Mục lục
Thứ Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 72




Lãnh Khiêm khó có một lần nói nhiều lời như thế, hơn nữa trên khuôn mặt nguội lạnh cũng mang theo một tia hưng phấn, xách xe lăn liền tiến vào.
Tứ Nhi vừa lúc từ phía sau đi ra ngoài, vừa thấy hắn liều mạng đi vào trong phòng, thì mặt liền trầm xuống, thầm nói: “Người này thật là, càng lúc càng không tuân thủ quy củ, nơi này đâu phải chỗ một đại nam nhân như hắn có thể tùy tiện ra vào chứ?”
Lãnh Khiêm nghe xong cước bộ bỗng nhiên chậm hẳn, mới vừa rồi hắn cũng quá hưng phấn một chút, một lòng chỉ muốn cho thiếu gia ngồi lên xe lăn thử hiệu quả một chút, ngày thường hắn đều chỉ ở bên ngoài coi chừng, nên hiện tại khi nghe lời Tứ Nhi vừa nói, thì có một chút không được tự nhiên, đem xe lăn lớn đặt xuống, tiến vào không được, lùi cũng không xong, sắc mặt trở nên cứng hơn.
Tứ Nhi nhìn bộ dáng kia vừa muốn cười, nhấp miệng, cố ý làm mặt lạnh, đi qua kéo lấy cái xe của hắn rồi đi vào trong nhà, trong miệng mắng: “Thật là một cái cọc gỗ, thiếu gia cùng Thiếu phu nhân đang chờ nhìn xe lăn mới a, ngươi lại đứng bất động như vậy.”
Lãnh Khiêm bị nàng mắng, theo bản năng thì cùng tiến lên, đến cửa bên của phòng, thì rốt cuộc vẫn đứng lại, nghiêm mặt cứng rắn không bước vào nữa, Tứ Nhi nhìn vậy liền cười khúc khích.
Cẩm Nương sớm đã nghe thấy tiếng của Lãnh Khiêm, cũng rất cao hứng đẩy Lãnh Hoa Đình đi ra, nhìn thấy mặt Lãnh Khiêm sắp biến thành tấm ván gỗ rồi, thì không khỏi giận nhìn Tứ Nhi một cái, nói: “Còn không đi lấy cho Lãnh thị vệ một chén trà, hắn là khách đấy.”
Lời này còn chưa dứt, Lãnh Khiêm càng lúng túng hơn, Thiếu phu nhân đâu phải trách cứ nha đầu của nàng, rõ ràng là trêu chọc hắn thôi, hắn rõ ràng chính là thiếp thân thị vệ của thiếu gia, sao lại biến thành khách rồi, nhưng mà. . . . . . Lần đầu tiên vào trong phòng này, không phải là khách sao. . . . . .
“A Khiêm, ôm ta đi tới.” Lãnh Hoa Đình trên dưới trái phải nhìn một lần chiếc xe lăn Lãnh Khiêm mang tới, càng xem cảm thấy không có gì mới lạ, cảm giác chỉ là đổi cái trục, phía sau hình như là thêm một cái giá nhỏ, lại có tác dụng gì, hắn cũng vọi vã không kịp đợi mà nghĩ muốn thử một chút, chủ yếu là muốn nhìn xem thiết kế của Cẩm Nương, đến tột cùng có tinh xảo hay không.
Lời này của hắn không khác gì giải cứu cho sự lúng túng trong lòng Lãnh Khiêm, hắn lập tức đi qua thuần thục đem Lãnh Hoa Đình ôm lên chiếc xe lăn mới, bởi vì đột nhiên gặp lực, xe lăn theo quán tính di chuyển, trượt xuống, làm cho Lãnh Hoa Đình ánh mắt đều sáng lên, hắn hưng phấn mà lấy tay của mình đẩy bánh xe, quả nhiên chỉ đẩy nhẹ nhàng, bánh xe liền di chuyển về phía trước, so với trước kia, ít nhất tiết kiệm một nửa khí lực, hắn lại vận khí, trái phải xoay quanh, bánh xe không một chút sứt mẻ, còn vững vàng dừng lại.
Cẩm Nương nhìn hắn vô cùng thích thú, bản thân cũng đi lên nắm lấy tay đẩy, Lãnh Hoa Đình liền cảm giác thân thể nâng về phía trước, đầu tiên là hắn cả kinh, nhưng rất nhanh liền phát hiện cái giá kia đem xe lăn nâng lên, thể trọng của hắn lúc này gần trăm cân, lấy bộ dạng mảnh mai của Cẩm Nương, thế nhưng có thể dễ dàng đem hắn cùng xe lăn nâng lên, xem ra, đây là tác dụng xảo diệu của cái giá kia.
“Nương tử, này. . . . . . Là do nàng nghĩ ra được?” Lãnh Hoa Đình không nhịn được kích động nói.
Cẩm Nương liền đắc ý nghiêng mắt liếc nhìn hắn: “Dĩ nhiên, lúc này tướng công không thể gọi ta là nha đầu đần nữa nhé.”
Lãnh Hoa Đình nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí kia của nàng đã nghĩ muốn nhéo nàng, bất quá, cái xe lăn này thật đúng là tạo được đường nét độc đáo, từ bên ngoài nhìn vào, cũng không thay đổi nhiều lắm, nhưng bên trong nhất định là đổi không ít linh kiện, mà đây chính là những thay đổi nho nhỏ, để cho chiếc xe lăn này trở nên linh hoạt, ngay cả quẹo cua cũng rất dễ dàng, nếu như muốn lên bậc thang, hoàn toàn có thể đem cái ghế nâng lên cao, cho dù không có người nào mang hắn, hắn cũng có thể chính mình qua dễ dàng, cho nên, hắn chân chính nghĩ . . . . . . Là muốn đem nàng ôm vào trong ngực, hảo hảo . . . . . . Bất quá mới nghĩ một chút, thì từ phần dưới bụng liền truyền đến một trận nóng ran, bản thân liền cảm thấy xấu hổ, mặt cũng theo đó đỏ lên, giống như đóa hoa đào đỏ au, mắt phượng cúi xuống không dám nhìn Cẩm Nương nữa.
Cẩm Nương bị vẻ mặt biến hóa kì ảo của hắn khiến cho chẳng hiểu ra sao, bất quá, người này hình như là đang xấu hổ nha. . . . . . Ngồi lên cái ghế thôi mà, có cần phải xấu hổ không? Bất quá, thật là đẹp a, câu sắc đẹp có thể thay cơm, chính là, bao hàm nghĩa như thế này đi?
Lãnh Khiêm cũng không nhìn ra hai chủ tử lúc này mặt đầy gian tình, hắn đại khái nắm nhẹ tay đẩy phía sau nâng lên, trong giây lát Lãnh Hoa Đình ngã về phía sau, nhất thời chổng vó, theo bản năng đang muốn vận khí xoay người đứng lên, nhưng Lãnh Khiêm đã vịnh cái xe nhanh chóng di chuyển quanh phòng, rồi thoải mái đem ghế dừng lại, Lãnh Hoa Đình đầu óc choáng váng ngồi ở trên ghế, một hồi lâu mà thần trí còn chưa có trở về.
Cẩm Nương thấy vậy cũng ha ha cười lớn, đây là lần đầu tiên thấy hắn sợ hãi, sắc mặt vốn đầy ý xuân hiện nay kinh hồn chưa định, vừa tức vừa vội, lai càng thêm đẹp đẽ lóa mắt, nàng đột nhiên lại muốn đi nắm mặt của hắn, nga nga, quá yêu nghiệt nha.
“A Khiêm, ngươi có phải muốn ăn đòn hay không.” Lãnh Hoa Đình nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lãnh Khiêm nói.
Lãnh Khiêm nghe vậy da đầu tê rần, cuống quít giải thích: “Thiếu gia, A Khiêm chỉ muốn đem chức năng của cái ghế này biểu diễn một lần cho người xem mà thôi, cũng không có ý gì khác a.” Ánh mắt thoáng nhìn lại, chỉ thấy thiếu gia đang có bộ dạng muốn xé xác hắn, liền vội vàng lại nói: “Người nhìn, tiến lên lui tới thật rất dễ dàng, Thiếu phu nhân đúng là lan tâm huệ chất, làm cho sư phụ của Tương Tác doanh khen thiếu phu nhân lên đến tận trời a, còn nói muốn tới bái phỏng Thiếu phu nhân.”
Lãnh Hoa Đình nắm cái khăn bàn liền đập tới trên người Lãnh Khiêm, “Ngươi ngu ngốc a, thiếu phu nhân là người mà những người đó có thể gặp sao?”
Lãnh Khiêm thân hình chợt lóe liền tránh thoát một kích kia, lại nghiêm mặt nói: “Không phải, ta chỉ nói là thiếu gia tự mình nghĩ ra bản vẽ, nào dám nói là Thiếu phu nhân, ngài cũng biết, chân của hoàng tử cũng là có tật, Hoa sư phụ cũng vì cái của Cửu hoàng tử mà đau đầu nhức óc, hiện tại nhìn thấy cái này, dĩ nhiên rất là hưng phấn.”
Cẩm Nương nghe vậy ánh mắt sáng lên, kéo lấy ống tay áo của Lãnh Khiêm lại hỏi: “Ngươi nói, Hoa sư phụ tính toán làm thêm một cái ghế như vậy sao? Chúng ta làm cái ghế này, có phải trả tiền không?”
Lãnh Khiêm cũng không có để tâm tới cái này, Tương Tác doanh là nơi không phải là đồ nhà ai cũng đều làm, thường chỉ làm cho người trong cung, hoặc là hoàng thân quốc thích, bất quá, hôm đó hắn có cùng với Vương gia đề cập tới chuyện này, sau khi được Vương gia chấp nhận, hình như Vương gia cầm ngân phiếu hai trăm lượng cho Tương Tác doanh.
“Hai trăm lượng!” Cẩm Nương nghe thấy Lãnh Khiêm nói ra mấy cái chữ kia, chỉ kém hai mắt kia sao không có toát ra ngân lượng, liền lôi Lãnh Khiêm hướng tới một bên. . . . . .
“Nương tử, tay ta đau . . . . . . Ai nha, sợ là vết thương nứt ra rồi.” Cẩm Nương còn không có kịp hỏi A Khiêm, thì Lãnh Hoa Đình bên kia đột nhiên hô lên đau đớn, Cẩm Nương trong lòng căng thẳng, vội vàng bỏ lại Lãnh Khiêm trở về, “Sao vậy, mới vừa rồi dùng dức sao? Để ta nhìn xem, nên đổi thuốc rồi, ta đã nói chàng không nên đẩy xe lăn rồi mà. . . . . .” vừa lầm bà lầm bầm, vừa đưa tay gỡ băng gạc trên tay cho hắn.
Lãnh Hoa Đình bỗng thu tay trở lại, “Không cần, chỉ là đau một chút, không cần thay thuốc, nhưng mà, nàng không thể vứt ta đi, mặc kệ ta. . . . . .” Vừa nói, mắt phượng bức thiết nhìn Cẩm Nương, con ngươi trong trẻo chứa tia làm nũng, trong lòng Cẩm Nương không khỏi mền nhũn, theo bản năng gật đầu nói: “Ừ, ta đến đâu cũng sẽ không bỏ lại tướng công.” Vừa quay đầu lại thì thấy Lãnh Khiêm đang rón rén đi ra bên ngoài, vội vàng gọi lại: “A Khiêm, ta còn chưa có hỏi xong đâu.”
Lãnh Khiêm thân thể cứng đờ, dừng chân lại quay đầu, liền thấy trong mắt thiếu gia đang hàm chứa uy hiếp, tim bỗng căng thẳng, nhấc chân đi tiếp ra ngoài, Tứ Nhi thấy vậy liền giận, bước đi qua kéo lấy hắn nói: “Ngươi, kẻ đầu gỗ này, không nghe thấy Thiếu phu nhân gọi ngươi sao?”
Lãnh Khiêm sắp bị tiểu nha đầu này làm cho tức chết, không thấy thiếu gia đang muốn lấy hắn trêu đùa sao? Không đi ở lại là chờ chết a, thân hình vừa mãnh liệt dùng lực, liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Tứ Nhi đang níu lấy vạt áo của hắn, vậy mà người đần này thật không có nghe lời Thiếu phu nhân nói…, cứng rắn chạy ra bên ngoài, một lời cũng không không báo trước, liền bị hắn kéo ra bên ngoài, thân thể nghiêng một cái, liền nhào vào trên người Lãnh Khiêm, một cỗ cương dương khí của nam tử, hòa với một chút mùi mồ hôi, xông vào mũi, là lạ, lại làm cho Tứ Nhi một trận tim đập nóng mặt, thân thể dán chặc trên lưng hắn, có thể cảm giác thân hình nguội lạnh của hắn bỗng cứng ngắc, rồi đỏ mặt lên, đưa tay đẩy hắn ra liền đứng vững vàng, dậm chân sẵng giọng: “Thật là đần độn.” Mắng xong, thì quay ngắt người một cái, đỏ mặt liền chạy vào trong phòng.
Lãnh Khiêm bị Tứ Nhi làm cho vừa lúng túng vừa khó chịu, vừa quay đầu lại, liền thấy thiếu gia có bộ dáng như xem kịch vui, còn mím môi, thiếu chút nữa liền bật cười, mà thiếu phu nhân thì hai mắt trừng thật lớn, hướng về phía hắn liền nói một câu: “A Khiêm, ngươi đã cưới vợ hay chưa!” Lãnh Khiêm lập tức có cảm giác muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
“Ôi, làm gì lại nhéo ta.” Cẩm Nương vừa dứt lời, đã bị Lãnh Hoa Đình kéo xuống, hôm nay hắn có thể đem cái ghế nâng lên cao, nên cũng không cần kéo vạt áo của nàng đem nàng kéo xuống, là có thể trực tiếp níu lấy cái mũi của nàng, không tốn sức chút nào.
“Nào có nàng dâu nhỏ nào trực tiếp hỏi một nam tử, đã cưới vợ hay chưa, ngươi có hiểu lễ nghĩ hay không hả?” Lãnh Hoa Đình nhéo xong liền liếc nàng một cái, một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lãnh Khiêm bị lời nói này của thiếu gia khiến làm cho hắn càng không thoải mái, nhấc chân liền muốn trốn đi, Cẩm Nương cố nhịn đau, vội vàng hô: “Ai, ngươi đừng chạy, cái ghế kia có thể bán ra tiền, không bằng chúng ta tự mình làm đi.”
Một câu của Cẩm Nương thật đúng là có tác dụng, lập tức lại đem Lãnh Khiêm từ bên ngoài kéo trở về, bất quá, mặt càng thêm đen rồi, càu nhàu đối với Lãnh Hoa Đình nói: “Thiếu gia, người cũng không nên quá hà khắc với Thiếu phu nhân a, Thiếu phu nhân. . . . . . bị thiếu tiền dùng.”
Cẩm Nương vừa nghe, thiếu chút nữa sẽ bị sặc nước miếng của chính mình, trừng mắt liền la: “Tứ Nhi, đi ra ngoài.”
Lãnh Khiêm vừa nghe, liền ôm đầu đã muốn chạy, Cẩm Nương một tay kéo lấy hắn nói: “Ngươi thật đúng là ngu ngốc, a Khiêm, ai nói ta thiếu tiền dùng. Mau nói cho ta biết, Hoa sư phụ kia có phải cầm bản vẽ của ta đi làm một cái ghế khác, hoặc là thứ gì khác không?”
Cuối cùng cũng hỏi chuyện đứng đắn, Lãnh Khiêm ở dưới ánh mắt sắc bén như dao của thiếu gia, lơ đãng dịch chuyển thân hình, duy trì một khoảng cách an toan cùng thiếu phu nhân, cúi đầu một hồi rồi mới nói: “Hình như vậy, Hoa sư phụ nói, ổ trục kia có thể xử dụng ở bánh xe trước của xe ngựa, còn có trục cũng vậy, đúng rồi, còn có dây xích kia, có thể xử dụng ở trên xe ngựa chở lương thực của quân đội.”
Cẩm Nương nghe vậy, ánh mắt càng phát ra sáng, vừa rồi đã có kinh nghiệm nên không kéo Lãnh Khiêm nữa, vẻ mặt hưng phấn mà đối với Lãnh Hoa Đình nói: “Tướng công, chúng ta có thể tự mình kiếm tiền, Hoa sư phụ muốn dùng bản vẽ kia của ta, chúng ta có thể dùng bản vẽ kia để hùn vốn, chỉ cần tạo ra một cái ổ trục, chúng ta sẽ thu được lợi nhuận, dây xích cũng vậy, nếu không, chúng ta sẽ không để cho bọn họ dùng tới, cái này, phải cùng phụ vương thương lượng một chút đi.”
Lãnh Hoa Đình nghe vậy cũng không nói chuyện, chuyện này không có quá nhiều hy vọng, lúc trước thì không nói đến nữa, bây giờ Hoa sư phụ đã nhìn thấy bản vẽ, không biết chừng sớm đã vẽ lại một bản khác rồi, như thế thì không còn cái bí mật gì nữa rồi, nếu hiện tại đòi tiền, Tương Tác doanh còn chịu sao? Bất quá, nhìn bộ dạng hưng phấn cùng ánh mắt mong đợi của Cẩm Nương, hắn không đành lòng nói toạc ra để đả kích nàng, dù sao cũng phải thử một chút, nói không chừng Tương Tác doanh lại chịu thì sao, rồi hãy nói, lấy quan hệ nhân sự của phụ vương, nếu lấy đủ chắc không được, nhưng nửa phần thì có thể , dù sao, bản vẽ này cũng do Cẩm Nương vẽ ra, coi như là đối với triều đình có công, trên mặt phụ vương cũng sẽ có mấy phần kiêu ngạo.
Vừa nghĩ như vậy, hắn liền gật đầu, nói: “A Khiêm, ngươi có cầm bản vẽ về không?”
Lãnh Khiêm vừa nghe vậy liền chảy ra mồ hôi lạnh, vội vàng từ trong ngực lấy ra bức vẽ tới đưa cho thiếu gia, đây cũng là bản vẽ của thiếu phu nhân trong khuê phòng, làm sao có thể để lại trong tay người ngoài, đừng nói là thiếu gia, nếu Vương gia mà biết, sợ cũng sẽ quở trách hắn đi.
Cẩm Nương cũng không nghĩ nhiều như vậy, trong đầu nàng bây giờ cũng chỉ có tiền thôi, vừa nghe nói đến xe ngựa chở lương thảo trong quân đội cũng có thể dùng đến ổ trục cùng dây xích này, thì hai mắt nàng liền phát ra ánh sáng, vậy sẽ là bao nhiêu tiền a, nhưng nhìn Lãnh Hoa Đình sắc mặt ngưng trọng, liền biết mình không khỏi nghĩ quá đơn giản đi, nàng thở dài, trong lòng tự mắng mình nói: đây không phải là ở hiện đại, nơi này không có luật độc quyền, lại không có luật sở hữu trí tuệ, chỉ sợ đây sẽ là chuyện không tưởng thôi.
Nhưng mà, nàng thật không cam lòng, rồi hướng Lãnh Khiêm nói: “Ngươi đi nói với Hoa sư phụ kia, ta còn sẽ rất nhiều đồ khác a, nếu như hắn chịu chia ra một phần lợi nhuận cho ta, sau này ta còn có thể vẽ ra các bản vẽ khác cho bọn hắn, chưa chừng, so với cái này càng hữu dụng hơn.”
Lãnh Khiêm nghe vậy liền nhìn Cẩm Nương giống như người ngoài hành tinh, hồi lâu, thấy Lãnh Hoa Đình đen mặt lại, mới ngập ngừng nói: “Thiếu phu nhân, người. . . . . . thật thông minh.”
Lãnh Hoa Đình nghe vậy liền đánh hắn một chưởng, trách mắng: “Làm theo lời thiếu phu nhân đi, trước kia sao không phát hiện ngươi nhiều lời như vậy hả?”
Lãnh Khiêm như trút được gánh nặng, thân ảnh chợt lóe một cái đã không thấy tăm hơi.
Lãnh Hoa Đình cũng tò mò đối với chiếc xe lăn mới này, nên không có chuyện gì thì ở trong nhà đẩy tới đẩy lui, Cẩm Nương liền nói: “Tướng công, ta cảm thấy được chuyện này có thể thành công a, nếu không, chàng đi tìm phụ vương nói một chút đi?”
“Không đi.” Lãnh Hoa Đình không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nếu có đi thì cũng không thể nói cho nàng biết. Cẩm Nương không khỏi chán nản, rất bất đắc dĩ nhìn hắn, liền cong miệng nói: “Vậy ngày mai, hai chúng ta tìm một cơ hội, gặp Hoa sư phụ kia một lần như thế nào, thật vất vả mới được xuất phủ một lần a.”
“Có con ruồi lớn đi theo, chúng ta có thể đi gặp người nào?” Lãnh Hoa Đình không chút do dự dội cho nàng một gáo nước lạnh.
Cũng đúng, ngày mai Lãnh Hoa Đường cũng đi theo a, trên danh nghĩa là bảo vệ Tiểu Đình, thật là, võ công của Lãnh Hoa Đình cao như vậy, cần bảo vệ hắn sao, lại còn có a Khiêm a, nói là bảo vệ, không bằng nói là giám thị cộng thêm nhúng tay vào chuyện của cửa hàng đi.
Thật vất vả có một cơ hội xuất phủ, tại sao có thể để cho người không có liên hệ gì phá hư chứ, đại não của Cẩm Nương chuyển động thật nhanh, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói với Lãnh Hoa Đình: “Nương bảo ta tặng vòng ngọc cho đại tẩu, không bằng, bây giờ ta sẽ đi một chuyến?”
Lãnh Hoa Đình nghe vậy liền nghiêng ánh mắt qua nhìn nàng, bĩu môi nói: “Nàng thích thì đi, ta đi thư phòng đọc sách.” Vừa nói, vừa tự mình đẩy xe lăn đi ra ngoài, Cẩm Nương liền nói với Tứ Nhi: “Ngươi đưa thiếu gia đi thư phòng đi.”
Tứ Nhi nghe thấy liền nhìn Cẩm Nương một cái, có chút kinh ngạc, Ngọc nhi đang ở trong nhà hầu mà, Thiếu phu nhân không gọi Ngọc nhi, ngược lại để ình đi, cũng không biết Gia có phản cảm hay không a, ngày thường cũng đều là Ngọc nhi hầu hạ hắn . . . . . . Mình lại không muốn học Bình Nhi, ở trong thư phòng cùng thiếu gia hồng tụ thiêm hương. . . . . .
Cẩm Nương thấy nàng bất động, thì nhíu lông mày nói: “Còn không mau đi, tay Gia còn đang bị thương, một lát nữa có chuyện gì, cẩn thận da của ngươi.” đều cho nàng là quả hồng mềm sao, từng đứa từng đứa cứ lấn lướt nàng.
Tứ Nhi lần đầu tiên bị Cẩm Nương dùng lời nói nặng như vậy, không khỏi ngẩn ngơ, ủy ủy khuất khuất đuổi theo Lãnh Hoa Đình, đàng hoàng ở phía sau đẩy xe đi.
Lãnh Hoa Đình quay đầu nhìn lại là nàng, cũng không có phản ứng gì, chỉ là sau khi đi được một đoạn đường, đột nhiên nói: “Một hồi kêu a Khiêm tới thư phòng tìm ta .” Lời này rất tự nhiên, nhưng vừa nghĩ cẩn thận, bên tai Tứ Nhi lại bắt đầu đỏ lên, cũng không tiện nói tiếp, chỉ đành phải vâng lệnh.
Cẩm Nương thay đổi trang phục xong, đổi một chếc áo khoác màu tím, viền thêu chỉ bạc, hai vạt xẻ tà, trước ngực có dây buột chặt, làm cho ngực nâng lên, nổi bật dáng người thon dài lung linh của Cẩm Nương, trên tóc vừa cài cây trâm ngọc mà thái thái tặng, lộ ra vẻ tinh sảo lại không lòe loẹt, hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, tiêu chuẩn của một giai nhân thanh tú.
Đang muốn ra cửa, thì Ngọc Bích mang theo Lưu bà tử đi tới, phía sau còn cầm thêm hai quyển sổ sách, Cẩm Nương mới nhớ tới, Vương Phi đã phân phó, muốn nàng kiểm tra sổ sách , chỉ là, tại sao Lưu bà tử cũng đi theo tới đây?
Lưu bà tử núp ở phía sau Ngọc Bích, vừa vào nhà, liền lập tức chạy lên phía trước, nhanh chóng quỳ gối trước mặt Cẩm Nương.
Cẩm Nương nhìn hai tay của nàng khép tại tay áo, vẻ mặt rất cổ quái, bộ dạng cũng không phải là muốn xin tha thứ, nhưng nàng vì sao vừa mới vào đã quỳ xuống thế? Xem ra, sổ sách kia sợ là có vấn đề rất lớn.
“Thiếu phu nhân, Vương Phi sai nô tỳ đem sổ sách cùng Lưu bà tử đều đưa tới, nói là nếu ngài tra được cái gì, tự mình xử trí là tốt rồi, không cần bẩm báo lại với Vương phi.” Ngọc Bích sau khi hành lễ xong, liền nói với Cẩm Nương.
Đây là ý gì, Lưu bà tử là quản lý phòng bếp của Vương Phi, lại là chị dâu của Vương ma ma, nếu thật là để mình xử trí, vậy sau này Vương ma ma sẽ hận mình chết đi, đây không phải là cố ý làm ình thụ địch hay sao?
“Ngươi đứng lên trước rồi hãy nói.” Cẩm Nương liền nói với Lưu bà tử .
Lưu bà tử lại không chịu, ánh mắt liếc nhẹ Ngọc Bích một cái, Cẩm Nương thấy vậy đã cảm thấy có vấn đề, sợ là Vương Phi cố ý bắt người tới đây làm ình lập uy đây, trong viện mình một lúc tra ra ba người có ý xấu, e rằng danh tiếng mềm yếu đã truyền khắp phủ, sau này ở trong viện nếu thêm người, cũng sẽ lấn át nàng, tất cả đều có tâm tư leo lên đầu nàng, toàn bộ sẽ không đem nàng để trong mắt, vừa nghĩ như thế, Cẩm Nương liền cười lạnh nói: “Ta có ý tốt mời ngươi đứng lên, ngươi lại không nghe, như vậy, người đâu, trước đánh bà ta năm gậy, rồi ta sẽ lại hỏi tiếp.”
Ngọc Bích vừa nghe cũng giật mình, ý của Vương Phi cho nàng đưa Lưu bà tử tới chính là để Thiếu phu nhân lập uy, nhưng cũng không nghĩ tới, Thiếu phu nhân luôn luôn bình thản lập tức liền nhìn thấu tâm tư của Vương Phi, còn. . . . . . có thể thấy hiệu quả như thế.
Lưu bà tử kia vừa nghe vậy liền bị hù dọa, từ trên mặt đất bò dậy đứng thẳng, luôn miệng nói cầu xin, nhưng đã chậm, Tú cô canh giữ ở cửa sớm đã truyền lời ra phía bên ngoài, hai bà tử liền đi vào, không nói hai lời, kéo Lưu bà tử đi ra ngoài.
Lưu bà tử hét to lên: “Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân, nô tỳ cũng không dám nữa, van xin người tha cho nô tỳ đi.”
Cẩm Nương không mềm lòng, đối với Phong nhi đứng một bên nói: “Đi, đem toàn bộ người trong viện gọi ra, để cho bọn họ xem hành hình.” Một chiêu này là nàng học từ lão thái thái, giết một người nhưng cảnh cáo trăm người, bổn cô nương có lòng tốt nhưng cũng không phải là ngu xuẩn, những người này ngày thường hay khinh bỉ kẻ khác, đối với bọn họ tốt, bọn họ không nói cảm ơn, ngược lại còn cảm thấy mình dễ khi dễ, giẫm lên trên đầu mình, nếu không trị dứt một lần, sợ là sẽ làm bậy trên đầu mình.
Phong nhi nghe thế liền đi, rất nhanh, trong viện liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lưu bà tử, cùng tiếng va chạm của trượng hình, tất cả người trong viện, bao gồm phòng bếp, vẩy nước quét nhà, đều đi ra ngoài quan sát, đầu tiên là một mảnh tiếng nghị luận líu ríu, sau lại, là tiếng kêu thảm thiết đi ra ngoài, lập tức không còn người nào dám nói một câu nào, khi Lưu bà tử máu chảy đầm đìa bị kéo vào chính đường, những nha hoàn bà tử kia đứng ở ngoài của đều trắng mặt, từng bước từng bước đàng hoàng cúi đầu, biết điều một chút trở về của nơi làm việc của mình, không ai dám kêu nửa tiếng.
Lưu bà tử bị đánh đến sắp ngất đi, lại chỉ là năm gậy, muốn ngất cũng ngất không được, nhưng cái mông cũng nở hoa, bà ta đau đến muốn chết, bị ném xuống đất nằm úp sấp, liền hừ hừ cũng không dám.
Cẩm Nương ngồi ngay ngắn ở trên chính đường, uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Lưu ma ma, giờ ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi vừa bước vào lại quỳ a.”
Lão bà tử nghe vậy liền cố nén đau ngẩng đầu: “Là Vương Phi phân phó nô tỳ, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ làm nhiều chuyện có lỗi với Thiếu phu nhân, cho nên. . . . . .”
“Nga, là chuyện gì?” Cẩm Nương vẫn là bộ dáng bình bình đạm đạm, một chút cũng không nghe ra tâm tình của nàng.
“Bình Nhi. . . . . . cào đả thương là nô tỳ, trên tay nô tỳ có thương tích.” Lưu bà tử cũng không dám dối gạt nữa, thành thật nói.
Cẩm Nương nghe được thiếu chút nữa đánh rơi chén trà trong tay xuống đất, liếc một ánh mắt với Phong nhi, Phong nhi rất thức thời đi vén ống tay áo của Lưu bà tử, quả nhiên, trên mu bàn tay phải của Lưu bà tử có vết thương.
Cẩm Nương đứng dậy đến gần tinh tế xem xét, một hồi lâu sau, vừa trở về chỗ ngồi, cười lạnh đối với Lưu bà tử nói: “Nói như vậy, cũng là ngươi giết Bình Nhi.” Giọng nói không thể bình thường hơn, Ngọc Bích nghe không khỏi nhìn Cẩm Nương một cái, nhưng vẫn canh giữ ở một bên, không có lên tiếng.
Lưu bà tử nghe được liền giật mình, trầm ngâm một hồi, mới cắn răng đáp: “Hồi Thiếu phu nhân…, Bình Nhi. . . . . . Thật là do nô tỳ giết.”
Cẩm Nương vừa nghe cả cười, hỏi tiếp: “Là ngươi giết? Vậy hung khí ngươi hành hung là cái gì? Giờ nào giết, lại vì sao mà giết?”
Lưu bà tử nghe lại là ngẩn ra, vừa liếc mắt nhìn Ngọc Bích, mới lên tiếng: “Nô tỳ không nhớ rõ, hình như là. . . . . . Giờ Thìn thì động thủ, hung khí chính là một sợi dây thừng, về phần vì sao phải giết nàng. . . . . . Nô tỳ muốn từ trong miệng nàng hỏi ra chuyện bệnh tình của Thiếu phu nhân, nhưng nàng lại muốn nô tỳ thả nàng, nô tỳ không chịu, nàng liền bám chặt nô tỳ không tha. . . . . . Nô tỳ không thể làm gì khác hơn là giết nàng.”
“Sợi dây là loại nào?” Cẩm Nương lại hỏi.
“Là đai lưng váy của nô tỳ.”
Cẩm Nương nghe xong không nhịn được cười ra tiếng, Ngọc Bích hơi hơi ngưng mắt, đang muốn nói chuyện, thì đã nghe Cẩm Nương nói: “Nếu là như thế, người đâu, đem lão bà giết người cướp của này kéo đi ra ngoài trực tiếp đánh chết.”
Ngọc Bích hoảng thần, vội nói: “Thiếu phu nhân không thể. . . . . .”
Cẩm Nương nụ cười càng sâu, hỏi: “Vì sao không thể? Nương không phải nói, để cho ta tra hỏi Lưu bà tử này sao, sau khi điều tra xong, liền mặc cho ta xử trí sao?”
Đây nguyên bản vốn là lời Ngọc Bích vừa mới mang người tới nói…, Ngọc Bích làm sao lại không biết, nhưng mà sự tình lại phát triển không như mong muốn của nàng, nàng không khỏi cũng lúng túng, đối với Cẩm Nương nói: “Cái này. . . . . . Thiếu phu nhân, dù sao nhân mạng hơn trời, hay là. . . . . . nên nói trước với Vương phi một tiếng.” Lời này không khác nào tự mình vả vào miệng mình, nhưng mà Ngọc Bích lại không thể không nói a.
Cẩm Nương cũng không muốn làm nàng khó xử, đối với Lưu bà tử trên mặt đất nói: “Ngươi đứng lên đi, ta hôm nay cũng biết, đây là Vương Phi đưa ngươi tới thí luyện ta, người, cũng không phải là do ngươi giết, bất quá, ngươi vẫn là phạm vào sai lầm, thân là thiếp thân bên người Vương Phi, Vương Phi cho ngươi trông coi phòng bếp, ngươi lại ở giữa nghĩ cách kiếm lời bỏ vào túi riêng, âm thầm tận tình tham ô, phương pháp như thế, thực là khiến Vương phi bị thương tâm, cho nên, năm gậy kia đánh ngươi cũng không oan, Ngọc Bích tỷ tỷ, ta nói có đúng không?”
Ngọc Bích nghe vậy cũng cười, nói với bà tử bên cạnh: “Đem Lưu bà tử kéo về trong viện Vương Phi đi.”
Hai bà tử đi vào, đem Lưu bà tử kéo đi, Ngọc Bích vẫn là kỳ quái, khẩu cung của Lưu bà tử với nàng cùng Vương Phi ở trong phòng sáng sớm liền trả lời tốt lắm, Thiếu phu nhân là như thế nào lại phát hiện ra?
Cẩm Nương cũng không đợi nàng hỏi, cười nói: “Thứ nhất, Lưu bà tử vốn là người của Vương Phi, bà ta tối đa cũng chỉ là người tham tiền, tuyệt sẽ không phải vì muốn hại ta mà giết người, dù sao chủ tử của bà ta là Vương Phi, mà ta lại là con dâu của Vương phi, bà ta mặc dù không thích ta, cũng nhiều nhất là ở chỗ Vương Phi nói xấu một chút, châm ngòi khích bác quan hệ giữ ta và Vương phi, bà ta mặc dù bất trung, cũng sẽ không giúp đỡ người khác hại Vương Phi. Thứ hai, canh giờ mà bà ta nói cũng không đúng, giờ Thìn hai khắc ta mới cùng tướng công đi tới phòng Vương phi, Lưu y sợ là cũng phải tới giờ Thìn ba khắc mới nói ra chuyện thuốc của ta bị đổi, cho nên, muốn giết Bình Nhi, sớm nhất cũng phải là sau giờ thìn canh ba này, vậy giờ Thìn là không thể nào .”
Ngọc Bích nghe vậy liền khẽ gật đầu, Cẩm Nương lại nói tiếp: “Lại nói tới hung khí của bà ta, bà ta nói là dây thắt lưng của mình, Lưu bà tử vóc người mập mạp, đai lưng nhất định là một sợi dây thô, nhưng mà hung khí giết Bình Nhi là một sợi thừng tơ nhỏ, điểm này cũng không đúng, cho nên, Lưu bà tử dĩ nhiên không phải là hung thủ giết người.”
Ngọc Bích nghe thế đối với Cẩm Nương càng thêm bội phục, nhưng vẫn là hỏi: “Nhưng Thiếu phu nhân, trên tay Lưu bà tử quả thật có vết thương, mới vừa rồi người cũng nhìn thấy vết thương trên tay, nhìn không ít thời gian, sao lại phát hiện cái gì?”
Cẩm Nương nghe liền thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Cái tay của Lưu bà đúng là do Bình Nhi cào, bà ta cũng đúng là đi vào trong phòng Bình Nhi, chẳng qua là, không phải là giờ Thìn, mà là đầu buổi tối bị cào đả thương , bởi vì vết thương trên tay bà ta đã kết vảy, xem ra là đã bôi thuốc, mà Bình Nhi buổi sáng hôm nay mới chết, nếu là thời điểm đó bị thương, sẽ không kết vảy nhanh như vậy, miệng vết thương cũng chưa khép, còn một chuyện nữa, Bình Nhi cắt móng tay thành hình ngang, không phải hình nhọn, có rất ít cô gái thích cắt móng tay như vậy, bởi vì nàng muốn tìm ta học làm bao tay, sợ móng tay nhọn sẽ phá hỏng bề mặt vải, mới cắt thành kiểu này, cho nên, miệng vết thương của Lưu bà tử là đã lâu so với bình thường, cái này nói rõ, Lưu bà tử có đi tìm Bình Nhi, cũng bị cào bị thương, nhưng mà, không có giết người.”
Ngọc Bích nghe vậy cả cười, nói: “Nhị thiếu phu nhân quả nhiên thận trọng mọi việc, bất quá, nô tỳ còn có một điều muốn hỏi, Thiếu phu nhân nhìn ra được thời gian miệng vết thương, vì sao lại đem Châu nhi đưa đến chỗ của Vương Phi, mới có thể nhìn ra, Châu nhi cũng không phải là do Bình Nhi cào đả thương mới đúng a.”
Cẩm Nương không nghĩ tới Ngọc Bích cũng sẽ sắc bén như thế, thật ra thì, lúc ấy nàng cũng chỉ là nhất thời khiếp sợ mà không có ngẫm nghĩ, mà mấy ngày trước đây Châu nhi hành tung lại là rất khả nghi, cho nên, vừa thấy trên tay Châu nhi có vết thương, đã cảm thấy nàng có hiềm nghi, chẳng qua chỉ muốn đưa cho Vương Phi tra hỏi mà thôi, không nghĩ tới, Châu nhi ngang ngạnh như thế, lấy tự sát biểu lộ sự trong sạch, nhưng mà, nàng cũng không có ý muốn cứu, Châu nhi mặc dù không nhất định là người sát hại Bình Nhi, nhưng cũng không phải là không có vấn đề, cái cây trâm trên giường nàng là vấn đề rất lớn, nghĩ tới đây, Cẩm Nương cũng không có trả lời câu hỏi của Ngọc Bích…, mà để cho Tú cô đem cây trâm kia đưa cho Ngọc Bích.
Ngọc Bích nhìn lúc ấy sắc mặt liền thay đổi, Cẩm Nương đem cây trâm tới nơi nói, làm cho nàng mang về cho Vương Phi.
Ngọc Bích cầm lấy cây trâm đang muốn đi, thì Cẩm Nương lại nói: “Tỷ tỷ tốt nhất liền đem hai quyển sổ sách này về đi, tâm ý của nương ta đã lĩnh, sổ sách cũng không cần tra xét, lấy sự khôn khóe của nương, một chút chuyện nhỏ này làm sao mà không nhìn ra, Cẩm Nương thật là phải học hỏi.”
Ngọc Bích nghe vậy nhìn Cẩm Nương một cái thật lâu, đối với nàng cung kínhh phúc thân thi lễ, mới đứng dậy cáo từ.
Sau khi Ngọc Bích đi, Cẩm Nương dài thở một hơi, chỉ mong từ trong đáy lòng của Vương Phi đã nhận thức đứa con dâu này, có thể càng thêm tín nhiệm mình, như vậy, chuyện điều tra lúc trước, sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi, bây giờ chuyện khẩn cấp nhất chính là trị lành đôi chân bị thương của Lãnh Hoa Đình, để cho hắn có thể đứng lên.
Nàng đứng lên, nói với Tú cô: “Sau khi Tứ Nhi lấy thuốc trở về, ngươi tự mình sắc, cẩn thận một chút đưa cho thiếu gia uống, nhớ kỹ, sáng tối uống một lần, uống trước khi ăn cơm, người khác nếu hỏi, chỉ nói là thuốc sắc cho ta, ngàn vạn lần đừng nói sắc cho thiếu gia.”
Tú cô nghe xong thì hơi ngẩn ra, thấy thần sắc Cẩm Nương ngưng trọng, thì cũng không hỏi nhiều, trong lòng cũng cảm kích Thiếu phu nhân vẫn tín nhiệm đối với nàng, không bởi vì chuyện đổi thuốc trước kia mà chứa tâm nghi kị, nàng liền âm thầm hạ quyết định, lúc này chuyện gì có khả năng làm đều dốc sức đi làm.
Tứ Nhi không có ở đây, Cẩm Nương liền dẫn Phong nhi đi tới viện thế tử phi, Thương Quan Mai đang ở trong phòng hờn dỗi, nghe người ta báo Cẩm Nương tới, thì không khỏi rất ngạc nhiên, đứng lên đi đón tiếp.
“Ai nha, ngọn gió nào đem đệ muội thổi tới, mau mau vào ngồi trong này, bên ngoài rất lạnh lẽo.” Thương Quan Mai thay đổi thần sắc lo lắng vừa rồi, cười hì hì lôi Cẩm Nương vào phòng.
Cẩm Nương liền âm thầm đánh giá cách bài biện trong phòng thế tử phi, thật ra thì, cách bài biện trong phòng của nàng cũng rất xa hoa, nhưng so với trong phòng thế tử phi, vẫn không bằng, trong phòng mình chẳng qua là bày một đôi bình sứ Đại Bảo mem xanh mạ vàng, mà trong phòng thế tử phi là hai đôi, hơn nữa, trên kệ tủ dựa tường phần lớn lấy Kim khí làm chủ, cũng không thiếu đồ sứ danh phẩm, cộng thêm cây san hô, mặc thạch bình linh tinh …, không có chỗ nào không phải là đồ quý trọng, phía trước chính đường treo một bức tranh, cũng là danh tác cổ họa, thấy vậy Cẩm Nương hoa mắt hỗn loạn, toàn bộ đồ trong phòng này, nếu đem bán, đủ ột bá tánh bình dân ăn được mấy đời .
Nghĩ vậy thì không khỏi cảm khái ở trong lòng, rốt cuộc vẫn là nơi ở của thế tử, thân phận khác nhau, đãi ngộ cũng khác biệt a.
Thương Quan Mai nhìn ra vẻ hâm mộ trong mắt Cẩm nương, trên mặt không khỏi khẽ đắc ý, mắt nhìn Cẩm Nương cũng có mấy phần ngạo khí, nhưng giọng nói vẫn thân thiết, mang theo một chút trêu chọc: “Đệ muội tới xem đồ trong phòng ta tới ngẩn người sao?” Vừa nói, vừa cầm khăn che miệng cười.
Cẩm Nương nghe liền cười nói: “Cũng không phải vậy sao, đại tẩu có một phòng bảo bối, ta nha, nên phải nhìn cho kỹ, nếu không cẩn thận, làm hư một món đồ vật, đại tẩu lại không phải bắt ta bồi thường sao.”
Thương Quan Mai nghe liền cười ha ha lên, “Nghe đệ muội nói kìa, bất quá cũng chỉ là một ít đồ tục vật thôi, cho dù hư một cái, coi như là ném đi, khi nào lại muốn đệ muội đền chứ, nếu đệ muội thích, hay đệ muội nhìn trúng cái gì, lát nữa đem về là được.”
Cẩm Nương nghe vậy vội nói: “Ai nha nha, đại tẩu thật đúng là người hào sảng, bất quá, thứ đồ tốt này chỉ có đại tẩu mới xứng dùng thôi, ta nào dám dùng a, lấy về một cái, sợ là đều ngủ không ngon, cứ ôm trong ngực coi chừng đồ, đại tẩu nha, còn không bằng tha cho ta đi, để cho ta ngủ ngon giấc.” Trong lòng thì cười lạnh, Thương Quan Mai này quả nhiên là tâm cao khí ngạo mắt cao hơn đầu người, lời kia nói ra giống như là ban phát cho hạ nhân, cũng đều là dâu con trong vương phủ, nàng ta mặc dù là thế tử phi, nhưng cần gì phải làm ra cái bộ dáng cao ngạo hơn người chứ.
Thương Quan Mai nghe vậy tự nhiên là rất hưởng thụ, ánh mắt đều cười đến híp lại, Cẩm Nương thừa cơ lấy ra đôi vòng ngọc của Vương Phi đưa cho Thương Quan Mai.
“Đây là phần thưởng của mẫu thân cho ta, nghe nói là đồ vật trong chùa, mang vào sẽ phù hộ cho trăm con ngàn cháu. Hôm nay lần đầu tiên tới gặp đại tẩu, ta lại không có vật gì quý, nên tặng vật này cho đại tẩu, kính xin đại tẩu ngàn vạn lần không nên ghét bỏ nha.”
Thương Quan Mai nghe xong trong mắt liền lộ ra một tia khinh thường, thứ tốt nàng còn thiếu sao? Bất quá, ánh mắt cũng sáng lên, trăm con ngàn cháu, nàng cũng rất thích mấy câu chúc phúc này…, rốt cuộc cũng cười nhận lấy, lại không chịu mở ra xem trước mặt Cẩm Nương, nghe nói em dâu này ở nhà mẹ đẻ, bị mẹ cả ngược đãi đến cơm ăn cũng không có đủ no, có thể có vật gì tốt a, bất quá chỉ nhận cho có lệ, lát nữa nàng đi, liền thưởng cho người khác.
Cẩm Nương sao lại không biết tâm tư của nàng, nàng nhất thời có lòng, muốn xem vẻ mặt của Thương Quan Mai sau khi thấy đôi vòng ngọc kia, liền nói: “Ai nha, ta cũng không biết kích cỡ có vừa không, tay của ta quá gầy, mang vào lộ ra vẻ đơn bạc, không đủ khí phái, đại tẩu, thử mang vào một chút xem sao?”
Vừa nói liền cầm cái hộp trên tay Thương Quan Mai, mở ra, ánh sáng bóng loáng phát ra từ trong hộp, kiến cho Thương Quan Mai mắt nhìn không ít thứ tốt, cũng trở nên biến đổi, vừa nhìn liền thích, “Nha, là dương chi bạch ngọc thượng hạng đấy.”
Cẩm Nương vừa nghe liền thừa cơ nói: “Mau đeo lên xem, nha, tay đại tẩu nở nang phúc hậu, đeo vào thật là đẹp mắt, dáng vẻ này của ta, đeo cái gì cũng giống như khúc củi khô, thật là so không nổi, sáng mai ta phải cùng tướng công xuất phủ, ta tốt nhất không nên đeo vòng ngọc rồi, nên đeo vàng a.”
Thương Quan Mai nghe được lời khen của Cẩm Nương mặt mày hớn hở, nhưng nghe nàng nói muốn xuất phủ, không khỏi ngơ ngẩn, hỏi: “Đệ muội muốn cùng Nhị đệ xuất phủ? Làm cái gì đấy?”
Cẩm Nương nghe liền thuận miệng đáp: “Đi theo tướng công học tập công việc kinh doanh, cửa hàng thành Đông kia quá lớn, cũng phải đi làm quen, ách, chị dâu không biết sao? Đại ca cũng sẽ đi mà, Nhị thúc nói, sợ tướng công ta đi ra ngoài không ai giúp đỡ, để cho đại ca đi theo cho an toàn một chút.”
Thương Quan Mai nghe vậy sắc mặt khẽ biến thành xám xịt, lẩm bẩm nói: “Tướng công cũng đi sao? Làm sao không có nói với ta đây.”
Đây cũng là chuyện vợ chồng bọn họ, Cẩm Nương cũng không muốn nhiều lời gây chuyện thị phi, liền quay đầu, giả bộ không nghe thấy, rồi lại làm như tự nhủ: “Ai, nói lại, ta cũng thật bất hiếu, sau khi gả tới đây, cũng chưa có trở về nhà mẹ, sáng mai thế nào cũng phải trở về gặp nương ta cùng lão thái thái một chút, trong ngày thường các nàng rất thương ta, chẳng qua là, tướng công nhà ta đi đứng. . . . . .” Vừa nói dừng một chút, vừa thở dài, “Cũng không biết đồ cưới của nhị tỷ cùng tam tỷ ta chuẩn bị như thế nào rồi, thật lâu rồi không gặp lại các tỷ ấy, đúng là rất cùng các tỷ ấy tụ lại một chỗ.”
Thương Quan Mai nghe lời này liền ngồi không yên, cười lạnh nói: “Nhị tỷ kia của ngươi là con vợ cả, đồ cưới của nàng tất nhiên sẽ không ít rồi, nghe nói ngươi ở nhà mẹ đẻ, còn bị các nàng chú ý tới đồ cưới của ngươi, thật đúng là kiến thức hạn hẹp, chưa từng thấy người như vậy.”
Cẩm Nương nghe thấy lời nàng rất chua, cũng lười quản tại sao chuyện mình ở nhà mẹ đẻ mà nàng lại biết rõ ràng như thế, không khỏi âm thầm cao hứng, trên mặt giả bộ mấy phần thương cảm nói: “Ai, ta ở trong phủ, cũng thường xuyên bị nàng khi dễ, không biết sáng mai trở về, có thể bị nàng khi dễ nữa hay không, ai, bất quá, có đại ca đi theo, Nhị tỷ chắc là sẽ giả bộ một ít bộ dáng đoan trang hiền thục đi. Nói như thế nào, nàng cũng có tình cảm thắm thiết đối với đại ca.”
Thương Quan Mai nghe xong liền phịch một tiếng từ trên ghế đứng lên, trên mặt tức giận đến đỏ bừng, thật lâu mới bình phục lại hơi thở của mình, gượng cười đối với Cẩm Nương nói: “Ai nha, đệ muội nói đại ca của đệ muội cũng thật là, hôm kia không phải là đã đồng ý với ta, muốn dẫn ta đi Tướng Quốc Tự dâng hương sao? Ta có hẹn cùng với chủ trì đại sư của Tướng Quốc Tự, thì không thể lỡ hẹn, làm sao hiện giờ lại muốn cùng các ngươi ra cửa, đệ muội không nói, ta thật là sẽ quên mất, ai nha, đệ muội, thật đúng là xin lỗi, đại ca của đệ muội quả là trí nhớ không tốt, lát nữa hắn về, ta sẽ mắng hắn a, nếu không, các ngươi đổi lại ngày đi ra ngoài nhé? Chờ chúng ta dâng hương trở về, sẽ để đại ca cùng các ngươi đi.”
Cẩm Nương nghe vậy sắc mặt liền tối xuống, giọng vô cùng đáng tiếc nói: “Ai, lịch trình của chúng ta là không thể đổi, sáng mai là phải đi xemTam thúc quản lý cửa hàng ra sao, rồi cùng nhau đi về nhà mẹ, nếu đại ca có việc, vậy chúng ta liền tự mình đi, dù sao cũng có Lãnh Khiêm đi theo, trong phủ còn có nhiều thị vệ đi cùng, ta cùng tướng công sẽ không gặp chuyện nguy hiểm gì .”
Thương Quan Mai thấy Cẩm Nương nói xong thông tình đạt lý, còn rất hiểu chuyện, nên giọng nói trở nên hơn thân mật hơn, để cho thiếp thân nha hoàn Thị Họa đi vào cầm lấy sợi dây chuyện đông châu, cố ý muốn tặng cho Cẩm Nương làm quà đáp lễ, Cẩm Nương giả vờ từ chối một hồi, cuối cùng mới nhận, bất quá, mắt nhìn thấy Thương Quan Mai đeo lên đôi vòng ngọc vẫn chưa có ý muốn lấy xuống, thì trong lòng liền âm thầm cao hứng.
Hai người lại nói một chút vài chuyện thường ngày…, đang nói chuyện cao hứng, liền thấy một nha đầu đi vào bẩm báo: “Thế tử phi, cửu lão gia tới, bảo là muốn gặp ngài.”
Thương Quan Mai nghe vậy chân mày liền nhíu lại, đối với nha đầu kia trách mắng: “Cữu lão gia, là người thân thích ở trong viện di nương, nói cho hắn biết, ta đang có khách, không rảnh.”
Cẩm Nương nghe đã cảm thấy kỳ quái, thân thích của Lưu di nương tới, tại sao không đi tìm Lưu di nương, ngược lại lại đi tìm Thương Quan Mai, bất quá, đây cũng không phải là điều nàng muốn quan tâm, nàng hiện tại chỉ nghĩ, làm như thế nào mới có thể nhìn thấy Đỗ bà tử kia, nghe nói nàng vốn là thị tì của Thương Quan Mai, địa vị hẳn là cũng không thấp, làm sao mà ở trong phòng ngồi lâu như vậy, cũng không thấy một bà tử lộ diện, liền đối với Phong nhi đang đứng ở một bên liếc mắt một cái.
Trên đường lúc đến đây Cẩm Nương đã nói với Phong nhi, để cho nàng tìm cơ hội vào trong viện thế tử phi ngó nghiêng một chút, xem có thể nghe được tin tức hữu dụng gì hay không, cho nên, Phong nhi vừa thấy ánh mắt của Cẩm Nương, liền che bụng, nhíu mặt, e dè đối với Cẩm Nương nói: “Nhị Thiếu phu nhân, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ đau bụng, muốn đi phòng vệ sinh.”
Thị Họa đứng một bên nghe vậy trong mắt cũng lộ ra khinh thường, quả nhiên là người bên cạnh cô nương ngốc thứ xuất, rốt cuộc cũng không được dạy bảo tốt, nào có nha đầu không phép không tắc như vậy, ở trong nhà người khác, dù muốn đi phòng vệ sinh, cũng có thể lặng lẽ xin chỉ thị từ chủ tử, nào có người bày trò lớn tiếng ồn ào trước mặt người khác thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK