Mục lục
Thứ Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 68




Nghĩ tới đây, Tứ Nhi liền đem Bình Nhi kéo ra ngoài, trách mắng: “Thiếu phu nhân đối với ngươi không tệ, đừng có giằng co nữa, nếu náo loạn nữa thì thật khó coi, tình cảm của chúng ta khi còn ở Tôn phủ bị ngươi làm ầm ĩ mà sẽ mất sạch.”
Bình Nhi vừa nghe, hai mắt vì khóc đỏ trừng lên nhìn Tứ Nhi mắng “Ngươi nói cái gì, chuyện không phải rơi xuống đầu ngươi, ngươi đương nhiên không làm ầm ĩ, nếu đem ngươi bán sang cho lão già, xem ngươi còn vui mừng không, hơn nữa ta không phải quậy, hiện tại ta không phải đang cầu xin thiếu phu nhân sao? Ngươi nghĩ tới chuyện ta đi rồi, ở bên người thiếu phu nhân bây giờ cũng còn có mình ngươi, Tứ Nhi ta không ngờ ngươi cũng là loại người vì để leo à sẳn sang giẫm đạp lên người khác, uổng công trước kia ta còn đối tốt với ngươi như vậy, ngươi không giúp ta cầu xin thiếu phu nhân, còn quay lại mắng ta?”
Tứ Nhi nghe nàng nói như vậy thiếu chút tức chết, cả giận nói: “Ngươi…Ngươi thật đúng là dầu muối không hòa được, quả là người không biết tốt xấu, đừng xem mọi người đều là kẻ ngốc, ý tứ trong lời nói vừa rồi của ngươi đừng cho là ta không biết, Tú Cô cũng biết, thiếu phu nhân thì càng hiểu, cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu cân lượng, ngươi tưởng ở chợ để ngươi trả giá sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám nói hưu nói vượn thêm câu nào, không cần thiếu phu nhân mở miệng, ta liền gọi người đến, trức tiếp đánh chết ngươi.”
Tú Cô đang ở sau viện sắc thuốc cho Cẩm Nương, nghe được tiếng tranh luận gay gắt, liền bưng thuốc tới, chỉ nghe được Tứ Nhi nói gọi người đánh chết Bình Nhi, thì trong lòng giật mình, buông chén thuốc, kéo Tứ Nhi hỏi: “Nàng ta làm sao vậy?”
Quay đầu nhíu mi trừng Bình Nhi “Lời cần nói không phải đều đã nói rõ sao? Sao ngươi lại quậy nữa? Xé toạt mặt nhau ra, thì mọi người đều dễ chịu sao?”
Tứ Nhi mấy máy miệng, không nói gì, chỉ liều mạng kéo Bình Nhi ra bên ngoài, Bình Nhi thấy Tú Cô đi đến, tựa như thấy được vị cứu tinh, đẩy Tứ Nhi ra nhào đến bên Tú Cô “Tú cô, Tú Cô, ngươi là người thấy Bình Nhi lớn lên, Bình Nhi là hạng người gì ngươi rõ nhất, cầu xin ngươi, giúp Bình Nhi cầu xin thiếu phu nhân, Bình Nhi phục vụ thiếu phu nhân đã quen, không muốn đi a.”
Tú Cô nghe xong có chút mềm lòng, nhưng nàng biết thiếu phu nhân đã quyết định, kỳ thật thiếu phu nhân đã cho Bình Nhi không ít cơ hội, nhưng Bình Nhi không biết quý trọng, vậy thì cũng không trách được người ta, thở dài, duỗi tay đỡ Bình Nhi “Đừng làm rộn, sau khi Xuân Hồng đi, hiện tại nàng trôi qua cũng không tệ, nếu ngươi đi, phần tư sắc của ngươi so với Xuân Hồng cũng không kém, ngươi nghĩ gì ta cùng Tứ Nhi đều biết, chỉ là, có những người ngươi muốn nghĩ cũng không thể nghĩ, nếu ở lại, cũng không có cơ hội, đừng có chọc giận gia, sợ là chết lúc nào cũng không biết.”
Trong mắt Bình Nhi lộ ra tia sợ hãi, trên mặt có phần ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới thì thào “Ta…chỉ là muốn ở bên cạnh thiếu phu nhân mà thôi, những thứ khác ta không nghĩ tới, từ nay về sau quyết sẽ không có, người kia là lão nhân ham sắc dục, mà Bình Nhi lại là nữ nhân trong sạch a…”
Trong phòng Cẩm Nương đang ngẩn ra, thừa dịp Lãnh Hoa Đình không chú ý, đi ra nói với Bình Nhi “Nếu ngươi làm đúng quy củ, đi vào phủ phía tây không nhất định sẽ bị thu vào phòng, chỉ cần ngươi không làm sai, ta nhất định sẽ giúp ngươi xin với tam phu nhân, tìm cho ngươi một người tương xứng, cũng không tính làm khó ngươi.”
Bình Nhi thấy Cẩm Nương đi ra, ánh mắt sáng lên, nới lỏng tay nắm áo Tú Cô “Thiếu phu nhân, Bình Nhi cam đoan sẽ thành thật, cầu xin người đừng đưa Bình Nhi đi.”
Mặt Cẩm Nương lạnh lại “Không có khả năng, một hồi người của bên tam lão gia sẽ qua đón ngươi đi, ta định tự mình tiễn ngươi đi, nhưng do ngươi luôn làm loạn, ta đã không còn tâm tình kia.”
Trong mắt Bình Nhi liền lộ ra tuyệt vọng, nhất thời ngẩn ngơ đứng lên từ dười đất, lau nước mắt của mình đi, cười lạnh liên tục, lảo đảo lui về phía sau “Ngươi thật nhẫn tâm, gần gủi nhau như thế, ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa”
Cẩm Nương nghe xong rất muốn cười, sau đó đi đến cạnh bàn, bưng lên chén thuốc Tú Cô đặt ở trên bàn, nói với Tú Cô “Thuốc này dành cho ta?”
Tú Cô nhanh chóng trả lời “Mới đun xong, còn nóng lắm, một lát ta đi lấy một ít ô mai đến cho người ăn, đợi lát nữa hãy uống.”
Cẩm Nương cười nói “Không có chuyện gì, ta sớm uống để mau tốt lại, cũng sớm đoạn tuyệt đi hi vọng của người khác” Quay lại lạnh lùng nhìn Bình Nhi “Không phải muốn dùng sức khỏe của ta để uy hiếp sao? Ngoại trừ cái này, ngươi còn gì có thể uy hiếp được ta?” Nói xong thì buông chén thuốc xuống, vì quá nóng.
Bình nhi nghe được khẽ giật mình, sắc mặt hơi trắng bệch, ánh mắt xoay chuyển không nhìn tới Cẩm Nương, trong miệng lại nói: “Thật không? Không thể uy hiếp sao? Sợ là có chút chuyện, ngươi cũng khó có thể ngờ tới? Ha ha, luôn luôn có chuyện ngươi không ngờ tới.” Nói xong thì ngây ngốc xoay người đi ra ngoài, trong mắt lộ ra hận ý.

Lưu thị nghe xong lời nói của Vương ma ma, liền sợ tới mức không suy nghĩ được gì, quyết định tìm đến chỗ thiếu phu nhân cầu xin, nghe người ta nói, lúc thiếu phu nhân còn ở nhà mẹ đẻ, cơm ăn không đủ no, người này đã có khoảng thời gian khổ sở, nên sẽ luôn để ý đồ quý giá, vì vậy, nàng đã chuẩn bị xong chút đồ liền vào viện của thiếu phu nhân, không nghĩ tới thiếu phu nhân không gặp nàng, nàng đang nghĩ có nên hối lộ nha đầu trong viện, để ình đi vào không, thì liền nghe trong phòng có người làm loạn, nghe tiếng nói chuyện, thì ra là nha đầu hồi môn của nhị thiếu phu nhân.
Ngày ấy nàng trong viện của Vương phi cũng nghe nói, nhị thiếu gia đem hai nha hàn thiếp thân của nhị thiếu phu nhân cho tam lão gia….Hóa ra là quậy không muốn đi, tam lão gia là một phế vật, một vài nha đầu khôn ngoan một chút đều sẽ không muốn qua chỗ tam lão gia để hắn đạp hư, bất quá làm sao mà nha đầu kia lại uy hiếp thiếu phu nhân, không muốn sống nữa sao? Hoặc nói, nhị thiếu phu nhân là quả hồng mềm hoặc là bị nha đầu kia bắt lấy được nhược điểm?
Cõi lòng Lưu thị không khỏi tràn đầy hi vọng, tránh ở trong một góc của nội viện, cố gắng làm cho người khác không thấy nàng, lỗ tai cố gắng tập trung, sợ là bỏ qua câu nói nào ở trong phòng, nghe được câu cuối cùng, mắt nàng sáng lên, lén lút từ trong sân ra ngoài, khóe miệng cười đắc ý.
Tứ Nhi nghe Bình Nhi nói ngày càng khó nghe, thì nắm chặt nàng cả giận “Lời này của ngươi có ý gì?Thiếu phu nhân cần gì sợ ngươi, cũng không thử soi gương, xem lại thân phận mình, còn dám uy hiếp thiếu phu nhân.”
Bình Nhi vung tay lên, thoát khỏi tay Tứ Nhi, cười lạnh hướng ra ngoài “Không phải nói muốn đưa ta đi sao? Nhanh lên chút đi, đừng có mà chần chờ nữa.”
Cẩm Nương đang suy nghĩ lời nói của Bình Nhi, ý tứ của nàng không rõ ràng, chẳng lẽ, mình ngoài mắc bệnh đó, còn có bệnh nào khác sao? Hoặc là, bệnh của mình có thể không khỏi hẳn…Chính mình còn không biết, thì một nha đầu như nàng làm sao mà biết…Nhìn mặt nàng không giống giả bộ…
“Nương tử người như vậy còn giữ làm gì, kêu người đến, trực tiếp đành chết đi.” Chẳng biết từ lúc nào Lãnh Hoa Đình đã tự đẩy xe ra ngoài, mặt lạnh quát Cẩm Nương, một bộ dáng không chút kiên nhẫn.
Cẩm Nương vừa thấy cũng không để ý đến Bình Nhi nữa, đi đến, nhấc tay của hắn, sẵn giọng “Tướng công tay của chàng…không phải đã nói không cho chàng đẩy xe sao?”
Lãnh Hoa Đình nghe lời nói của nàng có chút đỏ mặt, xấu hổ nhìn nàng “Ai bảo nàng ra đây không chịu ở chung với ta, đem ta ném qua một bên không quan tâm” giọng nói u oán, như đứa nhỏ bình thường giận dỗi, hơn nữa bộ dáng diễm lệ mặt trắng má đỏ, làm mọi người trong phòng đều bị hấp dẫn.
Chỉ là Bình Nhi vừa rồi bị hắn làm cho trong lòng run sợ hiện tại ánh mắt cũng ngây dại, ngạc nhiên, cũng không biết tranh thủ trốn đi, ánh mắt Lãnh Hoa Đình nhếch lên lại thấy bộ dáng háo sắc của nàng, lập tức muốn tìm cái gì đó đập, nhưng trên bàn chỉ có một chén thuốc, hắn tức giận nhìn về phía Tú Cô quát “Không nghe lời nói của gia hay sao? Muốn làm phản sao?”
Tú Cô nghe sợ run, cuống quýt la lớn “Người đâu, lôi ra ngoài đánh.”
Liền có hai bà tử thần hình to lớn đi đến, mỗi người một cánh tay lôi Bình Nhi ra ngoài.
Bình Nhi bị dọa sợ đến mất mật, hướng về trong phòng kêu lên “Gia, ngươi không thể đối với Bình Nhi như vậy a.” Hai bà tử không quan tâm nàng gọi thế nào, chỉ lôi nàng đi, Bình Nhi bị ngăn cản, giận giữ mắng lên “Tôn Cẩm Nương ngươi một kẻ không biết đẻ trứng…….” Tứ Nhi một mực theo sát, lấy khăn trong tay đã chuẩn bị sẵn, nghe nàng muốn nói bậy nói bạ, liền lấy khăn nhét vào miệng nàng, Bình Nhi liều mạng cắn răng, lắc đầu, bà tử thấy Tú Nhi lực yếu, kéo dây bố buộc bên mình kê vào miệng Bình Nhi, thoáng cái mở hàm răng nàng ra, nhét khăn vào.
Bình Nhi rốt cuộc cũng không nói được lời nào, đưa nàng đến chỗ hai bà tử chấp hình, dơ hai thanh gõ lớn, vẻ mặt hung ác.
Đang muốn đánh, thì thấy Vương phi đem theo Vương mama đến, tiến vào trong viện, thấy một màn này, mặt không khỏi chìm xuống, đối với bà tử đang muốn đánh nói “Khoan hãy đánh.”
Bà tử nhanh chóng buông cây xuống, lúc Phong Nhi đang ở trong viện xem náo nhiệt, thấy Vương phi đến đây, trong nội tâm kinh ngạc, liền bước lên phía trước hành lễ với Vương phi, Tứ Nhi bên kia cũng đi tới, dẫn đường phía trước cho Vương phi, nàng vén rèm mà trong nội tâm hơi bối rối, Vương phi tới đây làm gì, nhưng vừa ngẩn đầu, liền nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của Vương mama, trong lòng có chút không được tự nhiên, nàng hối hận, đều do Bình Nhi hại, lúc Lưu thị đến đây, tuy thiếu phu nhân nó không gặp, các nàng cũng đã đuổi nàng ra không cho phép vào trong, nhưng lại không để ý xem nàng có về hay không, lúc Bình Nhi quậy phá, sợ là bà ta trốn ở trong viện nghe lén, bà ta chính là chị dâu của Vương mama, có cơ hội tốt để trả thù thiếu phu nhân, sao bà ta có thể buông tha chứ?
Cẩm Nương đang kiểm tra tay của Lãnh Hoa Đình, sợ hắn dùng lực miệng vết thương lại rách ra, mà vị kia không có kiên nhẫn, tay đưa lên liền tóm mũi nàng, trong miệng mắng oang oang “Nàng nói không giữ lời, nói cái gì mà từ nay về sau đẩy xe cho ta, một hồi lại biến mất mặc kệ ta, từ nay về sau còn như vậy ta sẽ cố ý bị thương cho nàng xem.”
Cẩm Nương bị hắn huyên náo dở khóc dở cười, có khi thật không biết hắn giả bộ, hay căn bản hắn là như thế, một hồi thì khôn khéo, một hồi thì như đứa trẻ chưa trưởng thành, hoặc có thể hắn giả bộ đã lâu, vô ý thức sẽ lộ ra thần sắc đó, cái mũi bị hắn nắm ngứa ngứa, tức giận đánh tay của hắn.
“Chàng chê ta xấu, tại sao còn nắm mũi ta, một ngày nào đó bị hư ta sẽ tìm chàng bắt đền.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong thì phốc cười “Tốt, cũng tự biết mình xấu, nếu bị hư ta cắt mũi ta đưa cho nàng được không?”
Lúc Vương phi vừa vào nhà, vừa vặn nghe được lời nói của hắn liền rùng mình, tiểu Đình đối với Cẩm Nương thật tốt, cắt mũi mình mà cũng nói ra.
Bất quá, Cẩm Nương cũng lo lắng cho tiểu Đình nha, nhìn vợ chồng son hòa thuận vui vẻ cực kỳ, cơn giận ở trong lòng vì thấy khung cảnh ở trong phòng liền giảm đi rất nhiều, nhưng khi nghĩ đến lời nói của Vương mama về việc kia thì tim liền nhói lên.
Cẩm Nương vừa nhìn lên liền thấy Vương phi đến, không khỏi kinh ngạc, lập tức nghĩ đến việc ở trong viện đang phạt Bình Nhi, Vương phi chẳng lẽ vì Bình Nhi mà đến? Vừa nghĩ vậy liền vội vàng hành lễ với Vương Phi “Nương, người không phải đang nghỉ ngơi ư? Trời lạnh như vậy làm sao người đến đây, mau mau vào trong phòng ngồi, Phong Nhi cầm chậu than tới đây.”
Nóng xong thì đỡ Vương phi đến chính vị ngồi xuống, lại đẩy Lãnh Hoa Đình ngồi phía dưới Vương phi.
Vương phi xem bộ dáng hiền lành có hiểu biết của nàng, rất khó có thể mở miệng, nói về cái bệnh đó, trước kia nàng chưa nghe nói qua, nếu chỉ là tin đồn nhảm, mà mình đi hỏi, sẽ làm tổn thương lòng của con dâu.
Tứ Nhi dâng trà lên, Vương phi cầm lấy đặt lên bàn, trong mắt cười nói “Trong viện xảy ra chuyện gì?”
Cẩm Nương vừa nghe, quả nhiên là việc của Bình Nhi, vì Bình Nhi là giả đến hỏi bệnh của mình mới là thật a, chỉ là không biết tại sao tin tức này lại truyền nhanh như vậy, nên không khỏi nhìn Vương mama bên cạnh Vương phi.
Vương mama sau khi đi vào liền rất ngoan ngoãn, thành thật đứng đó, Cẩm Nương nhìn mặt nàng, nhưng nhất thời cũng không thấy cái gì, liền không khỏi nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, gặp khóe miệng hắn điềm nhiên cười, giống như đang nói….xem đi, ta nói trúng rồi, thật tự rước phiền phức.
Cẩm Nương không khỏi ngưng lại, nếu không phải Vương phi ở tại đây, nàng cũng muốn nắm lấy cái mũi của hắn, bộ dáng của thằng nhãi này thật hả hê, rất là đáng ghét.
“Đình Nhi ghét nha đầu kia, bộ dáng ngu ngốc cứ nhìn tiểu Đình chảy nước miếng, bẩn chết.” Âm thầm tức giận, lại nghe bộ dáng làm nũng của Lãnh Hoa Đình, cong môi nói với Vương phi.
Ánh mắt hắn đen thẩm trong suốt, thanh tịnh vô tội, nhìn không ra nửa điểm nói dối, Vương phi không khỏi giật mình, nghĩ lại thì muốn cười, Đình Nhi luôn tùy hứng như vậy, từ nhỏ không muốn người khác nhìn hắn, tính tình lại lớn lối, có người nhìn chằm chằm hắn sẽ giận, xem ra, trong nội viện nha đầu kia lại phạm vào sai lầm này rồi, Đình Nhi không thể so sánh với nam tử khác, hắn đẹp trai cực kỳ, hợp mắt hắn sẽ đối với ngươi rất tốt, không hợp mắt liền xem người ta là người lạ, thậm chí còn chơi ác.
“Đình Nhi cho dù ghét cũng không thể đánh chết người a, mắng là được rồi.” Vương phi cười nói.
Lãnh Hoa Đình vừa nghe liền quay đầu đi, không nhìn Vương phi, hai cánh tay đầy băng gạc, bộ dáng tức giận, lại không cách nào phát tác với Vương phi, liền trút giận vào băng gạc.
Cẩm Nương nhìn thấy đã muốn cười, rồi sợ hắn bức băng gạc ra, nắm tay hắn la “Đừng kéo, mới bôi thuốc, tháo ra, một lát lại phải quấn lại, chàng lại chê ta quấn khó coi.”
Vương phi nhìn bộ dáng của Lãnh Hoa Đình liền thở dài, nói với Cẩm Nương “Tay Đình Nhi bị làm sao mà băng lại, bị thương sao?”
Cẩm Nương nghe xong thì chậm lại, Vương Phi không biết tay Lãnh Hoa Đình bị như vậy sao, trong nội tâm nàng không khỏi thấy cay đắng, vết thương này là bị quanh năm suốt tháng a, Vương phi là mẹ của hắn mà lại không biết….Đến cuối cùng là có quan tâm hắn không? Trách không được ở trước mặt Vương phi hắn cũng giả trang thành như vậy.
Đang muốn nói rõ, thì Lãnh Hoa Đình lại giành trước “Chỉ là ngã thôi, mấy hôm trước Tiểu Đình không cẩn thận nên ngã.” Lúc nói chuyện, mắt phượng bị bao bởi một tầng nước, bộ dáng ủy khuất thương tâm.
Vương phi nghe xong đau lòng, vừa tức vừa giận nói “Người trong phòng này tại sao lại không chăm sóc nhị thiếu gia cẩn thận, bình thường đông người như vậy, đều là tranh thủ thời gian lười biếng a.” Noi xong thì nhìn về phía Cẩm Nương có chút oán trách.
Cẩm Nương không khỏi ủy khuất, nhưng lại không thể bác bỏ lời nói của Lãnh Hoa Đình, đành phải im lặng, không biết làm thế nào, đã nghe Lãnh Hoa Đình tức giận nói “Cũng không phải vậy, ở trong viện này có không ít người không nghe lời nói của ta cùng nương tử, đều cho là mình được chủ tử sủng, liền không biết trời cao đất rộng, nha đầu mới vừa rồi ở trong nội viện, dám mắng nương tử, hừ, nương tử của ta, muốn mắng chỉ có thể là ta mắng, ai cũng không thể khi dễ nàng, huống chi là một nha đầu xấu xí không biết thẹn.”
Vương phi nghe xong cũng im lặng, ban nãy Vương mama chỉ nói Cẩm Nương trừng trị nha đầu trong viện, nói là nha đầu kia nói sai, chọc vào chỗ đau của Cẩm Nương, cho nên Cẩm Nương giận dữ, muốn đánh nha đầu kia, hóa ra là không phải sao?
“Người phía dưới ngươi cũng dám chửi mắng ngươi sao? Cái này phải đánh mới được” Vương phi không khỏi nổi giận nói, nhìn Cẩm Nương một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Nghe nói là người đắc lực bên người ngươi, ngươi ngày thường quá sủng ái các nàng, các nàng huyên náo cả ngày, hiện tại đã leo trên đầu ngươi” Mắt lại nhìn Lãnh Hoa Đình, cảm thấy con trai thật không sai, thật không ngờ còn biết che chở cho con dâu, ai nói hắn không hiểu chuyện, lời nói vừa rồi rất có đạo lý.
Cẩm Nương nghe xong thì nhanh chóng thừa nhận, ánh mắt nhìn Lãnh Hoa Đình khẽ nhíu mày.
Vương mama vẫn đứng ở bên cạnh thấy bộ dáng Vương phi không muốn truy cứu, nên không khỏi ho nhẹ nói “Vương phi nói đúng, chỉ là thiếu phu nhân trẻ tuổi, sẽ bị bọn hạ nhân không biết nặng nhẹ khi dễ, chỉ là hôm nay chuyện này không nhỏ, không biết đến tột cùng là mắng thiếu phu nhân cái gì mà làm cho thiếu phu nhân tức giận như vậy?”
Cẩm Nương nghe xong liền nhăn mi lại, ngay cả Lãnh Hoa Đình cũng không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Vương mama, Vương phi nghe xong cũng hiểu, trong nội tâm vẫn đế ý đến tin tức của Vương mama đã nói, liền cười nới với Cẩm Nương “Cũng phải, nô tỳ này không biết kín miệng, lấn trên đầu ngươi, cùng lắm thì kêu người đến bán ra ngoài, không đáng đánh chết, dù gì cũng là mạng người, lại hầu hạ ngươi nhiều năm, ngươi lại mới cưới, hỉ sự vừa qua, huyết khí quá nặng sẽ có điềm xấu.”
Câm Nương nghe xong liền không tiện từ chối, đôi mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình bất tác dĩ than nhẹ, nói với Vương phi “Đã đối với nương tử là điềm xấu, vậy thì không đánh chết, tội chết bỏ qua, tội sống khó tha, Tú Cô ngươi kéo nha đầu kia nhốt vào phòng chứa củi, qua vài ngày hãy thả, không cho ăn cơm, tránh cho người trong viện nghĩ nương tử dễ khi dễ.”
Tú Cô vừa nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra, lời này của thiếu gia nàng hiểu, chính là đừng cho Bình Nhi có cơ hội nói bậy bạ trước mặt Vương phi, ban đầu Tú Cô không biết Tứ Nhi giận cái gì, về sau Bình Nhi mắng câu cuối cùng nàng mới rõ tất cả, hóa ra Bình Nhi là ngươi tâm thuật bất chánh, trước kia ở tại tôn phủ, lão phu nhân đã từng nhắc nhở qua, quả nhiên người kia là người trong viện mình, Tú Cô càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ với thiếu phu nhân, chính mình còn luôn nói chuyện thay cho Bình Nhi, không biết nàng ta kỳ thật đã bán đứng thiếu phu nhân, quả thật nên đánh chết mới đúng.
Tú Cô ra cửa vung tay lên nói với bốn bà tử “Thiếu gia nói hãy kéo ra sau viện trước, nhốt vào phòng chứa củi qua vài ngày nói sau, nhanh đem người kéo xuống”
“Chậm đã, Tú cô làm gì gấp thế” Vương mama chẳng biết lúc nào đã đi sau Tú cô nói.
Cũng không đợi Tú Cô đồng ý, nàng liền đến trước mặt Bình Nhi lôi miếng vải trong miệng Bình Nhi ra.
Bình Nhi sợ tới mức hồn đã mất phân nửa, cho là hôm nay tránh không khỏi, không nghĩ tới Vương phi đột nhiên tới đây, nàng lập tức như thấy lại ánh sáng, không để ý tới hai bà tử khỏe mạnh mà liều mạng giãy dụa, chẳng qua trong miệng bị nhét khăn, nên chỉ có thể ngô ngô, mà không thể nói được lời nào, nghe Tú cô nói không đánh, chỉ là giam vào phòng chứa củi, nên cả người đều mềm nhũn, tim cũng quay về lồng ngực, nhưng lại không ngờ, thoáng chốc miến vải trong miệng đã được lấy ra, trước mắt hiện ra một đôi mắt già dặn khôn khéo, ánh mắt như truyền suy nghĩ, đầu óc Bình Nhi còn chưa linh hoạt, không hiểu, nàng là ai, bát quá chắc là người trong viện vương phi, miệng vừa được tự do liền đứng dậy la “Vương phi cứu nô tỳ a, nô tỳ có chuyện cần bẩm báo.”
Tú Cô nghe xong thì khẩn trương quát hai bà tử “Còn không kéo xuống, không thì nàng lại xông tới chỗ vương phi, cái con quỷ nhỏ này như bị ma ám vậy.” nói xong quay lại cười cười với Vương mama, trong mắt lộ ra tia tức giận, Vương mama này cố tình điều tra, nhưng Tú cô lại không biết Vương mama có phải là được Vương phi sai tới hay không, nên không tiện đắc tội với nàng, vì vậy thái độ vẫn cung kính.
“Tú cô cần gì phải gấp gáp, không nghe nha đầu kia nối có chuyện bẩm báo sao? Vương phi là người công chín, khhông để người trong phủ bị oan, chẳng lẽ Tú cô biết bí mật của nha đầu kia là gì sao?” Vương mama cười lạnh nói, trong lòng lại nghĩ, nếu nha đầu kia nói thật về phương diện sinh con của thiếu phu nhân có vấn đề, tất nhiên vương phi sẽ đối với Thiếu phu nhân lạnh tâm, hơn nữa chứng bệnh lớn như vậy, nếu trước đó để vương phủ biết được, dù vương phi có yêu mến, cũng sẽ không cưới người này, hôm nay biết rõ, vương phi sẽ có cảm giác bị lừa gạt, vì vậy sẽ không có khả năng tin tưởng thiếu phu nhân nữa, càng không có khả năng để thiếu phu nhân tra chuyện phòng bếp.
“Vương mama, ngài tựa hồ quản hơi rộng a, vừa rồi ngài không nghe thiếu gia bảo ta kéo người xuống sao, nếu chọc giận thiếu gia, sợ vương phi cũng không vui a.” Tú cô bất chấp có tội hay không, dù sao cũng phải bảo vệ thiếu phu nhân trước rồi nói sau, nói xong liền nháy mắt với hai bà tử.
Hai bà tử này lại do dự, địa vị Vương mama ở trong phủ rất lớn, ngày thường tiểu chủ tử đối với nàng cũng rất cung kính, các nàng không biết làm thế nào, mọi người đều ở trong phủ kiếm ăn, đắc tội với người bên cạnh vương phi các nàng quả thật gánh không nổi, tuy nói thân phận Tú Cô cũng quan trọng, nhưng thiếu phu nhân vẫn không chưởng quản nhà cửa, nên không có thực quyền, đắc tội với Tú cô bất quá sẽ không ở viện này nữa, vẫn có thể tìm Vương mama giúp điều đi nơi khác.
Cân nhắc xong, hai bà tử liền liếc nhau, rồi giả điếc, đối với ánh mắt Tú Cô coi như không thấy.
Tú Cô vừa tức vừa vội, mà bên này Bình Nhi cũng thanh tỉnh lại một ít, nhận ra Vương mama là người bên cạnh Vương phi, liền như điên khùng bổ nhào qua, hai bà tử thừa cơ buông lỏng tay, thân thể Bình Nhi mất thăng bằng, lại dung nhiều sức mà nhào qua, nên làm cho Vương mama té xuống chổng chân lên trời, nằm trên mặt đất kêu rên.
Bình Nhi té vào thân hình mập mạp của Vương mama, ngược lại nàng không bị thương gì nhưng bị sợ đến hồn phiếu phách tán, Vương mama là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của nàng, sao nàng lại làm vương mama bị thương chứ, nên quýnh quán đứng dậy, nhưng lại càng phạm phải sai lầm, là dung hai tay chống lên bụng Vương mama, Vương mama đã quen sống an nhàn xung sướng, tay nàng vừa đè lên, liền thét lên đau đớn.
Tú cô đứng bên cạnh buồn cười, hai bà tử nhìn thấy cũng muốn cười, nhưng sợ hãi, vì thế một người nhanh chóng kéo Bình Nhi ra, người khác thì đỡ Vương mama dậy, bà ta liền kêu lên “Ôi eo của ta, từ từ thôi, không được nhào đến, chớ lộn xộn.”
Tú Cô vừa nghe vừa thấy giải hận, nghĩ thầm, đây là tự mình tìm, không có chuyện gì làm hay sao mà đi quản chuyện tiểu viện, vì vậy nàng giả ngu không gọi người đến.
Bình Nhi không nghĩ sự tình lại hành như vậy, thoáng một cái đã luống cuống tay chân, nàng giả vờ như vậy để cho Vương mama mau chóng dắt nàng đi gặp Vương phi, nhưng lại vô ý đẩy ngã vương mama, làm cho Vương mama hét thảm, hiện tại đã hiểu vì sao mà nha đầu kia bị đánh chết, thật sự quá ngu xuẩn, nên không khỏi nổi giận “Ngươi muốn làm cho ta chết a.”
Bình Nhi sợ tới mức buông tay, vẻ mặt mờ mịt, bộ dáng đáng thương, một bà tử biết xoa bóp, đang xoa cho Vương ma ma hai cái, nên Vương ma ma đã đỡ hơn chút ít, được dìu ngồi dậy, sau đó hai bà tử đồng loạt dùng sức mới miễn cưỡng đứng dậy nỗi, vì bị thương eo bên trái, nên không dám lộn xộn, lấy tay bám lấy tường, cứng ngắc như cương thi mà đi vào phòng, Bình Nhi cúi đầu đi theo, lúc này Tú Cô phẫn nộ nói với hai bà tử “Hai người các ngươi đến đây, đem nàng kéo vào trong phòng củi, đừng để cho nàng làm mất mặt nữa.”
Hai bà tử nhìn nhau, hay là nghe lời Tú Cô nói thôi, vì vậy liền đi lên kéo người, Bình Nhi lại hét lên, Tú cô không nói hai lời nhặt lại miến vải dưới đất nhét vào miệng nàng, phất tay cho hai bà tử kéo xuống.
Vương mama muốn ngăn cản, nhưng mà trên lưng rất đau, đều do nha đầu chết tiệt kia ban tặng, còn nữa, dù sao nơi này không phải nội viện của Vương phi, nên nàng cũng không có quyền quyết định, dù sao nha đầu kia hôm nay cũng không chết, đợi khi eo mình khỏi rồi sẽ đi hỏi nàng, lúc đó không sợ tra không ra tin tốt từ trong miệng nàng.
Trong phòng, Cẩm Nương cũng nghe được âm thanh náo loạn của Bình Nhi, trong lòng không khỏi thở dài, đầu óc xoay chuyển nhanh, nếu cứ lừa gạt như vậy còn không bằng mình nói cho Vương phi cùng Lãnh Hoa Đình, dù sao cũng không phải là bệnh không trị được, mình không phải đang uống thuốc sao?
Đang muốn mở miệng, thì Vương phi lại thấy được chén thuốc trên bàn liền hỏi “Ai uống thuốc thế? là ngươi sao Đình Nhi?”
Ánh mắt Lãnh Hoa Đình muốn trợn trắng, mình muốn uống thuốc cũng không phải giờ này, mỗi lần uống đều là ban đêm, dược này chỉ là để áp chế độc mà thôi, đã uống nhiều năm như vậy, hiện giờ Vương phi còn không biết mà hỏi vấn đề này. (TT: Haizz bà mẹ này đúng là quá vô tâm)
“Nương, thuốc này là để con uống.” Cẩm Nương bình tĩnh nói.
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền nhìn Cẩm Nương, Cẩm Nương toàn uống thuốc sau lưng hắn, nhưng hắn cũng từng gặp hai lần rồi, thấy nàng không muốn nói nên hắn cũng không có hỏi, nghĩ lại tất cả mọi người đều có chuyện mình không muốn nói, giống như hắn, hắn uống cũng không để cho Cẩm Nương nhìn thấy, vì vậy hắn có thể hiểu được, không nghĩ đến hôm nay nàng lại nói trước mặt Vương phi.
“A, ngươi làm sao? Thân thể chỗ nào không tốt sao?” Vương phi nghe xong trong lòng run run, chuyện này không phải thật chứ? Bất quá, Câm Nương chịu nói với mình sao?
“Quả thật có chút không khỏe, thuốc này cũng đã uống nhiều tháng rồi, hơn nữa chuyển biến đã tốt hơn rất nhiều.” Cẩm Nương nói nhưng mặt lại có chút đỏ, dù sao nàng còn là cô nương nha, Lãnh Hoa Đình còn ngồi bên cạnh, nàng cũng không thể nào ở trước mặt hắn nói chuyện có thai, kinh nguyệt gì gì đó.
Vương phi thật tâm hỏi “Đến cuối cùng là bệnh gì mà phải uống thuốc mấy tháng?”
Cẩm Nương do dự, nhưng rồi thản nhiên nói với Vương phi “Lúc trước ở tại nhà mẹ đẻ, ngự y Lưu Y Chính trong cung có nói, con thuộc cung hàn, lại mệt nhọc quá độ, cho nên có chứng bệnh ‘Bất túc’, hắn nói, chỉ cần uống phương thuốc của hắn, không tới nửa năm là có thể tốt lên, cho nên con vẫn uống thuốc, hơn nữa…Thật sự cũng đã tốt lên rất nhiều.”
Vương phi nghe xong thì hết hồn đứng lên, thật sự là sợ cái gì, nếu quả thật là chứng bệnh ‘Bất túc’, như vậy không phải rất khó có thai sao? Cái này không thể được, mình mong Đình nhi có đứa bé nhất, nếu không có…chỉ sợ thế tử phi sẽ sớm sinh hài tử, cho nên mình mới nhanh chóng giúp Tiểu Đình lấy vợ sinh con, tốt nhất là con mình sinh ra cháu trước, như vậy, mọi chuyện đều dễ làm, vậy mà lấy phải con dâu bị chứng bệnh ‘Bất túc’, làm cho Vương phi không khỏi tức giận, mắng “Ngươi…Ngươi thật sự là buồn cười, đã không sinh được thì gả tới làm chi?”
Lãnh Hoa Đình đối với lời nói của Cẩm Nương có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới nàng lại có chứng bệnh xấu này, lúc trước hắn có phái người đi Tôn phủ mặc dù biết nàng có uống thuốc, nhưng chỉ biết là bệnh của nữ nhi, không nghĩ tới lại bệnh nghiêm trọng như vậy, bất quá Lưu Y Chính đã nói có thể khỏe lại, thì đã nắm chắc, vì hắn biết rất rõ Lưu Y Chính, là người cực kỳ kiêu ngạo, nói một thì sẽ không có hai, hơn nữa y thuật rất tốt.
Dù sao thân thể hắn bây giờ vẫn còn trúng độc, nên không thể có con quá sớm, cho nên cũng không lo lắng lắm, nhưng không nghĩ tới Vương phi lại giận dữ mắng Cẩm Nương, hắn không khỏi giận, hướng về Vương phi nói “Cũng không phải nói là không lành bệnh, không phải nương tử nói có chuyển biến tốt đẹp rồi sao, nương, người làm gì, làm nương tử sợ làm sao bây giờ.”
Vương phi bị Lãnh Hoa Đình nói như vậy khẽ giật mình, không nghĩ tới nhi tử vì vợ khiển trách mình như vậy, trong nội tâm liền đau buồn, cái mũi ửng đỏ lên, nhìn Lãnh Hoa Đình “Đình Nhi …ngươi mắng ta?”
Cổ Lãnh Hoa Đình cứng ngắc, nghiêng đầu nói với Cẩm Nương “Ai bảo người la nương tử của ta, ta không cho ai la nương tử ta, nương cũng không được.” Nói xong vành mắt ửng hồng, bước đến gần Vương phi khóc lên, đưa ta ra vịn nàng “Đình Nhi…Đình Nhi thật vất vả mới lấy được nương tử…người ta… người ta sẽ không nói Đình Nhi là đứa trẻ nữa, nương tử đối với Đình Nhi rất tốt, nương, người lại khi dễ nương tử, người là người xấu, ta không thích nương, không thích nương.” Bộ dạng như đứa nhỏ bị mất món đồ chơi yêu thích nhất, khóc lóc náo loạn muốn tìm người lớn, bộ dáng nếu không được sẽ không bỏ qua. Nước mắt kia không biết từ đâu mà chảy không ngừng.
Vương phi nhìn thấy hắn khóc, liền cuống lên, nghe miệng hắn nói không thích nương, trong nội tâm càng buồn, năm đó Đình Nhi nhiễm bệnh, cũng do nàng sai lầm, nếu năm đó nàng chú ý, tiểu Đình cũng sẽ không…
Vừa nghĩ đến chuyện xưa, Vương phi xấu hổ, nên bận rộn vỗ Lãnh Hoa Đình “Tiểu Đình thật ngoan a, nương không mắng Cẩm Nương, không mắng, đừng khóc, đừng khóc làm nương đau lòng a.” Vừa nói vừa nắm bả vai Lãnh Hoa Đình dựa vào ngực mình.
Cẩm Nương thấy vậy liền trợn mắt há miệng, hắn đúng thật là khóc, nước mắt kia nói đến là đến, không cần có công tác chuẩn bị, thực là nhân tài a, nếu ở hiện đại chắc sẽ thành minh tinh, bất quá, trong nội tâm nàng lại ngọt ngào cảm động, tưởng rằng hắn nghe xong cũng sẽ sợ, cho dù không bỏ mình, cũng sẽ tức giận, dù sao mình cũng giấu bọn họ, nhưng mà ….nhưng mà hắn chẳng những không tức giận, còn suy nghĩ tất cả biện pháp che trở ình, làm nàng thấy như rót mật vào lòng, cảm động đồng thời còn ngọt ngào hạnh phúc.
“Còn nữa, chúng ta nhanh chóng mời thái y đến trị liệu cho nương tử, nàng ngốc ô ô không biết rõ chuyện gì a, dù có uống nhầm thuốc cũng không biết” Lãnh Hoa Đình ở trong ngực Vương phi ló đầu ra, đôi mắt phượng mê người ngập nước, ánh mắt càng thêm trong sáng, khóc thút thít nói với Vương phi.
Vương phi nghe như thế cũng cảm thấy đúng, nàng ấy nói vẫn luôn uống thuốc, chắc là uống phương thuốc tại nhà mẹ đẻ, hiện tại đã lâu như vậy, phương thuốc kia còn tác dụng hay không, dù có chuyển biến tốt đẹp như thế nào cũng không biết, sợ nhất chính là chuẩn trị nhầm, nên nàng vuốt ve Lãnh Hoa Đình “Đình Nhi nghĩ rất chu đáo, một hồi nương cho người đi thái y viện mời người đến.”
Cẩm Nương nghe xong cũng thấy cố lý, mình cũng đã uống thuốc nhiều tháng như vậy rồi, hiệu quả thế nào vẫn chưa mời thái y xem lại bệnh, nên nàng dung ánh mắt cảm ơn nhìn Lãnh Hoa Đình, Vương phi cũng không tức giận, tâm tư toàn bộ chuyển sang bệnh tình của Cẩm Nương, liền hỏi nàng uống thuốc thế nào, dùng bao lâu, chu kỳ kinh nguyệt không bình thường thế nào vân vân, Cẩm Nương tuy là ngượng nhưng vẫn thành thật trả lời, lúc nói chuyện ánh mắt bất chợt nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, thấy người kia dùng ánh mắt như cười mà không phải cười nhìn nàng, mới vừa rồi còn như dòng nước đang chảy, hiện tại đã giễu cợt nàng rồi, bất quá, cặp mắt phượng kia lưu chuyển, mang theo phong tình vạn chủng, khiến Cẩm Nương nhịn không được mà tim đập nhanh, nếu không phải có Vương phi ở đây nàng thực sẽ đi đến ôm hắn rồi cắn một phát.
Ba người đang trò chuyện, thì Vương mama được người ta đưa vào, Vương phi vừa nhìn thấy Vương mama vểnh thân thể lên, cái eo cứng ngắc, một tay vịn eo, đi đứng khó khăn, liền hỏi “Ngươi làm sao vậy?”
Mặt Vương mama đỏ lên lúng túng nói “Nô tỳ vừa đi xem nha đầu trong sân, không cẩn thận nên ngã.”
Vương phi vừa nghe liền chìm mặt xuống “Ngươi cũng vậy, tuổi đã cao, thời tiết lại lạnh, còn đi xem náo nhiệt làm gì, đây không phải là tự tìm lấy hay sao?”
Vương mama nghe xong thì rất không tự nhiên, ngượng ngùng cười cười, cũng không lên tiếng, Vương phi nhíu mày nói với nàng “Đã bị thương thì trở về nghỉ ngơi mấy ngày, để hai bà tử này đỡ ngươi về, ở trong phòng nghỉ ngơi sẽ thoải mái một chút, ngày mai ta cho Bích Vân đi lấy thuốc cho ngươi.”
Vương mama nghe xong thì khẩn trương, trong lúc quan trọng này sao mình có thể nghỉ ngơi, chỉ dựa vào Lưu thị sẽ thành công thì ít thất bại thì nhiều, nếu thiếu phu nhân tra ra, không phải mọi người đều dính líu sao? Không được, mình quyết không thể nghỉ ngơi lúc này.
Cắn răng đứng thẳng người “Tạ chủ tử, chỉ là thương thế cũng không có gì, một hồi để cho người xoa bóp cho nô tỳ vài cái thì tốt rồi, không cần trở về nghỉ.”
Cẩm Nương thì lại cười nói “Mama, người cũng đừng từ chối, đây cũng là tâm ý của nương, ngài vẫn nên nghỉ ngơi đi, sớm dưỡng thân thể cho tốt rồi trở về mới đúng.” Nói xong thì quay đầu bảo Tứ Nhi đang đi vào phòng mình cầm nhân sâm đến, đưa cho Vương mama.
Kỳ thật Cẩm Nương cũng biết tâm tư của Vương mama, sợ là không dám đi thôi, cứ nhìn chằm chằm chuyện trong viện của mình, không phải là muốn cách ngăn cản mình tra sổ sách trong nhà bếp sao, xem ra hôm nay, bà ta nói cái gì mà mình không tham lam tất cả đều là giả, hừ, đây là trời báo ứng, ngã trật eo, thực sự phải cho trở về nghỉ ngơi mấy ngày mới tốt, thừa dịp bà ta không có ở đây, đối phó một mình Lưu thị sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vương phi thấy vậy liền gật đầu, người con dâu này mặc dù có chút bệnh tật, nhưng nhân phẩm rất tốt, lại thông tuệ, mọi người trong phủ từ cao tới thấp đều rất tin phục nàng, Đình Nhi theo nàng cũng sửa lại tính tình không ít, so với trước kia thì đã nói chuyện nhiều hơn, cười cũng nhiều hơn, trước kia, đâu có thấy hắn cười.
Vương mama tất nhiên từ chối một chút, nhưng vẫn nhận nhân sâm từ Cẩm Nương, trong nội tâm có chút ngại, nhưng bà nói vẫn phải nói, vì không có biện pháp, ai bảo thiếu phu nhân không chịu nể tình, đều là ngươi ép ta a.
Vương mama cáo từ, lúc đang đi tới cửa, lại quay đầu nói với Vương phi “A chủ tử, nha đầu lúc nãy ở trong nội viện nói có chuyện cần bẩm báo với người, giống như là nói về chuyện của thiếu phu nhân.”
Vương phi nghe xong mặt càng thêm đen, Vương mama càng lúc càng không hiểu chuyện, loại chuyện này dù muốn nói cũng phải chờ mình về viện hẵn nói, sao lại nói ở trước mặt con dâu và con trai chứ, giống như mình đi đến đây, là tìm cách bắt lỗi con dâu vậy, nên không khỏi quát “Ngươi nhanh chóng đi xuống đi, những việc này không cần ngươi quan tâm.”
Vương mama nghe xong thì chấn động, mấp máy miệng, nhưng rốt cuộc cũng không dám nói nữa, mà lui ra ngoài.
Người còn chưa ra khỏi, thì đột nhiên bên ngoài có người xông vào, như gió xoáy, đụng mạnh làm cho Vương mama té trên mặt đất, nguòi nọ cũng không nhìn xem là đụng trúng ai, đối với người cản đường hắn còn đá mắng “Người nào không có mắt ngăn cản đường của lão gia.”
Vừa cúi đầu nhìn một cái, thấy là Vương mama trong phòng vương phi thì sắc mặt biến hóa, nhưng vẫn ngẩn đầu lên mà đi vào.
Vương mama bị thương liên tục, vừa rồi bị đụng một cái khiến eo bị thương, hiện tại lại bị người ta đá vào eo, đau đến mắt lập tức chảy nước, vừa muốn mắng, nhưng ngẩn đầu lên liền thấy tam lão gia gian ác, vì vậy phải ngậm miệng, để hai bà tử tiến lên đỡ nàng đi ra ngoài.
Tam lão gia nhìn thấy Vương mama cũng không quan tâm nàng, hô với người trong phòng “Cháu dâu, nghe nói ngươi đang đánh mỹ nhân của ta, đó là người ngươi tặng ta a, cũng đừng đánh chết, đánh chết phải bồi thường cho ta hai mỹ nhân a.”
Vương phi đang ở trong phòng nghe xong nhíu mi, Tam lão gia sao lại đến đây, không khỏi liếc mắt nhìn Cẩm Nương, Cẩm Nương trong lòng cũng lo lắng, nha đầu Bình Nhi kia bây giờ đang hận nàng thấu xương, nghĩ mọi biện pháp đưa nàng vào chỗ hiểm, nếu đưa qua chỗ Tam lão gia sợ nàng ta lại nói lung tung, dù sao Vương phi cũng đứng về phía mình, cho dù biết bệnh này có thể không trị được thì cũng không nói với người khác, nhưng tam lão gia thì lại khác, tam lão gia là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, hoặc nói, là người ước gì vương gia gặp chuyện, nếu thật sự cho hắn biết, còn phải là ồn ào cả phủ sao? Nếu lão phu nhân biết, nhất định sẽ náo loạn để cho Vương gia bỏ mình, vì vậy nàng càng nghĩ càng sợ, liền ngước nhìn Lãnh Hoa Đình.
Đã thấy hắn cau mày, bộ dáng trầm tư, vẻ mặt của Vương phi cũng thay đổi, không biết ứng đối thế nào.
Cẩm Nương đành phải cười nghênh đón tam lão gia nói “Ngọn gió nào đem tam thúc thổi đến viện của cháu thế, thật đúng là khách quý a.”
Tam lão gia thấy nàng cười thân thiện, thì liền phất tay nói “Ta mới vừa nghe có người báo, nói ngươi muốn đánh chết mỹ nhân muốn tặng cho ta, tam thúc ngươi là người thương hoa tiếc ngọc, tất nhiên là phải cứu nàng, không biết vì sau cháu dâu lại ra tay độc ác như vậy” Tuy là cười nói nhưng ngữ khí thật bất thiện.
Cẩm Nương vừa nghe, trong nội tâm có chút giận, trong viện này thật là có chuyện gì cũng dấu không được, bất quá chỉ là muốn trừng trị một nha hoàn, mà cả người của Tây phủ cũng biết, xem ra xong việc này rồi, phải tra xét lại, cứ như vậy xuống, bí mật gì cũng không giữ được.
“Tam thúc, không phải là cháu dâu lòng dạ độc ác, mà là nha đầu kia quá mức ác độc, sống chết không chịu đi qua viện của ngài, còn nói ngài là…” Cẩm Nương nhìn biểu hiện của tam lão gia, nói đến đây thì liền dừng lại, quả nhiên nói tới đây mặt tam lão gia đã đen lại, quay sang hỏi “Nói ta cái gì? Ngươi không cần bận tâm, nó chi tiết đi.”
“Còn không phải là nói người là lão đầu tử, quỷ háo sắc, phế vật sao? Tam thúc, lời này dù sao ngươi cũng nghe nhiều, nếu người không muốn nha đầu kia, vậy hãy để cho người ta làm việc đi.” Lãnh Hoa Đình đột nhiên tiếp lời nói, dù sao cũng là lời mắng tam lão gia, hắn sợ Cẩm Nương nói ra Tam lão gia sẽ ghi hận, vì vậy bản thân mới nói trước, bát quá, cũng đúng lúc mắng thêm mấy câu, để xả giận.
Tâm lão gia quả nhiên giận giữ, nhảy bậc lên mắng “Ta phi, bất quá chỉ là đĩ, còn dám mắng lão gia ta, người ta không muốn đem kỹ nữ này về, đi, đem người tới ta đạp chết nàng.”
Vương phi nghe xong liền hòa giải, nhíu mi nói “Lão tam, ngươi chớ hồ nháo, đây là viện của Đình Nhi, Đình Nhi mới tân hôn không lâu, không thể thấy máu, ta vốn nghe nha đầu kia mắng cũng tức giận, định đánh chết nàng, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến vợ chồng son, nên mới cho người nhốt nha đầu kia lại, bỏ đói nàng tám mười ngày, để ọi người về sau chú ý lời nói.”
Tam lão gia có chút cố kỵ Vương phi, nghe nàng nói như vậy, mới bình tĩnh chút ít, bất quá vẫn thở phì phì, Cẩm Nương nghe xong cười nói với Tam lão gia “Tam thúc không phải là muốn mỹ nhân sao? Hôm nào cháu dâu chọn lại cho người là được, xin người bớt giận a.”
Tam lão gia vừa nghe sẽ đưa mỹ nhân đến, mặt mày lập tức hớn hở lên nói “Vẫn là cháu dâu tốt, Vương tẩu, ngươi thật có phúc mới cưới được nàng dâu tốt.” Kỳ thật tam lão gia được báo là nha đầu kia không chịu qua viện mình, lại xông tới náo loạn cháu dâu, cho nên mới bị đánh chết, hắn chỉ muốn có mỹ nhân như Xuân Hồng để hưởng dụng, nên lòng ngứa khó nhịn, tính tình cương liệt thì càng có hương vị, cho nên mới vội vàng chạy đến, nên cũng tin lời nói này, nha đầu kia xem thường mình, đánh chết cũng xứng đáng.
Cẩm Nương thấy tam lão gia không náo loạn, liền bắt đầu nhắc đến việc cửa hàng thành đông “Tam thúc, hai ngày nay người đi cửa hàng, không biết buôn bán thế nào rồi?”
Tam lão gia nghe nàng hỏi liền giật mình, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, đỏ mặt nói “Cái kia a, hai ngày nay ta rất bận, còn chưa có đi qua, ngày mai sẽ đi, ngày mai sẽ đi.” Nói xong liền đưa mắt liếc trộm Vương phi, nhìn thấy sắc mặt vương phi u ám, lập tức cảm giác mông như ngồi trên đống lửa, liền đứng dậy cáo từ.
Cẩm Nương cũng không giữ người lại, bất quá chỉ nói hai câu hợp tình hợp lý, tam lão gia sau lưng tựa như có gắn mũi tên bắn, chạy nhanh như làn khói.
Tam lão gia đi rồi, Vương phi liền nói với Cẩm Nương “Nha đầu kia giữ lại không được, giữ lại chỉ là tai họa, hai người các ngươi đừng quản, ta sẽ tìm cách xử lý.” Nói xong thì muốn đứng dậy, Cẩm Nương nghe xong cũng hiểu được ý kia, chỉ là không biết Vương phi dùng biện pháp gì, bất quá, làm người ở nhà cao cửa rộng đã lâu, cũng nhất định sẽ có chút thủ đoạn không ai biết, nhìn Vương phi xinh đẹp cao quý, như tiên nữ, nhưng thủ đoạn cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Sau khi đưa Vương phi đi khỏi, Lãnh Hoa Đình túm lấy Cẩm Nương, ngắt cái mũi của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói “Xấu vẫn là xấu, nhưng ngốc đến thế, đã sớm nói với nàng giải quyết đi, khôn ngoan, biết tính toán mà lại làm cây cột cho người ta bò lên, nàng chính là mềm lòng, lần này thì được bài học rồi a.”
Cẩm Nương chưa kịp chuẩn bị đã bị túm mũi, nhéo vặn đến đau nhức, cái mũi thẳng hừ hừ, bộ dáng khó chịu, Lãnh Hoa Đình cuối cùng vẫn là không nỡ, nên buông lỏng tay, đem nàng thả ra nói “Từ nay hãy đề phòng cẩn thận, đừng mềm lòng, trong phủ này, nàng không có lòng dạ độc ác, mọi người sẽ nghĩ nàng dễ bị bắt nạt, cuối cùng người bị hại là nàng, biết chưa?”
Trong lòng Cẩm Nương chua sót, hắn nói lời nói này là do lúc trước hắn đã từng cảm nhận qua, có lẽ lúc trước hắn thật khờ dại, cho nên kết quả mới bị như vậy, nghĩ tới đây nàng đi tới gần hắn một chút, đem đầu hắn ủ vào trong ngực giống như Vương phi rồi nói “Yên tâm đi tướng công, từ nay về sau ta sẽ cẩn thận, tuyệt đối không để người ta làm hại đến ta, cũng không để…hại…đến chàng nữa, chúng ta ở chung một chỗ cũng cố gắng, phải ở trong phủ này mà trãi qua cuộc sống vui vẻ, được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK