• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 17: LÀM PHIỀN CÔ GIẢN RỒI!




CHƯƠNG 17: LÀM PHIỀN CÔ GIẢN RỒI!

Biết ngay về sẽ bị mắng mà.

Thư Giai Ninh cúi đầu ủ rũ.

Mày nghe tên Giản Định nói kia kìa, gì mà anh Giản tốt nhất của mày, gì mà vợ anh ta, rõ ràng nói cô còn chưa làm tốt vai trò của một “cô Giản”!

“Tôi…” Thư Giai Ninh cau mày, vắt hết óc bịa ra một lý do, cố gắng lấp liếm chuyện này.

Thật ra chuyện cô uống say ở ngoài nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, dù sao bây giờ gần như không ai biết cô gả cho Giản Định, vì thế chẳng ảnh hưởng gì tới anh.

Nhưng vấn đề là trên hợp đồng có ghi rõ, cô phải làm tốt vai trò của con dâu nhà họ Giản, mà say rượu rõ ràng không phù hợp với thân phận cô Giản, nếu Giản Định quyết không bỏ qua chuyện này thì cô đúng là đuối lý.

“Ừm, tốt nhất là cô bịa một lý do khiến tôi hài lòng, giải thích tại sao cô Giản tối qua không những uống say mà còn ôm một chai rượu ngồi trên thềm cửa nhà họ Giản lúc một hai giờ sáng.”

Giản Định lạnh lùng liếc nhìn cô, sau đó cầm lấy một tờ báo đọc vô cùng chuyên chú.

Ôm chai rượu… Ngồi trên thềm cửa nhà họ Giản?!

Thư Giai Ninh ôm lấy cái đầu đau nhức, hoàn toàn không nhớ đã từng xảy ra việc này!

Cô tới Mị Sắc, sau đó uống rượu, sau đó… sau đó không nhớ gì nữa!

Nhưng không thể như thế được, khi cô ở Ý từng tham gia rất nhiều tiệc xã giao, những tên hèn hạ trên bàn rượu đầy rẫy, có một lần cô thiếu chút nữa bị một tên quan chính phủ sàm sỡ, từ đó cô liền yêu cầu bản thân dù có uống rượu cũng phải giữ đầu óc tỉnh táo, không bao giờ dám uống say nữa.

Nhưng mới về nước chưa được một tháng, sao cô có thể dễ dàng quên đi thói quen rèn luyện nhiều năm thế được.

Tư Đồ Mai!

Thư Giai Ninh nghiến răng nghiến lợi.

Chắc chắn là do cô bạn thân không yên phận của cô làm ra rồi.

“Bịa xong chưa?” Vẻ mặt Giản Định hơi mất kiên nhẫn, anh lại lật một trang báo nữa.

“Tôi không có bịa…” Đôi mắt cô xoay chuyển, thật sự không biết giải thích thế nào.

Chuyện này mà lộ ra có khi nào Giản Định sẽ lập tức chấm dứt hợp đồng để không ảnh hưởng tới danh dự của anh ta?

“Được rồi.” Giản Định gấp tờ báo lại, khó chịu ngắt lời cô, “Tôi không cần biết hôm qua xảy ra chuyện gì, nhưng Thư Giai Ninh, tôi cảnh cáo cô, đây là lần cuối cùng.”

Giản Định vừa nghĩ tới hành động to gan tối qua của cô gái này là anh lại muốn treo cô lên đánh một trận!

Nếu hôm qua cô không về nhà họ Giản mà bị đưa tới bên cạnh người đàn ông khác, cô cũng sẽ trèo lên người và ôm cổ người đó sao?

Chỉ cần nghĩ tới khả năng này, Giản Định lại cảm thấy như có ai đó nện một tảng đá làm rối loạn lòng anh, khiến anh đến hít thở cũng khó khăn.

“Có biết tối qua sau khi về cô làm gì không?” Giản Định lạnh lùng nhìn cô gái như vừa trút được gánh nặng, chỉ muốn đánh cô thêm một trận nữa cho hả giận.

“Khụ… Làm cái gì?” Thư Giai Ninh nắm chặt tay che miệng ho khan, trong lòng có dự cảm không tốt.

Cô say rượu thường rất hay làm trò xấu, nhớ có một lần uống tưng bừng ở Ý, sau đó cô kéo Tư Đồ Mai đi hát karaoke cả đêm, ngày hôm sau mắt Tư Đồ Mai đen như gấu trúc, hễ gặp cô là lại nổi khùng lên.

“Muốn biết à?” Giản Định cười nhếch miệng, “Không nói cho cô đâu!”

Thư Giai Ninh im lặng.

Thế thì đừng có mà hỏi!

“Tùy anh!” Thư Giai Ninh trừng mắt nhìn anh, cô xoa xoa cái bụng đói bò ra khỏi lều, chỉnh trang một lúc rồi định bước ra khỏi phòng đi xuống ăn sáng.

Dù sao với tình hình trước mắt, có vẻ như cô không bị thiệt thòi gì, thế thì cần gì quan tâm tối qua cô làm gì?

Một làn gió mát thổi qua, nghĩ tới vẻ mặt “không quan tâm tôi tối qua làm gì, anh bị thiệt thòi là được” trước khi đi của cô, Giản Định không khỏi bật cười.

Cô nhóc nghịch ngợm này!

Thư Giai Ninh ngâm nga đi xuống lầu, sau khi uống say dậy, cái bụng cô trống rỗng đến khó chịu, giờ cô chỉ muốn nhét đầy đồ ăn vào bụng mà thôi.

Nhưng mới đi được nửa đường, cô bỗng sững sờ dừng bước.

Phòng khách được quét dọn gọn gàng, bàn ăn sạch sẽ không một hạt bụi, còn có một bình hoa ly rực rỡ, trong phòng thoáng đãng, không có bữa ăn sáng, cũng không có người giúp việc.

Một cơn gió mát luồn qua khe cửa thổi vào, Thư Giai Ninh cảm thấy da đầu run lên.

“Ông ơi, bác Phúc ơi…” Thư Giai Ninh đi đôi dép lê tìm gọi trong phòng khách.

“Đừng gọi nữa, ông và bác Phúc đi du lịch rồi, người giúp việc cũng được nghỉ về nhà rồi.” Trong tay Giản Định cầm một tập hồ sơ màu vàng từ trên cầu thang đi xuống, lúc đi ngang Thư Giai Ninh đang trợn mắt há mồm đứng ngẩn người, anh nhàn nhạt liếc cô một cái.

“Du lịch á? Thế đi bao lâu mới về?”

“Lâu thì một năm, nhanh thì ba tháng.”

Thư Giai Ninh trừng mắt im lặng.

“Vì thế giờ trong nhà chỉ còn anh với tôi thôi sao? Ít nhất chúng ta phải sống chung ba tháng sao?!” Thư Giai Ninh mếu máo, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như méo xẹo.

Trước đây trong nhà còn có ông bênh, giờ ông cũng đi rồi, cô chắc chắn sẽ bị tên ác ma này hành chết…

“Sao thế? Không muốn à?” Giản Định nhếch khóe miệng, nhưng ánh mắt lại không nhìn ra chút ý cười nào, “Vừa rồi chẳng phải cô nói anh Giản tốt nhất sao, chẳng lẽ cô lừa tôi à…”

“Không không không, đây quả thật là vinh hạnh của tôi!” Thư Giai Ninh thấy tình hình không ổn bèn vẫy đuôi chạy tới.

Nếu dám chọc giận Thánh Thượng, cô chắc chắn sẽ bị lôi ra tra tấn.

“Ừm, ngoan.” Giản Định híp mắt nhìn vẻ mặt nịnh nọt của cô, đột nhiên muốn xoa đầu cô mèo con này, và anh cũng đã làm như thế rồi.

Hả?

Vẻ mặt ngờ nghệch như bị sét đánh trúng này của cô là sao?

Ánh mắt Thư Giai Ninh nhìn Giản Định như nhìn thấy quái vật, mãi mười giây sau cô mới tỉnh hồn lại.

Nhưng cô cảm thấy có lẽ lúc này tâm trạng Giản Định rất tốt, thế là vội nắm chặt cơ hội ra điều kiện.

“Anh Giản, à, chúng ta thương lượng vài chuyện đi.”

“Nói đi.” Giản Định hơi lơ đãng.

Ừm, dầu gội cô mèo này dùng tại sao lại thơm như vậy?

“Ông không ở nhà… thế anh còn phòng nào có thể cho tôi ở được không? Tôi có thể chuyển sang…”

Nhiệt độ trong phòng giảm xuống đến đáng sợ, Thư Giai Ninh còn đang tiếp tục nói thì lập tức im miệng, cô run rẩy nhìn khuôn mặt đầy mây đen bão tố của Giản Định, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Vừa rồi tâm trạng anh ta còn rất tốt mà, sao giờ lại trông đáng sợ như thế?

Giản Định chậm rãi nhấc tay khỏi đầu cô, ánh mắt ẩn hiện nét gì đó kỳ lạ, “Sao thế, muốn tôi bị ông cụ cằn nhằn à?”

“Không phải! Tôi…” Thư Giai Ninh không ngờ anh lại hiểu sai ý cô, bèn vội vàng đi giải thích.

Cô chỉ muốn ngủ trên giường vài ngày thôi, ngày nào cũng ngủ lều cô thật sự sắp gãy lưng rồi.

“Đừng mơ tưởng chuyện đổi phòng nữa.” Giản Định dứt khoát cắt ngang lời cô, sau đó nhét tập tài liệu vào trong tay cô, khóe môi anh hơi nhếch lên cười gian xảo, “Mấy chuyện giặt đồ, nấu cơm, nhổ cỏ, tỉa hoa, cho chó ăn, làm phiền cô Giản rồi!”

Thư Giai Ninh cạn lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK