, sững sờ nhìn hắn sau nửa ngày cũng không có âm thành gì, lời này nàng thật không biết phải trả lời như thế nào, cha của hắn không phải là Nhị lão gia sao? Như thế nào lại hỏi như vậy?
Lãnh Hoa Hiên thấy Cẩm Nương bị chính mình khiến cho không hiểu, bên môi không khỏi nở một nụ cười tự giễu, ánh mắt lại ươn ướt, “Cha ta không phải quân bán nước, hắn cho tới bây giờ cũng chưa có bán đứng Đại Cẩm, lại càng không cấu kết cùng người Tây Lương, hắn… Chỉ là một người có chút tham lam mà thôi, nhưng… Lại chưa từng hại người, hắn… Đã bị chết, chết rất nhiều năm, đã sớm thành xương trắng rồi, Nhị tẩu.” Nói đến phần sau, Lãnh Hoa Hiên thanh âm đã nghẹn ngào.
Cẩm Nương bị Lãnh Hoa Hiên nói mà khiếp sợ vô cùng, vẫn cảm thấy Nhị lão gia quá mức kỳ quái, như thế nào cũng nghĩ không thông, hắn vì sao ở Tây Lương lại có quyền thế lớn như vậy, một con thứ của Giản thân vương phủ, con cháu thế gia hoàng tộc, làm sao có thể cùng người Tây Lương cấu kết, cái này thật không thể tượng tưởng nổi, thì ra là, thật sự Lãnh Nhị đã chết, mà bây giờ cái này, dĩ nhiên là giả, là người Tây Lương giả mạo, nếu là như vậy, mọi chuyện hết thẩy đều giải thích tốt rồi.
“Đệ . . . làm sao mà biết chuyện này?” Trong nội tâm Cẩm Nương đối với Lãnh Hoa Hiên dâng lên một tia không đành lòng, thân thế của người thanh niên này thật đúng là trớ trêu, mười mấy năm qua ở chung, ngày qua ngày gọi cừu nhân giết cha là phụ thân, đau khổ cùng oán hận, không biết nặng đến cỡ nào ah.
“Mới biết được không lâu, lần này trở về, lão bộc Nhị Quý ở đông phủ đã tìm được ta, mang ta đến một nơi, cũng cho ta xem vài thứ, ta mới hiểu được, nguyên lai phụ thân sớm đã bị tặc tử kia hại chết, mẫu thân mỗi ngày cùng giường chung gối với chính cừu nhân giết chồng mà không biết, còn giúp hắn hại người… Mẫu thân… Không biết là quá hồ đồ hay là quá khôn khéo, nhiều năm như vậy mà không nhận ra, có lẽ, là nhìn ra được, cũng không chịu tin tưởng, không chịu thừa nhận, cuối cùng… Bị hắn hại đến kết cục thân bại danh liệt.” Lãnh Hoa Hiên cũng nhịn không được nữa mắt ngân ngấn lệ, bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.

Cẩm Nương thấy lòng liền chua xót, cầm khăn đưa cho hắn, khuyên nhủ: “Đừng thương tâm nữa, người chết cũng không thể sống lại, đệ… Còn có cuộc sống của riêng mình, đừng suy nghĩ về những điều đó nữa, đệ trở về, không phải là muốn báo thù cho cha mẹ sao? Giữ vững tinh thần, tìm cách bắt sống tên tặc tử kia trở về là được.”
Lãnh Hoa hiên tiếp nhận khăn Cẩm Nương đưa tới, vừa lau vừa nói: “Người nọ sớm đã có dự mưu (âm mưu dự tính trước) muốn hại Vương gia, cha của ta, tại thư phòng có một ngăn tủ bí mật, lưu lại một vài thứ, đối với chuyện lúc trước có ghi lại, ta xem qua nên biết, mới hiểu được một chút. Ta hôm nay cũng đoán ra tặc nhân kia chính là người Tây Lương, lúc trước, cha ta ghen tỵ với Vương gia chuyện thừa tước, sinh lòng bất mãn, liền thường xuyên cùng Dụ thân vương chung đụng cùng một chỗ, năm đó, tặc nhân kia ra vẻ thư sinh, học trong Thái học viện của Đại Cẩm, ai cũng không biết hắn là người Tây Lương, ngược lại là cùng cha ta quan hệ thân thiết vô cùng.
Về sau, biết rõ Dụ thân vương đối với Vương thẩm có ý, liền thiết kế hãm hại Vương gia, cố gắng muốn chia rẽ Vương gia, đằng sau thì có Lưu di nương, lại thêm một đại ca Lãnh Hoa Đường, phụ thân ta biết rõ đại ca không phải là con ruột của Vương gia, bởi vì bị người nọ lừa gạt, vừa hận Vương gia, cho nên, vẫn không có vạch trần, lại không biết tặc nhân kia đã sớm thiết kế tốt rồi, đem mẫu tử Lưu di nương tìm cách cho tiến vào vương phủ.
Bất quá sau thời gian một hai năm, liền giết cha ta, giả dạng bộ dáng của phụ thân, tiến vào Đông phủ, mà mẫu thân của ta, lúc hắn vào Đông phủ, lại đang mang thai ta, có thể là vì ta, cũng có thể bà căn bản là không nhận ra, hoặc là, bà đã nhận ra, cũng lừa mình dối người, tóm lại, mẫu thân vẫn như người vô sự cùng người nọ ở chung sinh sống mười mấy năm qua, một chút phản ứng cũng không có, điểm ấy, làm cho ta rất hoang mang.”
Lãnh Hoa Hiên vừa nghĩ vừa nói, thái độ Nhị thái thái đối với Lãnh Nhị giả làm cho hắn rất là hoang mang, mà Cẩm Nương cũng thấy có chút không thông, Nhị thái thái là người rất khôn khéo, một người giả trang thành một người khác, nếu là bình thường trước mặt mọi người, có thể có khả năng tiếp tục giả trang, nhưng giữa phu thê lại rất khó giấu diếm, người giả trang kia, cho dù thủ đoạn diễn kịch có inh, tập quán sinh hoạt cùng cuốc sống chi tiết, tỉ mĩ cũng sẽ không tránh được con mắt của thê nhi, cho nên, Cẩm Nương nghĩ, Nhị thái thái tất nhiên là đã sớm biết rõ rồi, hơn nữa, bà đã yêu Nhị lão gia giả kia, cho nên, đến khi chết, bà vẫn còn muốn bảo vệ cho Nhị lão gia, cho dù Nhị lão gia đối với bà phụ tình bạc nghĩa, bà cũng nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) làm những việc ngốc nghếch kia lại tự nhận mình là thông minh, cuối cùng, thân bại danh liệt không nói, còn bị mất mạng.
“Mẹ của đệ, là một nữ nhân thông minh chứ không phải ngu ngốc, có rất nhiều chuyện, kỳ thật bà đã sớm biết, chỉ là, nữ nhân ah, luôn bị tình cảm che mờ hai mắt, hơn nữa, nếu như bà thật sự vạch trần người kia, mẹ đệ cũng khó mà sống tiếp được, trước tiên, bà không muốn làm quả phụ, ở trong xã hội này, cuộc sống của quả phụ quá khó khăn, hơn nữa chính là, cho dù bà cam chịu làm quả phụ, bà cũng không còn cách nào khác sống tiếp được, thứ ba là đã có quan hệ cùng với tặc nhân đó, rồi một đoạn thời gian sau mới phát hiện hắn giả mạo, nhưng khi đó, thân thể của bà cũng không còn trong sạch, nếu như nói ra, thanh danh của mình cũng hủy, hơn nữa còn có đệ, cho nên, bà cũng chỉ đành tiếp tục giả vờ mà thôi, lại càng về sau, có lẽ liền thực sự xem người kia là phụ thân của đệ, trượng phu của bà rồi.” Cẩm Nương thở dài, phân tích nói.
Lãnh Hoa Hiên nghe được liên tục gật đầu, nói như vậy, thật đúng là có khả năng, trách không được, mẫu thân rất chiếu cố mình, nhưng người nọ lại đối với Lãnh Hoa Đường tốt hơn so với mình, một thân võ công cũng chỉ dạy cho Lãnh Hoa Đường mà không dạy cho hắn, thậm chí là chuyện gì cũng gạt hắn, cũng có thể biết rằng hắn là kẻ giết cha mình, không hi vọng mình có nhiều kỹ năng, tương lai tìm hắn tính sổ.
Sự tình nói ra xong, trong nội tâm Lãnh Hoa Hiên cùng Cẩm Nương đều khoan khoái dễ chịu chút ít, Cẩm Nương lại khuyên nhủ an ủi Lãnh Hoa Hiên một hồi, bên kia Lãnh Hoa Đình biết Lãnh Hoa Hiên đến, liền cho người mời hắn đến thư phòng, Lãnh Hoa Hiên đứng dậy cáo từ, khi đi gần tới cửa, quay đầu lại, đối với Cẩm Nương nói:
“Nha đầu gọi là Lục Liễu kia, Nhị tẩu vẫn là nên sớm đuổi đi, một người đối với chủ tử bất trung bất nghĩa, giữ lại, thật sự là thứ tai họa.”
Cẩm Nương nghe xong cảm kích đối với hắn nhẹ gật đầu, lên tiếng đưa hắn đi ra ngoài.
Xoay trở lại, chứng kiến mặt Tú cô đen như đáy nồi, cũng không nói với Cẩm Nương tiếng nào liền bỏ hết việc đang làm xông ra ngoài.
Cẩm Nương cũng không ngăn cản bà, Lục Liễu xác thực không thể lưu lại, trước kia nghĩ đến nàng đã từng giúp mình, lại vì chính mình chịu thương tổn, cho nên mới mở một đường, cố gắng khoan dung với nàng, không nghĩ tới, nàng thật là người vĩnh viễn không biết hối cải, tâm tính quá xấu, dù thế nào cũng là tính tình xảo trá, cẩu cải bất liễu cật thỉ (chó thì vẫn là ăn phân ah).
Phong nhi lúc này thấy vậy sắc mặt cũng khó rất coi, ban đầu Lục Liễu là do nàng dốc hết sức cầu xin, hôm nay Lục Liễu lần nữa phạm lỗi, trong lòng nàng cũng khó chịu, phịch một tiếng liền quỳ trước mặt Cẩm Nương, “Phu nhân, ngài trách phạt nô tỳ đi, nô tỳ có như mù, mới có thể vì cái loại người này mà cầu tình nói chuyện, nô tỳ sai rồi.”

Cẩm Nương đở Phong nhi dậy, thở dài nói: “Ngươi cũng không có sai, ban đầu ngươi niệm tình nàng là người cùng hồi môn qua đây nên giúp, vậy mà nàng lại khẩu thị tâm phi, không biết hối cải, ngươi đã giúp nàng một lần, coi như là hết tình nghĩa tỷ muội, nàng không quý trọng, cũng đành để tùy đi, ngươi có thể an lòng cũng không sao, đứng lên đi, phẩm tính của ngươi ta tin qua được .”

Phong nhi nước mắt rưng rưng đứng lên, trong lòng lại đối với Cẩm Nương càng thêm tôn kính yêu thương, chủ tử vừa thông tình đạt lý như vậy , dù nàng phải cả đời hầu hạ , cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

Một hồi Tử Tú cô nổi giận đùng đùng đem Lục Liễu kéo đến, một cái tát liền đánh thẳng trên mặt Lục Liễu, mắng: “Tiện nhân, phu nhân đã nhiều lần tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi lại vong ân phụ nghĩa, lại lần nữa phản bội và hãm hại phu nhân, cũng may Tam gia là một người hiểu biết, nếu không đã bị ngươi đầu độc, cũng chẳng biết là sẽ làm sao hại phu nhân, người như ngươi vậy , làm sao xứng với Hỉ Quý của ta? May nhờ Hỉ Quý không cùng ngươi cưới hỏi, nếu không, thật đúng là làm hỏng danh tiếng của nhà ta”

Lục Liễu không nghĩ tới Lãnh Hoa Hiên đã nhanh như vậy đem mình bán cho Cẩm Nương, trong lòng từng đợt sợ hãi, thân thể đều run run rồi, nàng cũng là vì quá tức giận thôi, rõ ràng khi đó nói xong việc sẽ đem mình gả cho Hỉ Quý, Nhị phu nhân còn nhận thức Hỉ Quý làm huynh, mình có thể lên làm Thiếu phu nhân rồi, không nghĩ tới, phu nhân nói mà không giữ lời, vậy mà Hỉ Quý cùng Tú cô cũng đối với mình ngày càng lãnh đạm, hôm nay Hỉ Quý rất bản lãnh, trông coi mấy cửa hàng lớn, nàng vốn cũng đã nghĩ thông, cho dù làm không được Thiếu phu nhân, làm phu nhân chưởng quỹ cũng không tồi , nhưng mà, không nghĩ tới, Hỉ Quý lại đối với mình càng lúc càng không vui vẻ, gần đây còn thấy mình liền trốn, mà Tú cô nói gần nói xa muốn từ hôn, muốn ình trở về Tôn phủ.

Cửa này hôn sự hai phủ đều đã biết hết rồi , ban đầu vì dưỡng thương, mình lại cùng Hỉ Quý ở chung trong một nhà gần một năm, tiếng đồn đã sớm truyền đi ra ngoài, nếu như bị từ hôn, sau này còn có ai dám lấy mình, đây không phải là đem mình đẩy vào trong hố lửa sao?

Các nàng lại không có nhân nghĩa như thế, nên trong lòng Lục Liễu bốc hỏa, liền nghĩa ra chiêu này hại Cẩm Nương, không nghĩ tới, rốt cuộc còn không có hại được, lại đem con đường hy vọng cuối cùng của mình phá hỏng.

Nàng hiện tại đã biết sợ, nằm ở trên mặt đất không dám ngẩng đầu, Cẩm Nương nhìn đều lười nhìn xem nàng một cái, đối với Tú cô nói: “Giao cho người xử lý đó, cùng Trương ma ma thương lượng đi, là bán hay làm thế nào, đều tùy người, đừng để cho ta phải nhìn thấy nàng nữa là được.”

Lục Liễu vừa nghe, mặt mũi trắng bệch, Tú cô không thích nàng đến cỡ nào, trong lòng nàng hiểu nhất, Nhị phu nhân là một người mềm lòng , tới trong phủ lâu như vậy, tối đa cũng chỉ đánh quá thiếp thân nha hoàn của Lưu di nương , cùng mấy bà Tử, cũng chưa từng đối với ai hạ quá nặng tay. . . . . . Nếu là Nhị phu nhân phạt, sẽ nhẹ chút, nếu là Tú cô. . . . . .

Nàng lập tức hướng Phong nhi ở một bên bò qua, khóc ròng nói: “Phong nhi muội muội, ngươi giúp ta một chút, nghĩ tình nghĩa chúng ta cùng nhau lớn lên, xin giúp ta một lần, ta sẽ không dám nữa.”

Phong nhi một cước đem nàng đá văng ra ngoài, oán hận nói: “Ngươi còn có mặt mũi đến van cầu ta, ban đầu ta đã giúp ngươi như thế nào, sợ là ngươi toàn bộ đã quên, lúc trước ngươi muốn làm chị nuôi của Thiếu phu nhân, hướng về phía những người lâu năm chúng ta mũi không nhìn mũi, mặt không liếc mặt ,

Đầu ngước lên trời mà đi, nơi nào đem những nô tài như chúng ta nhìn ở trong mắt, hôm nay hại chủ tử xong, thì quay sang cuối đầu van xin ta, hừ, ngươi làm người còn biết liêm sĩ sao? Cút ngay, đừng làm dơ quần áo của ta, ta không có tỷ muội như ngươi vậy.”

Tú cô nghe lời của Cẩm Nương xong, thì quay đầu nhìn Trương ma ma một cái, trong mắt Trương ma ma hiện lên một tia tàn nhẫn, nói với Tú cô: “Nàng biết quá nhiều thứ, thay vì bán nàng, để nàng ở bên ngoài nói huyên thuyên, không bằng đem nàng đưa đến trong Phật đường đi , dù sao trong Phật đường cũng thiếu người quét dọn , Tú cô, cắt tóc của nàng, để cho nàng đi làm ni cô đi.”

Vừa nói, liền đối với Tú cô trừng mắt nhìn, Tú cô đầu tiên là ngẩn người, cảm thấy Trương ma ma phạt như thế quá mức nhẹ, nhưng sau nhìn thấy Trương ma ma đối với mình nháy mắt, cũng hiểu một chút, nhanh chóng gật đầu, lớn tiếng đáp, gọi hai bà Tử đến, đem Lục Liễu kéo đi ra ngoài.

Lục Liễu tuy là muôn vàn không muốn làm ni cô, nhưng dù sao cũng giữ được tiện mệnh, vốn còn không phải là xấu nhất , nên bị kéo đi ra ngoài , cũng không có khóc la, nhưng vừa ra khỏi cửa, Trương ma ma cùng đi ra ngoài, đối với hai bà Tử kia nói: “Trực tiếp đánh chết, kéo dài tới phía sau núi chon đi.”

Lục Liễu lúc này mới kêu trời gọi đất lên, thì hai bà Tử đã không nói hai lời, giật khăn tay trên người hướng miệng của nàng nhét vào, trực tiếp kéo đi.

Tú cô nhìn thấy vậy lúc này mới yên lòng, mặc dù thủ pháp này thật lợi hại, nhưng người này giữ lại quả thật chính là tai họa, nàng tự gây nghiệt thì không thể sống, may nhờ Tam thiếu gia là một ngươi tâm tính thuần lương , nếu như giống Nhị thái thái cùng Nhị lão gia, đừng nói là Nhị phu nhân, ngay cả Dương ca Nhi e là cũng sẽ bị người hại.

Lục Liễu này, thật không phải là cái thứ tốt.

Tú cô cũng hiểu, Trương ma ma làm trò trước mặt Nhị phu nhân nói như vậy, là sợ Nhị phu nhân mềm lòng, hiện tại xử trí như thế, Nhị phu nhân cũng sẽ không biết, xem ra, mình còn phải cùng Trương ma ma học một thêm mới được, mọi việc đều không biết uốn nắn, kết quả sẽ khác biệt rất nhiều.

Trước khi Lãnh Hoa Đình xuất chinh, thái tử rốt cục sau khi được các đại thần nhiều lần năn nỉ đã lên ngôi, đại điển lên ngôi cử hành rất đơn giản, tân hoàng một lòng tận sức cho chiến sự ở biên quan, tôn trọng lễ tiết giản lược, đem tiền tiết kiệm được để làm quân phí dùng, điều này làm cho đại thần cùng bách tính rất là tán thưởng, đều nói tân hoàng là một hoàng đế tốt cần chính yêu dân.

Tân hoàng lên ngôi không lâu sau, Giản thân vương liền hướng triều đình từ quan, đem Vương tước Giản thân vương truyền cho thế tử Lãnh Hoa Đình, còn mình thì làm người nhàn vân dã hạc, mang theo thê tử đi du sơn ngoạn thủy, tân hoàng nhận được tấu chương này, thật có chút ít dở khóc dở cười, Vương gia hắn cũng quá biết chọn lúc, tại sao lại ở trong lúc mấu chốt này mà từ quan?

Sau này, Vương gia cùng tân hoàng có một lần nói chuyện rất lâu, không ngoài việc than thở mình sức khỏe không tốt, muốn thối vị nhường hiền, thật ra thì, ý tứ cuối cùng chính là Vương gia hắn đã vì triều đình tận tụy phục vụ nhiều năm như vậy, hiện tại lớn tuổi rồi, nhi tử và con dâu lại gánh vác được, hắn cũng mệt mỏi rồi, nên rút khỏi tiền tuyến, phải về nhà ôm cháu nội, buông lỏng tâm tình an dưỡng lúc tuổi già.

Tân hoàng nghe lời này cũng hiểu một chút, cử động lần này của Giản thân vương thật ra cũng là hướng hắn biểu thị tấm lòng, Giản thân vương phủ tuyệt đối trung thành đối với hoàng thất, không có dị tâm, nếu không, thì quả thật có lòng bất chính, nên Giản thân vương mới hơn bốn mươi tuổi cũng sẽ không từ tước khi còn trẻ như vậy, phụ tử hai người cùng tồn tại, quyền lớn trong triều lại nắm trong tay, tự nhiên so sánh với một người ở trong triều nội thì lực lượng lớn hơn nhiều lắm, hiện tại làm như thế, chính là gọt bớt thế lực của Giản thân vương phủ, chỉ cầu an ổn bình yên.

Tân hoàng cảm than, đồng thời đối với Giản thân vương cùng Lãnh Hoa Đình cũng tôn trọng nhiều hơn, hắn vốn lcòn có chút lo lắng nhưng lần này đã hoàn toàn buông lỏng, nhanh chóng hạ chỉ phong Lãnh Hoa Đình làm tân Giản thân vương, phong Cẩm Nương làm Giản thân vương Vương Phi, Phong lão Vương Phi là nhất phẩm phu nhân, Vương gia làm Vĩnh An vương, cũng không có rút đi Vương tước của Vương gia, mà Thiết mạo tử vương Giản thân vương vĩnh viễn vẫn là thế tập, Dương ca Nhi làm Giản thân vương thế tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK