• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 26: THƯ GIAI KIỆT MUỐN CÓ Ý KIẾN KHÁC CŨNG KHÔNG ĐƯỢC




CHƯƠNG 26: THƯ GIAI KIỆT MUỐN CÓ Ý KIẾN KHÁC CŨNG KHÔNG ĐƯỢC

“Chị! Chuyện đến nước này thì em không thể giúp chị nữa rồi, sao chị có thể nói thế được chứ!” Phàn Thanh Nhàn chớp đôi mắt to tròn, siết chặt nắm đấm tay lại như công chúa đang bảo vệ con dân của mình.

“Được, vậy thì không cần giúp nữa.” Thư Giai Ninh đứng lên, tựa trước bàn làm việc, liếc nhìn nhóm nhà thiết kế: “Chúa cứu thế của các người đến rồi đấy, có gì bất mãn thì mọi người nói rõ đi.”

“Đúng, trưởng phòng sẽ lấy lại công bằng cho chúng ta, mọi người không phải sợ!” Anna trấn an nhóm nhà thiết kế: “Cô Trịnh Diễm nói đi, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Trịnh Diễm liếc mắt với Lily, trả lời: “Không có gì to tát cả, tâm trạng cô Thư Giai Ninh không tốt, chúng tôi vẫn có thể nhẫn nhịn được, nhưng cô ta cứ ẩm ương khó chiều không thích các sản phẩm mà chúng tôi thiết kế ra. Trưởng phòng cũng biết đấy, đối với nhà thiết kế, sản phẩm chẳng khác nào đứa con ruột. Tôi và Lily không chịu nổi nữa nên cãi nhau với cô ta vài câu!”

Thư Giai Ninh rũ mắt, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không có biểu cảm gì.

Đúng là đàn em chân truyền của Phàn Thanh Nhàn, giỏi nói dối thật đấy. Nghe vậy, người phụ nữ trong góc dừng bút lại, lặng lẽ nhìn lướt qua Thư Giai Ninh rồi nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì.

Mà thôi, liên quan gì tới mình đâu? Mình đây ốc đã không mang nổi mình ốc còn đòi vác cọc cho sên.

“Giai Ninh! Em đã...” Phàn Thanh Nhàn tức đến run cả người, mím chặt đôi môi, thoạt nhìn rất đáng thương.

Tất cả mọi người trong phòng thiết kế đều biết chuyện gì xảy ra nhưng không ai dám đứng ra vạch rõ sự thật. Họ biết phải nói thế nào đây? Cũng không thể bảo rằng mấy chục phút trước chính họ đã sai Thư Giai Ninh ra ngoài, hơn nữa cũng không muốn thừa nhận Thư Giai Ninh nói đúng. Tóm lại cô ta là trợ lý của trưởng phòng.

Huống chi nói thật, trong lòng bọn họ cũng ghét Thư Giai Ninh, ghét cô không có bản lĩnh nên mới đi cửa sau, ghét vẻ mặt thờ ơ lúc bị đổ oan, càng ghét vẻ đẹp khiến người khác phải nín thở của cô.

Bây giờ thấy trưởng phòng không để ý đến tình chị em ruột thịt, tốt bụng thể hiện sự bất bình thay bọn họ, trong lòng bọn họ bỗng trào dâng cảm giác áy náy, thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải tận tụy với trưởng phòng tới chết mới thôi.

Thư Giai Ninh quan sát hết vẻ mặt của bọn họ, giễu cợt nhếch môi.

Chẳng những bôi nhọ cô mà còn thuận tiện dao động lòng người. Đúng là một mũi tên trúng hai con chim, đến cô cũng phải trầm trồ khen ngợi!

“Anna, đi mời tổng giám đốc đến đây. Hôm nay, dù nói gì tôi cũng phải đòi lại công bằng cho các nhân viên thiết kế ở đây, không thể giữ Thư Giai Ninh lại được nữa!” Rõ ràng là một người đẹp mảnh mai, nhưng Phàn Thanh Nhàn hết lần này đến lần khác nói ra những lời lẽ cứng rắn như thế, sự đối lập về ngoại hình và tính cách này càng khiến người ta thương tiếc.

“Vâng, trưởng phòng.”

Anna cười khẩy, quay người rời đi ngay.

Thư Giai Ninh vẫn yên lặng nãy giờ đột nhiên ngăn cản cô ta. Cô ngước mắt, lạnh lùng liếc từng người trong phòng từ trái sang phải: “Tôi biết các người không phục, cảm thấy tôi không có tư cách để đứng ở đây.” Cô đẩy Anna sang một bên, đi qua trước mặt mọi người như thể nữ hoàng đang suy tính về lãnh thổ của mình, tiện đà quay đầu nhìn Phàn Thanh Nhàn: “Mâu thuẫn của phòng thiết kế nên giải quyết nội bộ, hở một tí là tìm tổng giám đốc, vậy trưởng phòng như cô để làm cái gì?”

“Chị... Chị...” Gương mặt nhỏ nhắn của Phàn Thanh Nhàn thoáng tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt không chịu nổi đả kích, nhưng thật ra bàn tay dưới ống tay áo kia đã siết chặt đến mức sắp gãy cả móng.

Rõ ràng đây là địa bàn của cô, tại sao Thư Giai Ninh lại còn dám vênh váo thế chứ! Trong khoảnh khắc vừa nãy, thậm chí cô còn cảm nhận được khí thế khiến người khác phải khuất phục trên người Thư Giai Ninh.

Thư Giai Ninh thổi móng tay, hơi áy náy cười nói: “Tính tôi tùy hứng không hiểu chuyện, thấy cô nặng tình với tôi như vậy thì hãy nên cho tôi một cơ hội bù đắp!”

Không thích diễn cảnh chị em tình thâm đúng không? Được thôi!

Biểu cảm bi thương trên mặt Phàn Thanh Nhàn bỗng trở nên cứng ngắc, như thể cô ta vừa nuốt phải ruồi vậy.

Nặng tình á? Thư Giai Ninh nói hai người nặng tình á? Khí phách của cô ta đâu? Cá tính ngang bướng thanh cao đâu? Thái độ khinh thường cô ta đâu? Đều vứt cho chó ăn rồi sao!

Thư Giai Ninh bật cười, vẻ mặt xinh đẹp đầy cuốn hút. Khí phách là cái gì? Có thể ăn được không?

Đám nhân viên cũng trở tay không kịp trước phản ứng của Thư Giai Ninh. Nếu cô ta tiếp tục mạnh miệng cãi vã, bọn họ còn có thể làm to chuyện, nhưng bây giờ người ta đã nhận sai rồi, hơn nữa thân phận của cô ta cũng rõ ràng ra đó...

Nói cho cùng, con người luôn ích kỷ. Cây đổ bầy khỉ tan, tai vạ đến mỗi người tự bay, dù bọn họ có về phe trưởng phòng thế nào cũng không nên mạo hiểm đẩy mình vào tương lai nguy hiểm.

Anna và Trịnh Diễm ở một bên cũng hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng có ai trong phòng nói gì, nếu bọn họ đứng ra làm căng sẽ chỉ khiến người ta nghĩ bọn họ đang cố tình gây khó khăn cho Thư Giai Ninh.

“Được thôi.” Phàn Thanh Nhàn sốc lại tinh thần, che giấu cảm xúc oán hận. Cô ta thở dài: “Nếu là vì mọi người không thừa nhận năng lực của chị thì vậy đi, ngày mai chị giao cho em một bản thảo thiết kế, dùng cái này để chứng minh năng lực của chị. Mọi người xem như vậy có được không?” Phàn Thanh Nhàn hỏi nhóm nhân viên phía sau.

Đám nhân viên liếc nhìn nhau, cuối cùng có người lên tiếng: “Nghe theo trưởng phòng cả đi.”

“Ừ, vậy cứ làm thế đi.”

Phàn Thanh Nhàn cười dịu dàng: “Chị cố gắng lên nhé, em tin chị!”

Thư Giai Ninh mỉm cười đáp lại mà chẳng thèm nói gì.

Trong một buổi tối phải hoàn thiện một bản thảo thiết kế á? Ha ha, ngại quá, cho dù cho cô một năm, cô cũng không móc đâu ra bản thảo mà nộp ấy chứ!

Trước kia Eric đã nói, gần như cô học gì hiểu đấy, đề toán khó hơn nữa cô cũng có thể giải quyết nhẹ nhàng, vậy mà lĩnh vực hội họa này cô học mãi chẳng vào.

Cho nên trước giờ cô đều nói ý tưởng của mình cho Eric nghe hoặc đích thân làm một mẫu trước. Tiếp xúc nghề thiết kế lâu như vậy mà cô chưa từng vẽ một bản thiết kế nào!

Kiêu ngạo ngồi trên ghế làm việc, thấy ai trong phòng cũng đang ngầm quan sát cô, Thư Giai Ninh chỉ cười giễu một tiếng.

Không đưa ra bất cứ tiêu chuẩn gì, nếu vẽ xong bản thiết kế, chỉ cần Phàn Thanh Nhàn nói không được thì còn ai ở đây dám nói được không?

Cô có điên mới vẽ bản thiết kế chết tiệt kia. Mà vừa rồi cô không từ chối cũng có nguyên nhân cả. Trái lại cô muốn xem Anna và Trịnh Diễm kia có thể làm được chuyện gì.

Văn phòng tổng giám đốc Giản thị.

“Đã bồi thường tiền, ông đây còn phải đích thân chạy tới chạy lui tìm người ta để ký hợp đồng.” Liên Chương vừa về đã vứt hợp đồng sang một bên, thật sự là chẳng muốn nhìn gì cả.

“Được rồi, đừng có mà được nước lấn tới nữa.” Vũ Hạo Vương ngẩng đầu khỏi màn hình laptop, đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi: “Sao anh dám bảo dự án AD chỉ còn một ít nữa là xong?”

Liên Chương sửng sốt, hơi chột dạ cười trừ: “Không phải tôi thật sự không làm nổi nữa... Tiểu Vương tốt nhất phải không? Cậu không đành lòng nhìn Giản thị không trả nổi tiền bồi thường dự án đúng không!”

“Cút ngay!” Vũ Hạo Vương lạnh lùng nhìn anh ta, tiếp tục vùi đầu vào máy tính làm việc.

“Thế nào rồi?” Giản Định im lặng xử lý nốt phần tài liệu cuối cùng rồi đặt nó lên góc trên bên phải bàn làm việc.

“Gì mà thế nào rồi? Một miếng bánh to như thế rơi xuống đầu tập đoàn Nam Lâm, tên Thư Giai Kiệt kia còn dám có ý kiến gì sao?” Liên Chương dựa vào ghế sô pha, đột nhiên nhớ tới màn kia, anh ta khẽ cau mày hỏi: “Thư Giai Ninh và Thư Giai Kiệt có quan hệ thế nào vậy Giản Định? Đừng bảo với tôi là trùng hợp thôi nhé, tôi không tin đâu!”

“Anh em.” Giản Định tích chữ như vàng.

“Anh em á, nhưng nhìn không giống lắm. Nhìn tên Thư Giai Kiệt kia nào có thái độ anh trai dành cho em gái?” Liên Chương bĩu môi, quen cửa quen nẻo lấy một chai Whisky từ trong tủ rượu ra, pha chế rượu rồi rót cho mỗi người một ly.

“ Thái độ gì cơ?” Con ngươi sắc bén như chim ưng của Giản Định chậm rãi mở ra. Anh hờ hững cầm ly rượu đặt bên môi, không biết đang suy nghĩ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK