Mục lục
Xin hãy ôm em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 281




Một buổi chiều giữa tuần nào đó.



Cùng bánh bao nhỏ ăn trưa xong, Lâm Uyển Bạch bèn một mình đi ra khỏi biệt thự, chú Lý đỗ chiếc Mercedes trước cửa một quán café nằm ở một vị trí khá khuất nẻo.



Sau khi cô bước xuống không lâu thì di động đổ chuông.



Quả nhiên, trên màn hình hiển hách hiện lên ba chữ "Hoắc Trường Uyên".



Người đàn ông này trông chừng cô cũng chặt thật đấy~



Sau khi ấn nút nhận, giọng trầm của Hoắc Trường Uyên vang lên từ đầu kia điện thoại: "Em muốn đi gặp chú Lục?"



"Vâng." Lâm Uyển Bạch không hề né tránh. Cô cố tình không nói với anh là sợ anh sẽ phản đối hoặc đi theo, như vậy thì cũng quá mức rồi. Chẳng qua cô chỉ tới đưa cuốn tiểu thuyết tiếng Đức cho Lục Học Lâm mà thôi.



Ở đầu kia, Hoắc Trường Uyên dĩ nhiên chẳng vui vẻ gì. Đối mặt với cơn ghen có thể bùng nổ mọi lúc mọi nơi của anh, cô quả thực khóc dở mếu dở.



Cô đẩy cánh cửa quán café ra, có tiếng chuông gió vang lên, cô viện cớ nói: "Không nói chuyện với anh nữa, em phải vào trong đây! Về nhà nói sau!"



Nói xong, cô to gan ngắt máy trước, còn chuyển di động sang trạng thái im lặng.



Quán café nằm trong một con hẻm ở khu phố cổ, mặt tiền tuy bình thường nhưng sau khi vào trong có hàng loạt những giá sách được xếp ngay ngắn. Bên trong rất yên ắng, chỉ có tiếng đàn dương cầm khẽ khàng. Lâm Uyển Bạch ngó vào trong, nhìn thấy Lục Học Lâm ngồi trên tầng hai đang mỉm cười ra hiệu về phía cô.



"Chú Lục!"



"Cô Lâm, mau ngồi đi!"



Lục Học Lâm vội vàng chào đón cô, sau đó chỉ tay vào chiếc ly sứ trắng trước mặt: "Ban nãy chú tự quyết, gọi cho cháu một tách Cappuccino, mấy cô gái trẻ các cháu chắc đều thích uống món này phải không!"



"Cảm ơn chú!" Lâm Uyển Bạch cảm kích tươi cười.



"Cháu mang theo cuốn tiểu thuyết đó đến chưa?"



Không đợi cô chủ động đề cập đến, Lục Học Lâm đã sốt sắng hỏi tới, có thể thấy ông thật sự rất muốn đọc cuốn sách này. Cô vội gật đầu: "Mang rồi ạ, cháu đưa chú ngay đây!"



Khi cô vừa rút cuốn sách từ trong túi ra, Lục Học Lâm đã chìa hai bàn tay ra đón sẵn.



Ông rộng mở nó trong lòng bàn tay, ánh mắt sáng lấp lánh, khó giấu được sự kích động: "Đúng là bản gốc tiếng Đức tác phẩm
Qua con mắt của thằng hề rồi, quá tuyệt vời!"



"Vì sách cũng lâu quá rồi nên giấy bên trong đã ố vàng hết cả, mong là chú Lục lúc đọc có thể cẩn thận một chút ạ!" Lâm Uyển Bạch cười cười: "Bởi vì đối với cháu, cuốn sách này cũng rất quan trọng!"



"Được, cháu yên tâm, chú nhất định giữ gìn!" Lục Học Lâm chân thành hứa hẹn.



Thấy vậy, Lâm Uyển Bạch cũng không quá lo lắng. Có thể nhận ra đối phương là người yêu sách, hơn nữa nhận sách xong, ông còn tỉ mỉ cất vào một chiếc túi giấy da bò.



Bình ổn lại tâm trạng hơi kích động, Lục Học Lâm nhấp một ngụm café rồi hỏi cô: "Lần trước khi nhắc đến cuốn sách này chú đã muốn hỏi cháu, cháu cũng rất thích cuốn sách này và còn từng xem phim sao?"



Lâm Uyển Bạch giải thích: "Thật ra cuốn sách này là..."



"Mình à, ông rảnh rỗi ra ngoài uống café sao không gọi tôi?"



Những lời phía sau còn chưa kịp nói hết cô đã bị ngắt ngang bởi một giọng phụ nữ có tuổi và từng trải.



Bỗng thấy một quý phu nhân tao nhã từ trên cầu thang bước xuống, mái tóc búi cao sau gáy, trông lại càng cao ngạo khó gần, tay khoác một chiếc túi hàng hiệu, thái độ không mấy hữu hảo.



Lâm Uyển Bạch chợt nhíu mày.



Là mẹ của Lục Tịnh Tuyết...



Tuy rằng số lần gặp mặt không nhiều, nhưng bốn năm trước ấn tượng mà bà Lục này để lại cho cô không tốt đẹp cho lắm. Lần đầu tiên gặp, bà ta đứng trong biệt thự nhà họ Hoắc thêm mắm dặm muối cho Hoắc Chấn, lần thứ hai gặp mặt bà ta không chút tôn trọng, gạn hỏi chuyện gia đình cô...



Hơn nữa, cô dám chắc, đối phương chắc chắn không phải kiểu người rộng rãi khoáng đạt như Lục Học Lâm. Quan hệ hiện tại giữa cô và Hoắc Trường Uyên cũng khiến cô phần nào rơi vào tình cảnh khó xử ngay lúc này.



Nguyễn Chính Mai đi tới bên cạnh bàn, sau khi nhìn thấy cô quả thực bất ngờ.



"Là cô!"



Lục Học Lâm nhíu mày: "Tiểu Mai, em cũng quen với cô Lâm sao?"



Nguyễn Chính Mai nhìn Lâm Uyển Bạch gắt gao, những ngón tay giữ túi xách nắm chặt lại.



Lúc trưa, Lục Học Lâm nhận một cuộc điện thoại, tiếng có hơi vang ra một chút. Bà ta nghe được ở đầu kia là giọng một cô gái trẻ. Dựa theo trực giác nhạy cảm trời sinh của phụ nữ, bà ta bỗng trở nên căng thẳng. Cộng thêm trước đó con gái Lục Tịnh Tuyết từng âm thầm kể với bà ta, chồng mình và Lâm Uyển Bạch có qua lại...



Sao bà ta có thể ngồi yên ở nhà, lập tức bảo tài xế lái xe bám theo ngay sau.



Nhìn thấy họ ngồi đối diện nhau nói nói cười cười, trong lòng bà ta hoảng sợ vô cùng!



"Tôi không quen sao được!" Nguyễn Chính Mai cười khẩy: "Học Lâm, vì sao ngày nào con gái chúng ta cũng ở trong nhà, ăn chẳng buồn ăn, uống chẳng buồn uống? Lẽ nào ông không biết? Chính là bởi cô Lâm đây, hết lần này tới lần khác giật mất chàng rể quý mà chúng ta ưng ý!"



"Chuyện này tôi đã biết rồi, người làm trưởng bối như chúng ta cũng đừng can dự quá sâu vào chuyện lớp trẻ!" Lục Học Lâm ôn hòa đáp.



"Học Lâm!" Nguyễn Chính Mai rất bực mình với thái độ của ông: "Tịnh Tuyết là con gái của ông, sao ông cứ nói đỡ cho người ngoài thế!"



Dẫu sao cũng chính ông vì muốn mượn sách nên hẹn gặp Lâm Uyển Bạch, không muốn để cô quá khó xử, nên ông quay sang nhìn vợ với vẻ giận dữ: "Tiểu Mai, tôi và cô Lâm vẫn còn chuyện muốn nói, bà về trước đi!"



"Không được!" Nguyễn Chính Mai dĩ nhiên không chịu, bà ta giơ tay chỉ vào mặt Lâm Uyển Bạch: "Tôi không cho phép ông gặp cô ta!"



"Tiểu Mai, bà trở nên vô lý như vậy từ khi nào thế!" Lục Học Lâm chau mày, quắc mắt nhìn qua.



Nguyễn Chính Mai run rẩy trong lòng. Bao năm nay, vợ chồng bà ta coi như cũng "tương kính như tân"*. Bà ta chưa bao giờ bị chỉ trích như vậy. Nhưng lúc này bà ta lại không thể chịu thua, bèn cười khẩy: "Ha ha, tôi nói không cho phép là không cho phép! Khẩu vị của cô Lâm đây mặn thật đấy, đứng núi này còn trông núi nọ. Sao hả, giật chồng chưa cưới của con gái tôi còn chưa đủ, bây giờ còn định giật nốt chồng tôi hay sao!"




*Vợ chồng tôn trọng nhau như khách.



"Bà..." Lâm Uyển Bạch tái mặt.



"Bà im miệng cho tôi, đúng là hàm hồ!" Tiếng quát giận dữ của Lục Học Lâm đã vang lên trước.



Nguyễn Chính Mai châm chọc: "Ông thẹn quá hóa giận gì chứ? Học Lâm, tôi thấy ông già cả rồi, bắt đầu đổi vị sang mấy cô gái trẻ rồi!"



"Cô Lâm đây chỉ trạc tuổi con gái chúng ta, bà nói lung tung cái gì vậy! Tôi là người thế nào, chẳng lẽ bà không hiểu rõ, đừng để tôi tiếp tục nghe thấy những lời không nên không phải từ miệng bà, để ý thân phận đi!" Lục Học Lâm đứng lên khỏi ghế, hơi bốc hỏa.



"Ông là người ra sao dĩ nhiên tôi hiểu rõ. Kết hôn đã hơn hai mươi năm, Lục Học Lâm, ông luôn có lỗi với tôi!" Nguyễn Chính Mai dường như không chịu ngừng, miệng tiếp tục nói những lời chua ngoa, khó nghe: "Bây giờ ông còn bị mê hoặc bởi đám con gái trẻ trung nữa! Chạy tới mấy quán café tình tứ này hẹn hò. Tôi phỉ nhổ, hai người đều vô liêm sỉ! Cô Lâm, xem ra những đứa trẻ không có mẹ dạy dỗ quả nhiên khác biệt, đúng là không biết liêm sỉ!"



"Nguyễn Chính Mai!" Lục Học Lâm phẫn nộ.



Không thể tiếp tục chịu đựng nữa, sợ rằng vợ mình sẽ càng nói ra những lời khó nghe hơn, ông khó xử nhìn Lâm Uyển Bạch: "Xin lỗi nhé, hôm nay tạm thời như vậy, đọc xong sách chú sẽ gửi lại cháu!"



"Vâng..." Lâm Uyển Bạch miễn cưỡng gật đầu.



Nguyễn Chính Mai không tiếp tục gào thét nữa, mục đích đã đạt được, bà ta chỉ không muốn Lục Học Lâm ở chung với Lâm Uyển Bạch.



Bà ta mặc cho Lục Học Lâm kéo tay mình, ra khỏi quán café, ngồi lên xe rời đi.



Lâm Uyển Bạch đợi thêm vài phút nữa mới đứng đi xuống.



Cô không gọi điện cho chú Lý. Cô nghĩ bụng chỗ này cũng khá khu chung cư, tiện thể muốn qua thăm Tang Hiểu Du nên bắt đại một chiếc taxi bên đường.



Màn ồn ào của Nguyễn Chính Mai khiến cô khó chịu, nhưng cô cũng không muốn quan tâm. Cây ngay không sợ chết đứng, chỉ là cô đang nghĩ tới một chuyện khác.



Giống hệt như lần bắt gặp ở cửa nhà hàng, phản ứng của hai mẹ con họ đều gần như tương đồng, đều rất sửng sốt và đều có phần hoảng sợ...



Trong lúc thất thần, có một chiếc ô tô lẳng lặng dừng lại bên cạnh cô.



Lâm Uyển Bạch nghĩ mình làm vướng đường đỗ của xe người ta, định tiến thêm vài bước để bắt xe. Nào ngờ cô vừa bước chân, cửa xe bỗng nhiên có một cánh tay thò ra, thô lỗ kéo tuột cô vào trong, sau đó có một chiếc khăn tay lập tức bịt chặt miệng cô lại...




~Hết chương 281~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK