• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 22: CÔ THẬT SỰ NÓI XIN LỖI




CHƯƠNG 22: CÔ THẬT SỰ NÓI XIN LỖI

Ba người kia sững người vì tiếng cười của Thư Giai Ninh. Thư Giai Kiệt nhìn cô mà cảm thấy cô em gái ruột thịt của mình như trở thành kẻ xa lạ.

Thư Giai Ninh ngưng tràng cười lạnh lùng của mình lại rồi giơ một chiếc kim ngắn ra, Anna như chột dạ mà lùi về phía sau.

Sao Thư Giai Ninh lại có chiếc kim đó?

"Đây là cách đón chào nhân viên mới của phòng thiết kế à?" Thư Giai Ninh bình tĩnh hỏi, cô không tức giận cũng không trách móc, bình thản như thể câu mình vừa hỏi chỉ như hôm nay thời tiết thế nào.

"Đây là cái gì?" Thư Giai Kiệt nhíu mày.

"Cách đón chào nhân viên mới của cô Anna đấy. Kẹp kim giữa ngón tay, tôi bị đâm thì cô ta cũng chỉ cười xuề xòa bảo không cố ý mà thôi. Cô Anna thấy tôi nói có phải không?" Cô mỉm cười hỏi Anna.

"Cô nói bậy bạ gì đấy?" Anna không nghĩ ngợi gì đã lập tức phủ nhận theo bản năng. Cô ta đã bĩnh tĩnh lại, vân tay của cô ta trên chiếc kim ấy chắc chắn đã biến mất. Chỉ cần không có chứng cứ thì cô ta cứ nhất quyết không thừa nhận là được.

"Nói bậy à? Cô không thừa nhận cũng không sao, dù sao thì trong văn phòng cũng có camera, chỉ cần tổng giám đốc lên tiếng thì chúng ta đi xem lại rồi ba mặt một lời."

Anna thầm khinh thường Thư Giai Ninh, đúng là đồ ăn hại, chiếc kim nhỏ như vậy, lại còn kẹp giữa kẽ tay, camera không thể quay được.

"À đấy, quên nhắc cô, lúc đó tôi tiện tay mở máy tính nên chắc chắn trên màn hình sẽ phản chiếu chiếc kim. Cô Anna ạ, tôi nghĩ cô nên nghĩ kỹ phải chống chế thế nào đi, ví dụ như sơn móng tay trong suốt nhưng sơn nhầm chỗ chẳng hạn?" Thư Giai Ninh thấy cô ta đắc ý bèn tạt một gáo nước lạnh.

"Tôi..." Anna cuống đến mức mặt đỏ bừng, cô ta không ngờ đứa ăn hại này lại lý sự như vậy. Cô ta... không để ý cô mở máy tính lúc nào.

"Chị ơi..." Phàn Thanh Nhàn rưng rưng nước mắt nhìn Thư Giai Ninh.

Thư Giai Ninh không phản ứng lại lời gọi của cô ta. Muốn giở trò khác à?

"Em biết là chị ghét em, nhưng... nhưng em không ngờ chị lại không tin em, không tin người của phòng thiết kế đến vậy." Phàn Thanh Nhàn nói như thể bị tủi thân lắm, "Chị nói gì em cũng chịu, nhưng sao chị có thể đặt điều ngay ngày đầu tiên đến làm chứ?"

Haha, xem này, đổi trắng thay đen đúng là sở trường của Phàn Thanh Nhàn mà. Rõ ràng là lỗi của Anna song cô ta vẫn có cách đổ lỗi lại cho cô.

Anna phản ứng lại rất nhanh, biết trưởng phòng đứng về phía mình thì không khỏi thấy ấm lòng hơn, "Trưởng phòng đừng buồn, cô ta khinh thường người của phòng thiết kế cũng dễ hiểu, chỗ chúng ta đâu có tư cách để người cao quý như cô ta ở lại..."

"Đủ rồi!" Thư Giai Kiệt lạnh lùng ngắt lời, anh ta cũng bận rộn nhiều việc, không có thời gian ở đây phân xử mấy chuyện vặt vãnh này.

Cuối cùng anh ta vẫn đứng về phía Phàn Thanh Nhàn, nhỏ nhẹ nói với cô ta, "Nhàn Nhàn à, chuyện này em muốn giải quyết thế nào anh cũng đều tán thành cả. Em không cần coi nó là chị gái đâu, loại như nó không xứng."

"Anh, em..." Phàn Thanh Nhàn vờ như cố kiềm nén sự đau lòng của mình, "Chị ấy vẫn là chị của em!"

Thư Giai Kiệt bất đắc dĩ mỉm cười, em gái anh ta hiền lành là vậy đấy, dù người ta đối xử tệ bạc thế nào thì em ấy vẫn nhất quyết lấy ơn báo oán.

"Em đấy..." Thư Giai Kiệt xoa đầu cô ta, "Sau này nếu Viên Thịnh Ân dám đối xử không tốt với em, anh sẽ xử lý hắn!"

"Không đâu, anh Ân thương em lắm, anh ấy sẽ luôn đối xử tốt với em." Phàn Thanh Nhàn mỉm cười đầy ngây thơ trấn an anh mình.

Thư Giai Kiệt quay ra nhìn Thư Giai Ninh và lạnh lùng trách móc, "Nhàn Nhàn tha thứ cho mày rồi đấy, còn không mau qua đây xin lỗi em ấy đi."

Thư Giai Ninh sững người rồi đáp, "Xin lỗi."

Anna thầm đắc ý, nhìn trưởng phòng của mình đầy biết ơn. Phàn Thanh Nhàn hơi nghiêng người để người khác không nhìn thấy, cười khiêu khích với Phàn Thanh Nhàn, y như sáu năm trước.

Thư Giai Kiệt thật sự kinh ngạc, Thư Giai Ninh lại chịu xuống nước ư? Đừng trách anh ta đa nghi, sáu năm trước, anh ta và bố đã tận mắt chứng kiến Thư Giai Ninh bóp cổ và đè Phàn Thanh Nhàn lên ban công. Bố tức giận bắt nó phải xin lỗi Nhàn Nhàn, cuối cùng còn rút roi đánh nó. Lúc đó nó bị đánh be bét máu cũng cắn răng không chịu xin lỗi. Cuối cùng nhờ dì Liễu khuyên can nên bố mới nguôi giận, song cũng tuyên bố từ mặt không nhận con.

Chuyện lần ấy khá nghiêm trọng, Thư Giai Ninh nằm liệt giường hơn một tuần mới đứng dậy đi lại được, đến khi nó rời nhà đi, vết thương trên người cũng chưa lành lại.

Nhưng giờ anh ta còn chưa làm gì mà nó đã thản nhiên nói câu xin lỗi.

"Còn việc gì nữa không?" Thư Giai Ninh coi như không có chuyện gì mà liếc đồng hồ trên cổ tay, "Đến giờ nghỉ trưa rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây."

Thư Giai Ninh đặt chiếc kim lên bàn rồi ra khỏi phòng. Thư Giai Kiệt nhìn chiếc kim trên bàn mà suy nghĩ, anh ta không rõ cảm xúc của mình là gì nữa, dường như bức tường trong lòng bao nhiêu năm đột nhiên nứt ra một khe hở.

Thư Giai Ninh tự nhiên bước ra khỏi văn phòng, vào thang máy, đi ra khỏi cổng công ty rồi rẽ vào một ngõ nhỏ vắng vẻ. Cô như quả bóng bị xì hơi, dựa vào tường và thở hổn hển. Thấy chưa, dù cô biết kiềm chế biết nhường nhịn thì cô vẫn bị anh trai ghét thôi.

Làm gì có chứng cớ? Thật ra lúc Anna rụt tay lại cô mới mở máy tính, cô nói như vậy chỉ để dọa cô ta, ép cô ta phải nhận tội mà thôi.

Nhưng có ích gì đâu cơ chứ? Chỉ cần vài giọt nước mắt của Phàn Thanh Nhàn, Thư Giai Kiệt chẳng cần quan tâm đúng sai đã lựa chọn đứng về phía cô ta.

Đầu ngón tay của cô tê rần, còn cơ thể bất giác run lẩy bẩy. Thư Giai Ninh ngồi sụp xuống, không còn sức mà đứng lên nữa.

Không phải vậy, trước khi cô ra khỏi nhà, anh ấy đâu phải như vậy. Tuy anh ấy cũng đứng về phía Phàn Thanh Nhàn nhưng cũng không đến nỗi chẳng màng đúng sai như hôm nay.

Liễu Tương Cầm! Phàn Thanh Nhàn! Hai người phụ nữ khốn nạn này đã làm gì với anh của cô?

Khoảng hai mươi phút sau cô mới lấy lại bình tĩnh, vờ như không có chuyện gì mà bước ra khỏi ngõ nhỏ. Câu xin lỗi nói với Phàn Thanh Nhàn ban nãy đã bị cô ném đến tận phương trời nào. Cô ở nước ngoài sáu năm, điều đầu tiên cô học được là cúi đầu. Đừng nói một câu xin lỗi, nếu nói cả trăm cả nghìn câu mà cướp lại được bố và anh thì cô cũng bằng lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK