Mục lục
Em là thế giới của anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Minh Triết nhìn Bạch Diệp Chi nước mắt ngắn nước mắt dài đi vào phòng, khó chịu trong lòng.

Trần Minh Triết theo sau Bạch Diệp Chi vào phòng.

“Hu hu hu…”

“Diệp Chi…”

Trần Minh Triết đi đến bên giường, vỗ nhè nhẹ lên vai Bạch Diệp Chi.

Bạch Diệp Chi xoay người ôm lấy eo Trần Minh Triết.

“Minh Triết, sao anh không nói gì, cái đồng hồ kia… vốn là của anh mà”.

“Sao mẹ có thể như vậy chứ, như vậy chính là cướp trắng chứ còn gì nữa?”

Trần Minh Triết khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Bạch Diệp Chi: “Không sao, chỉ là một cái đồng hồ thôi mà? Dù sao mẹ cũng đưa bố đeo, bố hiện tại cũng là tầng lớp quản lý của công ty, mỗi ngày gặp gỡ nhiều người, đưa bố đeo cũng đúng. Anh cũng đâu có quen đeo đồng hồ…”

“Minh Triết, anh… mẹ coi thường anh như vậy, anh không hận mẹ chút nào sao?”

Nếu là trước kia, Bạch Diệp Chi đã không khó chịu như vậy.

Có lẽ vì cô đã biết Trần Minh Triết không giống như những gì mọi người biết, càng là vì anh đã thầm lặng mua cho mẹ mình căn biệt thự nổi bật ở Kim Vực Hương Giang mà bà ta tiện tay chỉ, cốt để cho người nhà cô được sống thoải mái.

Nhưng đổi lấy được cái gì…

“Không hận, dù sao cũng là mẹ của chúng ta mà, chỉ cần không quá đáng, thì anh sẽ không để tâm!”

“Minh Triết…”

“Diệp Chi, thật ra cũng không có gì to tát mà, chỉ là một chiếc đồng hồ thôi, ai đeo mà chẳng được, để bố đeo chúng ta còn thơm lây đó chứ. Không cần dằn vặt, cũng đừng nói gì bố mẹ, đây là bí mật giữa hai chúng ta thôi”.

Bạch Diệp Chi gật đầu.

“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, em nghỉ ngơi chút đi, anh nấu cơm xong thì gọi em dậy!”

Nói xong, Trần Minh Triết vươn tay lau những giọt nước mắt trên má Bạch Diệp Chi.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này có nhiều chuyện không vui, nhưng vô hình chung đã giúp kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Thấy Trần Minh Triết mặc bộ đồ ở nhà đi ra ngoài, không biết tại sao nước mắt Bạch Diệp Chi tuôn ra.

Nhưng mà cô khóc là vì vui.

Vì Trần Minh Triết đã nói đây là bí mật của riêng hai người họ.



Lúc trời đã tối, Bạch Dũng Quang mới về đến nhà.

Ở nhà bếp, Trần Minh Triết có thể thấy rõ mồn một Bạch Dũng Quang ngồi xe bus về.

Điều này khiến Trần Minh Triết suy nghĩ về việc mua cho Bạch Diệp Chi một chiếc xe hơi, để cô khỏi phải chen chúc xe buýt hay gọi taxi, nhớ lại hôm trước Bạch Diệp Chi có nói cô rất thích một chiếc Porsche đời mới, Trần Minh Triết thầm tính toán.

Trần Minh Triết chợt nhớ đến chiếc Bentley ở gara biệt thự số một Kim Vực Hương Giang.

Lúc Trần Minh Triết đang miên man nghĩ về việc mua xe thì cửa mở ra.

Bạch Dũng Quang trông có vẻ kiệt sức vì làm việc nhiều. Tuy rằng bây giờ công ty Rượu Thanh Tuyền là do Bạch Diệp Chi quản lý, nhưng có rất nhiều việc đều là do Bạch Dũng Quang phụ trách. Cả Bạch Diệp Chi và Lục Tiểu Ba đều hết sức tin tưởng Bạch Dũng Quang. Đặc biệt Bạch Dũng Quang và đội ngũ kỹ thuật sản xuất rượu của Dung Thành đang hợp tác nghiên cứu và phát triển “Thanh Tuyền Mỹ Tửu” thế hệ mới.

Ông ấy rửa mặt qua loa rồi ngồi vào bàn ăn.

Lúc ăn cơm, Chu Minh Phượng luôn miệng kể hôm nay đã làm những gì, đi đâu xem nhà, rồi lát sau lại kể đến con nhà này nhà kia hoặc công tác ở chỗ nào, hoặc đậu công chức, hoặc là làm việc cho tập đoàn lớn. Cuối cùng cũng không nhịn được mà mỉa mai Trần Minh Triết.

Ai nấy đều quen với việc này rồi nên không ai nói gì, để một mình Chu Minh Phượng thao thao bất tuyệt.

Ăn xong, Trần Minh Triết bắt đầu dọn bàn, Bạch Dũng Quang phát hiện hình như Bạch Diệp Chi có chuyện quan trọng muốn nói. Chưa kịp mở miệng, Chu Minh Phượng đã nhanh hơn vỗ bả vai Bạch Dũng Quang: “Đúng rồi, tôi quên mất một chuyện quan trọng, ông chờ chút”.

Chu Minh Phượng nhanh chóng chạy về phòng lấy chiếc đồng hồ ra, khua khoắng trước mặt Bạch Dũng Quang một chút mới nói: “Lão Bạch, thấy ông mỗi ngày đều làm việc vất vả như vậy, tôi có quà tặng cho ông nè”.

Thấy vợ vui vẻ như vậy, Bạch Dũng Quang cũng hết sức ngạc nhiên, ông ấy biết rất hiếm khi vợ mình có tâm trạng tốt như vậy.

Bạch Diệp Chi và Bạch Tuyết còn nán lại bàn ăn, nhưng không ai lên tiếng.

Bạch Diệp Chi còn lén bĩu môi, lộ vẻ không vui.

“Quà gì vậy…”

Bạch Dũng Quang cũng có chút tò mò, hỏi.

Chu Minh Phượng cầm chiếc đồng hồ lên, lắc lắc trước mặt Bạch Dũng Quang.

“Cái gì vậy…”

Bởi vì bà ta đưa sát quá, nên Bạch Dũng Quang không nhìn rõ được.

“Không phải tôi thấy đồng hồ của ông hỏng rồi sao, tôi liền mua cho ông cái khác, ông đeo xem thử có hợp không?”

Vừa nói, Chu Minh Phượng vừa đặt chiếc đồng hồ Longines mới tinh trước mặt Bạch Dũng Quang.

Bạch Dũng Quang là người có kiến thức về đồng hồ, nhìn thấy chiếc đồng hồ trước mặt đã biết ngay giá của nó khoảng mấy chục nghìn tệ, so với chiếc đồng hồ trên tay ông ấy đáng giá hơn nhiều.

Bạch Dũng Quang nhíu mày: “Bà cướp ở đâu đấy?”

Tuy là đùa giỡn, nhưng Bạch Dũng Quang cũng thực tình muốn biết nguồn gốc của chiếc đồng hồ này.

Chu Minh Phượng liếc xéo Bạch Dũng Quang một cái, đáp: “Ông lấy hay không, không lấy trả tôi!”

Trả?

Bạch Diệp Chi và Bạch Tuyết đều nhìn mẹ.

Không hiểu sao họ cảm thấy mẹ họ lúc này trông rất buồn cười.

Đương nhiên Bạch Dũng Quang sẽ không để mất chiếc đồng hồ xịn như vậy, ông ấy nhanh chóng tháo chiếc đồng hồ trên tay rồi mang chiếc mới vào. Chiếc đồng hồ mới tinh khiến Bạch Dũng Quang tự thấy lòng tự tin của chính mình tăng lên vùn vụt.

“Đẹp không?”

Bạch Dũng Quang khoái chí đung đưa cánh tay trước mắt hai con gái.

“Đẹp!”

Bạch Tuyết trả lời cho có lệ.

Lúc này, Trần Minh Triết từ nhà bếp đi ra, thấy Bạch Dũng Quang thích thú nghịch chiếc đồng hồ, khóe miệng anh cong lên: “Bố, bố đeo đẹp thật đấy”.

“Phải không, ha ha…”

Bạch Dũng Quang khoái đến nỗi cười không ngớt.

Chu Minh Phượng che chiếc đồng hồ lại, mỉa mai: “Lão Bạch nhà chúng ta đeo dĩ nhiên là đẹp rồi, cũng phải coi là ai đeo nữa chứ. Còn không mau đi dọn dẹp đi, muốn lười biếng phải không?”

Trần Minh Triết gật đầu, cười cười không nói.

“À, đúng rồi, Diệp Chi, bố hỏi con chuyện này?”

“Bố nghe nói chú hai con ngày mai sẽ đến công ty làm, bà nội con gọi điện thoại cho bố nói ông ta sẽ phụ trách tiếp thị và quảng bá “Thanh Tuyền Mỹ Tửu” à? Còn nói là đã được con đồng ý, có đúng không?”

Bạch Dũng Quang nhìn thấy Trần Minh Triết mới sực nhớ ra.

Bạch Diệp Chi gật đầu.

“Vì con để Minh Triết đến công ty làm việc, chú hai liền lợi dụng sơ hở. Dù sao việc này con cũng đã đồng ý rồi, dù thế nào con cũng phải đưa Minh Triết đến công ty làm việc”.

“Cái gì? Diệp Chi, mẹ phát hiện đầu óc con ngày càng có vấn đề, nó không ở nhà nấu cơm giặt giũ mà đến công ty làm cái gì, điên khùng!”

Chu Minh Phượng vừa nghe xong, nét hớn hở trên mặt đã bị sự tức giận xóa nhòa.

“Mẹ, Minh Triết không giống như mẹ nghĩ đâu!”

“Nó ăn hại chứ còn thế nào nữa? Không lẽ nó lại là đại gia tiền triệu tiền tỷ? Hay là tinh anh của xã hội?”

Chu Minh Phượng nghe nói Trần Minh Triết đến công ty làm việc liền nghĩ đến cảnh anh và Bạch Diệp Chi ngày ngày ở chung với nhau. Bà ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, bà ta quyết phải thúc cho con gái ly hôn với Trần Minh Triết.

Trong thâm tâm bà ta, con gái mình ưu tú như vậy, nhất định phải được gả vào nhà giàu, không cần bận tâm cơm áo gạo tiền, là quý bà ở nhà sang, đi xe xịn.

“Mẹ, từ nay về sau mẹ không được gọi Minh Triết là tên ăn hại này nọ, mẹ mà còn nói lần nào nữa con không nhìn mặt mẹ luôn đó!”

Nhìn bộ dạng ngang ngược của mẹ mình, Bạch Diệp Chi bắt đầu thấy chán ghét.

“Thế nào? Con vì thằng ăn hại đó mà từ mặt mẹ. Con có bản lĩnh cắt đứt quan hệ với mẹ luôn đi, như vậy mẹ sẽ không quản chuyện của các con nữa”.

Chu Minh Phượng cũng giận dữ, mấy ngày nay Bạch Diệp Chi toàn là chống đối bà ta.

“Mẹ, sao mẹ có thế như vậy chứ…”

Bạch Diệp Chi không muốn đôi co thêm, cô lập tức đứng lên đi về phòng đóng sập cửa lại.

Lúc này, Trần Minh Triết từ nhà bếp đi ra.

“Nhìn gì mà nhìn, chỉ tại mày, nếu không do mày, Diệp Chi đã không trở nên như vậy…”

Chu Minh Phượng muốn trút hết bực tức lên người Trần Minh Triết, nhưng Bạch Dũng Quang đột ngột ngắt lời.

“Được rồi, sung sức lắm hả? Đi về phòng nghỉ ngơi hết đi”.

Sau đó, Bạch Dũng Quang nói với Trần Minh Triết: “Minh Triết, con dọn dẹp nhanh đi, dọn dẹp xong nói chuyện với bố một lát”.

Thấy vẻ mặt bố vợ rất nghiêm túc, Trần Minh Triết gật đầu rồi quay lại nhà bếp dọn dẹp cho xong.

Bạch Tuyết và Chu Minh Phượng nhìn nhau, rồi sau đó ai về phòng nấy.

Chu Minh Phượng thấy tình hình không ổn, bà ta quyết định sau lễ công bố ngày mai sẽ gặp Hoàng Quốc Đào, nghiêm túc bàn chuyện của anh ta và Bạch Diệp Chi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK