Mục lục
Thứ Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 74




Lời của Tứ thẩm vừa dứt, Lãnh Hoa Đình liền rướng cổ rống lên với Tứ thẩm, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng vô cùng tuấn mỹ, mắt phượng trừng đến tròn xoe, một bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống Tứ thẩm.


Tứ thẩm bị hắn chọc cho tới tức giận đến phát run, nhưng mà toàn bộ vương phủ đều biết Lãnh Hoa Đình tính tình giống như một tiểu hài tử mười hai tuổi, hơn nữa đã quen với bộ dạng hắn như vậy, nên bình thường cũng không cùng hắn so đo, nếu Tứ thẩm có tức giận, cũng chỉ có thể cố mà chịu đựng, chỉ nói với vương phi: “Vương tẩu, người xem… Người xem Đình nhi…” Tức giận đến nói cũng không thành lời, lại cảm thấy thật sự không còn mặt mũi, vì vậy quay đầu lại mắng Cẩm Nương: “Đều là ngươi dạy hư hắn, trước kia Đình nhi cũng không có tức giận lớn như vậy, rốt cuộc vẫn mẹ đẻ xuất thân quá kém, gia cảnh như vậy, làm gì có khả năng dạy dỗ ra một cô nương tốt chứ.”


Đây là mắng mẹ đẻ của mình luôn rồi, Cẩm Nương cười lạnh một tiếng, kéo tay Lãnh Hoa Đình, cảm kích nhìn hắn một cái, trả lời: “Không biết là Tứ thẩm ngay cả mẫu thân của người khác cũng đem ra mắng thì được ai dạy dỗ ra, tướng công bị dạy xấu ở đâu, hắn chỉ là đau lòng ta, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nương tử của mình bị người ta khi dễ cũng không lên tiếng, thì đó mới là tướng công tốt sao?” Trong giọng nói còn lộ vẻ kiêu ngạo.


Vương phi nghe xong trong nội tâm không khỏi ngòn ngọt, mặc kệ là lúc nào Cẩm Nương trước hết đều nghĩ giữ lại mặt mũi cho Đình nhi, thảo nào Đình nhi luôn thời thời khắc khắc muốn che chở nàng, hai người họ ở cùng một chỗ, tuyệt đối sẽ không chịu bị thiệt, xem ra, từ nay về sau mình cũng có thể bớt bận tâm rồi.


Không khỏi cũng cười theo, nhưng lại không thể chọc giận Tứ thẩm, liền vội vàng đến hoà giải, “Tứ đệ muội, hai người bọn họ đều là hài tử, ngươi là một trưởng bối, cùng bọn họ so đo làm cái gì, cho dù ngươi tức chết, bọn họ cũng không hiểu chuyện gì, còn không biết ngươi tức cái gì, không những bị mất mặt mũi, vừa tức lại hại thân, thôi bỏ đi, đến, đến, đến, đều đã lâu không có đánh mã điếu rồi, khó có được hôm nay tới đầy đủ như vậy, mở một bàn đi.”


Nhị thái thái ở bên này, ban đầu nàng cũng cảm thấy vì chuyện Cẩm Nương sắp xuất môn mà mấy người họ lại đây ồn ào cũng không quá cần thiết, bây giờ thì tốt rồi, ồn ào không được còn rước lấy một bụng ấm ức, mất mặt mũi không nói, còn khiến cháu dâu sinh ra chán ghét, tội gì chứ, bất quá, trải qua chuyện này, ngược lại nàng nhìn ra cháu dâu này cũng không phải là dễ trêu chọc… Vừa nghe vương phi mở lời hòa giải, nên vội vàng nói theo: “Ta cũng đã lâu không có chơi rồi, suốt ngày ngồi ngốc trong nhà, thật là không thú vị, đến, nào, nào, tứ đệ muội, hôm nay chúng ta phải thắng được tiền của vương tẩu trở về, cùng với tiểu bối so đo làm gì, thật không có ý nghĩa.”


Tam thái thái chính là người sợ phiền phức, vừa mới nhìn thấy Lãnh Hoa Đình cứng rắn quát lên thì nàng đã có chút sợ, hắn là nhị vương tử, người nào mà dám đánh, Vương Gia cùng vương phi thì đều bao che khuyết điểm cho hắn, nếu như ép hắn, chưa biết chừng hắn sẽ dùng cái gì đó đập đến mình cũng không biết, nên vừa nghe vương phi nói đánh mã điếu, nàng căn bản là không muốn, vì mấy tháng này tiền riêng đều bị Tam lão gia lấy hết, trong túi chỉ có mấy lượng bạc thôi, bất quá, vận may của Vương phi không tệ bình thường đâu nhé, một lát nếu có thể thắng cũng không tồi, vừa nghĩ như thế, tam thái thái liền cười tủm tỉm kéo tứ thái thái: “Ai nha, đệ muội, ngươi còn lạ gì tính tình của Đình nhi chứ? Hắn như hài tử vậy, nào, ta hôm nay cũng ngứa tay rồi, nhanh nhanh chơi a.”


Hôm nay mấy chị dâu đều khuyên nàng, cũng coi như cho tứ thái thái mặt mũi, tứ thái thái vừa bị Cẩm Nương chọc tức giận đến muốn mắng lại, nếu mà còn ầm ĩ nữa thì quả thật là con lừa, vì vậy nàng không được tự nhiên lắm nhưng vẫn theo Vương phi đi đông sương phòng, nơi đó, Thanh Thạch đã sớm dọn xong bàn, tất cả dụng cụ cũng đủ, chỉ còn chờ mở bàn.


Cẩm Nương kỳ thật cũng rất muốn đi theo xem, kiếp trước nàng chính là một con ma bài bạc nhỏ, chơi giỏi nhất là mạt chược, cũng không biết mã điếu ở đây cùng mạt chược có gì khác nhau.


Nhưng mà, hôm nay việc xuất phủ là chuyện hàng đầu, đến lúc này Lãnh Hoa Đường còn chưa tới, xem ra, đã bị Thương Quan Mai cuốn lấy, đi ra không được, nghĩ vậy liền cảm thấy rất khoan khoái, nên vẫn theo vào đông sương phòng, cung kínhh hạ thân nói với vương phi: “Nương, hôm qua đại ca nói muốn dẫn tướng công đi, lúc này vẫn còn chưa tới, hẳn là có việc, vậy con dâu cùng tướng công đi trước, ngài cùng các thím dâu cứ chậm rãi chơi a.”


Vương phi đang xào bài, nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc, quay đầu liếc nhìn Cẩm Nương, thấy trong mắt nàng tất cả đều là ý cười, nghĩ đến chắc nàng lại dùng thủ đoạn nhỏ gì a, khiến Lãnh Hoa Đường đi không được, như vậy vừa vặn, bà liền giả bộ một bộ dáng không kiên nhẫn, phất phất tay nói với Cẩm Nương: “Đi đi, đại ca con là thế tử, hắn bận rộn, làm gì nhàn rỗi như vậy đi theo các con chơi.” Vừa nói vừa rút ra một cây bài đánh xuống.


Cẩm Nương cười đang muốn rời đi, liền nhìn thấy nhị thái thái ưu nhã, tùy ý nhìn tới, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, lại chứa một cỗ khí lạnh lẽo, lợi hại giống như muốn nhìn xuyên nội tâm người khác, Cẩm Nương không khỏi nín lại, cụp xuống mí mắt, lặng lẽ lui đi ra.


Quả nhiên mới ra khỏi cửa đông sương phòng, liền nhìn thấy Thị Thư đi tới, nàng vừa thấy Cẩm Nương đi ra, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói với Cẩm Nương: “Nhị thiếu phu nhân, Thế tử gia sai nô tỳ nói với ngài một tiếng, thế tử hôm nay có việc, không thể cùng nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân đi cửa hàng thành đông, ngày khác nhất định sẽ cùng hai vị đi.”


Cẩm Nương khẽ mỉm cười nói: “Không có chuyện gì, hôm qua có nghe đại tẩu nói qua, bảo là muốn đi Tướng Quốc Tự bái Phật, đây là chuyện lớn, trì hoãn không được, một lát ngươi cũng đi vào báo lại với vương phi một chút.”


Thị Thư khom gối thi lễ một cái nói: “Trách không được quận chúa nhà ta nói nhị thiếu phu nhân là người thông tình, quả là thế, vậy ngài đi thong thả, nô tỳ đi bẩm báo với vương phi.”


Lãnh Hoa Đình còn chờ ở chính đường, gặp Cẩm Nương cuối cùng cũng đi ra, liền liếc nàng một cái, sẵng giọng: “Lề mề làm cái gì vậy, nhanh lên đi, không phải nói, còn muốn đi hồi môn sao?”


Cẩm Nương xác thực là tính toán hôm nay sẽ hồi môn về nhà, nhưng lại cảm thấy thời gian có chút ít gấp rút, đã lâu không có nhìn thấy nhị phu nhân cùng lão thái thái, còn có Hiên ca nhi nữa, có phải là nó đã lớn thêm chút ít không, mà người muốn gặp nhất, đương nhiên là Trinh nương, qua một tháng nữa, chính là ngày xuất giá của Trinh nương, Tĩnh Trữ hầu phủ mặc dù cách đây không xa, nhưng trước khi xuất giá muốn gặp mặt nhau thuận tiện hơn rất nhiều, ai mà biết nhà chồng của nàng nơi đó có phức tạp hay không.


Lãnh Khiêm đã sớm đợi ở bên ngoài, thiếu gia vừa ra tới, hắn liền tiếp lấy, cũng không biết hắn với Tứ Nhi như thế nào rồi, mà nàng ấy thấy hắn như là thấy không khí giống nhau, không có phản ứng gì cả, Lãnh Khiêm cũng thờ ơ, choàng áo choàng lông cẩm cho Lãnh Hoa Đình, rồi lại cầm cái ấm lô đặt ở trong lồng ngực của hắn, mới phụ giúp hắn bước nhanh đi về phía trước viện.


Xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ bọn họ đến, cũng không cần xa phu, Lãnh Khiêm chính mình toàn quyền phụ trách, Lãnh Hoa Đình sau khi lên xe, lại lôi kéo Cẩm Nương lên, bên này Tứ Nhi không có người kéo, thì trừng mắt nhìn Lãnh Khiêm đang ngồi trên xe ngựa mà tức giận, Lãnh Khiêm thật sự là bị nàng trừng đến không có biện pháp, đành phải đưa tay ôm vai của nàng, nhẹ nhàng nhấc lên, liền đem nàng ném vào trong xe.


Tứ Nhi còn không có ngồi vững, chợt nghe tiếng roi hất lên, hai con ngựa cao to liền đạp chân chạy, thiếu chút nữa đã đem Tứ Nhi ngã chổng vó giơ bốn chân lên trời, tức giận đến trong xe ngựa cũng muốn mắng, nhưng lại sợ thiếu gia ở trong xe, đành phải nghiến răng nghiến lợi một mình ấm ức, Cẩm Nương dựa vào bên người Lãnh Hoa Đình, được hắn dùng đôi cánh tay dài ôm thật chặt, nhìn Tứ Nhi như thế đã muốn cười, lại thấy Tứ Nhi nhìn về phía này, nên vội vàng che miệng, tận lực không để ình cười ra tiếng.


Xe ngựa rất nhanh đã đến thành đông, Vương Gia biết rõ bọn họ sẽ đến, nên sáng sớm liền sai người đứng ở cửa chờ, hai bên còn đứng không ít hộ vệ, nên Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình vừa mới xuống, thì liền vây quanh bọn hắn, ngăn cách họ với những người khác, nhưng mà, nơi này chính là nơi náo nhiệt, người đến người đi, rất đông, cho dù vây lại thật nghiêm nhặt, vẫn có những ánh mắt liếc nhìn thấy Lãnh Hoa Đình rồi bắt đầu biến thành hoa si, trong lúc nhất thời, lại đồng dạng giống như trước khi Cẩm Nương bước vào cửa, một tiếng hút không khí, thanh âm chậc chậc khen ngợi, thanh âm trêu chọc, lại bắt đầu liên tiếp vang lên, Cẩm Nương nghe được thì thấy phiền, không khỏi lo lắng nhìn mặt Lãnh Hoa Đình.


Khá tốt, lúc này hắn rất bình tĩnh, cũng không có lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nàng cũng buông lỏng tâm, chỉ mong hắn không hề bài xích cùng người khác tiếp xúc là tốt rồi. Một đại nam nhân, phải từng bước từng bước tiến tới gần người khác, mới có thể có cơ hội thành công.


Cũng không có nhìn thấy bóng dáng Tam lão gia, đổi lại là một bong dáng i của một nam nhân chừng bốn mươi, năm mươi tuổi đang khom người đón ở ngoài cửa, vừa thấy Lãnh Hoa Đình đến đây, vội vàng đi tới, cho Lãnh Hoa Đình một cái hành lễ, rồi nói: “Nhị thiếu gia, lão nô chờ đã lâu, a, Thế tử gia còn chưa có tới sao?” Vừa nói vừa liếc trộm về phía xe ngựa, thấy không có người đi theo, liền cười cười nói: “Hôm qua nghe Vương Gia báo cho biết, nói là Thế tử gia cùng nhị thiếu gia nhị thiếu phu nhân đồng thời tới đây, vậy nếu Thế tử gia không có tới, thì thiếu gia cùng lão nô đi vào cửa hàng thôi, người bên ngoài cực kỳ phức tạp, không khéo lại làm bẩn lỗ tai thiếu phu nhân, va chạm đến hai vị chủ tử.”


“Ngài là người quản lý cửa hàng này sao?” Cẩm Nương nhìn nam nhân trung niên này ăn mặc không tầm thường, lại một mực tự xưng lão nô, xem ra đích thị là quản sự do Vương phủ phái tới.


“Nô tài Phú Quý, đúng là người quản lý cái cửa hàng này.” Nam nhân trung niên kia cười trả lời, nhưng lúc nói chuyện ánh mắt lại ảm đạm xuống, quay đầu lại lầm bầm lầu bầu: “Chẳng qua sáng mai sợ là sẽ không phải rồi, haizz! Về nhà ôm cháu nội cũng tốt.”


Cẩm Nương nghe xong liền muốn cười, Tam lão gia quả nhiên muốn thay đổi người quản lý, chỉ là không biết sao hắn còn ở đây, mà không phải là người quản sự mới do Tam lão gia phái tới?


Cửa hàng quả nhiên rất lớn, ở khu vực phồn hoa nhất của kinh thành, mà chiếm diện tích đến mấy trăm thước vuông, ở trong này vải vóc đủ loại màu sắc bày đầy quầy hàng, nhưng chiếm đa số là loại kém phẩm chất, Cẩm Nương là lần đầu tiên đến một cửa hàng ở thời đại này, cửa hàng cổ kính khung làm bằng gỗ, nước sơn hồng đỏ thẫm sáng bóng hiện lên dưới ánh sáng, cửa hàng rất sạch sẽ, quầy hàng cũng không cao, trên mặt bàn chỉnh tề bày biện một bó vải các màu, Cẩm Nương chậm rãi xem qua, lấy tay sờ lên tính chất của vải vóc, dùng vải bông là chiếm đa số, cũng có trộn lẫn một số tơ tằm, lại càng mềm mại nhẵn bóng, cũng có loại in hoa, đường vân ẩn hiện, bất quá, phần lớn là là đồng màu chiếm đa số, thời đại này in nhuộm còn không có thịnh hành tinh tiến, nhưng kỹ năng thêu thùa lại rất tốt, rất nhiều người mua vải thuần sắc về rồi tự mình thêu lên các loại hoa văn, càng đẹp mắt hơn một chút.


Cũng có trộn lẫn chỉ tơ bạc thành sợi tổng hợp, giá cả sẽ cao gấp bội, nhưng trộn lẫn tơ vàng lại không nhiều, chỉ có vài thước, chưởng quầy giới thiệu, đó là vải đặc biệt dành cho những người giàu mua, lại không phải là hang chủ đạo, nhưng mà trong tiệm đầy đủ các loại hàng, sẽ hấp dẫn rất nhiều khách nhân.


Cẩm Nương nhìn vị quản lý Phú Quý này đối với các loại giá cả, tính chất vải vóc, hay loại thân phận khách nào yêu mến mua sắm, vân vân, thuộc như lòng bàn tay, nói chuyện lại vui vẻ, mở miệng liền cười, đúng là nhân tuyển tuyệt hảo cho vị trí quản lý, trách không được nhị lão gia cùng thế tử Lãnh Hoa Đường đều phản đối Tam lão gia đổi người quản lý, nàng cười hỏi: “Quản lý, ông làm việc ở cửa hàng này được bao nhiêu năm rồi?”


Chưởng quầy gặp nhị thiếu phu nhân rốt cục hỏi hắn vấn đề này, thì hai mắt sáng lên, như là tìm được người tri âm, trong mắt liền bắt đầu hiện nước mắt, kích động nói: “Hồi nhị thiếu phu nhân, lão nô làm tại cửa hàng này đã hơn hai mươi năm a, từ một tên tiểu nhị mà làm nên, thật vất vả mới tới được vị trí như bây giờ, đã trải qua mấy chủ tử, cuối cùng đến Vương Gia tiếp tay, cửa hàng cũng từ từ phát triển tốt hơn, Tam lão gia lại đến đây, muốn cho lão nô về nhà dưỡng lão, lão nô đang làm rất cố gắng a, thật sự là không đành bỏ đi, thật làm không được, mỗi một hàng khung nơi này, mỗi một khối chiêu bài nhỏ, còn mỗi một vật nhỏ trang trí, từng vật từng vật, đều là tâm huyết của lão nô, lão nô không bỏ xuống được a.” Vừa nói vừa run rẩy lấy tay áo lau đi khóe lệ nơi cuối mắt.


Cẩm Nương nghe được cũng động lòng, người cha kiếp trước của mình cũng là một lão công nhân, làm việc cả đời trong xưởng, bởi vì bị bệnh, không thể không xin nghỉ hưu sớm, khi đó, cha cả ngày rảnh rỗi ở trong nhà, giống như là mất hồn, không có việc gì lại đi một vòng trong xưởng, nhìn xem mẫy lão đồng sự của mình, nhìn xem nơi đã từng công tác qua, xem những thiết bị đã làm cùng hắn nhiều năm, hắn cũng thỉnh thoảng trở về sờ sờ, lau lau bụi bặm trên bề mặt, cho nên, nàng rất hiểu tâm tình của Phú Quý lúc này, bất quá, Tam lão gia vốn chính là người hồ đồ, muốn gì được nấy đã quen, càng là người trung với cửa hàng, lại càng không quen với phương pháp của Tam lão gia, người như vậy, nhất định là không hợp mắt Tam lão gia.


“Phú Quý thúc, ngài là công thần của cửa hàng này a.” Cẩm Nương tự đáy lòng nói ra.


“Nhị thiếu phu nhân… Đa tạ ngài, nhưng là, người không nên gọi lão nô như vậy, thật sự là giảm thọ lão nô.” Một câu Phú Quý thúc, khiến Phú Quý kích động đến lệ tuôn rơi, càng đối với một từ ‘công thần’ này mà vui mừng, có được một lời nói của chủ tử như vậy, cho dù hắn có rời khỏi cửa hàng, cũng đáng giá.


Lãnh Hoa Đình được Lãnh Khiêm trợ giúp, cũng rất thích thú đang đánh giá cửa hàng, lúc Cẩm Nương hỏi chuyện tình của cửa hàng, hắn nghe rất chân thành, hắn nguyên là thiên chi kiêu tử, cho tới bây giờ chính là cơm nước vô ưu, trước mười hai tuổi căn bản chưa từng tới nơi này, từ mười hai tuổi tới sau này, càng rất ít xuất phủ, cho nên, trong lúc này hết thảy với hắn mà nói đều là những sự vật mới mẻ, đều là… Hắn muốn tới nơi này học tập, bất quá, càng làm cho hắn ngạc nhiên là tiểu nương tử của hắn, mỗi một câu hỏi của nàng giống như đều có thâm ý, tuy chỉ là cùng lão chưởng quầy trò chuyện trong chốc lát, nhưng việc kinh doanh của cửa hàng tựa hồ đều nắm rõ.


“Tại cửa hàng này, ngài chính là lão tiền bối, hôm nay ta cùng với nhị thiếu gia, vốn là tới học đạo kinh doanh, ở phương diện này ngài là sư phụ của chúng ta, rất nhiều điều chúng ta không hiểu, phải tìm ngài học.” Cẩm Nương nói rất chân thành, trong ánh mắt cũng mang theo tôn kính, đây là thói quen của nàng, tôn trọng lão giả có tài năng, đây là phẩm chất làm người.


Phú Quý nghe xong vừa có chút kiêu ngạo lại vừa có chút ngượng ngùng “Nhị thiếu phu nhân, nghe thiếu phu nhân nói, lão nô biết đến bất quá chỉ là chút ít việc mà thôi, làm sao được như các ngài…”


“Phú Quý, nhị thiếu phu nhân nói rất đúng, từ nay về sau ta có gì không hiểu, liền hỏi ngươi, ngươi không cần phải giấu giếm nha.” Lãnh Hoa Đình một mực lẳng lặng ở một bên đột nhiên mỉm cười nói, Phú Quý có chút thụ sủng nhược kinh nhìn về phía hắn, mọi người đều nói nhị thiếu gia lớn lên giống như thiên tiên, hôm nay nhìn mới biết được, chính là thiên tiên cũng không anh tuấn nha bằng nhị thiếu gia, khuôn mặt này, điệu bộ so với thiên tiên càng đẹp hơn nhiều, nhưng mà, lại nghe nói nhị thiếu gia tính tình cực kỳ xấu, đang yên lành cũng sẽ móc mắt những người nhìn chằm chằm hắn, cho nên, từ sau khi nhị thiếu gia bước vào, Phú Quý tận lực không để cho hai mắt mình nhìn về phía nhị thiếu gia, hắn thật sự là sợ hãi, thế nhưng lúc này, nhị thiếu gia lại nói, chỉ điểm cho chính mình học… Hơn nữa, nhị thiếu gia đâu có dữ tợn, cặp mắt sáng trong kia so với hài tử còn hồn nhiên sạch sẽ hơn, người như vậy, sẽ là người tâm ngoan thủ lạt sao…


“Nhị thiếu gia, ngài đừng nói như vậy, nếu ngài không chê lão nô thô tục, có cái gì muốn hỏi, lão nô tất nhiên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy, không chút che giấu).” Phú Quý cung kínhh thi lễ với Lãnh Hoa Đình, rưng rưng nước mắt nói ra.


“Tốt lắm, Phú Quý… Ách, ta sẽ không them chữ ‘thúc’ kia, đỡ phải làm cho ngươi không được tự nhiên, nếu Tam lão gia đuổi ngài, ngài cũng đừng quay trở lại, từ nay về sau, hãy cùng chúng ta hồi phủ, trước theo nhị thiếu gia quản một ít chuyện, biết đâu chừng sẽ có cơ hội để ngài đi ra quản lý cửa hàng.” Cẩm Nương muốn chính là những lời này của Phú Quý, bọn họ là hai người đơn bạc, Phú Quý là một nhân tài như vậy, nhất định là phải mời chào, trong lúc người khác ngã lòng là thời điểm ta vươn tay ra cứu giúp, sẽ có hiệu lực nhất, cũng là thời điểm có giá trị nhất.


Quả nhiên Phú Quý nghe xong thật cao hứng, Tam lão gia nói là để hắn dưỡng lão, nhưng mà ngân lượng đưa quả thật quá ít ỏi, trong nhà còn có nhi tử cùng lão bà phải nuôi, trước kia làm việc ở cửa hàng thu vào rất khả quan, hắn trở thành trụ cột trong nhà, hiện tại nguồn thu nhập này mất đi, đồng thời vừa làm cho hắn mất mát, cũng rất bất lực, lúc này nhị thiếu phu nhân lại nói muốn mời hắn làm việc trong phủ, tự nhiên là sẽ mừng rỡ, vạt áo vén lên chuẩn bị muốn hạ bái.


Cẩm Nương thật không thể chịu được một lão nhân xấp xỉ cha nàng quỳ xuống trước mặt nàng, nên vội vàng muốn ngăn cản, Lãnh Hoa Đình lại kéo nàng một cái, kéo sang bên cạnh, bỗng nhiên nhận một lễ của Phú Quý.


“Nhị thiếu gia, từ nay về sau, ngài chính là tân chủ tử của Phú Quý, Phú Quý chính là nô tài của ngài, tạ chủ tử không chê Phú Quý già nua vô dụng, chịu thu lưu lão nô.” Phú Quý chân thành nói.


Lãnh Hoa Đình lúc này mới cúi người nắm hai tay hắn, một đôi mắt phượng xinh đẹp chớp chớp, hồn nhiên mà ngây thơ: “Phú Quý, là nương tử của ta nhìn trúng ngươi, cho nên, từ nay về sau ngươi nhất định phải nghe lời nương tử, nghe lời thiếu phu nhân, chính là nghe lời ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”


Tuy nhiên lời của hắn mang theo tính trẻ con, nhưng trong đôi mắt già nua khôn khéo của Phú Quý hiện lên tia hiểu rõ, liền xoay người rồi hướng Cẩm Nương vái chào, theo lời Lãnh Hoa Đình nói: “Nhị thiếu phu nhân, từ nay về sau, có việc gì người cứ phân phó lão nô.”


Cẩm Nương mỉm cười gật đầu nói: “Phú Quý thúc, ngài yên tâm, từ nay về sau còn cần ngài hỗ trợ nhiều, hôm nay chúng ta chính là đến học tập, một lát nữa ngài liền mang nhị thiếu gia đi dạo trong cửa hàng đi, à, Tam thúc, hôm nay không tới sao?”


Phú Quý vừa nghe đến tên Tam lão gia, sắc mặt liền trầm trầm, chỉ chỉ sương phòng đằng sau cửa hàng, nói: “Thế tử của Dụ thân vương đến đây, đang nói chuyện với Tam lão gia trong sương phòng.”


Trách không được, bọn họ đều đến hơn nửa ngày, cũng không thấy được bóng dáng Tam lão gia, không đúng, sắc mặt đó của Phú Quý là gì, tựa hồ là bộ dáng khinh thường, chẳng lẽ Tam lão gia cùng thế tử Dụ Thân Vương còn có thể ở trong sương phòng đằng kia làm…mấy việc đó… Chắc không thể nào đâu, ban ngày ban mặt, Cẩm Nương đang âm thầm YY, thì Lãnh Hoa Đình lại cầm tay của nàng bấm một cái, chỉ vào bên kia kệ hàng nói: “Chúng ta đi bên kia nhìn xem.”


Bên này vải vóc phần lớn đều là bông vải, phẩm chất so với bên kia quả thật kém hơn một chút, bất quá… Cẩm Nương đột nhiên linh cơ vừa động, hỏi Phú Quý: “Phú Quý thúc, ngài nói xen, những thước vải này đều mang vào nội cung sao?”


Phú Quý nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Việc này, cũng không phải là bí mật gì, nói cho thiếu phu nhân cũng không sao.” Thiếu phu nhân có gọi thêm chữ ‘thúc’ nữa thì Phú Quý cũng không có biện pháp, quan trọng nhất là, thiếu gia nghe xong cũng không khó chịu, mà hắn… thì lại cảm giác cùng thiếu gia và Thiếu phu nhân thân cận hơn rất nhiều, cho nên cũng không ở trong việc xưng hô mà kiên trì thêm nữa.


Cẩm Nương đương nhiên đã sớm nhận ra việc này, bất quá, nàng muốn nói cũng không là chuyện này, “Phú Quý thúc, ta nghĩ, những khúc vải này có thể nghĩ cách bán cho các gia đình giàu có ở trong kinh, ngài nghĩ xem, trong kinh thành này, trong nhà những người có uy tín danh tiếng, nhà ai mà không nuôi trên trăm nô bộc, bốn mùa đều cần tới vải vóc để may mặc, những thứ vải kém chất lượng này, nếu như đem khách hang này toàn bộ nắm được và cung cấp hết cho họ, thì lợi nhuận cửa hàng này e là sẽ tăng gấp đôi nha.”


Phú Quý nghe xong thì hai mắt sáng lên, đầu óc của Thiếu phu nhân thật thông minh, tại sao trước kia bọn họ không nghĩ tới điểm này, các gia đình lớn trong kinh đúng thật là rất nhiều nha, nếu cửa hàng bán vải vóc này cho bọn nô bộc trong nhà may mặc, vậy thì cũng không phải là một số lượng nhỏ nha… Chỉ là, hôm nay đã do tam lão gia trông coi, những chuyện này phải là người quản sự đi ra ngoài thỏa thuận đàm phán, các gia đình lớn bình thường đều sẽ nhập hàng ở một cửa hàng nào đó, hơn nữa, bản thân các gia đình này đều có cửa hàng của riêng mình, cho nên căn bản sẽ không có mua ở bên ngoài, mà trực tiếp mua tại cửa hàng của chính mình, cho nên, muốn lấy nguồn cung cấp này, phải là người có mặt mũi đi nói chuyện mới được… Tam lão gia cũng không phải người có tính tình chịu cầu cạnh người ta…


Chậc, nghĩ cái này làm gì, dù sao mình cũng sắp đi rồi, cái chủ ý này nói cho tam lão gia cũng không tốt…


“Phú Quý thúc, quan hệ của thúc với người trong kinh thành như thế nào? Những quản sự, quản gia của các gia đình kia có phải thúc cũng đều quen biết không?” Cẩm Nương nhìn ánh mắt Phú Quý thúc ảm đạm đi xuống, nên cũng biết hắn lại bận tâm việc của tam lão gia, một ý tưởng lớn mật hình thành trong nàng, ngày đó, tôn Vân Nương không phải nói, bản thân mình còn có một cửa hàng hồi môn ở phụ cận sao? Nếu như giao cho Phú Quý thúc quản lý, cũng sẽ dùng những vải vóc bình thường rồi lợi dụng quan hệ của Phú Quý thúc với người trong thành, hơn nữa có bài danh của Giản thân vương phủ, tin tưởng lợi nhuận nhất định sẽ tăng lên, gian cửa hàng thành Đông này, giống như một thùng thuốc nổ, khiến cho tam lão gia làm ầm ĩ không thôi, huống chi, còn có Lãnh Hoa Đường cũng chằm chằm vào, không đáng để ình cùng tướng công chạm vào, biết đâu tiền còn không có kiếm được, còn bị một thân danh tiếng xấu trở về, vậy thì cái được không bù nổi cái mất.


Vừa nghĩ như thế, Cẩm Nương liền ghé vào bên tai Lãnh Hoa Đình nói một hồi, Lãnh Hoa Đình nghe xong, mắt phượng sáng chói như vừa được rửa qua, yên lặng chăm chú nhìn Cẩm Nương, sau nửa ngày, tay hắn nhấc lên, đem nàng kéo vào người mình, cũng học theo nàng nói ở bên tai: “Sau này nương tử kiếm được nhiều tiền cũng không được bỏ vi phu mà chạy đi đó?”


Cẩm Nương nghe hắn nói có chút ngẩn ra, hai ngón tay xê dịch muốn tóm lỗ tai của hắn, chợt nghe hắn lại nói: “Nương tử, nếu nàng muốn đi nơi nào, thì phải mang theo vi phu cùng theo a, dù chân trời góc biển, vi phu đều đi theo.”


Cẩm Nương nghe xong cái mũi cũng có chút ê ẩm, hắn quá mức mẫn cảm, vừa rồi trong một cái chớp mắt, mình quả thật cũng hiện lên ý nghĩ như vậy, đem cửa hàng hồi môn của mình kinh doanh sinh lợi nhuận tốt, sau khi có tiền, sẽ cùng với hắn chỗ chuyển ra khỏi Vương phủ, sống cuộc sống của chính mình, rời xa những chuyện thị phi cùng những âm mưu công kích kia, để trải qua thời gian bình thản vui vẻ, không nghĩ tới, liếc mắt một cái đã bị hắn nhìn thấu, nghe hắn nói, chân trời góc biển cũng đều đi theo, nàng đã muốn khóc, một kẻ cao ngạo hơn người như hắn có thể nói ra những lời này, bảo nội tâm của nàng sao lại không cảm động được?


Phú Quý thấy họ nói chuyện mà không công khai, thiếu gia cùng thiếu phu nhân còn kề tai nói nhỏ một lúc, hắn đứng một bên cũng có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng nói: “Tất cả các quản gia, quản sự trong kinh thành này lão nô đều quen biết, làm việc nhiều năm như vậy, lại có danh tiếng Giản thân vương phủ, thì dù thế nào những người kia cũng cho lão nô vài phần mặt mũi.”


Cẩm Nương nghe xong trên mặt liền tràn ra một nụ cười sáng lạn, “Tốt lắm, Phú Quý thúc, hôm nay Tam thúc chính là mệnh lệnh rõ ràng cho thúc, để thúc sang ngày mai đừng tới? Như thế này đi, sang mai thúc tới xem cửa hàng của ta, cửa hàng của ta tại đầu thành đông, cách nơi này cũng không xa, chỉ là so với cửa hàng này nhỏ hơn rất nhiều, thúc cũng đừng ghét bỏ a.”


Phú Quý vừa nghe, hai mắt hơi đục ngầu liền như ngọn đèn thắp sáng bình thường, nhóm lên một đốm lửa, kích động lại muốn hành lễ, “Tạ thiếu phu nhân, tạ thiếu phu nhân, lão nô sẽ toàn lực ứng phó, giúp ngài quản lý cửa hàng cho tốt.” Có cửa hàng này của thiếu phu nhân, lại làm theo suy nghĩ của thiếu phu nhân, lấy lợi nhuận từ những vải vóc hạng trung, lại không có cạnh tranh mua bán với cửa hàng hiện tại, mà còn có thể giúp hắn tiếp tục làm việc như ban đầu, nên tâm tình Phú Quý rất tốt, kích động dâng cao.


Trong khi ba người đang nói chuyện, thì chợt nghe trong sương phòng truyền ra thanh âm cao vút của tam lão gia: “Thế tử gia, chuyện khác có thể nghe thế tử, nhưng việc này không được, lão già kia quá không biết đều, lời nói của ta hắn một câu cũng không nghe, người không biết trên dưới như vậy, nói cái gì ta cũng phải bỏ.”


Bên này, Phú Quý vừa nghe liền biết tam lão gia đang nói chính mình, thì không khỏi cười lạnh một tiếng, đối với Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương thi lễ một cái, kéo kéo vạt áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía sương phòng, Cẩm Nương liếc nhìn Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình mặt mày cau lên, nói ra: “Cùng đi thôi, thật muốn nhìn xem tam lão gia đang làm cái gì.”


Đi vào, chỉ thấy Phú Quý đối diện tam lão gia cùng một nam tử tuấn tú chắp tay ngồi bên cạnh, thái độ không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói: “Thế tử gia, tam lão gia, các ngươi không cần vì lão nô tranh chấp, lão nô xin chức.”


Dụ Thân Vương thế tử Lãnh Thanh Dục nghe được khẽ giật mình, không khỏi nhíu mi, ho nhẹ một tiếng: “Lão chưởng quầy ngươi…”


“Thế tử gia, lão nô đa tạ ngài đã yêu mến, xin tam lão gia đã mời inh khác, lão nô tuổi lớn rồi, cũng nên về nghỉ ngơi.” Phú Quý không đợi thế tử nói xong, liền ngắt lời nói.


Trên mặt Tam lão gia liền lộ ra tia cười đắc ý, đối với Lãnh Thanh Dục nói: “Như thế, thế chất ngươi cũng thấy đấy, là lão già này chính mình xin thôi việc, trách không được ta.”


Cẩm Nương đi vào, ánh mắt lập tức liền bị Xuân Hồng đứng bên cạnh tam lão gia hấp dẫn, hôm nay Xuân Hồng chải đầu kiểu tóc phụ nhân, mặc tiểu y phục màu hồng phấn cùng màu với làn váy, trên đầu đeo kim bộ dao, trên mặt thoa lớp son phấn mỏng, nàng ta nguyên bản đã xinh đẹp, hiện tại đã làm vợ người ta, lại ăn mặc một thân quần áo mới mẽ, càng phát ra mị thái mê người, chỉ là tam lão gia cũng quá vô phép vô tắc, nào có ai đến cửa hàng xử lý công việc lại mang theo tiểu thiếp, trách không được, vừa rồi Phú Quý thúc lại lộ ra ánh mắt khinh thường.


Xuân Hồng cũng không nghĩ tới nhị thiếu phu nhân sẽ đến cửa hàng này, từ sau khi nàng bị đưa tới cho tam lão gia, liền không có gặp lại nhị thiếu phu nhân, hôm nay vừa thấy tới, trên mặt kinh hách, nhưng nhiều hơn là hận ý.


Ban đầu tưởng rằng, tam lão gia chỉ là lớn tuổi chút ít, tính tình có chút khó chịu thôi, nhưng dù sao cũng là lão gia tây phủ, làm thiếp hắn cũng coi như không tệ, nhưng không có nghĩ đến, tam lão gia chính là một lão biến thái, thật không coi nữ nhân là người… Hôm nay trên người nàng không có một chỗ nào lành lặn, không xanh thì tím, hắn còn muốn khoe khoang vừa có tân mỹ nhân, nên mang theo nàng rêu rao bốn phía, cùng một đám háo sắc khốn kiếp ở cùng một chỗ, bản thân mình thỉnh thoảng lại bị đám nam nhân khác nhau đùa giỡn ô nhục, ngắn ngủn mấy ngày, Xuân Hồng liền cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết, mà hết thảy điều này, là do nhị thiếu phu nhân ban tặng, bản thân mình rõ ràng là người hồi môn đi theo nàng, nàng lại đem chính mình coi như lễ vật đưa người ta…


Hôm nay gặp lại nhị thiếu phu nhân, tự nhiên sẽ không có hoà nhã, bất quá, nàng có hận, nhưng lại không muốn để cho nàng nhìn thấy, tam lão gia cùng thế tử gia nói chuyện, không có chú ý tới nhị thiếu phu nhân đã vào cửa, nên nàng liền chủ động đi tới, cung kính thi lễ với nhị thiếu phu nhân rồi nói: “Nô tỳ Xuân Hồng tham kiến nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu gia!”


Cẩm Nương cười nắm tay nàng một cái, nói: “Còn không có chúc mừng di nương, di nương sống có tốt không?”


Câu này vừa hỏi ta không khác gì lấy dao đâm vào tim Xuân Hồng, nàng lại nhẫn nại, trong mắt hiện lên một tia oán hận, khóe miệng co rút lại, miễn cưỡng cười nói: “Lão gia đối với nô tỳ rất tốt, nô tỳ còn chưa có tạ ơn bà mai là nhị thiếu phu nhân đâu.”


Câu nói đến phần sau, lại có hận ý đến nghiến răng nghiến lợi, Cẩm Nương đương nhiên có thể cảm giác được, xem ra, Xuân Hồng ở bên cạnh tam lão gia sống cũng không được như ý, bất quá, mọi chuyện đều có duyên số, vạn sự đều có nhân quả, nhận được kết quả như thế này cũng là nàng tự tìm, nếu như ngay từ đầu nàng không tâm tư bất chính, thành thật chấp nhận thân phận nô tì, thì Lãnh Hoa Đình làm sao lại sinh chán ghét, muốn đưa nàng đi, hôm nay nàng như vậy, tổng so với Bình nhi đã khá hơn, ít nhất còn giữ lại được cái mạng… Bất quá, chỉ sợ là lưu lại phiền toái ình, bài học của Bình nhi đã làm nàng ghi nhớ rất sâu, ở nơi nhà cao cửa rộng này, thiện lương sẽ bị cho là người ngu xuẩn, nếu Xuân Hồng chịu thành thật mà sống thì không sao, nếu lại đi lại con đường của Bình nhi… Khi đó, cũng đừng trách nàng lòng dạ độc ác…


“Di nương sao lại nói lời như vậy, không cần phải cám ơn, nếu như di nương đã là người của tam lão gia, thì nên dụng tâm hầu hạ tam lão gia và tam thái thái, làm đúng bổn phận mới đúng.” Nói xong, lại thở dài, vành mắt hiện ý hồng: “Ai, nha đầu Bình nhi kia, tâm không phải quá lớn sao, hôm nay lại rơi vào kết cục phơi thây trên đất, nói đến, thật đúng là đau lòng.”


Lời này giống như một cái búa tạ đập vào trong lòng Xuân Hồng, nhị thiếu phu nhân đây là đang cảnh cáo nàng, nhớ tới thảm trạng của Bình nhi, nàng không khỏi co rúm lại, trong nội tâm không khỏi vừa thương xót vừa buồn bã, rốt cuộc cũng chỉ là nô tỳ, sao có thể đấu cùng chủ tử, cơ bản chính là cái mệnh bị bán bị tống đi, vừa nhấc mắt lên, lại nhìn thấy nhị thiếu gia với đôi mắt trong trẻo nhưng vừa lạnh lùng lại vừa đẹp đẽ, đang híp lại, trong mắt đúng là một mảnh lệ sắc, trong nội tâm nàng càng rùng mình, suy nghĩ muốn trả thù cùng hùng tâm tráng chí trong nháy mắt bị dập tắt, nhị thiếu gia này mới là ma quỷ nha, lúc trước, bản thân mình chỉ là bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, sinh lòng ái mộ, hắn liền đuổi mình đi ra ngoài, còn… Hiện tại đưa cho tên cầm thú này… Nàng vẫn chưa kịp đối phó với nhị thiếu phu nhân, thì vị này liền…


Xuân Hồng bị ánh mắt Lãnh Hoa Đình hù đến, an phận lui trở về bên người tam lão gia, bên kia tam lão gia tựa hồ lúc này mới nhìn thấy Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình đến, cười ha ha nói: “Đình nhi, cháu dâu, các cháu đã tới rồi ah?”


Lãnh Hoa Đình vẫn là bộ dáng lãnh khốc trước sau như một, con mắt chỉ nhìn lên trần nhà, không để ý tới, Cẩm Nương bước lên phía trước đi hành lễ, “Dạ, mẫu phi để cho cháu dâu cùng tướng công đến đây theo tam lão gia học việc buôn bán, mẫu phi còn nói, Tam thúc vốn là người thông minh nhất! Chỉ là quá mức lười biếng một chút, hôm nay lại chịu đi ra làm việc, nhất định sẽ có đất dụng võ, cho nên, để cho tướng công đến đi theo tam lão gia học một chút ít thứ hữu dụng.”


Tam lão gia vừa nghe, cười đến thấy răng không thấy mắt, tâm tình lập tức thoải mái lên: “A, vương tẩu sao lại có thể nói với các cháu như vậy ah?”


Cẩm Nương vội vàng nhẹ gật đầu, tam lão gia thấy cười lên ha hả: “Vẫn là vương tẩu biết tài của tam lão gia ta, Đình nhi đi theo ta học, đương nhiên sẽ học được thứ tốt nha, nào nào, Tam thúc giúp các ngươi giới thiệu, vị này chính là dụ Thân Vương thế tử, tới làm lễ gặp mặt a.”


Cẩm Nương nghe xong liền cười đẩy Lãnh Hoa Đình tiến lên.


Lãnh Thanh Dục từ lúc Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình tiến đến, liền bị đôi vợ chồng này hấp dẫn, quả thật không có cách nào khác không bị hấp dẫn a, đều nói Nhị công tử của Giản Thân Vương mỹ mạo tuyệt luân, so với nữ tử đẹp nhất thiên hạ còn đẹp hơn ba phần, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, chậc chậc, đáng tiếc thân là thân nam nhi a, bằng không, sẽ mê đảo ít nhiều nam tử si tình trong thiên hạ, còn nữ tử kia thì bình thường cực kỳ, thực tế đứng cùng với Nhị công tử ở một chỗ, so sánh với nhau thì càng thêm thua kém, chỉ là một nữ tử khuê môn, hơn nữa đã là nhị thiếu phu nhân, sao lại đến nơi ồn ào không sạch sẽ như chỗ kinh thương buôn bán này, là lá gan quá lớn, hay là… Căn bản không quan tâm đến những lễ nghi vứt đi kia? Hiếm thấy chính là, nàng thấy nam tử xa lạ mà thần sắc vẫn là tự nhiên hào phóng, bình tĩnh tự tin, không có nửa điểm nhăn nhó xấu hổ làm vẻ ta đây, thực tế vừa rồi còn cùng tam lão gia một phen nói chuyện, còn biết khua môi múa mép như gà, rõ ràng chính là vương phi phái tới giám thị tam lão gia, nên sẽ không nói được những lời tốt như vậy, để cho người này không hoàn toàn phòng bị, cười đến như cái kẻ ngu, sợ là một hồi bị nàng bán đi, còn có thể giúp nàng điếm tiền a.


“Thế tử hữu lễ.” Cẩm Nương thong dong phúc thân thi lễ với Lãnh Thành Dục.


“Chị dâu xin đứng lên,tiểu đệ hữu lễ.” Lãnh Thanh Dục thu lại cây quạt, tiêu sái đứng lên hồi lễ, lại đi nhanh về phía trước, thi lễ với người hai mắt đang nhìn trần nhà Lãnh Hoa Đình, “Thế huynh hữu lễ.”


Lãnh Hoa Đình lúc này mới hạ mắt xuống nghiêm túc nhìn hắn, chỉ trong nháy mắt, hắn liền nhìn ra nam tử trước mặt này không hề đơn giản, văn ôn nho nhã, cười nhạt như gió, thái độ kính cẩn hữu lễ, lời nói thân hòa, ánh mắt lại trong trẻo nhưng lạnh lùng khác biệt, thực tế sau khi vào cửa, tuy cũng kinh diễm với tướng mạo của mình, nhưng ánh mắt chiếu trên người Cẩm Nương lại nhiều hơn, trong mắt cũng lóe lên vẻ thưởng thức thú vị, khó được cũng có nam tử bình thường như hắn, nhìn thấy điều không giống người thường trên người của nàng, nhưng tri âm như vậy lại làm cho hắn trong lòng rất khó chịu, hận không thể đào ra đôi mắt thanh tú kia, không có việc gì sao lại nhìn chằm chằm vào vợ của người khác như vậy?


Nhưng dụng ý của Cẩm Nương cực lực để hắn xuất phủ, hắn cũng biết, đó là hi vọng hắn có thể đối mặt với thế nhân, kết giao nhiều bằng hữu, tìm lại thân phận con trai trưởng tự tin xứng đáng của Vương phủ? Bước đầu tiên này của nàng, là để cho giới quý tộc thượng lưu nhận biết mình, sau đó, tiếp nhận chính mình a…


“Thế huynh đa lễ.” Lãnh Hoa Đình hiếm khi vô cùng quy cũ hồi lễ với Lãnh Thanh Dục.


Tam lão gia nhìn thấy cũng ở một bên trừng lớn mắt, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến cháu của mình đúng phép tắc đáp lễ cho người khác, tiểu tử này chính là mắt cao hơn đầu, tính tình vừa xấu lại cổ quái, kể cả thấy Vương Gia cũng là hai mắt nhìn bầu trời, xem như nhìn không thấy, hôm nay thế nào lại hồi lễ với thế tử gia, mặt trời mọc về phía tây rồi sao?


Cẩm Nương nhìn vẻ mặt không thể tin của tam lão gia, vội vàng cười nói: “Tam thúc, tướng công hôm nay chính là đến học việc, khách nhân của ngài, đương nhiên phải đối đãi tốt, bằng không, không phải để ngài bị mất mặt mũi sao?”


Tam lão gia vừa nghe, cũng cho là đúng, Dụ Thân Vương chính là thân đệ đệ của hoàng thượng, Dụ Thân Vương thế tử so với Đường nhi còn có thân phận tôn quý hơn, tất nhiên là không thể tùy tiện đắc tội, chỉ là hắn ta vừa mới nhắc tới giữ lại lão già kia, thanh âm của mình mới hơi lớn, đang lúc ồn ào hơi lớn, không nghĩ tới cặp vợ chồng son này tới đây, vừa vặn giảng hòa, để cho chuyện này trôi qua coi như xong.


Vì vậy cười cười nói: “Cháu dâu nói cũng phải, a, xem sắc trời này cũng không sớm, thế tử gia, nếu không, một lát nữa tam lão ta mời thế tử gia đi Hương cư uống một chén như thế nào?”


Thế tử vung cây quạt lên, nói với tam lão gia: “Thế bá, lão chưởng quầy nếu không giữ lại, không bằng nhường lại để hắn đến chỗ ta đi, ta có một gian cửa hàng bán hoa quả khô thiếu người quản lý, lão chưởng quầy đi quá, đúng lúc lại phù hợp.”


Tam lão gia đang sợ bỏ Phú Quý, Phú Quý lại đi cáo trạng với Vương Gia, trở về sẽ bị Vương Gia cùng nhị lão gia quát tháo, nghe thế tử nói như vậy, đương nhiên cầu còn không được, vừa vặn nhanh chóng đuổi Phú Quý đi, đang muốn một ngụm đáp ứng, lại nghe Cẩm Nương trước một bước nói: “Thế tử, chỉ sợ ngài đã chậm một bước, Phú Quý thúc hôm nay đã là thuộc hạ của tướng công nhà ta, sợ là không thể đi theo ngài đến Dụ thân vương phủ.”


Lãnh Thanh Dục nghe được cả kinh, động tác thật nhanh, hôm nay hắn đến vốn có hai việc tính toán, một là tận lực khuyên tam lão gia giữ Phú Quý tiếp tục làm quản lý cửa hàng, cái cửa hàng này dù sao cũng có cổ phần của nhà hắn, hàng năm thu lại không ít tiền lãi, Giản Thân Vương cũng không biết là làm sao, lại để cho kẻ không ra hồn người như Tam lão gia đến đây, như vậy chẳng khác nào là nước đang trong để cho hắn đến quấy đục, mấy năm trước cái cửa hàng này để cho hắn quản lý thiếu chút nữa đóng cửa luôn, hôm nay thật vất vả mới buôn bán tốt trở lại, lại để cho cái kẻ không ra hồn người này làm xằng bậy, đem mấy đại cổ đông bọn họ gấp đến độ không chịu được, vốn nghĩ, nếu lão Phú Quý còn ở lại cửa hàng, thì cái kẻ không ra hồn người này cho dù có làm điều xằng bậy, thì gốc rễ vẫn có thể bảo tồn, cho nên, cấp bách hiện nay là cực lực giữ lại Phú Quý.


Nhưng tam lão gia căn bản không để ý tới ý kiến này của hắn, vì thế hắn liền nổi lên tâm tư muốn lưu lại Phú Quý ình, Phú Quý ở trên phương diện này, làm quản lý đã nhiều năm, đối với công việc kinh doanh của cửa hang rõ như long bàn tay, nếu đem được người như vậy trở về, tối thiểu sẽ giúp gia đình mình mở lại cửa hàng tơ lụa vải vóc, để Phú Quý trông coi, sợ là không tới vài năm, có thể buôn bán phát đạt hơn so với cửa hang này, đến lúc đó, chưa chừng kiếm còn nhiều hơn so với lúc này.


Nhưng mà lại không nghĩ tới, Phú Quý bị Cẩm Nương đến trước một bước thu đi, hai cái tính toán của hắn rốt cuộc đã rơi vào khoảng không, nên nhất thời ngơ ngẩn, lẳng lặng chú ý nhìn Cẩm Nương nửa ngày cũng không có lên tiếng, hắn lần đầu tiên nhìn thấy đã biết nàng không giống người thường, nàng còn lập tức liền đùa giỡn một trận, khiến hắn càng thêm vài phần kính trọng…


Lãnh Thanh Dục không khỏi có chút bất đắc dĩ, đột nhiên một cái ý niệm ranh mãnh hiện lên trong đầu, trên mặt vốn đang cứng ngắt bỗng mang theo ý cười, đối với tam lão gia nói: “A, thực thật đáng tiếc, ta vốn nghĩ có thể tìm kiếm được người trở về giúp ta, không nghĩ tới, thế tẩu ngược lại tuệ nhãn nhận thức người tài, đi trước tiểu đệ một bước, a, vậy tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp, hôm nay Thanh Dục cảm thấy cùng thế huynh thật là hợp ý, không bằng tiểu đệ làm chủ, mời thế huynh và thế tẩu cùng nhau đi Thiên Hương cư một chuyết, như thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK