Mục lục
Sống cùng biểu tỷ convert
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 79: Ám sát




- Hừ. Anh đừng nói láo, nhân chứng vật chứng đủ cả, có kẻ nào giúp người ta nhặt đồ lót lại đem quấn áo người ta để trên mặt không? Đồ biến thái, anh nghĩ gạt được tôi à? Tôi nhìn qua đã biết anh không phải thứ gì tốt lành, còn dám cãi láo.

Tần Thiên thiếu chút nữa ngất xỉu, đây là loại logic gì vậy? Nhìn qua không phải người tốt thì là người xấu sao? Ta nhìn qua Xuân Ca thấy nàng cũng không phải là gái mà nàng vẫn là gái đấy thôi.

- Tôi khinh, đồ đàn bà đanh đá. Tôi là giúp cô nhặt lên, không may bị gió thổi lên, nào có biến thái như ngươi nói, cô nhìn bằng mũi à, làm ơn có chút đầu óc một chút được không, ta cho dù là muốn trộm cũng là len lén giấu đi, làm sao có thể ban ngày ban mặt làm cái trò đó.

Tần Thiên căm tức nhìn Lý Phỉ Nhi nói, không hiểu não nàng ta có vấn đề gì.

- Hừ. Tôi làm sao biết được, không chừng anh chính là người như vậy, thích ban ngày ban mặt cố tình bại lộ sự biến thái. Dù sao cũng không quan trọng, nhân chứng vật chứng đủ cả, theo tôi tới cục, khai báo quá trình phạm tội, khai ra quần áo lót những nữ nhân bị anh trộm trước đây giờ để đâu rồi?

Lý Phỉ Nhi vẫn không tin Tần Thiên, vừa nói vừa đẩy hắn đi. Tần Thiên dĩ nhiên không chịu, nếu bị người khác hiểu lầm rằng bản thân là kẻ biến thái ưa thích cái đồ vật kia, vậy cả đời anh hùng chẳng phải sẽ bị hủy hoại sao? Làm sao còn cứu được những thiếu nữ ra khỏi nước sôi lửa bỏng nữa chứ.

- Không đi, cô buông ra. Tôi không phải phải là kẻ biến thái, Tôi không trộm quần lót của cô.

Tần Thiên cả giận la lớn.

- Anh bây giờ muốn nói gì cũng được, tôi đã nhìn thấy hết. Đi, anh không đi tôi nổ súng đó.

Lý Phỉ Nhi cũng tức giận đe dọa.

- Tôi nhổ vào. Cô... Được, xem như cô lợi hại.

Tần Thiên buồn bực vô cùng, ở đâu đào tạo ra viên cảnh sát cực phẩm như cô nàng này vậy, thực là thất bại của quốc gia. Bất đắc dĩ hắn đành phải theo Lý Phỉ Nhi ra cửa.

- Hừ. Muốn đấu với lão nương, anh còn non lắm.

Lý Phỉ Nhi vô cùng đắc ý, đẩy Tần Thiên xuống lầu dưới. Nghĩ tới việc bản thân phá được trọng án, nội tâm nàng cực kỳ hưng phấn.

Hai người nhanh chóng đi xuống dưới lầu, vì Lý Phỉ Nhi vẫn chỉ là nhân viên cảnh sát thực tập nên không có xe cảnh sát, đành đem Tần Thiên tới bến xe buýt. Tần Thiên vừa nghe đã muốn ngất, lại còn có chuyện như thế nữa. Cô có thể gọi điện để cục cảnh sát phái người tới, cô muốn cho mọi người biết tôi là kẻ biến thái à? Tần Thiên thực hối hận tại sao không đem theo cái khăn trùm đầu.

- Ít ồn ào đi. Sớm biết có ngày hôm nay tại sao còn làm cái trò đó. Lưu manh đáng chết, đi, qua bến đối diện.

Lý Phỉ Nhi đẩy Tần Thiên đi.

- Là con đàn bà đó, chém chết ả.

Đột nhiên một tiếng quát bên cạnh truyền tới, sau đó hai bên đường mười mấy người lao tới chỗ Lý Phỉ Nhi.

- Mợ nó, đang đóng phim à?

Tần Thiên nhìn mấy tên kia đang ầm ầm xông lên rất là khí thế.

Lý Phỉ Nhi thấy nhiều tên côn đồ xông tới như vậy, nhất thời hơi choáng, sau đó lập tức quát:

- Không được lại gần, không tôi nổ súng.

Mấy tên kia thấy súng thì ngẩn ra không dám xổ tới nữa.
- Chúng mày không phải sợ, chỉ là thực tập viên, trong súng không có đạn đâu, chém ả đi.

Một thanh âm trầm vang lên, sau đó một tên đã sát tới chỗ Lý Phỉ Nhi.

- Chạy mau.

Lý Phỉ Nhi hô to, kéo Tần Thiên đi.

- Không thể như vậy chứ, cô có súng a, bắn chết bọn chúng đi.

Tần Thiên kêu lên.

- Dọa người thôi, súng không có đạn.

Lý Phỉ Nhi khẩn trương hô, kéo Tần Thiên chạy thục mạng. Tần Thiên vừa nghe thiếu chút nữa ngất mất, con mẹ nó không có đạn, không ngờ mình cư nhiên lại bị cô ta lừa.

- Anh chạy đi báo cảnh sát trước, tôi ở lại cản bọn chúng.

Lý Phỉ Nhi biết hai người khó mà chạy, bèn để Tần Thiên chạy đi, nếu không cả hai đều chết mất.

Nói xong Lý Phỉ Nhi chạy tới cản mấy tên côn đồ. Tần Thiên không nghĩ Lý Phỉ Nhi lại muốn cản cho mình chạy, cảm thấy em gái này cũng không tệ, bèn gồng tay chấn đứt còng số tám, chạy theo Lý Phỉ Nhi.

Những tên côn đồ kia thấy Lý Phỉ Nhi tay không lao đến thì mừng rỡ, lập tức vung đạo chém tới.

Lý Phỉ Nhi bây giờ mới thấy kinh hãi, bản thân cũng quá manh động rồi, quên không lấy gậy cảnh sát ra. Hiện tại cũng không kịp nữa, bốn năm lưỡi đao đã bổ xuống đầu, trốn cũng không được. Lý Phỉ Nhi phẳng phất tưởng tượng ra cảnh bản thân bị chém thành tám khối, không nghĩ mình mới vừa phá được vụ trọng án, còn chưa được công nhận là cảnh sát thì đã phải chết, cô không cam lòng chút nào.

- Cô phải cảm ơn tôi đó.

Chợt lúc đó đột nhiên bên tai Lý Phỉ Nhi vang lên tiếng Tần Thiên, sau đó còn chưa kịp phản ứng thì bờ eo thon đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ cuốn lấy, cả người bị bế lên. Nhưng lưỡi đao kia liền bổ vào khoảng không, Lý Phỉ Nhi may mắn tránh được một kiếp.

- Chết hết đi.

Tần Thiên quát to, để Lý Phỉ Nhi xuống, khom người quét chân, lực đạo rất mạnh, nháy mắt bốn năm tên côn đồ đã ngã xuống, kêu cha gọi mẹ tùm lum.

- Cô mau chạy đi thôi, đi báo cảnh sát, chỗ này giao cho tôi được rồi.

Tần Thiên nói xong vọt tới một tên côn đồ đang ngã trước mặt, một cước đạp gẫy đầu gối hắn, tiếng xương gẫy rất giòn. Tần Thiên lại nhặt thanh đao trên đất, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chém xuống bốn năm tên đang nằm dưới đất.

- Phụt.

- Phụt.

Tiếng khảm đao chém vào xương thịt vang lên, máu tươi bắn tung tóe, tiếng kêu gào thảm thiết, cũng chỉ trong mười mấy giây mà thôi. Tần Thiên vạch bắp đùi một tên, một đao chém xuống gần như đứt cả xương, còn hai tên phản ứng cũng coi như khá, tránh được một kiếp, sau đó lại bốn năm tên chém tới Tần Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK