Tần Thiên tập lái đến gần trưa, nhìn thời gian đã không còn sớm, hai người liền trở về thành phố, bên cửa hàng có chuyện tìm Triệu Nhã Chi, nên Triệu Nhã rời đi trước còn Tần Thiên thì đi thẳng tới bệnh viện, hắn muốn thăm Lý Phỉ Nhi một chút, cũng đã mấy ngày nay hắn không đến thăm nàng.
Tần Thiên bắt xe tới bệnh viện. Lý Phỉ Nhi ở trong bệnh viên một mình, nhàm chán chơi game trên điện thoại di động, thấy Tần Thiên đến tức thì mặt hiện lên vẻ tức giận, quay đầu đi không thèm để ý đến hắn.
- Hắc hắc, xin lỗi, mấy ngày nay bận quá, không có lúc nào rảnh để đi thăm em, mẹ em đâu rồi, sao không thấy bà đâu.
Tần Thiên đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn Lý Phỉ Nhi cười cười nói.
- Hừ! Mắc mớ gì đến anh, em không muốn nhìn thấy anh, đi đi!
Lý Phỉ Nhi tức giận nói, Tần Thiên mấy ngày không đến thăm nàng, ba hôm trước vì trong nhà có chuyện nên mẹ nàng phải quay về, để nàng một mình trong bệnh viên nhàm chán muốn điên mất, Tần Thiên lại không thấy mặt đâu, thật giống như nàng bị cắt đứt mọi mối liên hệ với thế giới bên ngoài. Nàng muốn gọi điện cho hắn, nhưng lại không tìm được lý do nào, dù sao hai ngườii chẳng phải bạn trai bạn gái, hắn tại sao phải đến thăm mình, bất quá nội tâm Lý Phỉ Nhi rất mâu thuẫn, hắn chẳng phải bạn trai mình, không đến thăm mình, vậy vì cớ gì mình phải tức giận chứ!
- Tại sao lại không phải chuyện của anh, em là phụ nữ của anh, mẹ em chính là mẹ vợ anh, anh dĩ nhiên phải quan tâm đến chứ!
Tần Thiên nói, đưa tay ôm lấy nàng.
- Ai là phụ nữ của anh, đừng đụng vào em, bỏ tay anh ra, sắc lang!
Lý Phỉ Nhi tức giận trừng mắt nhìn Tần Thiên nhưng mặt nàng lại đỏ bừng. Tần Thiên cũng không buông ra, ngược lại còn bế nàng vào lòng, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, làm Lý Phỉ Nhi bối rối.
- Anh... Muốn làm gì, sắc lang!
Lý Phỉ Nhi có chút khẩn trương nói.
- Cô nam quả nữ ở chung, em nói xem anh muốn làm gì?
Tần Thiên cười gian tà nói, làm tim Lý Phỉ Nhi đập thình thịch.
- Anh... Anh không nên làm loạn, lưu manh đáng chết, em là cảnh sát, nếu anh dám làm càn em sẽ bắt anh lại.
Lý Phỉ Nhi vô cùng khẩn trương.
- Vậy em đem bắt anh đi, lần trước anh đã làm loạn rồi, em có nhớ chứ?
Tần Thiên cười nói, Lý Phi Nhi chợt nhớ đến chuyện buổi tối lần đó Tần Thiên môi hôn nàng, tay xoa nắn ngực nàng, vừa nhớ lại mặt Lý Phỉ Nhi đỏ bừng, khẽ cúi đầu, không dám nhìn Tần Thiên, cảm nhận được hơi thở Tần Thiên nóng rực, thân thể nàng khẽ run rẩy.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi đỏ mặt, trực tiếp nâng cằm nàng lên tư từ hôn xuống.
Lý Phỉ Nhi tức thì hoảng sợ, không tự chủ được nhắm nghiền hai mắt, tay bất giác nắm chặt lấy ga giường, cực kì khẩn trương.
Nhưng đợi một hồi, đôi môi Tần Thiên không hôn xuống như tưởng tượng của nàng, Lý Phỉ Nhi kinh hãi, chẳng nhẽ Tần Thiên lại đùa bỡn mình như lần trước, Lý Phỉ Nhi tức thì giận dữ, mạnh mẽ mở mắt, quả nhiên thấy đôi mắt xấu xa của Tần Thiên đang nhìn nàng, nàng càng thêm tức giận, tuy nhiên chỉ một khắc sau Lý Phỉ Nhi trở nên ngẩy ngẩn vì ngay sau đó Tần Thiên đã mạnh mẽ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng, đầu lưỡi thô bạo của hắn đã hung hăng xông vào trong.
Khi định thần lại, lưỡi thơm nhỏ đã bị Tần Thiên quấn lấy, làm nàng sinh ra một cảm giác ngứa ngáy, cái lưỡi nhỏ của nàng không tự chủ được nhiệt tình đáp lại. Lửa nóng của Tần Thiên làm nàng run rẩy một trận.
Hai tay Tần Thiên đã không biết từ lúc nào lặng lẽ leo lên núi đôi lớn cỡ 34F của Lý Phỉ Nhi, nhẹ nhàng xoa nắn, nhào nặn. Lý Phỉ Nhi chỉ cảm thấy nơi ngực hắn chạm vào tê dại, cảm giác vừa ngứa ngáy vừa vô cùng thoải mái, miệng nhỏ của nàng không khỏi càng thêm quấn chặt lưỡi của hắn.
Tần Thiên một tay vẫn nắm lấy trái đại cầu của nàng trà xát, bàn tay truyền đến cảm giác vô cùng thoải mái, làm cho hắn một trận phấn khích, đại sát khí bên dưới đã trở nên cứng rắn.
“Nếu đại sát khí được song nhũ của nàng kẹp lấy, giúp mình giải quyết, thì không biết sẽ sảng khoái như thế nào!” Tần Thiên nghĩ thầm, tay dùng lực hơn một chút, nhất thời làm Lý Phỉ Nhi thoải mái rên lên hai tiếng nhỏ đồng thời hai chân không tự chủ kẹp chặt lại,...
Tần Thiên đột nhiên tăng sức bóp bộ ngực co dãn mười phần.
- Ư... Ư...
Lý Phỷ Nhi cảm thấy trước ngực tê dại, làm nàng tuy miệng vẫn bị bịt kín nhưng không thể kìm nén phát ra tiếng rên nhẹ. Lý Phỉ Nhi chưa bao giờ từng có loại cảm giác tê dại này, trong vô thức chủ động ưỡn thẳng ngực mình cọ vào bàn tay Tần Thiên.
Một lúc sau hai người mới tách môi nhau ra, bốn mắt nhìn nhau, mặt Lý Phỉ Nhi đã đỏ bừng, vô cùng ngượng ngùng.
- Cởi ra được không?
Tần Thiên nhìn chằm chằm vào ngực Lý Phỉ Nhi hỏi. Thiếu nữ vừa nghe được câu này vô cùng căng thẳng, phản ứng đầu tiên muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng không biết tại sao ma xui quỷ khiến nàng lại gật đầu đồng ý.
Tần Thiên thấy Lý Phỉ Nhi gật đầu, bàn tay vội vàng cởi đem cúc áo nàng ra, đôi thỏ ngọc bị áo ngực bó chặt bại lộ ra không khí, hắn nhanh chóng thả chúng ra, lập tức Lý Phỉ Nhi kinh hoảng, vội ôm chặt lại không cho cởi tiếp.
- Em còn ngại gì chứ, cũng đã cởi ra rồi, để anh nhìn kĩ tí đi?
Tần Thiên mê đắm nói, tay nắm lấy tay Lý Phỉ Nhi, nàng hơi chống cự rồi nới lỏng, để Tần Thiên cởi áo ngực của mình. Không biết từ khi nào, nàng phát hiên ra mình giống như đã thích Tần Thiên rồi, không hề muốn từ chối yêu càu của hắn.
- Oa! Thật đẹp!
Tần Thiên tay lấy ra áo ngực, say mê nhìn vào hai trái cầu tròn trịa trước ngực Lý Phỉ Nhi, phía trước hai trái nho nhỏ ngạo nghễ vươn thẳng, cực kỳ mê người.
Tần Thiên nhẹ nhàng đùa giỡn một trái.
- Ư!
Lý Phỉ Nhi không tự chủ được rên lên, thân thể mềm mại run rẩy, từ ngực nàng truyền đến cảm giác ngứa ngáy, rừng rậm phía dưới đã bắt đầu ướt át, ngứa ngáy.
- Phỉ Nhi, làm phụ nữ của anh nhé!
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi trịnh trọng nói.
- Em... Em không biết!
Lý Phỉ Nhi không biết làm sao cho tốt, nàng thích Tần Thiên, nhưng hắn vốn l là một đại sắc lang, đã sớm có bạn gái rồi, hơn nữa dường như không chỉ có một người, Lý Phỉ Nhi mong muốn bạn trai nàng chỉ có mình nàng, chứ không phải một chồng nhiều vợ, nhưng nàng vẫn luôn chìm trong mê muội, yêu thích Tần Thiên, luôn mong muốn ở bên cạnh hắn. Nàng rất mâu thuẫn.