- Sao rồi? Có thoải mái không?
Triệu Chỉ Nhược đỏ mặt gật đầu, nhích đầu ghé sát vào lồng ngực Tần Thiên, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, tảng đá đè nặng trong lòng nàng đã được gỡ xuống, nàng rốt cục đã thành nữ nhân của hắn, chuyện của phụ thân nàng sẽ được giải quyết, có thể thở phào một hơi rồi.
- Còn đau không?
.
- Hơi một chút!
- Nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta trở về.
Triệu Chỉ Nhược gật đầu, hai người ôm chặt nhau chìm vào giấc ngủ.
Hai người ngủ một mạch thẳng đến trưa, Tần Thiên đói bụng tỉnh lại, vừa mở mắt ra thấy TCN đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang chăm chú nhìn mình.
- Tỉnh rồi, có đói bụng không?
TCN: Gật gật
- Được rồi! Chúng ta đi ăn cơm!
Tần Thiên nói, sau đó đứng lên mặc quần áo. Triêu Chỉ Nhược cũng vậy nhưng phía dưới còn hơi đau làm nàng nhíu mày.
- Đến đây, anh giúp em mặc đồ!
Tần Thiên nói với Triệu Chỉ Nhược đồng thời cầm quần lót của nàng lên.
Triệu chỉ Nhược cũng không cự tuyệt, mặt nàng hơi đỏ lên, Tần Thiên vừa giúp nàng mặc quần áo, vừa chấm chấm mút mút, làm Triệu Chỉ Nhược thở gấp liên tục.
Hai người mặc quần áo xong, TCN tìm một cái kéo, cắt vết lạc hồng trên ga giường, gấp lại cất đi, chứng tỏ nàng rất coi trọng lần đầu tiên của mình.
- Chúng ta đi ăn cơm!
Triệu Chỉ Nhược nói, theo thói quen khoác lên tay Tần Thiên, Tần Thiên nhìn nàng cười cười sau đó hai người cùng đi ra ngoài.
Xuống lầu, hai người tìm một nhà hàng cách đó không xa, kêu vài món thức ăn cùng đồ uống.
Rất nhanh sau đó, món ăn được đưa lên, hai người bắt đầu ăn.
Cơm nước xong, đôi tình nhân lại trở về nhà trọ, thu dọn đồ đạc, Triệu Chỉ Nhược viết lại vài chữ cho em gái nàng, sau đó lên xe với Tần Thiên để về nhà hắn
Tần Thiên cùng Triệu Chỉ Nhược về nhà, bởi vì “nơi nào đó” của Triệu Chỉ Nhược còn đau cho nên nàng lên giường nghỉ ngơi, mà Tần Thiên thì trở về phòng, tiến vào thần tàng tinh cầu tiến hành tu luyện, sáu tiếng sau mới ra ngoài.
Lúc này, Lí Phỉ Nhi đã về, thấy Triệu Chỉ Nhược đã trở lại, lập tức liền đi hỏi han vài câu. Tần Thiên nói với hai người một tiếng rồi đi Tửu Ba nhai, tối nay hắn có hẹn ăn cơm với Lương Văn Đạo.
Đến Tửu Ba nhai, Tần Thiên để cho Phong tử tìm một chiếc xe, đem bức họa lấy được từ chỗ Nghi lão cầm theo, nói mấy câu với Phong Tử, Sấu Tử cùng A Bưu, tới bảy giờ tối, Tần Thiên mang theo vài tiểu đệ đi tới nhà Lương Văn Đạo.
Nhà Lương Văn Đạo ở thành bắc, Tần Thiên lái xe mất nửa giờ mới tới, hai tiểu đệ mang theo bức tranh cùng đi tới.
- Cộc cộc!
Tần Thiên gõ cửa, không lâu sau cửa sắt đã được mở ra, mở cửa là một mỹ phụ chừng hơn bốn mươi tuổi, trên người còn đeo tạp dề, trong nhà truyền đến từng đợt mùi thơm của đồ ăn, hiển nhiên là đang nấu cơm.
- Chào dì, ta là Tần Thiên, là Lương cục trưởng kêu ta tới!
Tần Thiên nhìn mỹ phụ nói.
- Là Tần Thiên à, mau vào đi, ta là Chu Hân, vợ lão Lương, cháu có thể gọi ta là Chu di!
Mỹ phụ cười, vội vàng mở cửa cho Tần Thiên đi vào, Tần Thiên cho người đem bức tranh vào, để trong phòng khách rồi cho mấy tiểu đệ kia đi về.
- Tần Thiên, cháu ngồi chờ một chút, lão Lương vừa mới đi ra ngoài, chờ một chút ông ấy trở lại. Đúng rồi, cháu có uống gì không, để ta đi lấy!
Chu Hân nhìn Tần Thiên cười hỏi.
- Được rồi, Chu di, dì không cần khách khí, ta cũng không khát, dì đi làm việc của dì đi!
Tần Thiên nhìn mỹ phụ nói, lại phát hiện ra Chu Hân nhìn chằm chằm vào hắn, trên mặt phát ra nụ cười sáng lạn.
- Đù, chẳng lẽ ca đẹp trai đến độ ngay cà phụ nữ trung niên nhìn phát chết ngay sao?
Tần Thiên thầm nghĩ, ánh mắt Chu Hân nhìn hắn như báo nhìn mồi làm Tần Thiên hơi bối rối. Mặc dù Chu Hân cũng không tệ lắm, hơn bốn mươi tuổi nhưng vóc người vẫn còn hoàn mỹ, trước lồi sau vểnh nhưng Tần Thiên cũng không dám làm loạn, đây là lão bà Lương Văn Đại hơn nữa đối với nữ nhân bốn mươi tuổi Tần Thiên cũng không có hứng thú.
- Chu di, người không sao chứ, trên mặt ta có gì sao?
Tần Thiên thấy Chu Hân đang không chớp mắt nhìn mình, khua khua tay trước mặt nàng.
- A! Không có gì, vậy cháu ngồi chờ nha, lão Lương sắp về rồi, ta xuống bếp làm đồ ăn!
Chu Hân phục hồi tinh thần, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
- Tiểu tử này nhìn qua cũng khá đẹp trai, mặc dù nhìn hơi nghèo một chút nhưng còn trẻ, còn có thể phát triển, không biết tình hình gia đình hắn thế nào, đứa nhỏ Như Yên kia có thích hay không?
Chu Hân vừa đi vừa làu bàu nói.
Tần Thiên ngồi trên ghế salon, đánh giá bốn phía, phòng khách của Lương Văn Đạo thuộc về phong cách Châu Âu, nhìn qua cực kỳ thời thượng, cao nhã quý phái, trên tường treo mấy chục bức tranh làm đồ trang trí, phần lớn là những bức họa trừu tượng, hắn nhìn cũng không hiểu lắm.
- Xoạch xoạch!
Lúc này, âm thanh khóa cửa vang lên, Tần Thiên quay đầu nhìn sang thấy Lương Văn Đạo đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một cái túi, phía sau hắn còn có một cô gái chừng hai mươi tuổi đi theo vào.
Trang phục cô gái này cực kỳ khác người, nhưng không phải trào lưu buồn nôn mà là một loại mỹ cảm khác. Trên người là một cái áo sơ mi cánh dơi rộng trễ ngực, hai khỏa bán cầu tuyết trắng lộ ra phân nửa, bên dưới lạ một cái quần jean short đồng màu với áo, dưới chân mang một đôi giày da bó sát màu đen, gương mặt cực kỳ xinh đẹp, cằm nhọn mũi cao, mắt to long lanh, trang điểm nhàn nhạt, một đầu tóc ngắn màu đỏ, cổ lại đeo một sợi dây xích màu đồng, trên tay đeo rất nhiều nhẫn, gần như mười ngón tay nàng đều có, một thân phong cách Punk thoạt nhìn làm nàng cực kỳ xuất chúng, cộng thêm da thịt trắng như tuyết khiến nàng toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ, làm người khác không nhịn được nhìn thêm vài lần.
- Lương cục trưởng!
Tần Thiên thấy Lương Văn Đạo đã về, lập tức đứng lên cười cười đi tới.
- Tần Thiên tới rồi sao? Để ta giới thiệu một chút, đây là con gái ta, Lương Như Yên, 23 tuổi, chuyên gia thiết kế thời trang.
Lương Văn Đạo nhiệt tình giới thiệu cho Tần Thiên, ngay cả bao nhiêu tuổi đều nói ra, làm hắn cảm giác vô cùng kỳ quái.
- Uhm chào cô, tôi là Tần Thiên!
Tần Thiên nhìn Lương Như Yên cười nói.
Lương Như Yên tùy ý nhìn Tần Thiên một cái, thấy Tần Thiên ăn mặc tùy tiện chả khác gì lưu manh, lộ ra một tia cười lạnh, thản nhiên nói:
- Chào!
Nhưng ngay sau đó liền không thèm để ý tới Tần Thiên, trực tiếp nhận lấy cái túi trong tay Lương Văn Đạo đi vào trong phòng, Lương Văn Đạo bên cạnh nhất thời cảm thấy xấu hổ.