Mục lục
Xin hãy ôm em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 207




Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt, nhìn một Hoắc Trường Uyên gần như chiếm trọn tầm nhìn.



Bộ vest đen, bên ngoài khoác thêm chiếc áo dạ đen, không thắt cà vạt, áo sơ mi mở rộng hai cúc, rõ ràng có phần xộc xệch, để lộ một chút làn da màu đồng, trong không khí còn thoang thoảng mùi rượu.



Xem ra có lẽ vừa đi tiếp khách về, nhưng mùi rượu không quá nồng nặc.



"Hoắc... tiên sinh!"



Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, suýt nữa thì buột miệng gọi tên, sau khi ý thức được mình không đúng, cô vội vàng chữa lại.



Con ngươi Hoắc Trường Uyên hơi co lại, anh rướn môi giải thích: "Tôi bảo thím Lý ở lại bệnh viện chăm sóc cho con gái của bác ấy rồi, thế nên tôi qua đón Đậu Đậu."



"À..." Lâm Uyển Bạch hiểu ra, vội gật đầu rồi nghiêng người sang một bên: "Vậy mời anh vào..."



Hoắc Trường Uyên khẽ gật đầu, sải bước đi vào trong.



Lâm Uyển Bạch rảo nhanh bước chân tiến lên trước, chủ động dẫn anh vào phòng ngủ. Sau khi nhớ ra chuyện gì đó, cô nhìn đồng hồ và giải thích: "Đậu Đậu ngủ rồi, cũng được một lúc."



Sau khi Hoắc Trường Uyên bước vào phòng ngủ, quả nhiên đã nhìn thấy cậu con trai say ngủ trên giường.



Được đắp chăn rất kín, chỉ hở đúng cái đầu, hai cánh tay cũng được đặt gọn gàng trong chăn. Không biết nó nằm mơ thấy gì mà ngủ rất ngon, như một chú mèo con không có chút phòng bị gì với thế giới này. Cái miệng nhỏ hơi hé mở, nếu cúi thấp người dựa sát vào còn có những tiếng ngáy khẽ khàng.



Mà anh cũng đồng thời chú ý thấy, phần đệm bên cạnh con trai có dấu hiệu vừa có ai nằm.



Có thể thấy trước khi anh đến đây, có người đã ôm nó ngủ.



Khi Hoắc Trường Uyên cúi người xuống nhìn con trai, ánh mắt Lâm Uyển Bạch cũng lặng lẽ quan sát gương mặt anh. Tuy không có biểu cảm gì dư thừa nhưng khi ánh đèn êm ái hắt xuống, đó là biểu cảm của một người cha hiền từ mà cô chưa từng thấy.



Chẳng biết đã so sánh bao nhiêu lần, từng đường nét của bố con họ vẫn cứ giống nhau như tạc.



Khi quay đi, cô bất giác nhìn anh thêm vài giây.



Có sự kiếm tìm vì không cam tâm, muốn nhìn thật kỹ, thật rõ ràng, càng giống như không muốn chấp nhận. Anh thật sự không còn nhớ gì nữa rồi...



Cô hiểu cuộc đời vô thường, có lúc cuộc sống luôn hắt vào chúng ta những xô máu chó. Nhưng cô cũng không ngờ nó lại lắt léo khúc khuỷu như vậy. Cô có lẽ cũng từng nghĩ tới tình huống khi gặp lại, nhưng tuyệt đối không bao giờ nghĩ anh sẽ quên mình.



Bất ngờ, Hoắc Trường Uyên nhìn về phía cô: "Mặt tôi có gì sao?"



"Không..." Lâm Uyển Bạch hoảng loạn ấp úng. Tuy rằng vẫn quay đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhưng dẫu sao vẫn bị bắt tại trận, cô chuyển chủ đề: "À, anh cần gọi nó dậy không?"



"Thôi." Hoắc Trường Uyên một lần nữa nhìn con trai.



Anh chạm những ngón tay gầy lên mặt nó, không đành lòng đánh thức nó dậy: "Để nó tiếp tục ngủ ở đây đi."



"Vậy..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.



Ban nãy cô có nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ đêm rồi. Bánh bao nhỏ đúng là ngủ rất ngon. Nếu lúc này đột ngột đánh thức thằng bé, nhất định sẽ rất khó dỗ nó ngủ lại. Hơn nữa khi đi ngủ, cô đã cởi bớt quần áo ngoài của nó ra, bên trong toàn là áo mỏng, đêm lạnh nếu cứ thế bế ra ngoài sẽ dễ cảm lạnh.



Dù sao bây giờ đối với anh cô chỉ là một người xa lạ, anh không thể để con trai qua đêm ở đây một mình...



Lâm Uyển Bạch đang suy nghĩ tới việc bảo anh quấn chăn theo bế nó xuống xe thì Hoắc Trường Uyên lên tiếng: "Tôi đi gọi cuộc điện thoại, bảo khách sạn cho đặt thêm phòng nữa."



Cô gật đầu, không phát biểu ý kiến gì.



Hoắc Trường Uyên đứng dậy, đi tới chiếc bàn đối diện, cầm máy bàn lên, gọi vào số phụ trách nói rõ yêu cầu. Không biết đầu kia nói gì mà anh nhíu mày, rồi cúp máy.



"Sao vậy?" Lâm Uyển Bạch không hiểu.



Hoắc Trường Uyên nhìn cô: "Lễ tân nói hết phòng trống rồi."



Lâm Uyển Bạch nhìn bánh bao nhỏ với vẻ băn khoăn, vậy giờ phải làm sao.



"Tôi cũng ngủ lại đây."



"... Hả?" Lâm Uyển Bạch giật nảy mình, sửng sốt quay đầu nhìn anh, giọng lắp bắp thiếu kiểm soát: "Anh... Anh cũng muốn ngủ lại?"



"Ừm." Hoắc Trường Uyên rướn môi.



"..." Lâm Uyển Bạch rối trí.



"Tôi nói tôi sẽ ngủ lại đây chứ có nói ngủ với cô đâu." Hoắc Trường Uyên đút một tay vào túi quần, chậm rãi nói: "Cô Lâm, đừng hiểu lầm, cũng đừng căng thẳng. Cô xem, đây là một phòng đôi, bên ngoài có phòng khách, còn có sofa. Tôi ngủ tạm trên đó một đêm cũng được, ngày mai đợi Đậu Đậu đến tôi sẽ đưa nó về."



Tự nhiên nói cô?



Chính anh tự hiểu lầm thì có...



Lâm Uyển Bạch vẫn còn muốn tự phản bác bản thân rằng mình không căng thẳng nhưng chỉ vài giây, lòng bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi.



Cô ngó ra phòng ngoài, phòng khách của căn phòng này không lớn, có một chiếc sofa hình chữ nhật, đúng là có thể ngủ tạm một đêm, nhưng anh to cao thế kia, chắc sẽ không thoải mái lắm. Nhưng người ta tự nguyện, liên quan gì tới cô, hơn nữa phòng này còn do cô bỏ tiền ra đặt, chẳng có lý do gì cô phải là người ngủ sofa cả.



Có điều, hình như anh không định hỏi ý kiến cô thì phải!



Lâm Uyển Bạch cắn môi, nhưng đã lên tiếng: "Ồ..."



"Không còn sớm nữa, cô Lâm cũng nghỉ ngơi đi, tối nay tôi không quấy rầy cô nữa." Khi Hoắc Trường Uyên nói xong, anh đã đi ra ngoài phòng ngủ.



Lâm Uyển Bạch gật đầu, nhìn thấy anh đóng cửa lại.



Nhìn bánh bao nhỏ vẫn đang ngủ say giấc không biết trời đất gì trên giường, mãi cô mới phát hiện ra vấn đề.



Thế này là anh để cô ngủ với con trai anh?



Sao cứ có cảm giác kỳ lạ...



Tắt lại đèn, Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng bò trở lại giường. Dường như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, thằng bé tự động rúc vào lòng cô, bàn tay nhỏ trắng trẻo túm lấy áo cô.



Rõ ràng trước đó buồn ngủ không chịu được, bây giờ chẳng sao chợp mắt được nữa.



Nhất là khi ở ngoài kia, chỉ cách một cánh cửa, Hoắc Trường Uyên đang nằm đó. Dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, cảm giác tồn tại của anh đều quá mạnh mẽ.



Cho dù cô nhắm mắt lại, dường như vẫn có thể cảm nhận được mùi hương nam tính của anh lảng vảng quanh đây. Tuy rằng cô đã len lén khóa trái cửa lại nhưng trong lòng vẫn căng thẳng.



Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bên ngoài có một tiếng động lớn vọng vào.



Có thể vì đêm quá yên tĩnh nên âm thanh ấy càng trở nên rõ nét.



Mượn ánh trăng, Lâm Uyển Bạch nhìn bánh bao nhỏ trong lòng. Nó cũng nhíu mày, nhưng chưa tỉnh hẳn. Cô giơ tay vỗ vỗ lưng, chẳng mấy chốc nó lại ngủ khì, ngáy đều đều.



Lâm Uyển Bạch ngập ngừng ngồi dậy, mở cửa ra.



Cô nhìn thấy một bóng hình cao lớn trước bàn. Anh đang cúi lom khom. Vì không gian tối tăm, không nhìn rõ anh đang làm gì: "Anh không sao chứ?"



"Không sao." Hoắc Trường Uyên nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn cô: "Thật ngại quá, làm cô thức giấc à?"



Lâm Uyển Bạch bật đèn lên mới nhìn thấy chai nước lọc anh đang cầm trong tay. Nếu cô phán đoán không nhầm thì tiếng động lớn ban nãy phát ra từ đây. Có vẻ anh định lấy nước trong bóng tối.



Nhìn thấy lọ thuốc trong tay anh, cô vội hỏi: "Anh ốm sao?"



"Không." Hoắc Trường Uyên cười.



"Thế anh..." Lâm Uyển Bạch đứng sững ra đó.



Hoắc Trường Uyên đổ một viên thuốc màu trắng ra: "Chỉ là thuốc ngủ thôi."



Nghe xong Lâm Uyển Bạch rất sửng sốt: "Anh uống thuốc ngủ?"



Lọ thuốc đó trông giống như mang sẵn theo người, màu trắng, lọ rất nhỏ.



"Ừm, nếu không không ngủ được." Hoắc Trường Uyên mấp máy môi, khẽ giải thích với cô: "Tôi hơi mất ngủ, bốn năm rồi. Nếu không sống dựa vào thuốc, đa phần không chợp mắt được."



"..." Lâm Uyển Bạch mím môi.



Cô nhìn anh bỏ viên thuốc vào miệng, rồi vặn chai nước uống mấy ngụm, nuốt ực một tiếng, hình như viên thuốc đã trôi xuống bụng...



Cô có thể chắc chắn một điều, bốn năm trước anh không hề mắc chứng bệnh này.



Lúc đó, hai người họ tối nào cũng ngủ cùng nhau. Có lúc cô bị anh giày vò đến thiếp đi. Cũng có nhiều lúc, cô thấy anh ngủ rất say, thậm chí cô còn len lút dùng tay vẽ lại đường nét khuôn mặt anh...



Trong mơ màng, đôi mắt ấy lại chăm chú nhìn cô.



"Cô Lâm, chúng ta quen biết nhau sao?"



Trái tim Lâm Uyển Bạch nhảy dựng lại.



Không ngờ anh vẫn hỏi lại câu này lần nữa, thậm chí phía sau còn có nhiều ngữ khí.



Tuy rằng vẫn ngờ vực như lần trước nhưng phần nhiều có thêm sự thăm dò.



Họ đã sớm trở thành người xa lạ rồi. Nếu có thể, cô mong sao mình là người lãng quên. Ngoài việc thi thoảng lại vô duyên vô cớ "nhặt" được con trai anh ra, họ không còn mối liên quan nào khác, hơn nữa hôm nay cũng chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.



Lâm Uyển Bạch vẫn lắc đầu như lần trước: "Không quen..."



Hoắc Trường Uyên im lặng, nheo mắt lại.



"À, tôi quay về ngủ đây..." Lâm Uyển Bạch quay lại đi vào phòng ngủ.



Cô nằm lại lên giường, lần này sau khi nằm đếm năm trăm con cừu, cuối cùng cô cũng ngủ được.



Có điều Lâm Uyển Bạch vẫn không ngủ say giấc. Cô nằm ngủ, lại là cơn ác mộng luôn quấn chặt lấy cô.



Cô nằm trên bàn mổ. Bác sỹ dùng thứ tiếng Anh lưu loát mà tàn nhẫn nói với cô đứa bé không giữ được. Cô không tin, cô phát điên, cho đến khi một đứa bé người đầy máu được mang tới trước mặt cô. Cô giơ tay muốn chạm vào nó, phát hiện nó không còn hơi thở...



Đừng, không...



Khi thảng thốt mở mắt ra, Lâm Uyển Bạch cảm nhận được có những giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống.



Trong ánh nhìn rời rạc là bánh bao nhỏ gần trong gang tấc, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, cả người nằm cuộn tròn trong vòng tay cô.



Không hiểu vì sao, chỉ nhìn khuôn mặt ngây thơ trong trẻo này của nó, không cần phải dùng nước lạnh táp lên mặt như mọi lần là cô như có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về, trái tim bình tĩnh lại một cách kỳ lạ.



Trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay.



"Cô gặp ác mộng à?"



Lâm Uyển Bạch giật thót, nhìn thấy bên cạnh giường có một bóng dáng cao lớn khác.



Cô nhanh chóng nhớ ra, tối qua sau khi trở vào phòng lần thứ hai cô đã quên khóa cửa.



Thấy Hoắc Trường Uyên không nhìn mình quá lâu. Anh chỉ tới gần, cúi xuống, giơ tay dém lại góc chăn cho con trai mình. Đôi chân nhỏ bị đá tung ra khỏi chăn được đút lại vào trong. Cô buông bỏ phòng bị, ngượng ngập gật đầu: "Ừm..."



Hoắc Trường Uyên không nói gì, đứng thẳng lên, chỉ để lại tiếng bước chân.



Lâm Uyển Bạch thấy thằng bé chưa có dấu hiệu thức giấc, sợ làm ồn tới nó nên cố tình bước thật nhẹ, sau đó vô thức đi vào phòng tắm.



Cô dụi dụi mắt, đẩy cửa ra.



Trước bồn cầu, Hoắc Trường Uyên đang đứng đó trong tư thế dang rộng hai chân bằng vai, thắt lưng đã tháo ra, quần Âu cũng đã tụt xuống. Toàn bộ chiếc quần lót tứ giác lơ lửng giữa đùi, còn một nơi khác không miêu tả...



Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt, mặt lập tức đỏ bừng.



"... Anh, anh... sao anh lại cởi quần!" Cô giơ tay chỉ vào anh, ngón tay run lên.



Cô chắc chắn không dám nghĩ sau khi bước vào lại nhìn thấy một cảnh tượng không thể nhìn thẳng như thế này.



Hoắc Trường Uyên dường như cũng không ngờ cô sẽ đi vào, cứng đờ người đứng đó, nhất là động tác định rút cái gì đó ra lập tức khựng lại. Nhưng anh cũng biết điều giữ nguyên tư thế, chỉ hơi nghiêng đầu liếc nhìn cô.



"Tôi có nhu cầu sinh lý cần giải quyết, không cởi quần ra giải quyết thế nào?" Anh nhướng mày, biểu cảm và ngữ khí rất thản nhiên: "Trong này chỉ có một phòng vệ sinh, hơn nữa, cô đi vào còn không gõ cửa!"



"..." Lâm Uyển Bạch đỏ bừng mặt.



Ban nãy cô không quá chú ý những động tĩnh, nghĩ rằng Hoắc Trường Uyên chỉ vào xem con trai đã tỉnh hay chưa, thấy nó chưa dậy thì dém lại chăn. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngỡ anh đã đi ra rồi, không ngờ anh lại đi vào nhà vệ sinh.



Hoắc Trường Uyên kiên nhẫn hỏi cô: "Cô còn định nhìn bao lâu nữa? Tôi không nhịn được lâu lắm đâu."



Vừa dứt lời như để chứng thực, anh định tiếp tục.



"... Xin lỗi!" Lâm Uyển Bạch hoảng loạn quay đi.



Bấy giờ cô mới ý thức được mình còn đứng ngây ngốc ở đó và nhìn người ta chằm chằm!



Nói xong, cô chạy ào ra ngoài như một cơn gió, dùng hai tay quạt quạt lên khuôn mặt tưởng chừng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.



Tuy rằng rút lui nhanh nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn còn in hằn vào đầu, nhất là một nơi nào đó đã phồng lên của anh...



Lâm Uyển Bạch lao thẳng một mạch tới bên cạnh cửa sổ. Dọc đường thấy trên giường có động tĩnh, cô phanh lại, phát hiện bánh bao nhỏ đã thức dậy, dụi dụi mắt ngồi trên giường, còn ngáp ngáp rất đáng yêu.



Sau khi nhìn thấy cô, nó lập tức thay đổi phương thức: "Bế con!"



Lâm Uyển Bạch vội đi qua, bế cục bột nhỏ ấy vào lòng.



Bánh bao nhỏ quay đầu nhìn giường, không chỉ có dấu hiệu nó đã nằm, bên cạnh còn một người khác. Nó nhớ tối qua mình được ôm, được dỗ ngủ. Cứ nghĩ khoảng thời gian hai người ở riêng, nó vụng trộm mím môi cười.



Lâm Uyển Bạch cầm bộ quần áo đã gấp sẵn để bên cạnh gối qua, mặc lên người bánh bao nhỏ.



Suốt quá trình, bánh bao nhỏ nghe lời như một khúc gỗ mặc cho cô bày bố.



Tới khi mặc đồ xong, cánh cửa phòng tắm phía sau cũng được kéo ra, sau đó là tiếng bước chân, cô không dám quay đầu.



"Dậy rồi à?"



Chất giọng trầm vang lên, bánh bao nhỏ ngẩng phắt lên.



Nhìn thấy papa, nó chớp chớp mắt, lập tức không vui, tiếp theo đó càng nói lời khiến nó không vui hơn: "Bố đưa con về nhà!"



"Không đâu!" Bánh bao nhỏ từ chối.



"Đậu Đậu, bố con đưa con về nhà." Hoắc Trường Uyên lặp lại lần nữa.



"Không đâu!" Bánh bao nhỏ vẫn từ chối.



Hai bố con một người ngồi trên giường, một người đứng dưới đất, lạnh lùng nhìn nhau.



"Hoắc Thần Hạo!"



Tuy không quá nghiêm giọng nhưng rõ ràng đủ sức thị uy với bánh bao nhỏ.



Hai má phúng phính không vui lại phồng lên, nhưng nó cũng không phản kháng mà tự nhảy xuống giường, ngoan ngoãn đi theo sau Hoắc Trường Uyên. Có điều cái đầu nhỏ vẫn rũ xuống, hơn nữa còn bịn rịn đi vài bước lại quay đầu nhìn cô.



Lâm Uyển Bạch chỉ biết vẫy tay, vẫy tay, lại vẫy tay.



~Hết chương 207~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK