Nghe thấy những lời này, sắc mặt Vương Tú Vân vô cùng khó coi.
“Vậy, chủ tịch Phương, việc này chúng tôi sao lại không biết? Không phải trước đây thương hội có việc gì đều báo cho tôi biết đầu tiên sao?”
Khi nói chuyện Vương Tú Vân có chút phẫn nộ. Nói cho cùng, Tập đoàn Thiên Bách cũng là xí nghiệp cỡ lớn được thành lập rất sớm, 10 năm trước lại càng là một trong những tập đoàn hàng đầu ở Tân Thành. Hiện giờ mặc dù công ty có xuống dốc nhưng lạc đà có gầy thì cũng vẫn lớn hơn ngựa béo, Tập đoàn Thiên Bách vẫn là công ty lớn trị giá hơn tỷ. Nếu như thật sự muốn bỏ ra một tỷ vốn lưu động đầu tư đúng thật là rất khó khăn.
Nhưng ở trên thương trường nhiều năm như vậy, Vương Tú Vân làm sao lại có thể không biết những mánh lới vòng vèo trong đó.
Thành lập thương hội chẳng qua là để chia chát dễ dàng hơn mà thôi, nhưng hiện giờ Tập đoàn Thiên Bách bị đá khỏi thương hội, điều này đồng nghĩa với việc Tập đoàn Thiên Bách đã bỏ qua cơ hội chia chát trong lần đầu tư vào khu đất xây dựng nhà ở mới khai phá của Tân Thành rồi. Tổn thất lần này không hề nhỏ chút nào.
Khu mới khai phá Tân Thành được chính phủ đầu tư ước chừng hàng chục tỷ, ngay cả Thẩm Vinh Hoa cũng không thể một mình nuốt trôi cái bánh này.
Cho nên những người khai thác khu mới Tân Thành mới thành lập thương hội, thậm chí có cả ông lớn từ bên ngoài tới đầu tư nhằm kiếm chút lợi lộc.
“Điều này mới là quyết định tạm thời của thương hội, hơn nữa lần này chúng ta mở hội nghị là quyết định của cán bộ cấp cao thương hội, thành viên bình thường của thương hội không ở trong đó. Chủ tịch Vương, chuyện này tôi cũng bất lực, hơn nữa hiện giờ thương hội yêu cầu những người nắm giữ hơn 10% cổ phần trở lên đều phải rót vào gấp đôi, thậm chí gấp ba tiền vốn. Cho nên gần đây tôi cũng phải bỏ qua một vài dự án hợp tác. Bà cũng biết khu mới khai thác này là miếng thịt béo, tôi không thể thả mồi bắt bóng được. Cho nên mấy tháng gần đây, vài dự án hợp tác với Thiên Bách đều phải tạm dừng, bà nghĩ thế nào…”
Thế nào?
Lúc này Vương Tú Vân như bị sét đánh.
Thế này là muốn chặt đứt hoàn toàn nguồn thu của Tập đoàn Thiên Bách mà.
Vốn Tập đoàn Thiên Bách cũng đang lung lay trước gió, còn muốn dựa vào Tập đoàn Phương Thị tham gia dự án khu mới khai phá để kiếm chút lợi ích, nhưng hiện giờ còn không được nhúng tay vào chứ đừng nói là ăn được thịt.
“Chủ tịch Phương, tôi với ông không cần vòng vo nữa, ông tiết lộ cho tôi biết có phải là nhà họ Bạch chúng tôi đắc tội ai rồi không…”
Lúc này Vương Tú Vân đã hiểu chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Sáng sớm vẫn còn rất tốt, chỉ trong vòng một ngày hầu như tất cả mọi chuyện đều thay đổi.
Đây tuyệt đối không thể là ngẫu nhiên được.
“Haiz, chủ tịch Vương, vừa rồi ngồi họp tôi cũng mới biết. Hơn nữa hội nghị lần này là do hai ông lớn ở Dung Thành đề xuất, ông Thẩm đích thân gọi điện cho tôi, lúc tôi nghe được cũng rất là kinh ngạc. Ông Thẩm đã nói, những công ty cổ phần nhỏ đã bị đá ra khỏi thương hội có thể liên kết với nhau, trực tiếp tiến hành đấu thầu, cho nên chủ tịch Vương không phải không có cơ hội, miễn là bà có đủ vốn và thực lực thì vẫn có khả năng quay lại thương hội”.
Nghe xong những lời này Vương Tú Vân không nói thêm gì nữa.
“Tôi biết rồi. Cảm ơn chủ tịch Phương!”
Nói xong liền tắt điện thoại.
Xoay người nhìn mấy người đang đứng trước mặt.
“Mọi người về trước đi. Trước hết đừng hoảng loạn, tất cả chờ Rượu Thanh Tuyền và Rượu Thục Xuyên hợp tác xong lại nói”.
Mấy người nhìn sắc mặt âm trầm của Vương Tú Vân cũng không dám nói gì, người nào người nấy vội vàng rời khỏi.
Đợi tất cả mọi người đi rồi, Vương Tú Vân gọi cho Bạch Dũng Thắng vẫn còn đang ở tiệc rượu chơi bời, gọi ông ta lập tức về nhà một chuyến.
…
Bóng đêm dằng đặc.
Tuy rằng Bạch Diệp Chi nằm trên giường quay lưng về phía Trần Minh Triết nhưng cô biết chắc chắn anh chưa ngủ.
“Minh Triết, anh đã ngủ chưa?”
“Anh ngủ… chưa… anh hơi khó ngủ”.
Trần Minh Triết thành thật trả lời. Trần Minh Triết nằm trên giường quân đội nhìn bóng lưng mê người đang nằm trên giường kia, làm thế nào có thể ngủ nổi.
Đặc biệt là lần trước được nếm thử vị son môi đó, mỗi khi nằm xuống trong đầu đều hiện ra hình ảnh Bạch Diệp Chi dụi vào trong ngực anh.
“Minh Triết, anh nói đám người chú hai có thể đàm phán được với phó tổng giám đốc Lục không? Nếu như không đàm phán được, phó tổng giám đốc Lục không hợp tác thì phải làm sao?”
Tuy rằng người phụ trách Rượu Thanh Tuyền là Bạch Diệp Chi bị Bạch Dũng Thắng thay thế. Bạch Diệp Chi rất căm phẫn, nhưng tức thì tức, Bạch Diệp Chi cũng lo hợp đồng này đột ngột thay người liên hệ, có khi nào tổng công ty Rượu Thục Xuyên hoài nghi Rượu Thanh Tuyền không có thành ý, trực tiếp từ chối hợp tác cùng Rượu Thanh Tuyền không?!
Bất kể nói thế nào Bạch Diệp Chi làm tất cả cũng chỉ vì Rượu Thanh Tuyền.
“Điều này anh cũng không biết. Nếu không thì anh gọi điện thoại cho bạn học của anh nhờ cậu ấy nói giúp mấy câu xem sao”.
Trần Minh Triết ngồi dậy nghiêm túc nói.
Bạch Diệp Chi có chút ngại ngùng nói: “Vậy, vậy phiền anh nhé”.
Trần Minh Triết nhoẻn miệng cười nói: “Diệp Chi, sao em lại nói thế. Lúc trước anh với người bạn kia rất thân với nhau, nhưng anh cũng không biết người ta có giúp hay không nữa.”
Nói xong Trần Minh Triết liền vào nhà vệ sinh gọi điện thoại.
Bạch Diệp Chi nằm trên giường nhìn về phía nhà vệ sinh, trong lòng có chút rối rắm.
Theo như lời cô nói lúc trước, loại quan hệ này sẽ càng ngày càng phai nhạt.
Cô biết rõ lần này có thể thuận lợi kí được hợp đồng, thậm chí việc bên kia cho Rượu Thanh Tuyền một món hời lớn, tất cả đều nhờ người bạn học này của Trần Minh Triết. Nói cách khác chính là nhờ vào quan hệ của Trần Minh Triết. Nếu không Bạch Diệp Chi tin rằng phó tổng giám đốc Lục của Rượu Thục Xuyên cũng chẳng xem Rượu Thanh Tuyền là gì.
Trong khi Bạch Diệp Chi suy nghĩ đủ thứ, Trần Minh Triết đã từ nhà vệ sinh đi ra ngoài.
“Xong rồi, bạn anh nói chuyện này cậu ấy sẽ xử lý giúp”.
Bạch Diệp Chi nghe thấy những lời này của Trần Minh Triết trên mặt lộ ra một nụ cười.
Dưới ánh trăng, lúm đồng tiền như hoa.
“Mình Triết, cảm ơn anh”.
Bạch Diệp Chi nghiêng người dịch về phía bên kia giường.
“Không có gì…”
“Minh Triết, tối nay… anh lên giường ngủ không?”
Trần Minh Triết nhìn bóng lưng Bạch Diệp Chi nằm nghiêng cố ý để ra một khoảng trống lớn, nuốt một ngụm nước miếng.
Trần Minh Triết mơ mơ hồ hồ ừ một tiếng, sau đó làm một việc mà ba năm qua anh đã muốn làm nhưng chưa hề làm.
Lần này Trần Minh Triết không rụt rè do dự nữa, anh chậm rãi bò lên chiếc giường lớn mềm mại, nghiêng người nằm xuống.
Ở phía sau là Bạch Diệp Chi – người đẹp Tân Thành anh đã kết hôn ba năm nay, cũng đang nằm quay lưng về phía anh.
Dưới ánh trăng, Trần Minh Triết dường như ngửi thấy một mùi hương quen thuộc nhàn nhạt.
Tiếng tim đập thình thịch, thình thịch…
…
“Gì cơ ạ?”
Sau khi Vương Tú Vân nói xong chuyện vừa xảy ra ở công ty, Bạch Dũng Thắng nghe xong tin tức sắc mặt liền thay đổi, không thể tưởng tượng nổi nhìn mẹ mình nhăn mày.
“Mẹ, sao lại thế? Không phải lúc trước nói xong với chủ tịch Phương rồi sao? Hơn nữa khi đó chúng ta gia nhập hội đã giao nộp đầy đủ phí gia nhập hơn triệu rồi còn gì. Chẳng nhẽ cứ nói loại Tập đoàn Thiên Bách chúng ta là loại luôn sao?”
Đây chẳng phải là tin tốt lành gì đâu.
Vương Tú Vân cười khổ nói: “Không thì thế nào? Cùng bị loại bỏ như chúng ta còn có vài công ty nhỏ nữa. Bây giờ địa vị của Tập đoàn Thiên Bách chúng ta chẳng khác gì mấy công ty nhỏ ở Tân Thành rồi”.
“Mẹ, Tập đoàn Thiên Bách chúng ta cũng được coi như là tập đoàn kinh tế có danh tiếng lâu đời ở Tân Thành. Thương hội sao có thể làm như vậy? Chẳng lẽ chúng ta không còn cơ hội nào khác sao? Khu mới khai phá của Tân Thành là vụ làm ăn mấy chục tỷ đó. Chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?”
Vẻ mặt Vương Tú Vân vô cùng phức tạp.
“Bỏ qua hay không phải xem thực lực thực tế của công ty chúng ta. Có điều, vừa có thêm vài công ty khác tuyên bố không hợp tác nữa, điều này gây ra tổn thất rất lớn với tập đoàn chúng ta. Nếu tình trạng này kéo dài thì không quá nửa tháng, công ty sẽ xảy ra khủng hoảng tài chính”.
“Hả? Sao lại thế được?”
Mặt Bạch Dũng Thắng bất giác nhăn nhúm.
Mọi con đường đều không còn, đây là một đòn chí mạng đối với Tập đoàn Thiên Bách vốn đang “ăn mày” quá khứ.
“Haiz, cho nên bây giờ chỉ đành trông chờ vào hợp tác giữa Rượu Thanh Tuyền và Rượu Thục Xuyên giúp công ty chúng ta vượt qua khó khăn thôi”.
Vương Tú Vân lại thở dài nói: “Không phải chúng ta không có cơ hội ăn miếng thịt béo khu mới khai phá Tân Thành, chẳng qua chúng ta phải chứng minh được khả năng kinh tế. Chuyện đấu thầu này mẹ sẽ để những người khác trong công ty khác làm. Dũng Thắng, hiện giờ con dốc toàn lực vào việc hợp tác với Rượu Thục Xuyên. Sáng mai mẹ sẽ đến thẳng Rượu Thanh Tuyền, đến lúc đó mẹ sẽ gọi các bác, các chú ở tập đoàn đến Rượu Thanh Tuyền thực hiện điều chỉnh nhân sự ở các bộ phận. Ngày mai con mời phó tổng giám đốc Lục đến thẳng công ty đi”.
“Mẹ, như vậy có hơi vội vàng…”
Bạch Dũng Thắng nghe vậy sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi…
Chỉ có ông ta mới biết được chân tướng, phó tổng giám đốc Lục của công ty Rượu Thục Xuyên không hề nể mặt ông ta, không chịu bàn chuyện hợp tác với ông ta.
Nhưng lúc Vương Tú Vân hỏi thì lại không dám nói thật.
“Nhanh? Đánh trận cốt ở tốc độ mà. Bên khu mới khai phá Tân Thành kia, một khi xác định thành viên mới xong sẽ thừa ra rất nhiều cổ phần, đến lúc đó sẽ đấu thầu trực tiếp. Cho nên trong thời gian ngắn nhất chúng ta phải nhanh chóng lấy được một số tiền đầu tư. Hơn nữa mẹ cảm thấy nếu chúng ta hợp tác thuận lợi với Rượu Thục Xuyên, nói không chừng còn có thể móc nối được với vài ông lớn ở Thục Xuyên. Nếu có thể đáp lên cành cây này chúng ta có thể nắm chắc đấu thầu, chắc chắn chúng ta vẫn có được quyền lên tiếng ở khu mới khai phá Tân Thành”.
“Nhưng tất cả đều phải hợp tác thành công với Rượu Thục Xuyên. Hơn nữa, trong thời gian ngắn khiến Rượu Thanh Tuyền xoay chuyển cục diện”.
Vương Tú Vân nhìn con trai mình đứng bên cạnh trán ra đầy mồ hôi lạnh nói: “Dũng Thắng, mẹ biết việc này đối với con có áp lực rất lớn, nhưng đây đồng thời cũng là thử thách. Nếu như lần này con có thể thuận lợi hợp tác bước đầu với Rượu Thục Xuyên thì khoản rót vốn đầu tiên sẽ đến tài khoản của công ty rất nhanh, chúng ta có thể mượn dùng trước của Rượu Thanh Tuyền khắc phục khó khăn, trở mình một cách ngoạn mục. Đến lúc đó mẹ muốn đám người Phương Hồng Đào kia trợn mắt lên mà nhìn thực lực của Tập đoàn Thiên Bách chúng ta”.
Từ cuộc điện thoại tối nay Vương Tú Vân đã ý thức được, sợ là mấy ông lớn bên Dung Thành cũng chen chân đầu tư vào khu mới của Tân Thành, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Chỉ cần hợp tác thành công với Rượu Thanh Tuyền, chuyện này sẽ có khả năng chuyển biến tốt.
“Mẹ… Chuyện này…”