Mục lục
Xin hãy ôm em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 308




Sau khi hai chiếc ô tô trắng đen đều biến mất khỏi biệt thự nhà họ Hoắc, người làm từ trong bếp đi ra, cung kính báo: "Lão gia, phu nhân, có thể ăn cơm được rồi ạ!"



Hoắc Chấn đáp một tiếng rồi đi vào trong phòng ăn.



Cả bàn đầy thức ăn, cuối cùng chỉ còn hai con người.



Phạm Ngọc Trân cứ vừa ăn được miếng cơm lại bất giác liếc chồng một cái, quan sát nét mặt ông rồi hỏi dò: "Ông à, ban nãy những lời ông nói lúc Trường Uyên về, có phải là ông đã đổi ý rồi không, đồng ý cho nó đến với cô Lâm?"



"Tai nào của bà nghe thấy tôi chấp nhận đứa con gái đó!" Hoắc Chấn giận dữ quát.



Phạm Ngọc Trân nhíu mày, không hề từ bỏ, vẫn hỏi với vẻ tò mò: "Vậy ông chủ động bảo Trường Uyên đừng ra nước ngoài, tiếp tục ở lại Hoắc Thị làm tổng giám đốc, chẳng phải là đã nhận thua một cách kín đáo rồi sao!"



Sắc mặt Hoắc Chấn khựng lại giây lát, ông tức giận nói như bị vạch trần: "Không nói không ai nghĩ bà câm đâu!"



Phạm Ngọc Trân thấy vậy vội vàng im bặt, tiếp tục gắp thức ăn, chỉ có điều vẫn không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Nhưng tôi cũng đâu có nói sai, đó là sự thật mà..."



"Bà có ăn cơm không!" Hoắc Chấn gào to một câu.



Lần này Phạm Ngọc Trân tuyệt nhiên không dám lên tiếng nữa, cúi đầu tập trung ăn uống.



Gương mặt Hoắc Chấn vừa đen vừa cứng đơ. Ông thẹn quá hóa giận nắm đũa xuống mặt bàn, đứng dậy đi ra ngoài.



Không cần ăn nữa, tức đến no luôn rồi!



...



Sau khi ra khỏi nhà họ Hoắc, chiếc Land Rover của Hoắc Trường Uyên đỗ lại trước cửa một nhà hàng Tây Ban Nha.



Họ vốn dĩ đã đặt chỗ từ trước, muốn ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến chỉ có hai người, nhưng đột xuất xin thêm một chỗ ngồi cũng không quá khó. Lâm Uyển Bạch và bánh bao nhỏ lần lượt gọi hai suất cơm phô mai hải sản. Hoắc Trường Uyên mặt không cảm xúc, chỉ gọi một phần bít tết.



Dọc đường, bầu không khí trong xe rất im ắng.



Ngay từ lúc ở nhà họ Hoắc, bánh bao nhỏ đã cảm nhận được bầu không khí khác lạ, thế nên nó chỉ ngoan ngoãn nép vào lòng cô. Lúc này nó cũng ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế của nhà hàng, trên cổ đeo một chiếc khăn ăn màu trắng.



Sau khi salad và canh được phục vụ, các món chính lần lượt được bưng lên theo.



Lâm Uyển Bạch chú ý thấy Hoắc Trường Uyên ngồi bên cạnh gần như chưa hề động vào đĩa bít tết, chỉ ngồi uống nước lê nãy giờ. Cô bất chợt lên tiếng hỏi: "Hoắc Trường Uyên, món cơm hải sản ở nhà hàng này làm ngon ra phết, anh muốn nếm thử không?"



Nghe thấy vậy, Hoắc Trường Uyên thẳng thừng kéo tay cô đưa lên miệng: "Mùi vị cũng khá đấy!"



Thấy anh cố tình liếm sạch sẽ chiếc thìa, trêu chọc một cách ngang nhiên như vậy, Lâm Uyển Bạch hơi đỏ mặt, con trai vẫn còn đang nhìn đây...



Bánh bao nhỏ quả thực đang chớp chớp đôi mắt to nhìn họ. Tuy rằng trước đó mỗi lúc nó không nghe lời, papa cũng từng quát nạt nó, gọi cả họ lẫn tên, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nó nhìn thấy papa và ông nội cãi nhau...



Hung dữ quá!



Nhìn thấy Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt từ đầu tới cuối, nó bắt đầu cúi xuống xúc cơm từ đĩa của mình sang đĩa của anh.



Bánh bao nhỏ cười toét miệng: "Papa, nếu bố thích, phần của bảo bảo nhường hết cho bố~"



Tuy rằng Hoắc Trường Uyên cảm thấy ấm lòng vì con trai hiểu chuyện, nhưng khi nhìn thấy bàn tay nhỏ trắng trẻo cầm thìa, đầu ngón tay dính đầy dầu mỡ và những hạt cơm dính hai bên mép thằng bé, anh lại nhíu mày.



Dưới ánh mắt tròn xoe đen láy ấy, cuối cùng anh không ăn nữa mà lẳng lặng đặt dao dĩa xuống, cầm khăn ăn lau miệng.



Bánh bao nhỏ bĩu môi, bị chê rồi!



Ăn tối xong họ về thẳng nhà ngay. Hoắc Trường Uyên tắm rửa xong đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Uyển Bạch ngẩn người nằm trên giường bèn thẳng thừng kéo cô vào lòng: "Nghĩ gì vậy?"



"Đang nghĩ về câu nói cuối cùng của bố anh..." Lâm Uyển Bạch thành thật trả lời, nét mặt nghi hoặc: "Anh bảo ông có ý gì?"



"Ai mà biết được!" Hoắc Trường Uyên lạnh lùng hừ một tiếng: "Chẳng biết được ông ấy lại có âm mưu gì, có thể là kế hoãn binh!"



Kế hoãn binh ư?



Lâm Uyển Bạch lắc đầu, trực giác nói với cô rằng: "Nhưng em cho là không giống như vậy..."



"Em luôn có cảm giác có thể ông đã thật sự nghĩ thông suốt rồi, với tính cách cố chấp của ông, có thể chủ động nói được một lời như vậy, có lẽ sẽ không cưỡng ép chuyện hôn sự giữa anh và cô Lục nữa đâu!"



"Nghĩ thông suốt ư?" Hoắc Trường Uyên nghe xong lại phản bác: "Ông ấy chỉ nói sẽ không ép anh và Sunny kết hôn nữa, đâu có nói đã chấp nhận em!"



Lâm Uyển Bạch bất giác khẽ cắn môi.



Cho dù biết rõ điểm này nhưng cô vẫn nói: "Vậy đây cũng được coi là chuyện tốt mà..."



Tuy rằng Hoắc Chấn không chính thức nói chấp nhận họ nhưng chí ít đã không ép buộc anh lấy Lục Tịnh Tuyết nữa. Những chướng ngại dành cho họ cũng càng ngày càng ít hơn. Hơn nữa ông còn chủ động giữ anh ở lại Hoắc Thị, đó coi như đã là một sự nhượng bộ rồi.



Huống hồ, thật ra trong lòng cô không muốn Hoắc Trường Uyên rời khỏi Băng Thành.



Lâm Uyển Bạch tin tưởng người đàn ông của mình. Cho dù ra nước ngoài anh cũng vẫn có năng lực. Nhưng cô vẫn không đành lòng để anh từ một vị tổng giám đốc đứng trên bao người, anh phải đến nơi đất khách quê người, làm lại từ đầu. Vì anh là một kẻ mạnh bẩm sinh, nên đứng ở trên cao với một khí thế mạnh mẽ!



Hoắc Trường Uyên không muốn nghĩ nhiều về chuyện này, anh gượng cười: "Mặc kệ ông ấy muốn giày vò sao cũng được, anh không quan tâm!"



Thấy anh nói xong thẳng thừng nằm đè lên mình, Lâm Uyển Bạch có chút hoảng hốt. Cô chống tay lên ngực anh: "Thôi đi! Hôm nay lúc tỉnh dậy em có cảm giác eo sắp gãy rời rồi..."



Cô không cố tình phóng đại, quả thật là sắp mất mạng mà!



Tối qua anh phát huy một thể lực biến thái đến tận khi trời sáng. Mới qua được vài tiếng đồng hồ, cô thật sự không đỡ nổi.



"Em nghĩ là có thể sao?" Hoắc Trường Uyên hà hơi lên mí mắt cô.



Lâm Uyển Bạch như phải bỏng bởi ánh mắt anh. Cô biết anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, đành phải cò kè: "Vậy một lần thôi nhé!"



Nếu lại giống như tối qua thì cô chắc chắn trợn mắt mà chết.



"Hai lần!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.



"Em nói là một lần mà..." Lâm Uyển Bạch cũng nhăn mặt.



"Ba lần!" Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng lạnh lùng.



Lâm Uyển Bạch trợn trừng mắt, dám giận không dám nói, chỉ ấm ức đầu hàng: "... Hai lần thì hai lần vậy!"



Hoắc Trường Uyên vẫn thông cảm cho cô, không để cô phải vất vả tới mức ngủ đến tận chập tối ngày hôm sau, nhưng vẫn cứ là ngủ tới khi mặt trời lên cao. Nụ cười của thím Lý khi nhìn cô vẫn mờ ám như vậy.



Ăn cơm tối xong thì có khách tới nhà.



"Chú Lục, chú tới ạ!" Lâm Uyển Bạch đích thân chạy ra mở cửa, kinh ngạc khi nhìn thấy người đứng bên ngoài.



Lục Học Lâm rất hài lòng với việc cô đổi xưng hô. Ông vẫn mặc rất thoải mái, bộ quần áo tôn lên khí chất phóng khoáng và nho nhã của ông. Ông đứng quay lưng về phía màn đêm u tối, nhưng nụ cười lại rất hòa nhã.



Lâm Uyển Bạch vội vàng mời ông vào nhà. Lục Học Lâm vừa theo cô đi vào phòng khách vừa giải thích lý do mình tới đây: "Chú qua thăm Trường Uyên!"



Nghe xong cô không hề bất ngờ, biết đối phương xuất phát từ sự quan tâm, bèn đánh mắt lên gác: "Hoắc Trường Uyên đang có một buổi họp trực tuyến trên phòng làm việc, hình như chỉ mới bắt đầu, chắc phải một lúc nữa mới có thể kết thúc ạ..."



"Không sao, đừng quấy rầy nó, chú đợi một lát cũng được!" Lục Học Lâm không ngại.



Sau khi ngồi xuống sofa, Lâm Uyển Bạch hỏi: "Chú Lục, chú muốn uống gì ạ?"



"Tùy cháu, chú sao cũng được!" Lục Học Lâm mỉm cười.



Lâm Uyển Bạch hơi cúi xuống, ngập ngừng một chút rồi nói: "Hay là... để cháu pha cho chú tách café!"



"Được!" Lục Học Lâm tươi cười gật đầu, thật ra trong lòng ông cũng muốn vậy.



Lâm Uyển Bạch đứng lên đi vào bếp, hạt café đã được xay sẵn rồi nên pha rất nhanh. Cô bưng tách café bốc khói nghi ngút quay trở ra.



Thật ra...



Bây giờ cô đang không biết phải đối mặt với đối phương như thế nào. Hoặc có thể nói cô không biết nên có tâm trạng gì.



Lục Học Lâm cảm ơn, đón lấy tách café. Lần này ông không uống ngay mà để sát lại gần mũi hít hà, sau đó khẽ cười: "Chẳng trách lần trước chú cảm thấy mùi hương thật quen thuộc, cách pha này chắc là mẹ cháu dạy cháu phải không?"



"Dạ..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.



Không cần hỏi cô cũng lờ mờ đoán ra, trước kia chắc chắn mẹ cũng từng pha cho ông...



"Giống hệt của bà ấy, mùi vị không thay đổi chút nào!" Sau khi nhấp một ngụm, Lục Học Lâm cảm thán.



Ông ngẩng lên đúng lúc ánh mắt của hai người chạm vào nhau.



Một người như tìm được bóng hình người con gái thời trẻ từ gương mặt cô nên chìm vào ngơ ngẩn. Một người lại nhìn đối phương bằng tâm trạng cực kỳ phức tạp, sóng lòng cuộn trào. Phòng khách bỗng dưng im phăng phắc.



Cho đến khi có một chất giọng trầm vang lên: "Chú Lục, chú đến ạ!"



Bấy giờ dường như cả hai mới hoàn hồn lại, không hẹn mà gặp cùng cúi xuống.



Sau khi cái bóng cao lớn của Hoắc Trường Uyên đi vào phòng khách, Lục Học Lâm đặt tách café trong tay xuống, ngẩng đầu lên trước: "Tuy rằng đã sớm biết cháu về nhà bình an vô sự, nhưng hai hôm nay sức khỏe không ổn, đợi khỏe hơn một chút mới qua thăm cháu được!"



Khi anh ngồi xuống bên cạnh, Lâm Uyển Bạch cũng nghiêng đầu nhìn anh.



Đôi mắt anh hướng về phía đối diện nhưng bàn tay vô ý khoác qua lại véo một cái rất mạnh lên eo cô.



Cô suýt chút nữa thì đau đớn kêu lên một tiếng.



"Cảm ơn chú Lục đã quan tâm!" Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.



Cũng giống như Lục Học Lâm lâu nay vẫn luôn tán thưởng anh vậy, dù có mối quan hệ với Lục Tịnh Tuyết hay không thì anh cũng luôn kính trọng vị trưởng bối này.



Ánh mắt hơi xao động, anh nhướng mày hỏi: "Ban nãy hai người đang nói chuyện gì vậy?"



"Có nói gì đâu..." Lâm Uyển Bạch đáp đại một câu.



Vừa dứt lời, cô lại thấy nhói lên một cơn đau da thịt.



Lâm Uyển Bạch cảm thấy ấm ức và khó hiểu vô cùng, nhưng vẫn buộc phải cố gắng gượng cười. Cô nhìn Lục Học Lâm và hỏi: "Chú Lục, chú có muốn ăn chút hoa quả không?"



Thật ra cô muốn tranh thủ đứng lên kiểm tra eo của mình...



"Không cần đâu!" Lục Học Lâm lại không thấu hiểu, xua tay rồi nói tiếp: "Hôm nay chủ yếu là chủ muốn qua thăm Trường Uyên. Sau khi cháu gặp chuyện chú cũng rất quan tâm, chỉ tiếc là lần này không giúp gì được cho cháu!"



"Tâm ý của chú Lục, cháu xin nhận!" Hoắc Trường Uyên mỉm cười.



"Cũng may người ở hiền sẽ gặp lành, bây giờ cháu không sao rồi! Kinh doanh như con dao hai lưỡi, sau này cháu phải thận trọng một chút!" Câu nói này của Lục Học Lâm rất chân thành thật ý.



Hoắc Trường Uyên không nói gì, chỉ cúi đầu nói: "Vâng, cháu sẽ ghi nhớ."



"Vốn dĩ chú định gọi điện thoại nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nên qua thăm. Không còn sớm nữa, không quấy rầy hai đứa nghỉ ngơi, chú về đây!" Nói xong, Lục Học Lâm từ từ đứng lên.



Lúc ra về, ông không quên uống cạn cốc café, không lãng phí dù chỉ một chút.



Mùi café thơm nồng xen lẫn vị ngọt của đường mạch nha, tựa như lưu lại rất lâu trong miệng, không thể tan đi.



Lâm Uyển Bạch cũng vô thức đứng dậy: "Cháu tiễn chú..."



"Không cần đâu, tài xế đang đợi chú bên ngoài rồi!" Lục Học Lâm mỉm cười.



Nhìn theo bóng lưng của ông, cô bất giác tiến lên: "Cứ để cháu tiễn chú!"



"Cũng được!" Lục Học Lâm không thoái thác nữa.



Hoắc Trường Uyên dĩ nhiên không thể ngồi yên. Anh cùng với cô tiễn Lục Học Lâm ra khỏi biệt thự, xuyên qua sân đi tới cổng chính.



Một cơn gió lướt qua, Lục Học Lâm chú ý thấy cô hơi khép vai lại, vội quay người lại và nói: "Vào nhà đi. Tối trời gió lạnh lắm, đừng để bị cảm, mùa hè bị cảm không dễ chịu đâu!"



"Vâng, vậy chú cũng giữ gìn sức khỏe!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.



Lục Học Lâm vẫy tay rồi ngồi vào trong xe. Sau khi đóng cửa xe lại, tài xế vòng ra phía trước. Rất nhanh, chiếc xe xa dần trong tầm mắt, hòa vào màn đêm.



Lâm Uyển Bạch bất giác ngóng nhìn ra xa, đến tận khi nó khuất hẳn.



Hoắc Trường Uyên đứng bên bực dọc lên tiếng: "Em định khi nào mới vào nhà?"



"À, em vào đây!" Lâm Uyển Bạch tỉnh lại, vội nói.



Ngay lập tức, Hoắc Trường Uyên khoác vai cô đi vào trong biệt thự. Có điều, vừa đóng cửa lại, anh liền bỏ tay xuống. Cũng không còn sớm nữa, họ một trước một sau đi lên gác. Cô im lặng đi theo phía sau anh từ đầu tới cuối.



Đến tận khi cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra bằng một lực khá mạnh, đến mức khung cửa rung rinh nhẹ, Lâm Uyển Bạch mới ý thức được có vẻ như anh đang không vui.



Cô cẩn thận đóng cửa lại, kinh ngạc đi tới bên cạnh anh, giơ tay giật giật tay áo anh: "Hoắc Trường Uyên, anh làm sao vậy..."



"Anh làm sao?" Hoắc Trường Uyên đứng thẳng người trước cửa sổ, hỏi ngược lại với vẻ không mấy thân thiện.



"Đang yên đang lành, anh đạp cửa làm gì chứ?" Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn, chẳng hiểu chuyện gì: "Em làm gì chọc giận anh à..."



Cô không nói thì không sao, vừa nói Hoắc Trường Uyên càng nhăn tít mặt lại, vươn tay kéo mạnh cô vào lòng, siết chặt cánh tay, nheo mắt nghiến răng hỏi: "Ai đã hứa với anh, sau này chỉ pha café cho một mình anh uống?"



Ngửi thấy một mùi chua loét, Lâm Uyển Bạch mới bàng hoàng tỉnh ngộ.



Chẳng trách, lúc nãy xuống nhà anh tự dưng bấu eo cô!



Bây giờ vẫn còn đau lắm đây này. Vừa rồi đi lên gác, cô còn phải âm thầm xoa một lúc lâu.



Không phải cô quên chuyện đã hứa với anh, chỉ vì nhớ tới tâm trạng đau lòng của Lục Học Lâm khi đứng trước mộ mẹ mình, cô lại bất giác muốn pha cho ông một tách café. Chí ít có thể khiến ông tìm lại chút kỷ niệm...



Biết rõ anh đang khó chịu chuyện gì, Lâm Uyển Bạch phì cười: "Đồ nhỏ mọn!"



"Em nói lại lần nữa xem?" Hoắc Trường Uyên giận.



Biết rõ anh đang khó chịu chuyện gì, Lâm Uyển Bạch phì cười: "Đồ nhỏ mọn!"



"Em nói lại lần nữa xem?" Hoắc Trường Uyên giận.



Lâm Uyển Bạch không cố tình ghẹo anh nữa. Cô cụp mắt xuống, khẽ nói với anh: "Có thể chú ấy chính là bố của em..."



Thật ra cô vốn dĩ không định giấu anh, chỉ là vẫn chưa tìm được một cơ hội thích hợp để nói. Cô mới phát hiện ra mối tình đầu của ông là mẹ của mình thì không bao lâu sau đã xảy ra chuyện Hoắc Trường Uyên bị tạm giam.



"Chú Lục ư?" Hoắc Trường Uyên sững người.



"Ừm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.



Hoắc Trường Uyên nhíu mày, nhưng anh rất bất ngờ khi nhìn thấy sự nghiêm túc trên gương mặt cô. Trầm ngâm giây lát, anh hỏi: "Em chắc chắn bao nhiêu phần?"



Lâm Uyển Bạch cắn môi: "Phải tới bảy, tám mươi phần trăm, thậm chí có thể lên tới chín mươi phần trăm..."



Chuyện cô không phải con cái nhà họ Lâm, anh đã biết, cũng đã từng vỗ về cô. Cô hắng giọng, kể lại cho anh nghe mối quan hệ giữa Lục Học Lâm và mẹ của mình, bao gồm cả bài thơ trong cuốn tiểu thuyết tiếng Đức cùng với mọi nghi ngờ và suy đoán trước kia.



Hoắc Trường Uyên hiểu, mười phần trăm còn lại mà cô nói có ý gì.



Tuy rằng tất cả mọi dấu hiệu đều thể hiện rõ giữa họ có một mối quan hệ nào đó, nhưng vẫn còn thiếu một văn bản xác nhận quan hệ ruột thịt có tính khẳng định về mặt y học.



Hoắc Trường Uyên cúi xuống nhìn bờ mi rung rinh của cô, hỏi nhỏ: "Uyển Uyển, có cần anh giúp em xác nhận không?"



Lâm Uyển Bạch tưởng như nghẹt thở, không lên tiếng.



Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện xác nhận, chỉ là có chút e dè...



Hoắc Trường Uyên cũng không giục, anh hiểu cô đang cân nhắc.



Qua một lúc khá lâu, lâu như một đời rồi vậy, cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng hạ một quyết tâm nào đó: "Vâng..."



...



Chập tối của hai ngày sau đó, trong bếp, tiếng máy hút mùi kêu ro ro.



Lâm Uyển Bạch đeo tạp dề đứng trước bếp gas. Tuy rằng trong nồi, món ăn có đầy đủ sắc, hương, vị, nhưng có vẻ như cô không quá để tâm. Hoặc có thể nói, cả ngày hôm nay, cô liên tục thất thần.



Khi bên ngoài hoàng hôn đã tắt, chiếc xe màu trắng mới chầm chậm đi vào sân.



Âm thanh từ ngoài cửa lớn vọng vào, chẳng mấy chốc đã có một tiếng bước chân từ xa vọng lại.



Lâm Uyển Bạch vừa đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên mặt bàn, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh: "Hoắc Trường Uyên, anh về rồi à!"



"Ừm, đường hơi tắc một chút!" Hoắc Trường Uyên cởi áo khoác ngoài ra.



Lâm Uyển Bạch biết, anh không về muộn vì tăng ca ở công ty mà vì tới bệnh viện một chuyến...



Cô hướng ánh mắt xuống dưới, dừng lại trên tập tài liệu da bò trong tay anh.



Hoắc Trường Uyên cũng chú ý thấy. Anh đang mấp máy môi định nói thì cô bỗng dưng lên tiếng: "Hay là cứ ăn cơm đã..."



"Ừm." Anh gật đầu.



Lâm Uyển Bạch xới cho anh và bánh bao nhỏ vừa chạy vào mỗi người một bát cơm, sau đó cũng kéo ghế ngồi xuống. Chỉ có điều cô luôn cúi gằm, không dám liếc nhìn chiếc túi da bò kia.



Ánh đèn hắt xuống gương mặt cô.



Ăn cơm xong, cô không lên tiếng, chỉ cắm cúi theo thím Lý đi vào bếp.



Đến tận hơn chín giờ, cô mới chậm chạp đi lên phòng ngủ.



Hoắc Trường Uyên đã tắm xong, đang ngồi bên giường đợi cô. Còn bên tay anh chính là chiếc túi da bò ấy.



Giống như hoảng sợ khi có một cơn bão ập tới, cũng giống như chưa sẵn sàng đối mặt vậy, Lâm Uyển Bạch cúi đầu lướt nhanh qua anh, vờ như bận rộn trải lại ga giường một lúc. Sau đó cô mới đứng dậy, ngập ngừng nhìn về phía anh.



Rồi cũng phải đối mặt...



Hơn nữa bản thân cô thật lòng cũng rất muốn biết...



Hoắc Trường Uyên khẽ chau mày, nhìn thấu mọi sự bứt rứt của cô lúc này, cũng rất đau lòng. Có vẻ như sau một tiếng thở dài, anh đi qua ôm lấy vai cô, sau đó chậm rãi nói: "Uyển Uyển, có kết quả giám định rồi."



"..." Lâm Uyển Bạch căng thẳng nín thở.



Cô nắm chặt hai tay lại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hô, cảm giác tim như bật ra khỏi lồng ngực nứt vỡ.



Cô nhìn chằm chằm vào bờ môi anh, sau đó từng câu từng chữ của anh lọt vào tai: "Em và chú Lục đích thực là cha con!"



Hết chương 308

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK