Chu Minh Phượng nhìn Trần Minh Triết, gương mặt bà ta lộ rõ vẻ ghét bỏ.
“Lời của mẹ có giá trị, nhưng cũng tùy vào sự việc, nhưng chuyện khác con đều có thể theo ý mẹ, nhưng riêng chuyện này con nghe theo Diệp Chi, chỉ khi nào đích thân Diệp Chi nói muốn li hôn với con, con mới cân nhắc!”
Dứt lời, Trần Minh Triết xoay người định đi về phòng.
Trước mặt bố mẹ vợ của mình, Trần Minh Triết chưa bao giờ phản bác, họ bảo sao thì nghe vậy.
Bởi vì Trần Minh Triết biết bố mẹ vợ là loại người như thế nào, nhưng chuyện liên quan đến hôn nhân của anh và Diệp Chi, Trần Minh Triết quyết không nhượng bộ, ít nhất sẽ không nhượng bộ trước bố mẹ vợ.
“Cậu, cậu đứng lại cho tôi, Trần Minh Triết, hôm nay cậu muốn làm phản đúng không?”
“Cậu có biết chỉ vì cậu mà nhà chúng tôi mới lâm vào cảnh ngày hôm nay hay không, cậu là kẻ hại người, Trần Minh Triết, cậu có biết công ty rượu nhà chúng tôi sắp bị người ta cướp mất rồi hay không, tên rác rưởi nhà cậu, ngày ngày chỉ biết ở nhà ăn không ngồi rồi, người ta là đàn ông, là chồng luôn nỗ lực phấn đấu bảo vệ vợ mình, làm trụ cột cho gia đình mình, còn cậu thì sao? Cậu chỉ biết giặt giũ nấu nướng, ngày nào cũng reo rắc phiền phức cho nhà chúng tôi, cậu còn không bằng một người đàn bà!”
“Nếu hôm nay cậu không đồng ý li hôn với Diệp Chi, tôi sẽ… tôi sẽ… tôi sẽ nhảy lầu cho cậu xem!”
A!
Chu Minh Phượng cũng không vừa, nói xong bà ta bèn hét lớn một tiếng rồi lao ra sân thượng định nhảy xuống.
Vì lúc này đang là ban đêm, tiếng của Chu Minh Phượng càng ngày càng lớn, Bạch Diệp Chi và Bạch Tuyết đều nghe thấy, Bạch Diệp Chi từ trong phòng vội vã chạy ra ngoài.
Còn Trần Minh Triết cũng lập tức xong tới ôm lấy Chu Minh Phượng.
“Trần Minh Triết, anh làm cái gì thế, anh mau buông mẹ ra, anh… Anh dám đánh mẹ, anh có biết mình đang làm gì không!”
“Chị, chị xem đi, Trần Minh Triết điên rồi, trước kia em đã nói người như anh ta một khi ác lên thì sẽ cực kỳ đáng sợ, chị còn không thèm tin, giờ thì đã tin chưa!”
Vì một chân của Bạch Tuyết bị thương nên cô ta vừa nhảy lò cò vừa ra mở cửa, ngồi trên ghế sô pha lạnh lùng nói.
Lúc này, Trần Minh Triết buông Chu Minh Phượng ra rồi khóa chặt cửa ra sân thượng.
Thật ra Bạch Diệp Chi vẫn chưa ngủ, thậm chí cô còn chưa kịp ngả lưng mà vẫn ngồi trong phòng đọc tài liệu và hợp đồng.
Nên dù cô không chứng kiến những chuyện xảy ra trong phòng khách khi nãy, nhưng lại nghe thấy mọi thứ rất rõ ràng.
“Mẹ, mẹ lại làm loạn gì nữa thế, đêm đã khuya như vậy rồi, mẹ có thể đi ngủ đi không, có chuyện gì ngày mai nói sau được không?
Bạch Diệp Chi vừa nói vừa tiến tới trước mặt Trần Minh Triết.
“Cái gì? Diệp Chi, sao hả, con có còn coi mẹ là mẹ nữa không thế?”
“Đúng đó, chị, vừa nãy chị cũng nhìn thấy…”
“Em không cần nói”.
Rõ ràng Bạch Diệp Chi đang buồn bực.
“Minh Triết, anh về phòng đi!”
Trần Minh Triết nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Diệp Chi, không nói thêm câu nào mà lập tức đi vào phòng.
“Cậu… Cậu…”
“Mẹ… Mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi, mẹ có thể đừng làm loạn được không, bây giờ ngày nào con cũng bận rất nhiều việc, quả thực không có thời gian nghe mẹ náo loạn”.
Bạch Diệp Chi cũng không còn cách nào khác trước người mẹ tính tình như vậy của mình.
“Bạch Diệp Chi, tên rác rưởi kia cho con uống thuốc bùa mê thuốc lú gì mà con lại bảo vệ cậu ta như vậy, con lớn rồi phải không, giờ đã trở thành người điều hành công ty rượu Thanh Tuyền rồi đúng không, việc gì trong nhà cũng là do con quản lí rồi, nên con cho rằng người mẹ này phiền phức hả?”
“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu!”
Chu Minh Phượng vốn chưa hề tức giận, nhưng lúc này lại thấy con gái mình nói chuyện với mình như vậy bèn bừng bừng nổi giận.
Trong mắt bà ta, con gái Bạch Diệp Chi từ trước tới nay chưa bao giờ nói năng như vậy với mình.
“Không phải như mẹ nghĩ, thế thì như thế nào? Bạch Diệp Chi, mẹ nói cho con nghe, sáng sớm ngày mai con phải lập tức li hôn với tên rác rưởi kia, chỉ có li hôn mới cứu được công ty rượu nhà chúng ta”.
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”
Lúc này, Bạch Diệp Chi càng cảm thấy người mẹ này rất bất chấp lý lẽ.
“Mẹ nói gì, không lẽ con không nghe sao?”
“Li hôn, Li hôn… Sáng mai tới Cục Dân chính lập tức li hôn!”
Dường như Chu Minh Phượng cố ý nói thật to hai chữ “li hôn”.
“Mẹ, con mệt mỏi lắm rồi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói”.
Bạch Diệp Chi thật sự rất mệt mỏi, xoay người quay về phòng.
“Này, mẹ đang nói cơ mà, con có nghe không?”
Bạch Diệp Chi chẳng thèm phản ứng trước câu nói của mẹ mình.
Cô đi thẳng vào phòng rồi khóa trái cửa.
“Diệp Chi… Trời ơi, đúng là con gái lớn rồi thì không nghe lời nữa! Người nhà không lo mà chỉ lo cho người ngoài… Mẹ thì muốn tốt cho con nhưng con lại không nghe…”
Chu Minh Phượng tức giận đến mức muốn nổ tung.
Không những đứa con rể ăn hại kia không nghe lời mình, mà đến cả con gái ruột cũng nói mình đừng làm loạn.
“Đúng đó, mẹ, chị ấy còn gắt với con…”
“Tất cả là do tên Trần Minh Triết kia, mẹ nhất định phải đuổi đồ ăn hại đó ra khỏi nhà họ Bạch!”
Chu Minh Phượng hừ lạnh một tiếng, lửa giận bừng bừng quay về phòng của mình.
“Ôi, mẹ…”
Bạch Tuyết ngồi trên sô pha, chân lại bắt đầu đau.
Nhưng lúc này lại không có ai thèm lo cho cô ta.
“Trần Minh Triết, đều tại anh, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”
Bạch Tuyết quyết định đến khi mình khỏi hẳn sẽ phải tìm vài người trừng trị Trần Minh Triết một trận ra trò, ít nhất cũng phải cho anh ta nằm viện!
…
Trong phòng, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng.
Trần Minh Triết ngồi trước bàn trang điểm, nhìn xấp tài liệu trên bàn.
Trong đó còn có cả tài liệu mà tập đoàn của gia tộc gửi tới hôm nay.
“Minh Triết…”
Bạch Diệp Chi nhìn Trần Minh Triết đang ngồi bên bàn trang điểm nhìn đống tài liệu, cô chợt bừng tỉnh.
“À… Diệp Chi, đã muộn rồi, em mau ngủ đi. Chỗ tài liệu này ngày mai xem tiếp…”
Trần Minh Triết vội vàng sắp xếp lại xấp tài liệu, anh mỉm cười với Bạch Diệp Chi mà nói.
“Minh Triết, anh ngủ trước đi, mai em phải tới tập đoàn của gia tộc để họp, tối nay em phải làm việc thêm một chút”.
Nói xong, Bạch Diệp Chi bước tới bên cạnh bàn trang điểm, từ từ ngồi xuống và bắt đầu lật giở xấp tài liệu dày cộp.
Trần Minh Triết hiểu tính cách của Bạch Diệp Chi nên không quấy rầy cô nữa, anh ra phòng bếp bưng vào một bát cháo thịt trứng muối nóng hổi, sau đó còn rót thêm một ly cà phê nhẹ giúp cô tỉnh táo tinh thần rồi mới đi tắm rửa sạch sẽ, trải chiếc giường quân đội ra và lặng lẽ nằm xuống.
Không biết qua bao lâu, khi Bạch Diệp Chi đọc xong xấp tài liệu thì trời đã rạng sáng.
Dĩ nhiên bát cháo thịt trứng bắc thảo nóng hổi và ly cà phê trên bàn cũng đã sạch bong.
Bạch Diệp Chi vươn vai một cái, gần như không kịp tắm rửa mà lập tức ngả lưng xuống giường.
Không lâu sau tiếng ngáy nhẹ vang lên.
Ánh trăng vắt ngang qua cơ thể Bạch Diệp Chi, dáng vẻ yểu điệu, đường cong lả lướt của cô như đang trêu đùa với ánh trăng…
Lúc này, Trần Minh Triết từ từ ngồi dậy.
Anh ngắm nhìn gương mặt xuất chúng dưới ánh trăng, nhìn chân mày đang nhíu chặt vào nhau, Trần Minh Triết biết mấy ngày nay, chuyện của công ty rượu khiến Bạch Diệp Chi vô cùng phiền muộn, hơn nữa gần đây còn liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cho gia đình vốn có người đàn ông làm trụ cột đột ngột đổ sập, mọi gánh nặng đều đổ lên đôi vai gầy yếu của cô.
Anh chầm chậm vươn tay chạm vào cần cổ trắng nõn của Bạch Diệp Chi rồi ấn nhẹ xuống.
Chân mày đang nhíu chặt vì lo lắng của Bạch Diệp Chi dần dần giãn ra, cả người cô cũng thoải mái thả lỏng.
Trần Minh Triết nhìn gương mặt tái xanh vừa thả lỏng mà thở dài một tiếng, sau đó đắp kín chăn cho cô.
E rằng cuộc họp ở tập đoàn nhà họ Bạch ngày mai chính là về công ty rượu Thanh Tuyền.
Hơn nữa, ban nãy Trần Minh Triết đã xem qua một lượt bản hợp đồng.
Phía trên viết rất rõ ràng, công ty rượu Thanh Tuyền là sản nghiệp thuộc về nhà họ Bạch, hơn nữa khi mới thành lập công ty, tập đoàn nhà họ Bạch đã nắm giữ 10% cổ phần của công ty rượu Thanh Tuyền, mà số cổ phần này còn là do Bạch Quang Dũng tự giao cho họ, hơn nữa còn có một bản hợp đồng phụ kèm theo.
Trần Minh Triết không kìm được mà nhớ tới lời Trương Ca nói, người bỏ một triệu ra để mời hắn chính là người nhà họ Bạch.
Bạch Dũng Thắng.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, e rằng Bạch Dũng Thắng đã nhắm đến công ty rượu Thanh Tuyền một thời gian rất dài rồi.
Đến lúc này mới lòi đuôi cáo ra sao?
Trần Minh Triết biết kế hoạch của anh vẫn chưa chuẩn bị xong, nhưng nếu những người họ Bạch này vội vã ra tay, Trần Minh Triết sẽ tiến hành kế hoạch trước dự định.
Đêm đã khuya, Trần Minh Triết nằm trên chiếc giường quân đội tuy chật hẹp nhưng đã quen thuộc, thật lâu sau mới chìm vào giấc ngủ say…