"Bố!"
Bạch Diệp Chi thấy người phụ nữ nước ngoài đột nhiên hùng hổ ra tay, cô liền định kéo bố mình tránh ra.
Tất cả những người nhà họ Bạch đều cảm thấy vô cùng nguy hiểm, Vương Tú Vân cũng vội vàng đứng dậy nói: "Tiết Long Đào, mau bảo người của cháu dừng tay!"
Nhưng vô ích.
Bốp!
Bạch Dũng Quang giơ tay bảo vệ cổ mình, ông ấy tóm lấy nắm đấm của người phụ nữ nước ngoài. Vì phải bảo vệ cho cả Bạch Diệp Chi ở phía sau nữa nên Bạch Dũng Quang không thể di chuyển một chút nào, ông ấy sợ người phụ nữ này sẽ làm con gái bị thương.
Mà Alice dường như cũng nhận ra điều này, sau khi đòn chí mạng ở cổ họng bị chặn lại thì nhanh chóng đá vào ngực Bạch Dũng Quang. Bạch Dũng Quang ngay lập tức bị đá bay ra ngoài đụng vào cái ghế bên cạnh khiến nó bị đập nứt toác.
"Bố!"
Bạch Diệp Chi nhanh chóng chạy qua đỡ Bạch Dũng Quang.
Tuy Bạch Dũng Quang bị đánh trúng nhưng ông ấy không có vấn đề gì lớn.
"Cậu chủ lớn nhà chúng tôi đã coi trọng cô thì đó là phúc của cô, sao cô dám từ chối cậu chủ lớn nhà chúng tôi, chán sống rồi hả!"
Theo như góc nhìn của Alice, cô gái này quả thực có nét đẹp đặc trưng của các cô gái phương Đông, thậm chí có một thứ khí chất đặc biệt vô cùng hấp dẫn người khác. Nhưng vừa nãy cô ta cũng nghe rất rõ ràng, những người này hợp tác với nhau để lừa Tiết Long Đào, tất nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cho những người này.
"Cô muốn làm gì, đừng có qua đây!"
Bạch Diệp Chi vội vàng đỡ Bạch Dũng Quang dậy, đôi mắt cô tràn đầy lo lắng.
"Dừng tay! Tiết Long Đào, mau bảo người của cháu dừng tay... Cháu đang làm cái gì vậy!"
Vương Tú Vân vội vàng đứng dậy hét kên với Tiết Long Đào đang ngồi đó.
"Bà, sao bà kích động thế?"
"Cháu..."
Giờ Tiết Long Đào chẳng thèm che giấu gì nữa. Vốn anh ta là một người có dục vọng khống chế rất mạnh, hơn nữa như anh ta đã nói, chỉ cần là thứ anh ta muốn làm thì không gì không làm được.
"Ha ha ha, Long Đào, anh nhất định phải dạy dỗ cho con tiện nhân này một trận, nếu không phải vì cô ta thì..."
Rầm!
Bạch Kim Liên còn chưa nói xong thì cửa phòng họp đã bị đá tung ra.
"Minh Triết..."
Bạch Diệp Chi nhìn thấy ngay Trần Minh Triết đang nhíu mày đi vào.
Vốn Trần Minh Triết đang đợi ở văn phòng phó chủ tịch của Bạch Diệp Chi, nhưng càng lúc càng cảm thấy chuyện không đơn giản, hơn nữa thông thường không họp lâu như vậy. Lại thêm cả việc Trần Minh Triết nhìn xuống dưới tòa nhà thì thấy một hàng siêu xe, anh không khỏi nhíu mày đi tới phòng họp, khi trên đường anh đã nghe thấy giọng của Bạch Diệp Chi nhờ vào thính lực nhạy bén.
Trần Minh Triết vừa đi vào đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Nhưng anh không hề dừng lại mà đi đến ngay cạnh Bạch Diệp Chi.
"Bố, bố không sao chứ?"
Bạch Dũng Quang lắc đầu.
"Minh Triết, họ... họ quá đáng lắm... Còn cả tên này, tên Tiết Long Đào này còn nói em là vợ chưa cưới của anh ta, còn nói hôm nay nhất định phải bắt em đi!"
Bạch Diệp Chi nắm chặt cánh tay Trần Minh Triết, ở trước mặt anh, cô không hề che giấu sự yếu đuối và ỷ lại của một cô gái nhỏ.
Thấy vậy, những người nhà họ Bạch đều cạn lời.
Vương Tú Vân đứng dậy thấy Trần Minh Triết xuất hiện thì không khỏi cười khổ.
Đây là cậu chủ lớn nhà họ Tiết ở Du Thành đấy, đâu phải người bình thường chứ?
Cho dù Trần Minh Triết xuất hiện thì có tác dụng gì?
Có lẽ đây đều là suy nghĩ trong lòng tất cả những người nhà họ Bạch, dù sao trong mắt họ, Trần Minh Triết chỉ là một đi ở rể tên vô dụng ăn bám vợ, tới rồi cũng chả có tác dụng gì, chỉ có thể khiến cậu chủ lớn nhà họ Tiết càng tức giận.
"Long Đào, chính là anh ta, đây chính là thằng chồng vô dụng của Bạch Diệp Chi. Anh mau bảo người của anh xử lý anh ta đi, tốt nhất là đánh gãy tay chân của anh ta sau đó giày vò..."
Bạch Kim Liên thấy Trần Minh Triết xuất hiện, lại thấy cảnh Bạch Diệp Chi và Trần Minh Triết ở bên nhau thì càng điên cuồng kêu gào.
Mà Tiết Long Đào cũng đã nhận ra, Bạch Diệp Chi vô cùng ỷ lại cái thằng ranh ăn mặc quê mùa, nhìn chẳng có chút bối cảnh nào này.
Vừa nói, Bạch Diệp Chi càng kéo chặt tay áo Trần Minh Triết, nhìn thế nào cũng là đang làm nũng.
Đây là vợ chưa cưới của anh ta, từ mười mấy năm trước đã là nữ thần của anh ta, người phụ nữ mà anh ta ngày đêm mong nhớ, mà giờ này cô ấy lại đụng chạm với một tên trông bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn, hơn nữa trông còn rất thân mật.
Anh ta làm sao mà chịu nổi.
Trần Minh Triết nhìn Tiết Long Đào sắp bùng nổ tới nơi, anh giơ tay vỗ nhẹ bàn tay đang nắm chặt tay mình của Bạch Diệp Chi, cười dịu dàng: "Không sao đâu, những người này dám bắt nạt Diệp Chi nhà chúng ta, anh liền đánh bọn họ. Đừng sợ, em cứ ngoan ngoãn đứng một bên xem là được!"
Tay Bạch Diệp Chi càng nắm chặt.
Trần Minh Triết từ từ nở nụ cười, sau đó anh lại nở nụ cười cưng chiều với Bạch Diệp Chi.
"Minh Triết, anh phải cẩn thận đấy, những người này..."
Trần Minh Triết vỗ nhẹ mông của Bạch Kim, nói: "Lại không nghe lời rồi phải không?"
A...
Bạch Diệp Chi kêu lên một tiếng, mặt cô đỏ bừng cả lên, vội tránh ra.
Đôi mắt cô tràn đầy sự xấu hổ.
Tất cả những người có mặt ở đó đều chưa kịp hoàn hồn lại, hai người này đang tán tỉnh ve vãn nhau đấy à?
Hừ!
Thấy nữ thần suốt mười mấy năm của mình lại thân mật như thế với một thằng anh ta còn chả thèm liếc mắt lấy một cái, sự e thẹn hoàn toàn không phải giả vờ, Tiết Long Đào đang ngồi đó nắm chặt nắm đấm. Anh ta đứng phắt dậy, đấm mạnh vào bàn họp, đôi mắt tràn đầy sự tức giận.
"Alice..."
"Đã rõ thưa cậu chủ!"
Alice cũng đã bị chọc giận, cô ta chưa từng thấy Tiết Long Đào tức giận như thế này, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của cô ta. Đôi mắt cô ta đanh lại, liền nhanh chóng tấn công Trần Minh Triết.
Cũng là cách tấn công như vậy, cô ta đấm thẳng vào cổ họng.
"Minh Triết, cẩn thận chân cô ta!"
Bạch Dũng Quang ở bên cạnh nhắc nhở ngay.
Nhưng ngay sau khi ông ấy nói xong, Trần Minh Triết đã tóm ngay lấy cổ trắng muốt của Alice, tốc độ còn nhanh hơn cô ta rất nhiều.
"Anh chính là Tiết Long Đào phải không?"
Trước sự tấn công của Alice, Trần Minh Triết ném cô ta ra ngoài như ném một con chó chết. Alice bị anh ném đi rơi cái phịch xuống đất, cô ta ôm lấy cổ mình, khuôn mặt vô cùng đau khổ, mãi một lúc lâu không nói được nên lời. Sau đó, Trần Minh Triết chầm chậm đi tới trước mặt Tiết Long Đào, hỏi anh ta một câu như vậy.
Tiết Long Đào nhíu mày, sau đó lui về sau vài bước.
Ngay sau đó mấy người mặc đồ đen đã chắn trước mặt Tiết Long Đào.
Trong đó một người đàn ông trung niên vạm vỡ cao lớn da trắng che chở Tiết Long Đào ở phía sau.
"Rốt cuộc anh là ai?"
Đôi mắt Tiết Long Đào tràn đầy cảnh giác.
Mà những người nhà họ Bạch cũng sững sờ, vì cú đòn nhẹ nhàng như không của anh làm mọi người không thể tin được.
Những người nhà họ Bạch đều nhìn Trần Minh Triết đang đứng đó ngông ngênh nhìn Tiết Long Đào với vẻ mặt coi thường, ánh mắt họ nửa ngạc nhiên nửa nghi ngờ.
"Tôi là chồng của Diệp Chi, nghe bảo hôm nay anh muốn bắt cô ấy đi hả?"
Trần Minh Triết vừa nói vừa đi lên.
"Đứng lại, nếu không chúng tôi sẽ không nương tay đâu!"
Một vệ sĩ mặc đồ vest giày da chặn ngay Trần Minh Triết lại, cảnh giác nói.
"Long Đào, giết chết anh ta đi, không phải anh nói Bạch Diệp Chi là vợ chưa cưới của anh sao? Đây là cái tên đã ngủ với vợ chưa cưới của anh đấy, chẳng lẽ anh không muốn giết chết anh ta sao?"
Bạch Kim Liên điên thật rồi, vốn cô ta cho rằng sự xuất hiện của Tiết Long Đào có thể thay đổi số phận của mình, nhưng không ngờ tất cả những thứ này đều là sự ảo tưởng của cô ta.
Tiết Long Đào đến đây vì Bạch Diệp Chi, hơn nữa sính lễ có cái giá trên trời làm chấn động cả Tân Thành cũng là tặng cho người phụ nữ này. Mà cô ta thì chả phải là cái gì hết, từ đầu tới cuối chỉ là một con hề không hơn không kém...
Thế nên cô ta chỉ muốn thấy Bạch Diệp Chi chết, muốn thấy Trần Minh Triết chết...
"Giết chết anh ta... ha ha ha..."
Bốp!
Tiết Long Đào tát mạnh vào mặt cô ta.
"Người phụ nữ điên này, cô câm mồm cho tôi!"
Giờ Tiết Long Đào đã vô cùng tức giận, chỉ có thể trút giận vào Bạch Kim Liên...