Mục lục
Thứ Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39




Tôn Vân Nương nói xong liền phất tay áo tiếp tục đi về phía trước, Tôn Ngọc Nương vẫn rất nhiều chuyện lôi kéo nàng, hỏi không ngừng miệng, nàng dự định chờ một lúc nữa khi không có người sẽ hỏi nữa, Đại tỷ tỷ thương nàng nhất, mỗi lần mình làm nũng thì không bao giờ từ chối, nàng tự nói với mình rồi, nói không chừng đây chính là yếu điểm của con quỷ nhỏ Cẩm Nương, có được nó rồi, nàng muốn đem Tôn Cẩm Nương chà xát, đập dẹp tròn méo gì cũng được, nàng ta sẽ trở thành như thế nào còn phải xem tâm tình của mình rồi, càng nghĩ càng đắc ý, ngay cả cước bộ cũng tăng nhanh rất nhiều, ước gì lúc này có thể quăng bỏ Cẩm Nương mới tốt.
Cẩm Nương cũng không nóng lòng, mắt thấy sắp tới bên ngoài viện của lão thái thái rồi, mấy bà Tử canh giữ viện nhìn thấy các nàng đến thì liếc mắt thăm dò, ngày thường đại cô nương cùng Nhị cô nương không có đi cùng với Tứ cô nương đâu, hôm nay sao ba người họ lại tới cùng nhau thế?
Tôn Vân Nương chân trước vừa nhảy vào viện của lão thái thái, thì Cẩm Nương chân sau đã nối gót đi vào, rồi len lén lấy tay nhéo mạnh trên đùi mình một cái, đau đến nàng nặn ra vài giọt nước mắt, mang bộ dạng của một bộ kẻ đáng thương, bịch bịch chạy đuổi theo hai vị tỷ tỷ ở phía trước.
“Đại tỷ tỷ, Đại tỷ tỷ, mới vừa rồi ngươi dạy rất đúng, muội muội cũng không dám nữa như vậy, ngươi. . . . . . Vẫn nên đem nó nói rõ ràng đi, muội muội ta, rốt cuộc đã làm ra chuyện gì khiến người người ruồng bỏ chứ?” Cẩm Nương khóc lên tiến đến nắm lấy y phục của Tôn Vân Nương, một bộ dạng cẩn thận sợ hãi, ăn nói khép nép .
Tôn Vân Nương cùng Tôn Ngọc Nương cả hai đồng thời ngơ ngẩn, tiểu nha đầu này cử chỉ có phải điên rồi hay không? Đang yên lành tự nhiên phát điên cái gì thế?
Bà Tử giữ viện vừa nghe vậy, lỗ tai liền duỗi dài ra, trong tâm tính của các bác gái trời sanh luôn có tính nhiều chuyện, càng là chuyện bí mật thì càng làm cho ánh mắt vốn ảm đạm của hai nàng bỗng nhiên lòe lòe tỏa sáng.
Bất quá, Tôn Ngọc Nương tính tình vẫn khá nóng nảy, nên đưa tay ra phủi bàn tay của Cẩm Nương níu lấy y phục của đại tỷ, trợn mắt nhìn Cẩm Nương một cái, rồi mĩm cười quay qua nhìn Vân Nương nói: “Đại tỷ, ngươi nhìn con quỷ nhỏ không biết tốt xấu này xem, ngươi giúp nàng giữ bí mật, mà nàng thì lại cứ muốn ồn ào, ngươi cứ nói đi, chuyện này muội muội cũng rất muốn biết đó, nói ra để giáo huấn nàng một chút cũng tốt, để cho nàng biết gì là lớn nhỏ, cái gì là tôn ti trưởng thứ, mấy ngày qua ta bị con quỷ nhỏ này làm cho tức chết rồi đó”
Tôn Vân Nương nghe xong thì trừng nàng một cái, lấy tay xỉ trán nàng nói, “Mới vừa rồi còn bị lời của nàng mê hoặc, không biết tốt xấu mà đi giúp nàng khi dễ tỷ tỷ ta, bây giờ đã biết cái gì là ruột thịt rồi đúng không?”
Tôn Ngọc Nương hiếm khi đỏ mặt lên, nghiêng đầu ở đầu vai Vân Nương chà chà, “Ta chỉ cảm thấy náo loạn thì chơi vui thôi? Ai mà thèm để ý nàng nha, vừa xấu vừa nát, ngay cả một ngón tay út của đại tỷ ngươi cũng không bằng nữa.”
Cẩm Nương lười nhìn tỷ muội hai người các nàng đóng kịch, liền thở hổn hển vây quanh ở phía trước Tôn Vân Nương, khóc ròng nói: “Đại tỷ tỷ, muội muội ta mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là tiểu thư đàng hoàng ở trong phủ, danh tiếng của nữ tử lớn hơn trời, hôm nay nếu ngươi không nói rõ, muội muội ta liền. . . . . .”
“Ngươi định làm cái gì đó? Đi tìm chết a? Đi đi, đi đi, không ai cản ngươi.” Tôn Ngọc Nương khinh miệt đem một tay đẩy Cẩm Nương ra, Cẩm Nương cũng mượn cái đẩy này, té ở trên mặt đất, “Các ngươi. . . . . . Các ngươi khi dễ ta, các ngươi còn làm hư danh tiếng của ta, ta muốn. . . . . . Ta muốn. . . . . .” Muốn hồi lâu cũng không nói ra, chỉ bò dậy, ngó chừng một cây hòe già ở bên cạnh, mang một bộ dạng muốn đập đầu vào đó. . . . . .
Bên kia Hồng Tụ vén rèm đi ra, đúng lúc nhìn thấy Tứ cô nương lại bị Nhị cô nương đẩy ngã trên mặt đất, mà bộ dáng của Tứ cô nương thì giống như muốn tìm chết. . . . . .
“Tứ cô nương, ngươi. . . . . . đừng có vọng động.” Hồng Tụ bị làm cho sợ đến chân cũng mềm nhũng luôn, nhanh chóng ra lệnh cho bà tử giữ viện.
Hai bà Tử đầu tiên là ngóng tai để nghe chuyện thú vị, lúc này thấy điệu bộ Tứ cô nương như vậy liền có chút hoảng sợ, hiện tại lại bị Hồng Tụ một hô một tiếng, liền nhanh chóng lao đến kéo Cẩm Nương lại.
Có người lôi kéo, thì Cẩm Nương càng ra lực náo loạn, “Các ngươi đừng kéo ta, để ta chết đi cho sạch sẻ, Đại tỷ tỷ nói ta đã làm ra chuyện không mặt mũi gặp người, không có danh tiếng tốt, ta còn sống mà làm cái gì?”
Mấy ngày qua thân thể của Lão thái thái đã khá hơn chút rồi, đang được Tôn mụ mụ vịn ra ngoài vườn để đi lại, lúc này nghe ở bên này có tiếng ồn ào, nên bảo Tôn mụ mụ giúp mình đi qua đây, vừa lúc nghe được Tứ cô nương đang muốn chết muốn sống, không khỏi kinh ngạc rồi, ở trong mắt nàng Tứ cô nương là người chững chạc cơ trí, hai ngày trước đây từ chuyện nàng ấy nghĩ ra biện pháp giúp Tứ di nương thượng vị cũng có thể thấy được, tuyệt đối không phải là người thích hồ nháo sanh sự , chẳng lẽ là bị người ta ép sao.
Tôn Vân Nương nhìn lão thái thái đang nghiêm mặt đi tới, mà Cẩm Nương còn mang bộ dạng ủy khuất muốn cùng mình liều mạng, không khỏi vừa tức vừa bực, mình chẳng qua uy hiếp nàng mấy câu mà thôi, đâu đến nổi phải tìm chết tìm sống như vậy, con đĩ nhỏ kia rõ ràng là muốn ở trước mắt lão thái thái ình một trận đây mà.
“Ngọc Nương, ngươi lại khi dễ Cẩm Nương?” Tôn Ngọc Nương trước giờ đều mang tiếng xấu, hơn nữa Hồng Tụ lúc này cũng đang đưa mắt nhìn chằm chằm Ngọc Nương, nên lão thái thái mới cho rằng là Ngọc Nương khi dễ Cẩm Nương.
“Ta nào có? Nãi nãi, nàng cùng Đại tỷ tỷ náo loạn đó, không có liên quan đến ta.” Tôn Ngọc Nương vừa nghe thấy vậy thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mấy ngày hôm trước nàng bị phạt chép Nữ huấn còn chưa có xong đâu, vì vậy không thể để cho lão thái thái cầm sai vừa phạt rồi, nếu để cho nàng cấm túc, nàng hôm nay vừa đừng nghĩ xuất giá rồi, bận rộn đi một bên phiết Thanh mình.
“Vân Nương! Ngươi đã nói cái gì? Làm Cẩm Nương phải đòi chết đòi sống thế?” Lão thái thái nhíu lông mày, đứa cháu gái lớn này so sánh với đứa thứ hai thì dịu dàng chững chạc hơn nhiều lắm, làm sao mà nàng lại cùng Cẩm Nương náo loạn như dậy.
“Hồi nãi nãi, cháu gái. . . . . . Cháu gái cũng không có nói gì, chỉ một mình nàng tự náo loạn thôi.” Tôn Vân Nương lúc này thật khao khát muốn xé rách mặt của Cẩm Nương đi, nàng ta dám cố ý đợi đến viện của lão thái thái mới náo loạn.
“Tôn Cẩm Nương, đừng tưởng rằng ngươi cùng Giản thân vương phủ nghị hôn thì tự cho là có bản lãnh, chuyện này còn không có chắc đâu, bản thân ngươi là cái dạng gì trong lòng tự hiểu rõ ràng, đừng để cho ta nói ra những lời không dễ nghe, đến lúc đó, đừng nói là Giản thân vương phủ, dù là những nhà giàu có ở trong kinh thành người ta cũng sẽ không cần ngươi?” Cẩm Nương đột nhiên học thanh âm cùng ngữ điệu của Tôn Vân Nương giống như đúc, đem lời nói trước đó của nàng không sót chữ nào, toàn bộ nói ra ngoài.
Rồi nhẹ nhàng hỏi Tôn Ngọc Nương, “Nhị tỷ tỷ, lúc ấy ngươi cũng nghe thấy đúng không?”
Bởi vì Cẩm Nương nháy quá giống, tựu như tự miệng Tôn Vân Nương thuật lại vậy, khiến Tôn Ngọc Nương bị kinh hãi mở to hai mắt nhìn nàng, nên theo bản năng mà gật đầu: “Ách, ngươi. . . . . . Ngươi ngay cả mở miệng cùng giọng điệu cũng giống như đúc.”
Lão thái thái lập tức đen mặt, người khác nghe không hiểu được lời nói của Tôn Vân Nương nhưng mà nàng vừa nghe đã hiểu rõ ràng, thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, trước mắt nạp lễ lần ba lần bốn của Giản thân vương phủ sắp đưa đến rồi, nếu thật để cho Giản thân vương phủ biết Cẩm Nương có bệnh ở phương diện sinh con cái, họ mà không từ hôn mới là lạ đó? Vân Nương, nha đầu này muốn tức chết mình sao?
Hai tay của Lão thái thái đều đã run lên, ngay cả đôi môi cũng có chút đen, Cẩm Nương thấy vậy trong lòng liền dâng lên một tia thẹn ý, lão thái thái bị bệnh cao huyết áp, mình không nên trong lúc thân thể của bà vừa mới khởi sắc, mà mượn chuyện này tới kích thích bà, nghĩ vậy liền nhanh chóng thu tiếng khóc, đi tới phía trước đở lấy lão thái thái, “Nãi nãi, người đừng giận nữa, đừng tức giận, ta. . . . . . Ta không náo loạn nữa, muốn nói thì cứ nói thôi, nhiều nhất. . . . . .” Bàn tay đã bắt được tay của lão thái thái nên dùng sức đè lại huyệt vị ở lòng bàn tay, nhấn mạnh một cái rồi mới buông lỏng ra, sau đó xoa huyệt cho lão thái thái thở đều.
Lão thái thái đỡ hơn rất nhiều, bà quay đầu lại trìu mến nhìn vào mắt của Cẩm Nương, đứa nhỏ này rất là hiếu thuận, hơn nữa còn biết chút ít phương pháp bấm huyệt, so với hai cái đứa ngang ngược sanh sự, quấy rầy mình thì tốt hơn rất nhiều, vậy mà phải làm thứ xuất .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK