Mục lục
Xin hãy ôm em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 219




Có trải nghiệm lần trước ở sân bay, thím Lý gần như mất hồn, không dám chậm trễ, thế nên sau khi không tìm được cậu chủ đã lập tức thông báo cho Hoắc Trường Uyên.



Vì trung tâm thương mại rất gần Hoắc Thị nên Hoắc Trường Uyên có mặt trong phút chốc.



Sau khi nhìn thấy anh, tâm tư của Lục Tịnh Tuyết cũng trầm hẳn xuống. Cô ta không đồng ý để thím Lý gọi điện thoại cho Hoắc Trường Uyên nhưng cũng không thể cưỡng ép ngăn cản, nên rất thấp thỏm. Lúc này đây, cô ta vẫn rảo bước tiến lên, nước mắt lưng tròng nghẹn ngào nói: "Trường Uyên, em xin lỗi..."



"Rốt cuộc mọi chuyện là sao!" Hoắc Trường Uyên quát lên.



Trong phòng an ninh không chỉ có hai người họ, thể diện của Lục Tịnh Tuyết không thể giữ được nữa, tiếp tục xin lỗi: "Thật sự rất xin lỗi. Bác Hoắc bảo em đưa Đậu Đậu ra ngoài đi loanh quanh. Em định mua cho nó hai bộ quần áo mới, không ngờ chỉ trong chớp mắt nó đã chạy biến đi đâu mất! Bây giờ bảo vệ vẫn đang tìm. Anh đừng lo, trẻ con tuổi nhỏ, chắc là ham chơi chạy ra ngoài, sẽ tìm được nhanh thôi!"



Nét mặt Hoắc Trường Uyên sa sầm lại, khắp người toát ra một sự khó chịu.



Vào lúc anh lôi hai người bảo vệ ra ngoài, định đích thân đứng kiểm tra CCTV thì chuông di động vang lên.



Lúc này bất kỳ chuyện gì khác cũng không quan trọng bằng con trai, Hoắc Trường Uyên định ấn tắt máy. Có điều sau khi nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, anh chợt khựng lại, cuối cùng vẫn bắt máy: "Alô?"



Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh nói: "Không cần tiếp tục kiểm tra CCTV nữa, tìm được Đậu Đậu rồi!"



"Thật sao? Trường Uyên, tìm thấy Đậu Đậu rồi ư?" Lục Tịnh Tuyết vội vàng hỏi.



"Ừm." Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô ta.



"Vậy nó đâu!" Lục Tịnh Tuyết hỏi tiếp.



"Anh sẽ đi đón nó." Hoắc Trường Uyên chỉ nói vậy.



"Trường Uyên, em đi cùng anh!" Lục Tịnh Tuyết nghe xong, tiến lên rầu rĩ: "Thành thật xin lỗi! Em cũng không ngờ lại đột xuất xảy ra chuyện này, có lòng tốt lại thành ra hỏng việc. Nếu bây giờ đã tìm được Đậu Đậu thì em muốn cùng đi cùng anh đón nó về, cũng xin lỗi nó một tiếng! Hơn nữa, em cũng muốn được cảm ơn người ta!"



"Không cần đâu, em bận việc của mình đi." Hoắc Trường Uyên không đồng ý, rồi lập tức quay sang nhìn một thím Lý đã nhẹ nhõm hơn, dặn dò: "Thím Lý, thím cũng về nhà trước đi, lát nữa tôi đưa Đậu Đậu về!"



"Được!" Thím Lý lập tức gật đầu.



Ra khỏi trung tâm thương mại, Lục Tịnh Tuyết vẫn rảo bước đi theo phía sau Hoắc Trường Uyên, sợ anh vì việc này mà giận mình, muốn thuyết phục anh để mình cùng đi đón con: "Trường Uyên..."



"Cứ vậy đi!" Nhưng Hoắc Trường Uyên chặn họng cô ta lại.



Không cho cô ta quá nhiều cơ hội nói thêm, anh cầm chìa khóa sải bước đi về phía chiếc Land Rover.



Sau khi biết tin bánh bao nhỏ lén lút chạy đi, Lâm Uyển Bạch không thể yên tâm. Nhưng không có cách nào liên lạc với thím Lý, cô buộc phải gọi điện cho Hoắc Trường Uyên.



Sau khi ngắt máy, cô liền nhìn thấy bánh bao nhỏ đang ngồi xổm dưới đất, cái mông vểnh lên, đang lôi hết những thứ mua được trong túi bóng ra ngoài. Nó lôi ra một cọng rau, nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó lấy lưỡi liếm liếm, cuối cùng nhăn nhó mặt mày nhổ phì phì.



Cô không nhịn được cười, đi qua bế nó lên, rồi cầm túi đồ đi vào trong bếp.



Khi hoàng hôn sắp khuất dạng nơi chân trời, Lâm Uyển Bạch dắt tay bánh bao nhỏ đi xuống nhà, đi lòng vòng tản bộ trong vườn một lúc. Chưa đầy hai phút sau, cô đã nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu trắng ấy từ từ đi tới.



Nhìn thấy bóng dáng cao lớn mở cửa xe bước xuống, bánh bao nhỏ rõ ràng không vui.



Nó buông tay Lâm Uyển Bạch ra, có phần bịn rịn, bước chân ngập ngừng, nhìn về phía papa với vẻ không mấy tình nguyện.



Haizz, khoảng thời gian được ở riêng luôn ngắn ngủi đến thế!



Sau khi nhận được điện thoại của cô, Hoắc Trường Uyên hoàn toàn yên tâm. Anh đi ra từ một buổi họp, trong đó vẫn còn những vị khách đang đợi anh họp nốt, vậy nên anh về Hoắc Thị trước, đồng thời đặc biệt dặn cô chập tối mình sẽ qua đón con trai.



Anh vốn định lên thẳng trên tầng, không ngờ cô đã sớm dẫn con trai xuống dưới đợi mình.



Anh quét tầm mắt, nhìn thấy cái bụng nhỏ rõ ràng đã no đến hơi lồi lên của con trai, đến mức đi lại cũng có phần ảnh hưởng, vừa nhìn là biết đã được ăn uống no nê, hơn nữa lúc đi về phía này nó còn nấc một tiếng, thoang thoảng có mùi mỳ bay ra, kích thích cái dạ dày vẫn đang trống trơn của anh.



Hoắc Trường Uyên nhíu mày: "Hai người ăn rồi sao?"



"Đúng vậy..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.



"Uyển Uyển đã nấu mỳ cho bảo bảo!" Bánh bao nhỏ tự động lên tiếng, ngữ khí hớn hở và chút gì kiêu ngạo: "Còn có sườn, sốt chua chua ngọt ngọt! Siêu ngon!"



Hoắc Trường Uyên càng nhíu mày thêm sâu. Việc con trai ăn uống ngon miệng là chuyện tốt nhưng sao anh cứ cảm thấy khuôn mặt bánh bao đó nhìn kiểu gì cũng không thuận mắt.



"À, vậy giao lại Đậu Đậu cho anh, đi đường cẩn thận!" Lâm Uyển Bạch chủ động lên tiếng.



"Ừm." Ngữ khí của Hoắc Trường Uyên hơi căng thẳng.



Trước khi lên xe, bánh bao nhỏ bỗng nhiên quay đầu, ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ về phía cô.



"Uyển Uyển~"



Lâm Uyển Bạch bất giác cúi thấp người xuống, mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"



Bánh bao nhỏ hơi ngập ngừng, khuôn mặt đỏ bừng nói: "Goodbye kiss~"



Nghe xong, Lâm Uyển Bạch cười không ngớt. Cô rất hợp tác, ghé sát mặt mình qua, đón lấy cái thơm tạm biệt của thằng bé.



Bánh bao nhỏ kiễng chân lên, xấu hổ chu môi dán sát vào. Trước mắt đã sắp chạm được vào má cô rồi, cổ áo sau bất ngờ bị một bàn tay lớn túm lấy, ngay sau đó đôi chân nhỏ rời xa khỏi mặt đất, mặt cô cũng mỗi lúc một xa hơn.



Hu hu...



Bảo bảo còn chưa hôn được!



Bánh bao nhỏ phồng má, phẫn nộ trừng mắt nhìn "tên đầu sỏ" phá hoại, đỉnh đầu suýt chút nữa bốc lên hai ngọn lửa nhỏ. Còn Hoắc Trường Uyên chỉ lạnh lùng trừng mắt lại: "Làm phiền rồi, tôi đưa nó về nhà trước!"



Nói xong, anh nhét thẳng con trai lên ghế trẻ con ở phía sau xe, bất chấp tình hình.



"À, vâng..." Lâm Uyển Bạch ấp úng đứng lên.



Đúng vào lúc cửa xe đóng lại, họ cũng không chú ý thấy, có một chiếc ô tô màu đen, lẳng lặng dừng ngay gần đó.



Qua cửa xe, có một đôi mắt xinh đẹp đang nhìn họ từ xa, lúm đồng tiền hai bên gò má lộ ra vì bờ môi đang mím lại.



Lục Tịnh Tuyết vốn không định bám theo. Có điều sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, tài xế vừa hay lại lái ngay sau chiếc xe Land Rover, cô ta phát hiện Hoắc Trường Uyên lại lái xe trở về tòa nhà lớn của Hoắc Thị, điều này khiến cô ta thấy khó hiểu, đồng thời cũng nảy sinh nghi ngờ.



Rõ ràng khi biết con đi lạc ở phòng an ninh, anh cực kỳ phẫn nộ, vậy mà tìm thấy lại không vội đón về ngay, ngược lại tới công ty giải quyết công việc trước?



Rốt cuộc đối phương là ai mà có thể khiến anh yên tâm như vậy. Thế nên cô ta bảo tài xế bám theo, từ lúc anh rời khỏi Hoắc Thị đến tận bây giờ. Sau đó cô ta nhìn thấy một lớn một nhỏ đứng dưới tòa nhà chung cư, còn Hoắc Trường Uyên thì đánh xe đi vào.



Vì chiếc Land Rover khá to nên che khuất không ít tầm nhìn, nhưng vẫn có thể nhận ra đối phương là một cô gái, biểu cảm của cô ta khó coi trong giây lát.



Cho đến khi chiếc Land Rover lái đi, cuối cùng cô ta mới nhìn rõ tướng mạo của đối phương. Lục Tịnh Tuyết thảng thốt.



...



Nghe thấy tiếng động cơ xe hơi, thím Lý rảo bước đi về phía cửa lớn.



Cửa lớn mở ra, bà liền nhìn thấy tiểu thiếu gia mặt mày sa sầm, đá bay đôi giày trên chân, rồi phẫn nộ chạy lên gác, rõ ràng đang hờn giận Hoắc Trường Uyên đi phía sau.



Thím Lý thấy vậy vội đuổi theo sau: "Tiểu thiếu gia, con đi chậm thôi, cẩn thận ngã đấy!"



Hoắc Trường Uyên cúi xuống thay giày, rồi đi vào phòng khách. Anh vừa ngồi xuống sofa không bao lâu thì trên gác đã vọng xuống những tiếng rầm rầm.



Anh thản nhiên làm như không nghe thấy, vắt chân vào nhau, rút một điếu thuốc từ trong bao châm lên.



Trên gác, thím Lý liên tục ngó xuống dưới nhà. Đến tận khi hút xong điếu thuốc, Hoắc Trường Uyên mới dập tắt nó vào gạt tàn, rồi chậm rãi cất bước đi lên gác.



"Thưa cậu, tiểu thiếu gia vừa lên đã nhốt mình trong phòng!"



Thím Lý nhìn thấy anh, trong giây lát như tìm thấy người đáng tin cậy vậy: "Hình như nãy giờ đang đập đồ..."



Có vẻ như để hợp tác với lời bà nói, bên trong lập tức vang lên những tiếng đồ vỡ lanh lảnh, có lẽ là bình hoa cổ để bên cửa sổ vừa thay tuần trước.



"Tiểu thiếu gia, con mau mở cửa ra!" Thím Lý giơ tay gõ cửa, sốt sắng gọi: "Trời ơi, thế này thì phải làm sao! Lỡ tiểu thiếu gia bị thương vì những mảnh vỡ thì không hay rồi!"



Hoắc Trường Uyên giơ tay day trán, nhíu mày: "Cầm chìa khóa dự phòng qua đây!"



Thím Lý vỗ tay lên đầu, vội đi lấy, chẳng mấy chốc đã chạy về.



Hoắc Trường Uyển vặn mở ổ khóa, bánh bao nhỏ đang đứng trên chiếc ghế đẩu, hai tay giơ cao một chiếc bể cá thủy tinh còn to hơn mặt nó, có thể vì quá nặng nên cơ thể bé nhỏ cứ lảo đảo, thi thoảng lại có nước sánh ra.



Bể cá được bê từ biệt thự nhà họ Hoắc về, cá bên trong cũng được Hoắc Chấn chăm sóc tỉ mỉ, mua tận nước ngoài, bình thường người làm mà không cẩn thận chạm vào cũng sẽ bị rầy la nửa ngày. Nhưng bánh bao nhỏ thì khác, chỉ cần cháu nội thích, Hoắc Chấn không buồn chớp mắt, sắm cho nó vài cái.



"Bỏ bế cá xuống!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng.



"Không!" Bánh bao nhỏ từ chối.



Nó phồng mang trợn má, dường như đã chuẩn bị tinh thần ngay sau đây papa sẽ gọi cả họ lẫn tên nó.



Có điều rất bất ngờ, Hoắc Trường Uyên không quát mà trở ngược tay, đút tay vào túi quần, chậm rãi nói: "Đậu Đậu, nếu con không bỏ bể cá xuống, bố sẽ nhốt con trong biệt thự một tuần, không được đi đâu hết, đừng hòng được gặp lại Uyển Uyển của con!"



Bánh bao nhỏ nghe xong, gần như đưa ra quyết định trong giây lát, kiễng chân đặt bể cá xuống.



"Thím Lý, vào phòng dọn dẹp chút đi!" Hoắc Trường Uyên quay đầu dặn dò.



Thím Lý thở phào: "Vâng, tôi sẽ quét dọn ngay!"



Hoắc Trường Uyên đi qua, nhấc con trai xuống ghế, nhìn nó vẫn có vẻ không vui, bèn nhướng mày: "Con nóng tính như vậy, Uyển Uyển của con mà biết còn muốn quan tâm đến con nữa không?"



Bánh bao nhỏ một giây sau lập tức biến thành con ngoan.



Nó phát huy sở trường của mình, nhào tới ôm chân Hoắc Trường Uyên: "Papa, đừng kể nhé~"



Hoắc Trường Uyên hài lòng xoa đầu con trai. Ừm, xem ra kiên nhẫn giảng giải đúng là có hiệu quả...



Nhưng vì nó ôm chân, ở khoảng cách gần, mùi mỳ trên người nó lại phảng phất. Anh bèn đẩy lùi con trai ra phía sau.



Thím Lý cầm chổi từ dưới nhà lên quét rồi báo lại: "Cậu à, cô Lục đến!"



"Tôi biết rồi." Hoắc Trường Uyên nhíu mày, nói: "Dọn dẹp xong, thím tắm rửa cho Đậu Đậu nhé."



"Vâng!" Thím Lý vội đáp.



Khi Hoắc Trường Uyên từ trên gác đi xuống, Lục Tịnh Tuyết ngồi trong phòng khách đã đứng dậy khỏi sofa, tiến tới.



"Trường Uyên!"



Hoắc Trường Uyên khẽ đáp một tiếng rồi nhíu mày hỏi: "Sao em lại đến đây?"



"Trường Uyên, em thật sự không yên tâm, thế nên vẫn quyết định qua xem Đậu Đậu thế nào! Nó không sao chứ? Có bị sợ hãi hay gì đó không?" Lục Tịnh Tuyết đi tới trước mặt anh, khoác tay anh, biểu cảm trên mặt toàn là lo lắng.



"Không sao đâu." Hoắc Trường Uyên viện cớ cúi người ngồi xuống, lẳng lặng rút tay ra: "Thím Lý đang ở trên gác tắm rửa cho nó, em lên không tiện."



"Không sao đâu! Xác nhận nó đã về nhà bình an là em yên tâm rồi. Bằng không chắc cả đêm em cũng không ngủ được mất!" Nói xong, Lục Tịnh Tuyết thấy anh nhăn mặt suốt, vội ngồi xuống bên cạnh anh: "Trường Uyên, có phải anh giận em không?"



Hoắc Trường Uyên im lặng không nói năng gì.



Hốc mắt Lục Tịnh Tuyết dần dần đỏ lên, ngữ khí có phần vô tội và ấm ức: "Xin lỗi! Em cũng không ngờ, em thật sự chỉ có lòng tốt thôi! Hơn nữa bác trai cũng rất ủng hộ. Em là vợ chưa cưới của anh, sau này chúng ta kết hôn, em dĩ nhiên phải coi Đậu Đậu như con ruột của mình, thế nên em chỉ muốn thân thiết với nó hơn!"



"Anh không muốn có lần sau nữa." Giọng Hoắc Trường Uyên lạnh nhạt.



"Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa đâu. Trường Uyên, em hứa với anh đấy!" Lục Tịnh Tuyết nhấn mạnh rồi cầm khăn giấy lau khóe mắt, hỏi dò như vô tình: "Ban nãy em nghe thím Lý nói, đối phương là cô gái họ Lâm?"



"Ừm."



"Vậy có cần cho người ta chút thù lao không?" Lục Tịnh Tuyết tiếp tục câu chuyện, mắt không rời, sợ sẽ bỏ qua chút biểu cảm nhỏ nào đó trên mặt anh.



"Không cần." Hoắc Trường Uyên khẽ nhíu mày.



"Trường Uyên, anh đừng hiểu lầm!" Lâm Uyển Bạch vội giải thích: "Em không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy nên cảm ơn cô ấy đàng hoàng! Thế nên em định trả cho cô ấy một ít tiền để thể hiện lòng cảm kích, nếu không cứ cảm thấy áy náy sao ấy!"



Hoắc Trường Uyên dựa ra sau ghế, ngữ khí trầm ngâm: "Cô ấy có lẽ không để ý đâu."



Nếu để ý, ban đầu lần ở sân bay anh đề nghị cô đã chấp nhận. Huống hồ, hôm nay không phải là cô nhặt được con trai anh mà là con trai anh tự lén lút chạy ra tìm cô, nhưng anh không định kể lại trước mặt vợ chưa cưới.



"Trường Uyên, anh và cô gái họ Lâm đó hình như rất thân? Quen nhau lâu rồi sao?" Lục Tịnh Tuyết hỏi xong, lại cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng.



"Cô ấy có lẽ vừa về nước chưa lâu." Hoắc Trường Uyên chỉ khẽ đáp.



Lục Tịnh Tuyết quan sát sắc mặt anh, xác nhận không có gì bất thường, hòn đá tảng trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn không ít.



Hoắc Trường Uyên liếc nhìn: "Anh còn một buổi họp trực tuyến."



"Vậy em về trước đây. Trường Uyên, hôm khác em sẽ tới công ty thăm anh!" Mục đích tới đây lần này của Lục Tịnh Tuyết đã đạt, cô ta mỉm cười gật đầu.



Hoắc Trường Uyên ngồi vắt hai chân vào nhau, không nói thêm gì.



Ra khỏi biệt thự, tài xế đã mở cửa xe sẵn cho cô ta. Sau khi cả hai lần lượt ngồi vào trong, tài xế cung kính hỏi: "Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta về nhà ạ?"



"Ừm." Lục Tịnh Tuyết gật đầu.



Ô tô bắt đầu lăn bánh, cô ta không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài.



Lục Tịnh Tuyết không ngờ họ lại gặp nhau nhanh như vậy. Tuy chắc chắn rằng Hoắc Trường Uyên chưa nhớ ra nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm, cô ta rút di động, gọi vào một số điện thoại.



"Alô, bác sỹ William..."




~Hết chương 219~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK