- Ha ha, Tần Thiên ngươi bỏ qua cho, con bé này tính tình lạnh nhạt, thế nhưng tâm tính thiện lương, không có ác ý gì đâu.
Lương Văn Đạo nhìn Tần Thiên nói.
- Không đâu, mà đúng rồi, Lương cục trưởng, ta tới nhà cũng không mua lễ vật gì, chỉ có bức tranh này mang đến, ngài xem một chút có thích hay không?
Tần Thiên nhìn Lương Văn Đạo, chỉ vào bức tranh bên cạnh, Lương Văn Đạo lập tức nhìn tới.
- Bức tranh này là do Nghi lão vẽ?
Lương Văn Đạo giật mình, chạy tới nhìn một lúc, thật sự là của Nghi lão, bức tranh này ít nhất phải trị giá 2000 vạn a. Tần Thiên không ngờ trực tiếp đưa bức tranh này cho mình, hơn hai ngàn vạn đó, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Nhất là nếu được quảng bá lên, có khi giá tiền còn tăng lên gấp mấy lần, quả nhiên Tần Thiên này có lai lịch không nhỏ, vừa ra tay đã quăng ra hai ngàn vạn.
- Ta xem Lương cục trưởng rất thích tranh của Nghi lão, vừa vặn ta có một bức, để ở chỗ ta không có người thưởng thức, rất lãng phí. Không bằng đưa cho Lương cục trưởng ngài thưởng thức!
Tần Thiên nhìn Lương Văn Đạo, tùy ý nói. Nhưng dĩ nhiên Lương Văn Đạo không cho rằng đơn giản như Tần Thiên nói, bức họa này trên triển lãm tranh ngày hôm qua hắn cũng đã thấy, thoáng cái đã ở trong tay Tần Thiên, hiển nhiên là Tần Thiên mua lại tặng hắn, đây là lễ kết giao, điều này nói rõ, Tần Thiên đã đem hắn thành người của mình.
- Ha ha, vậy ta cảm ơn!
Lương Văn Đạo vui vẻ nhìn bức tranh, yêu thích không muốn buông tay, đáng tiếc chỉ có thể xem, không thể động vào.
- Lương cục trưởng, ta có chuyện cần nói!
- Được, vào thư phòng!
Lương Văn Đạo nhìn Tần Thiên nói, sau đó mang Tần Thiên vào thư phòng, Lương Văn Đạo khóa trái cửa phòng, kêu Tần Thiên ngồi xuống.
- Lương cục trưởng, ta muốn ngài đem những tên côn đồ bị bắt lần trước thả ra, ta muốn thu nạp bọn chúng.
Tần Thiên nhìn Lương Văn Đạo nói, Phong tử nói cho hắn biết, hơn hai trăm người bị bắt lần trước còn chưa được thả vì không ai nộp tiền bảo lãnh cho bọn họ. Tần Thiên lập tức động tâm, nếu có thể đem hai trăm người này thu vào dưới trướng, thực lực bang hội sẽ có bước nhảy vọt.
- Cái này không thành vấn đề, ngày mai ta sẽ thả toàn bộ!
Lương Văn Đạo lập tức nói.
- Vậy thì cám ơn ngài, đúng rồi, Lương cục trưởng, ta có việc muốn nói với ngài...
- Lão Lương, xuống dùng cơm
Tần Thiên cùng Lương Văn Đạo đang trò chuyện trong thư phòng, lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm của Chu Hân.
- Được, anh ra ngay!
Lương Văn Đạo đáp lại.
- Được rồi, cứ quyết định như thế!
Tần Thiên nói, Lương Văn Đạo gật đầu. Sau đó hai người ra ngoài, Chu Hân đang chờ, thấy hai người đi ra, nhiệt tình đi tới, thân thiết kéo tay Tần Thiên vào phòng ăn, điều này làm tt không kịp thích ứng, quay đầu nhìn về phía Lương Văn Đạo.
- Ha ha, cô ấy là vậy, rất nhiệt tình!
Lương Văn Đạo cười nói, sau đó ba người vào phòng ăn, Lương Như Yên đã ngồi ở đó, mặc bộ đồ ngủ, đầu tóc ướt nhẹp, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.
- Tới đây, Tần Thiên, ngồi chỗ này.
Chu Hân nhìn Tần Thiên nói, kéo Tần Thiên ngồi xuống bên cạnh Lương Như Yên, Tần Thiên nói cảm ơn rồi ngồi xuống. Trên người Lương Như Yên tản ra một mùi thơm đặc biệt của nữ nhân, trực tiếp bay vào trong mũi Tần Thiên, hắn tự nhiên quay đầu nhìn Lương Như Yên một chút, lại thấy cảnh xuân trước ngực nàng, vì nút áo ngủ của nàng bị sút.
Bất quá Tần Thiên cũng không dám nhìn lâu, dù sao thì vợ chồng Lương Văn Đạo cũng ở trước mặt, cho nên chỉ hơi nhìn một vài giây rồi quay đầu đi, không ngờ phát hiện vợ chồng Lương Văn Đạo đang nhìn mình chằm chằm, dọa hắn suýt kêu lên.
- Kháo, không phải chứ, ta chỉ tùy ý nhìn một phát, như vậy cũng phát hiện ra sao?
Tần Thiên thầm nghĩ, cười cười với vợ chồng hai người, hai người cũng cười lại với Tần Thiên ăn ý đến mức làm hắn méo mồm
- Đến, ăn cơm đi, Tần Thiên không cần khách khí, cứ coi như nhà mình!
Chu Hân nhìn Tần Thiên nói, sau đó gắp một miếng thịt gà vào trong chén Tần Thiên
- Nếm thử xem tay nghề dì có được hay không?
Tần Thiên vội vàng cảm ơn rồi đem miếng gà bỏ vào trong miệng, nếm thử mùi vị.
- Tần Thiên, cháu hiện giờ bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì? Trong nhà có bao nhiêu ăn hem?
- Sặc!
Tần Thiên vừa nghe, đồ ăn trong miệng phun thẳng ra ngoài.
- Chết mất, đây là tình huống gì vậy? Định tra hộ khẩu sao? Hỏi chi tiết như vậy!
Tần Thiên thầm nghĩ.
- Cái kia... A di, cháu năm nay 21 tuổi, còn là học sinh, sống cùng chị gái, cha mẹ đã qua đời!
Tần Thiên ngẩng đầu nói.
- Way, Như Yên nhà ta vừa 23, đại học năm ba, hai người trẻ tuổi các ngươi phải nói chuyện với nhau nhiều hơn a!
Chu Hân liền nói.
Lời này vừa ra, Tần Thiên thiếu chút nữa té xỉu, cho dù ngu ngốc cũng nghe ra Chu Hân muốn tác hợp cho hắn và Lương Như Yên thành đôi a.
- Mẹ! Mẹ nói gì vậy, con còn chưa muốn có bạn trai, con còn trẻ mà. Hơn nữa, sao mẹ có thể tùy tiện tìm một người đến làm bạn trai con như vậy, chẳng lẽ con gái mẹ rất kém cỏi, không ai thèm lấy sao?
Lương Như Yên vỗ mạnh lên bàn một cái, bất mãn nhìn Chu Hân nói.
- Định Mệnh, lão tử còn chưa nói gì, cô còn dám chê lão tử!
Tần Thiên vừa nghe, cực kỳ khó chịu, cái gì mà tùy tiện tìm một người, những lời này vừa nghe sẽ khiến người ta không thoải mái, giống như hắn không đáng giá bao nhiêu tiền vậy.
- Như Yên! Sao lại nói mẹ con như thế, mẹ con cũng vì muốn tốt cho con mà!
Lương Văn Đạo quát lên, có vẻ tức giận, ngoài mặt là dạy dỗ Lương Như Yên không tôn kính mẹ nàng, nhưng thật ra là làm cho Tần Thiên xem, bởi vì hắn thấy vẻ mặt bất mãn của Tần Thiên rồi.
Chu Hân bên cạnh không nghĩ tới con gái của mình sẽ phản ứng kịch liệt như thế, nhất thời có chút lúng túng, nhìn Tần Thiên như xin lỗi. Tần Thiên nhìn hai vợ chồng họ, nghĩ thầm sau này mình và Lương Văn Đạo còn tiếp xúc với nhau nhiều, không so đo nữa.
- Ha ha, cháu thấy Như Yên nói đúng, hôn nhân đại sự không thể qua loa được!
Tần Thiên nhìn Lương Văn Đạo nói, Lương Văn Đạo vừa thấy thế, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Bữa cơm này vì mấy lời nói kia, nhất thời trở nên lúng túng, trầm mặc. Tần Thiên ăn xong cũng không ở lại lâu liền mượn cớ rời đi. Lương Văn Đạo biết rõ nguyên nhân nên cũng không giữ lại.