**********
Quân Mạc Bắc sống từng ấy năm tới nay, đại khái không có cô gái nào dám nói lời kiểu này ở trước mặt hắn, đây không chỉ là ngả ngớn, rõ ràng chính là lời nói ɖâʍ đãng, chỉ cần con gái có cảm giác thẹn, thử hỏi ai dám?
Sắc mặt hắn càng lạnh băng, sâu thẳm con ngươi nhìn chằm chằm đường phía trước, như cũ là mặt vô biểu tình.
Nếu không phải ngón tay cầm tay lái hơi hơi siết chặt, khớp xương trắng hơn vừa rồi một chút, có lẽ ngay cả Tiếu Dao cũng nhìn không ra hắn có biến hóa gì.
Nhưng, Tiếu Dao luôn luôn giỏi về quan sát, biến hóa rất nhỏ này, cô ít nhất còn có thể thấy rõ ràng.
Xe đi phía trước, dọc theo đường đi, hai người không nói thêm một câu. Sau khi cô gái này nói một câu ɖâʍ đãng đến cực điểm, thế nhưng nhắm mắt lại ngủ thϊế͙p͙ đi.
Quân Mạc Bắc nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô tựa hồ đang ngủ say, phụ nữ của chú nhỏ, nhưng hắn không biết, cô rốt cuộc có cái tâm tư gì.
Một khắc xe dừng lại, Tiếu Dao tỉnh, sau khi thấy rõ mình ở chỗ nào, hô hấp cô loạn, thân thể nhịn không được khẽ run rẩy.
“Sẽ không xảy ra chuyện hôm qua đâu.” Giọng Quân Mạc Bắc vẫn thanh lãnh, hắn xuống xe xong cũng không để ý đến cô, chỉ chờ bên ngoài.
Một hồi lâu, Tiếu Dao mới ổn định hô hấp, từ trêи xe xuống dưới. Quân Mạc Bắc đi đằng trước, cô chỉ có thể một đường đi theo.
Hắn thế nhưng đưa mình về cục cảnh sát, chỗ làm cô suýt hỏng mất, có điều, xem như cô đã nhìn ra, Quân Mạc Bắc muốn giám thị cô, nhưng không thể không đi làm.
Cô đi theo Quân Mạc Bắc vào văn phòng hắn, dọc theo đường đi rước lấy không ít ánh mắt, nhóm nam cảnh sát tò mò, nhóm nữ cảnh sát đố kỵ, còn có mọi người khe khẽ nói nhỏ.
Điều đó, Tiếu Dao chỉ làm như không thấy. Vừa vào văn phòng Quân Mạc Bắc đã thấy, văn phòng này trang hoàng và chủ nhân nó giống nhau, nghiêm túc, thanh lãnh, thậm chí, cấm ɖu͙ƈ!
Chuông di động bỗng nhiên vang lên, là tin nhắn mới của bạn học, nói giáo viên hôm nay điểm danh, cô không đi làm sao bây giờ? Còn hỏi ngày hôm qua sao cô lại thế này.
Là bạn cùng khoa Đặng Phương Phương, mới quen biết mấy ngày giao tình không sâu, nhưng thật ra là cô gái nhiệt tình. Cô muốn nhắn lại, nhịn không được nhìn Quân Mạc Bắc một cái.
Quân Mạc Bắc ngồi ở bàn làm việc, mắt lạnh một khắc cũng không rời màn hình notebook, nhưng lời này rõ ràng nói với cô: “Tin nhắn qua lại đều thuộc phạm vi theo dõi, chỉ cần là liên hệ bình thường, sẽ không có người ngăn cản.”
Tiếu Dao trừng hắn một cái, gửi cho Đặng Phương Phương tin nhắn, nói thân thể cô không tốt phải ở nhà nghỉ ngơi, để Đặng Phương Phương nghĩ cách điểm danh thay cô.
Buông di động, mới nhìn văn phòng một góc có một bộ bàn ghế, phía trêи thế nhưng có sách vở của cô. Những người này ngay cả chung cư của cô đều có thể tùy tiện vào ra, xem ra hiện tại mình là thật sự hoàn toàn bị theo dõi.
Tiếu Dao chỉ không biết bọn họ rốt cuộc nắm giữ nhiều hay ít tư liệu về tổ chức, nếu muốn biết, có cần thiết xuống tay từ vị cảnh sát Quân này hay không?
Án này, hẳn là hắn toàn quyền phụ trách?
Cô ghé trêи bàn xem sách một buổi sáng, giữa trưa trợ lý Quân Mạc Bắc tùy tiện ném cho cô cơm hộp, ăn xong vẫn là đọc sách, trừ bỏ đọc sách cái gì cũng làm không được.
Trong lúc Quân Mạc Bắc đi mở mấy cái hội nghị, nhưng Tiếu Dao ngoại trừ đọc sách cái gì đều ngồi không được, mọi thông tin đều bị theo dõi còn có thể làm cái gì?
Mãi cho đến hơn 6 giờ chiều, tất cả mọi người đều lục đục tan tầm, nhưng cảnh sát Quân tựa hồ còn có ý tăng ca.
Tiếu Dao có chút ngồi không yên, bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt hắn, cổ áo cô không biết khi nào bị cởi bỏ vài cái cúc, lúc chống tay trêи ghế hắn cúi người, иɦũ ɦσα đầy đặn ít nhất thấy được một phần ba.
“Cảnh sát Quân, vẫn ở đây làm việc, không cảm thấy nhàm chán à?” Quân Mạc Bắc không nghe cô, như dự liệu, tầm mắt Tiếu Dao đảo qua màn hình notebook của hắn, lại không dám quá đường hoàng.
Môi mỏng cô gợi lên, tay dừng trêи đầu vai hắn, lại tới gần một chút, hai иɦũ ɦσα đầy đặn kề trêи đầu vai hắn, dính sát vào: “Đang làm cái gì? Muốn em hỗ trợ không? Em sẽ không tiết lộ đâu!”