**********
Chương 155: Không ngại xem phát sóng trực tiếp!
“Máy tính bên kia, có ảnh chụp của người đàn ông tối hôm qua, góc độ quay chụp không được đẹp, người của tôi không có cách nào để nhìn rõ gương mặt của hắn.”
“Qua đây nhìn thử, mấy việc này, căn bản không làm khó được cô.” Thanh âm đạm mạc của Quân Dạ Huyền vang lên.
Tiếu Dao liếc mắt nhìn một cái máy tính khác, nhướng mày, cũng không có ý muốn buông hắn ra.
“Loại việc cỏn con này, Quân tứ thiếu một phút liền làm xong, không cần phải nhờ đến tôi nha.”
Đầu nhỏ dò ra từ phía sau vừa chuyển động, môi Tiếu Dao lơ đãng ở trêи sườn mặt của hắn để lại một nụ hôn.
“Tứ thiếu, trai đơn gái chiếc, anh không nghĩ…”
Tiếu Dao liếc mắt đưa tình còn chưa nói xong, trực tiếp bị Quân Dạ Huyền đánh gãy.
“Nếu cô thật sự ngứa, tôi còn ba anh em ở dưới, muốn tôi kêu bọn họ lên đây?”
Quân Dạ Huyền bắt lấy cánh tay cô, đem Tiếu Dao từ phía sau kéo ra.
Tầm mắt lại vừa vặn đập vào hai иɦũ ɦσα đang lay động, dù gương mặt tỏ ra lạnh nhạt, hơi thở vẫn có chút rối loạn.
Bất quá, tình ɖu͙ƈ vừa trỗi dậy, thực nhanh đã bị hắn áp xuống.
“Cho cô thời gian một phút, đem quần áo mặc vào, nếu không… tôi không ngại xem phát sóng trực tiếp!”
Lời nói vừa ra, Quân Dạ Huyền tùy ý vung tay, đem Tiếu Dao ném qua bên cạnh.
Giây tiếp theo, tầm mắt hắn lại quay trở về với laptop, “Lạch cạch” hai tiếng, không biết đang làm cái gì.
Tiếu Dao bị buộc lui về phía sau vài bước, cuối cùng ngã vào trêи sô pha, là thật sự ngã, một chút cũng không khoa trương.
“Ưm…” Đối mặt với Quân Dạ Huyền không có chút thương hương tiếc ngọc, cô lầu bầu môi, không quên ɖâʍ đãng kêu một tiếng.
“Mặc thì mặc, cần gì phải hung dữ như vậy? Ngực của bổn cô nương bị đâm đau muốn chết.”
Lời nói mang ý giận dỗi, Tiếu Dao lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Trong lòng có chút oán giận, Tiếu Dao chu môi, đi qua lấy áo khoác, cầm lấy khoác trở lại trêи người.
Nhưng cô cũng không có kéo khóa áo, nói như vậy, Tiếu Dao là không có khả năng dễ dàng từ bỏ.
Hung hăng thở ra một hơi, Tiếu Dao đi qua bên kia, ngồi xuống phía trước một cái máy tính khác.
Mở ra ảnh chụp duy nhất trêи mặt bàn, cô quay qua nhìn Quân Dạ Huyền, hơi hơi cong cong môi.
Không đến hai phút, đôi tay Tiếu Dao lại đem áo khoác kéo ra hai bên, còn thuận tiện kéo kéo áo ba lỗ xuống thấp.
Áo trễ cổ nhẹ nhàng run lên, cặp иɦũ ɦσα ngạo nghễ kia không tự giác lắc lư lên xuống.
Cúi đầu nhìn thoáng qua, Tiếu Dao tự tin mà ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Quân Dạ Huyền cách đó không xa.
“Tứ thiếu, anh có muốn lại đây kiểm tra hay không?”
Âm thanh kia, cùng với lời mời gọi lại đây kiểm tra thân thể không có gì khác nhau.
Nhìn hắn giống như không có gì biến hóa, nhưng, Tiếu Dao vẫn cảm giác được mày rậm hơi chau lại, hơn nữa thân thể hắn cũng có chút động tĩnh.
“Tứ thiếu, đến đây nha! Không phải muốn tôi hỗ trợ sao? Tôi có thể giúp anh nha.” Tiếu Dao nhìn Quân Dạ Huyền, vẫy vẫy tay.
“Từ từ.” Âm thanh bị đè nén vang lên.
Thì ra cũng không phải hắn không hề có hứng thú với mình, âm thanh vừa rồi đã đem hắn bán đứng, hắn có thể lừa chính mình, không lừa được cô a.
“Mau tới đây, tôi làm được, như thế nào còn chưa tới?” Âm thanh nhu nhu lại lần nữa vang lên: “Đừng để tôi chờ lâu nha!”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Tiếu Dao không tự giác che miệng, sợ mình nhịn không được sẽ cười ra tiếng.
Lúc này Tiếu Dao cảm thấy mình giống ca nữ ở trêи lầu vẫy tay với khách nhân ở dưới a ~
Khách nhân, nơi này, tới đây, tiểu nhân đang chờ đâu.
~~~