“Bà nội, bà nhìn xem đó là cái thái độ gì vậy cơ chứ?”
“Với cái thái độ như vậy thì làm sao mà đi bàn chuyện hợp tác với phó tổng giám đốc Lục được…”
Nhìn Bạch Diệp Chi quay lưng rời đi, Bạch Kim Liên hấp tấp đứng dậy, vạch tội điểm không tốt của Bạch Diệp Chi trước mặt Vương Tú Vân.
Vương Tú Vân nhìn Bạch Diệp Chi nổi giận đùng đùng, cầm bản Ý định hợp tác ra khỏi phòng họp, vẻ mặt chùng xuống.
Trong mắt bà ta, Bạch Diệp Chi quá nóng tính, dám bỏ đi giữa chừng trong cuộc họp gia tộc thế này, rõ ràng là không nể mặt bà ta.
Nhưng Vương Tú Vân không nói gì, bà ta tiếp tục chờ đợi, nếu Bạch Diệp Chi không thể đàm phán thành công hợp đồng thì cũng không thể trách người bà nội này. Dù sao đây cũng là màn cá cược giữa hai đứa cháu Bạch Diệp Chi và Bạch Kim Liên.
…
Về đến nhà, Bạch Diệp Chi tức giận ngồi trên sofa thở hồng hộc.
Trần Minh Triết đang chuẩn bị cơm trưa ở bếp, vội vàng chạy ra.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Bạch Diệp Chi, anh đoán chắc cô đã phải chịu ấm ức ở Tập đoàn Thiên Bách.
“Diệp Chi… Sao vậy?”
Trần Minh Triết hỏi.
Nghe Trần Minh Triết hỏi, Bạch Diệp Chi chậm rãi lắc đầu.
Cô biết có nói cho Trần Minh Triết nghe về chuyện hợp đồng của công ty, anh cũng không hiểu.
“Minh Triết, anh có thể gọi điện thoại cho bạn anh lần nữa xác nhận lại một chút, nói là sáng sớm mai, à không, chiều nay em sẽ đi bàn chuyện hợp tác với phó tổng giám đốc Lục, được không anh…”
Hiện tại, lòng Bạch Diệp Chi trống rỗng. Trong buổi họp sáng nay cô đã cam đoan sẽ đàm phán thành công hợp đồng, nếu không đàm phán được sẽ thế này thế kia… Nếu mà cô thật sự không lấy được hợp đồng này, e rằng sẽ trở thành trò cười mất.
Mà mất mặt cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ sợ cả nhà chú hai sẽ cười nhạo cô!
Cô không muốn chịu thua.
“Cái này à… Lúc này thì… Được rồi!”
Trần Minh Triết định nói vợ à, em chỉ cần đến thôi là được rồi, Lục Tiểu Ba chỉ là chân chạy vặt của chồng em thôi. Nhưng Trần Minh Triết đành cầm điện thoại đi ra ban công.
Nhìn Trần Minh Triết chần chừ hồi lâu không quay số, Bạch Diệp Chi có cảm giác bất an.
Cô nắm chặt tay nhìn bóng dáng Trần Minh Triết.
Lòng thầm nghĩ, trước kia phó tổng giám đốc Lục của công ty Rượu Thục Xuyên có nhắc đến anh Trần, không biết có phải là Trần Minh Triết hay không?
Chớm nghĩ như vậy rồi, cô liền lắc đầu nguầy nguậy.
Cô sống chung với Trần Minh Triết đã ba năm, tuy rằng không phải chuyện gì anh cũng kể với cô, nhưng trong ba năm này, Trần Minh Triết là một người đàn ông thành thật giản dị. Cho dù anh không có bản lĩnh gì, nhưng được một cái là không biết nói dối.
“Thế nào?”
Thấy Trần Minh Triết đi vào, Bạch Diệp Chi nóng lòng hỏi.
“Được rồi, bạn học của anh mới cho anh số điện thoại của phó tổng giám đốc Lục, em ghi lại”.
Trần Minh Triết đọc số điện thoại của Lục Tiểu Ba cho Bạch Diệp Chi.
“Minh Triết, em đi chuẩn bị hợp đồng”.
Không nghe thêm Trần Minh Triết nói gì nữa, Bạch Diệp Chi chui vào phòng, lao đầu vào công việc.
Trần Minh Triết đứng ở nhà bếp cười khổ gật đầu.
Anh cảm thấy nếu không có ai quấy rầy thì cứ sống cùng Bạch Diệp Chi như vậy rất tốt.
Lúc Trần Minh Triết chuẩn bị cơm nước xong xuôi, cửa nhà mở ra.
“Trần Minh Triết, còn không nhanh đến giúp một tay… Suốt ngày chui rúc ở nhà lo việc vặt, không tinh mắt gì cả”.
Người chưa thấy mà đã nghe thấy tiếng rồi.
Trần Minh Triết mở tạp dề xuống, nhanh chân bước ra.
“Bố, để con cõng bố!”
Trần Minh Triết đi đến, xoay người ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Dũng Quang.
Bạch Dũng Quang gật đầu rồi ghé người đến trên lưng Trần Minh Triết.
“Diệp Chi về chưa?”
Vừa về đến nhà, Chu Minh Phượng vừa cởi áo khoác vừa hỏi.
Trông dáng vẻ bà ta rất sốt ruột.
Bạch Dũng Quang ngồi tựa vào sofa. Tuy rằng ông ấy hồi phục khá, nhưng xương cốt cũng chưa hoàn toàn bình phục như trước. Bạch Dũng Quang tự yêu cầu được xuất viện bởi vì về nhà tỉnh dưỡng có thể tiết kiệm được kha khá tiền, ông ấy không biết tiền viện phí đều do bệnh viện lo.
“Đã về rồi ạ…”
“Gọi nó ra đây, chúng tôi có chuyện quan trọng muốn nói với nó!”
Trần Minh Triết gật đầu, nhanh chóng đi gọi Bạch Diệp Chi.
Bạch Tuyết đang ở bên cạnh xoa bóp chân tay cho Bạch Dũng Quang.
Dường như sau sự việc đêm hôm trước, Bạch Tuyết vẫn chưa thôi sợ hãi, không dám nói gì.
“Bố, mẹ, sao hôm nay bố đã xuất viện rồi? Bố xuất viện cũng không nói cho con biết để con và Minh Triết đến đón!”
Bạch Dũng Quang không nói gì, dường như đang không vui.
Chu Minh Phượng lạnh lùng liếc nhìn Trần Minh Triết, sau đó mới nhìn Bạch Diệp Chi, đáp: “Còn không chịu xuất viện mà tiếp tục tiêu sạch tiền của Quốc Đào sao? Quốc Đào cho nhà chúng ta nhiều tiền như vậy là vì cái gì con còn không biết sao?”
Tiền của Hoàng Quốc Đào?
Trần Minh Triết nhàn nhạt cười, không thèm giải thích.
“Còn cười, cậu nói xem Trần Minh Triết, cả ngày ngoài nấu ăn giặt giũ cậu còn làm được trò trống gì?”
“Mẹ, mẹ yên tâm, Hoàng Quốc Đào tốn bao nhiêu tiền, con sẽ trả hết cho cậu ta!”
Bạch Diệp Chi cắn môi.
“Diệp Chi, đây không phải vấn đề bao nhiêu tiền, đây là vấn đề tình cảm, con không hiểu sao? Mẹ thấy Quốc Đào là người không tồi, hôm nay mời Quốc Đào đến nhà ăn bữa cơm, buổi chiều đi mua thêm chút đồ ăn ngon và rượu, sẵn mừng bố con xuất viện”.
“Nói việc chính!”
Lúc Chu Minh Phượng còn đang huyên thuyên, Bạch Dũng Quang dường như mất kiên nhẫn.
“À, à… Diệp Chi, mẹ hỏi con, có phải sáng nay trước mặt bà nội, con đã cam đoan sẽ đàm phán thành công hợp đồng giữa công ty Rượu Thanh Tuyền và công ty Rượu Thục Xuyên không?”
“Mẹ…”
“Ai cho con cam đoan như vậy? Ngay cả người mưu mô khôn khéo như Bạch Dũng Thắng cũng không làm được, con cảm thấy con làm được sao?”
“Con có biết nhà chúng ta bây giờ đang ở trong tình cảnh gì hay không? Con làm vậy khác nào ép nhà chúng ta đến đường cùng?”
Dường như chỉ nghe thấy giọng Chu Minh Phượng càm ràm.
“Mẹ… Con…”
“Con thế nào, con bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, muốn gì làm nấy, không thèm thương lượng với ba mẹ. Sự việc lớn như vậy con có thèm bàn bạc với ai không?”
Bạch Diệp Chi bị Chu Minh Phượng chỉ trích đến nỗi nước mắt lưng tròng, Trần Minh Triết thấy mà xót xa.
Trần Minh Triết đi tới nói: “Mẹ, Diệp Chi có bàn với con rồi, con cảm thấy hợp đồng này có thể lấy được, chúng ta đều phải tin tưởng Diệp Chi!”
“Cái gì? Cậu là cái thá gì chứ hả Trần Minh Triết, cậu có biết hợp đồng này có ý nghĩa gì không? Nếu đàm phán được, chúng ta có cần phải giao công ty cho gia tộc không?”
“Bàn với cậu? Cậu ngoài nấu ăn giặt giũ, ăn không ngồi rồi thì còn được tích sự gì nữa?”
Chu Minh Phượng càng quát to hơn, lời nói cũng càng khó nghe hơn.
Bạch Diệp Chi muốn nói gì đó, nhưng bị Trần Minh Triết kéo lại.
“À, tôi biết rồi, Trần Minh Triết, cậu muốn hại gia đình chúng tôi đúng không? Hợp đồng chuyển nhượng trước đây cậu cũng ngăn không cho Diệp Chi kí. Bây giờ rõ ràng là trò khích tướng, Bạch Dũng Thắng kia lấy được công ty Rượu Thanh Tuyền rồi, vốn sẽ sắp xếp một số vị trí trong công ty cho nhà chúng ta, chuyển nhượng công ty Rượu Thanh Tuyền cho tập đoàn gia tộc cũng nhận được khoản bồi thường mấy trăm nghìn, giờ đây vì chuyện này đều bay màu cả rồi”.
“Cậu muốn nhà chúng ta từ nay về sau hít khí trời mà sống hay sao?”
“Không được, Diệp Chi, hôm nay con nhất định phải ly hôn với tên ăn hại này, nếu không sớm muộn gì nó cũng hại nhà chúng ta tan cửa nát nhà!”
Chu Minh Phượng càng nói càng hăng, cả phòng chỉ có tiếng bà ta lanh lảnh, kích động xù lông như con gà mái.
“Mẹ, sao mẹ lại vậy nữa?”
Bạch Diệp Chi không nhịn được nữa, tức mình hét lớn.
“Con… Ông nó à, ông xem đứa con gái ông dạy dỗ kìa… Con…”
Bạch Dũng Quang nhìn Bạch Diệp Chi giận dữ và ấm ức đứng chắn trước mặt Trần Minh Triết thì nói:
“Được rồi, im lặng hết đi. Diệp Chi, con nói thật bố nghe, chuyện đàm phán với người phụ trách công ty Rượu Thục Xuyên, con nắm chắc mấy phần?”
Sắc mặt Bạch Diệp Chi thoáng dịu đi, cô nhìn gương mặt người bố già nua tiều tụy sau tai nạn giao thông, trả lời:
“Bố, nếu con nói con nắm chắc trăm phần trăm, bố có tin không?”
Nghe câu trả lời của Bạch Diệp Chi, hết thảy đều sững sờ nhìn cô.
Nhưng sắc mặt Bạch Dũng Quang đã chùng xuống trong chốc lát!