• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 18: XEM CÔ ĐÂY CHO ANH NGỘP CHẾT




CHƯƠNG 18: XEM CÔ ĐÂY CHO ANH NGỘP CHẾT

Tại phòng thiết kế của tập đoàn Nam Lâm, Anna tức giận vội vàng gõ cửa rồi bước vào văn phòng trưởng phòng, "Trưởng phòng, chị xem danh sách nhân viên mới của phòng thiết kế chưa? Cái cô Thư Giai Ninh ấy là ai chứ? Trong sơ yếu không thấy ghi bằng cấp gì cả, người như thế mà chị cũng nhận vào làm trợ lý sao?"

"Anna à, cô bình tĩnh đã, tôi cũng không còn cách nào khác mà." Phàn Thanh Nhàn buồn rầu đặt bản thảo sang một bên, "Chị ấy là chị tôi, cô cả nhà họ Thư đấy."

"Trời ạ, tôi còn tưởng con gái chủ tịch ai cũng xuất sắc như chị cơ, không ngờ lại là người như thế." Anna vô cùng tức giận, thầm cảm thấy bất bình cho trưởng phòng của mình. Nhìn chị ấy bất đắc dĩ thế kia kìa, cô gái kia sao có thể vô liêm sỉ đến độ dựa vào quan hệ để thăng tiến như vậy? Cô ta rõ ràng là một kẻ ngoài ngành chẳng biết gì. Đúng là trơ trẽn!

"Chị tôi ở Ý sáu năm, hai hôm trước cũng không báo cho ai trong nhà mà đột nhiên về nước, còn chạy tới tập đoàn Nam Lâm ứng tuyển làm giám đốc tài chính. Sau đó bị anh tôi phát hiện, anh ấy giận lắm, tôi đứng cạnh thấy vậy cũng không nỡ, bèn chuyển chị ấy đến bộ phận thiết kế." Phàn Thanh Nhàn thở dài.

"Ra là vậy." Anna nghe vậy thì không khỏi thêm tôn kính trưởng phòng của mình hơn, "Cùng là con gái nhà họ Thư mà hai người như một trời một vực vậy, trang sức chị thiết kế đã được đăng lên tạp chí thời trang nổi tiếng nhất cả nước, chị ta lại là một tay mơ chẳng biết tí gì về ngành này."

"Nói thì nói vậy nhưng dù sao chị ấy cũng là chị gái, là người nhà của tôi." Phàn Thanh Nhàn lo lắng đáp, "Tôi chỉ mong chị ấy đừng gây chuyện làm bố và anh tức giận nữa, họ không vui làm tôi cũng thấy buồn."

"Sao chủ tịch lại có đứa con gái lười nhác dốt nát như thế cơ chứ?" Anna lắc đầu rồi nhìn trưởng phòng với ánh mắt hâm mộ, "Chị mới xứng làm cô cả nhà họ Thư chứ, vừa có tài lại vừa có sắc, từ khi sinh ra đến giờ em chưa từng thấy ai hoàn hảo như chị đâu. Mà chị cũng tốt bụng quá cơ, nếu là người khác thì ai chịu mua dây buộc mình mà kéo theo bà chị vô dụng ấy."

Phàn Thanh Nhàn mỉm cười dịu dàng, Anna nói rất đúng ý cô ta, "Vậy ngày mai phiền mấy cô giúp đỡ chị ấy cho tôi nhé."

"Chị cứ yên tâm." Anna thở dài, "Chị gái trơ trẽn may mắn lắm mới có em gái tốt như trưởng phòng."

Phàn Thanh Nhàn làm như không nghe thấy Anna nói thầm, ung dung cầm bản thảo thiết kế trên bàn lên xem tiếp, hàng mi của cô ta đủ dài để che đi sự ác độc trong đáy mắt, cô ta nhếch môi cười đắc ý.

"Còn đứng thẫn thờ ra đấy nữa thì cây hoa ấy sẽ bị cô tưới chết đấy." Giản Định ngồi dưới tán ô trong sân, vừa xem tài liệu công ty gửi đến vừa bình tĩnh nhắc nhở, "Giá một cây sen đá ngọc ấy là bảy mươi triệu đấy, mà có tiền cũng chưa chắc đã mua được đâu."

"Hả... bảy mươi triệu á?" Thư Giai Ninh bị con số ấy dọa cho phát khiếp, vội vã nhấc bình phun lên.

Nhưng đã muộn rồi. Vì bị tưới quá nhiều nước nên cây sen đá ngọc ấy chắc đã hấp hối, cánh hoa héo rũ, có vẻ không cứu được nữa.

Thư Giai Ninh sững người rồi nhìn về phía người đàn ông đang ngồi dưới ô che nắng và hỏi, "Tôi chỉ tưới thêm chút nước thôi mà, sao lại như vậy chứ..."

"Ông cụ nhà tôi lấy cây sen đá ấy từ một nơi khô hạn, hơi nhiều nước chút thôi sẽ bị úng nước mà chết." Giản Định cầm tách cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm rồi nói tiếp, "À đấy, quên không bảo cô, ông cụ thích cây hoa ấy lắm, trồng bao nhiêu năm rồi nên rất có cảm tình với nó."

"...Sao anh không nói sớm..." Thư Giai Ninh nâng chậu hoa nọ lên, chỉ muốn ném thẳng vào đầu Giản Định. Nếu biết tầm quan trọng của chậu hoa này thì cô nào dám mải suy nghĩ chuyện ngày mai đến công ty làm việc mà thần người ra chứ.

"Tôi tưởng cô cũng biết." Giản Định liếc đồng hồ rồi nhắc nhở cô, "Tôi đói rồi, cô đi nấu cơm đi. Chiều nhớ tắm cho Đại Vương, quần áo tôi để trong phòng, nay cô phải tắm cho nó thật sạch sẽ vào. Còn nữa, đừng quên quét dọn nhà cửa, tôi không muốn phải tốn tiền tăng ca cho cô đâu..."

Thư Giai Ninh hít thở sâu mấy lần mới kiềm chế được sự bực bội trong lòng mình, đúng lúc bình tĩnh lại một chút thì nghe thấy Giản Định sai bảo cô làm cái nọ làm cái kia như điều đương nhiên, cơn tức lại kéo đến ùn ùn. Song cô cũng không cãi lại anh mà chỉ mỉm cười thưa vâng, còn tốt tính hỏi lại, "Cậu chủ muốn ăn gì vào bữa trưa ạ?"

"Tùy cô." Giản Định cầm tài liệu chuẩn bị về phòng làm việc, "Tôi cho cô 20 phút, nếu không ngon thì cô đừng hòng ăn tối."

"Được thôi."

Bước chân Giản Định hơi ngừng lại, anh quay đầu nhìn cô gái mặc đồ làm vườn bằng ánh mắt nghi ngờ rồi sau đó mỉm cười. Anh muốn xem xem cô gái này sẽ giở trò gì.

Thấy Giản Định đã đi khuất, Thư Giai Ninh bực mình cởi đồ làm vườn ra, còn tức giận dậm chân mấy phát nữa. Không biết anh chàng này bị chập mạch ở đâu, không đến công ty, nghe mấy cuộc điện thoại xong thì ung dung ngồi trong sân vừa xem tài liệu vừa xem cô làm vườn, thi thoảng còn bình phẩm vài câu.

"Tư thế lúc tưới cây của cô chẳng đúng gì cả... Cỏ bên kia còn chưa nhổ hết kìa... Cô bị gãy tay hả? Có làm việc được hay không đấy... Cái gì cơ? Nắng quá à? Cô thấy có người làm vườn nào mà không phơi nắng không?"

Dù Thư Giai Ninh có tốt tính mấy cũng không chịu nổi! Chắc anh nghĩ cô hiền nên mới bắt nạt thế đúng không?

Cô bước chậm rãi vào bếp, cúi người nhìn vào tủ lạnh rồi cười gian. Haha, dám bắt nạt tôi thì đừng trách tôi trả thù nhé! Xem cô đây cho anh ngộp chết luôn!

Hai mươi phút sau, Giản Định xuống tầng, nhìn bàn ăn trống trơn mà nhíu mày. Con mèo con định làm phản à?

"Xuống rồi đó à? Tôi còn đang định lên gọi anh xuống ăn cơm đây." Thư Giai Ninh mặc tạp dề hình gấu con, bê một bát cháo thơm ngào ngạt từ trong bếp ra đặt lên bàn.

"Cơm trưa chỉ thế này thôi à?" Đôi mắt đen láy của Giản Định liếc qua Thư Giai Ninh làm cô chột dạ.

Thư Giai Ninh lén siết tay và mỉm cười, "Đúng vậy, tôi nấu kỳ công lắm đấy. Nếm thử xem ngon không đi." Cô khẽ chớp hàng mi dài cong như cánh bướm của mình.

"Ừ." Giản Định ngồi xuống cạnh bàn, cầm lấy thìa trong tay Thư Giai Ninh khuấy bát cháo rồi múc một thìa lên đặt bên môi, anh dừng lại vài giây rồi bỏ thìa lại vào bát.

Theo từng động tác của Giản Định, Thư Giai Ninh không hiểu sao càng chột dạ hơn. Lúc cô nấu cháo như chìm trong lửa giận, nhưng khi bê cháo lên cho Giản Định lại thấy sợ.

"Cô có chắc là muốn tôi ăn thứ này không?" Giản Định lạnh lùng nhìn Thư Giai Ninh như muốn bắn chết cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK