- Chuyện gì xảy ra vậy?
Tần Thiên cùng Sở Tương Tương đi tới hỏi Phạm Kiến, làm tất cả mọi người đồng thời đều chú ý. Nhất là mấy tên Nhật Bản ánh mắt lại dính trên người Sở Tương Tương, dâm quang bạo phát, làm nàng vội vàng nấp sau lưng Tần Thiên.
- Thiên ca, anh cũng quá đào hoa đi, lại thêm một người nữa, em khinh.
Phạm Kiến ghen ghét nói, tại sao Tần Thiên liên tiếp có thêm người mới, mà hắn dù một cũng không.
- Mẹ kiếp, anh hỏi chú, sao còn không nói xem có chuyện gì.
Tần Thiên vỗ đầu Phạm Kiến nói.
- À, đám Nhật Bản này vừa đánh người của chúng ta, không xin lỗi lại còn cười nhạo chúng ta là heo, bọn em muốn ngăn không cho bọn chúng đi, nếu bọn chúng còn không xin lỗi đành phải bắt người.
- Mẹ kiếp, kiêu ngạo như thế, bọn ngoài đảo này ở nước chúng ta còn kiêu ngạo như vậy đúng là tự tìm chết mà.
Tần Thiên quay đầu lại phẫn nộ nhìn mấy người Nhật Bản quát. Tiếng quát của hắn nhất thời làm cho nhóm người Nhật Bản cực kỳ tức giận.
- Đồ... Đồ con lợn, muốn chết sao mà dám uy... Uy hiếp chúng ta.
Một người Nhật Bản chỉ tay vào Tần Thiên tức giận nói.
- ĐMM, nói chuyện cũng nói lắp, bọn mày nếu không muốn chết thì lập tức xin lỗi, nếu không tao cho mày bò đi.
Tần Thiên đưa tay lên dùng sức nhéo mặt một người Nhật Bản, làm cho hắn ta hét lên, nhất thời mọi người phá lên cười.
- Đồ con lợn, chúng ta sẽ báo cho đại sứ quán biết.
Người Nhật Bản ôm mặt giận giữ nói.
- “Bốp!”
Tần Thiên huớng người này tát cho một phát làm hắn phải lùi về sau mấy bước, trên mặt cũng hiện lên năm đầu ngón tay.
- Báo con mẹ mày à, còn không xin lỗi nếu không thì tụi mày đừng mong nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Tần Thiên lạnh lùng túm cổ người Nhật Bản nói, những người Nhật Bản khác liền muốn chạy qua thì bị Phạm Kiến dẫn mấy nam sinh viên vây lấy.
- Nếu không xin lỗi thì đợi chết đi.
Mấy người Nhật Bản nhìn xung quanh, biết bây giờ không phải là đối thủ Tần Thiên, muốn đánh cũng không duy trì được vài phút.
- Chúng tôi xin lỗi.
Mấy người Nhật Bản không cảm lòng nhìn Tần Thiên nói.
- Ừ, kỳ lạ, phải cho ăn xương mới nghe lời.
Tần Thiên sờ sờ đầu người Nhật Bản nói, giống như sờ đầu chó, mặt mấy người Nhật Bản cũng xanh rồi.
- Hừ! Nhất định các ngươi sẽ phải hối hận.
- Ta đợi các ngươi, xem các ngươi làm sao cho chúng ta hối hận.
Phạm Kiến khinh thường nhìn bọn họ nói. Đưa tay móc móc c*t mũi thành một cục rồi búng tay đến thẳng mấy người Nhật Bản, trực tiếp dính trên mặt một người làm hắn kinh hãi, bên này nhóm Tần Thiên nhất thời cười rộ lên.
- Các người chờ đó!
Mấy người Nhật Bản giận dữ nói rồi nhanh chóng xoay người đi. Tần Thiên nhìn bọn chúng rời đi rồi hướng sân thể dục đi tới. Lâm Hiểu Di đã ở nơi đó chờ, thấy nhóm Tần Thiên đi tới liền ngoắc tay để nhóm Tần Thiên đi nhanh một chút, vận động viên chuẩn bị vào trận rồi, còn phải xếp thành hàng nữa.
- Nhanh lên một chút, Tần Thiên, Phạm Kiến, mấy người nhanh đứng vào hàng nhanh.
Lâm Hiểu Di thúc giục mấy người vào trong đội ngủ, Sở Tương Tương thì hướng bên kia tự mình đi qua.
Rất nhanh quốc ca vang lên, vận động viên đã xếp thành hàng, các em sinh viên năm thứ nhất mang theo cờ hiệu của khoa đi vào sân thể dục đi một vòng sau đó trở lại giữa sân rồi đứng lại, rất nhanh tất cả mọi người đều tập chung ở giữa sân thể dục.
- Hiện tại tôi xin tuyên bố: Nghiễm Châu đại hội thể thao lần thứ 18 chính thức bắt đầu.
Hiệu trưởng Quang Châu đại học trên đài cầm micro tuyên bố, phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Sau đó một lãnh đạo trường lên đọc diễn văn chừng 3 giờ vẫn chưa xong, nội dung rất đơn giản: Hữu nghị là thứ nhất, tranh tài là thứ hai nhưng lại có khả năng nói tới mấy vạn chữ.
- Con mẹ nó nữa chứ, một đám cùng Đường Tăng giống nhau.
Phạm Kiến không nhịn được nói.
- Đừng vũ nhục Đường Tăng.
Tần Thiên nói.
Lại sau một tiếng cuối cùng diễn văn cũng xong, tuyên bố tranh tài bắt đầu, toàn trường hưng phấn hoan hô rồi rối rít rời đi.
- Tần Thiên, nhanh đi chuẩn bị đi, trận đầu là 100m nam, anh mau đi chuẩn bị.
Lâm Hiểu Di hướng về phía Tần Thiên nói, chỉ nơi chuẩn bị. Tần Thiên gật đầu đồng ý rồi mang theo nhóm người Phạm Kiến trợ uy.
- 001 đến 010 thí sinh chuẩn bị.
Trọng tài vừa hô, Tần Thiên nhìn lại thấy mình số 005 lập tức đi đến chỗ chuẩn bị, không nghĩ tới gặp được tên Nhật Bản lúc trước bị Phạm Kiến bắn *** mũi dính lên mặt.
Tên này nhìn thấy Tần Thiên đến ánh mắt đều lộ ra vẻ xem thường.
- Hừ! Các ngươi Hoa Hạ một lũ heo, cũng chỉ đếm ngược thôi.
Người Nhật Bản khinh thường nhìn Tần Thiên nói, đưa đầu ngón tay ra dấu khiêu khích
- Hừ! Đếm ngược, vậy xem một chút xem kết quả là ai, ta sẽ để cho ngươi từ nơi này bò ra.
- Người, không được, các người Hoa Hạ vĩnh viễn bị chúng ta đế quốc Nhật Bản dẫm dưới chân, các ngươi đã là người hầu chúng ta thì hậu thế vĩnh viễn cũng là người hầu của bọn ta.
Người Nhật Bản khinh thường nhìn Tần Thiên nói, dùng sức lấy đầu ngón tay hướng Tần Thiên ra dấu, Tần Thiên cũng mặc kệ hắn, đợi tý nữa dậy dỗ một thể.
- Tốt lắm, mọi người chuẩn bị xong, chuẩn bị, bắt đầu!
- Bành!
Một tiếng súng vang lên, tất cả mọi người như hỏa tiễn bay ra, người Nhật Bản tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã vượt lên đầu, quay lại nhìn Tần Thiên rất đắc ý. Tần Thiên nhìn hắn khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị, sau đó cả người như không thấy nhất thời làm toàn trường ngẩn ngơ, đây là cái gì tính huống? Cùng lúc đấy, người Nhật Bản đang chạy nhanh đột nhiên quần hắn bị tụt xuống, toàn cảnh đều hiện ra ngoài.
- Trời ạ, thằng nhỏ giống y như con giun.
- Mẹ kiếp, làm sao bằng con giun đc, như cây tăm thôi.
- Một lũ mắt lác, còn bé hơn cây tăm mà.
Người xem lập tức bình luận thằng nhỏ của tên người Nhật khiến hắn sắc mặt cũng tái rồi, muốn đem quần kéo lên thì đã muộn, quần đã rơi tới chân, hai chân vướng quần cộng thêm tốc độ cao lập tức cả người té nhào, hàm răng cũng cắm thẳng xuống đất. Mà chủ nhân âm mưu Tần Thiên cũng thu hồi năng lực ẩn hình lần nữa xuất hiện, bằng tốc độ nhanh nhất trở thành người dẫn đầu.