Mục lục
Xin hãy ôm em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 327




Trịnh Sơ Vũ đứng thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Còn nữa, vừa rồi cảm ơn chị, nếu không có chị kịp thời ở phía sau kéo tôi lại, bây giờ rất có thể tôi đang nằm trong phòng cấp cứu rồi, không gãy chân gãy tay thì không chừng cũng bị đâm đến hỏng cả não! Tóm lại, cảm ơn chị!"



Cuối cùng, cô ấy lại một lần nữa cúi gập người trước mặt cô.



Lâm Uyển Bạch thấy thi thoảng lại có người đi qua nhìn vào, ngượng ngập vô cùng. Đây là bệnh viện, đa phần mọi người đều phải rầu rĩ vì tiền thuốc thang, đừng để người khác hiểu nhầm mình là thành phần cho vay nặng lãi. Cô vội vàng kéo Trịnh Sơ Vũ đi tới bên một nơi khuất hơn bên cạnh.



Cô chống tay lên trán: "Tôi miễn cưỡng ghi nhận."



"Chuyện trước kia đều là lỗi của tôi! Chạy tới phòng làm việc quyến rũ anh Trường Uyên, cố tình lừa chị và Lê Giang Nam nằm chung một giường, còn có bát canh mà người làm kia bê cho chị uống ở nhà họ Lục nữa, tất cả mọi chuyện tôi đều chân thành xin lỗi chị!" Ngừng một chút, Trịnh Sơ Vũ tiến lên nắm chặt lấy hai bàn tay cô: "Nhưng có một chuyện, tôi vẫn hy vọng chị tin tưởng tôi! Tôi thật sự không định hại chị, hôm đó thứ tôi bảo người làm cho vào là thuốc xổ, không phải thuốc chuột. Tuy rằng tôi cảm thấy mình cũng bị hãm hại, cũng có đối tượng nghi ngờ rồi, nhưng tôi chưa có bằng chứng. Thế nên tôi cũng không thể tùy tiện gán tội cho ai khác!"



Lâm Uyển Bạch yên lặng đứng nghe.



Thật ra hôm đó lúc bị gọi giật lại trước khi về, cô đã có phần muốn tin tưởng Trịnh Sơ Vũ.



Trịnh Sơ Vũ ngước cao mặt lên, biểu cảm có phần kiêu ngạo đến bướng bỉnh: "Tôi đã làm gì tôi sẽ không bao giờ chối bay chối biến, nhưng nếu không làm thì cũng tuyệt đối không nhận. Tôi chỉ tức chị thôi, chị chạy tới mách ông ngoại tội lỗi của tôi, hại tôi bị mắng, phải cúi đầu xin lỗi chị. Tôi đơn giản chị muốn chị chịu cực một chút mà thôi!"



"Mách tội?" Lâm Uyển Bạch ngẩn người, tỏ vẻ khó hiểu: "Tôi đâu có..."



"Không phải chị nói sao?" Trịnh Sơ Vũ nghe xong cũng sững người theo.



Sau đó, cô ấy chợt tỉnh ra.



Nếu không phải Lâm Uyển Bạch mách với ông cụ Lục, vậy còn có thể là ai đây?



Cũng giống như chuyện thuốc chuột, ngoài Lục Tịnh Tuyết ra, cô ấy không nói với người thứ hai. Một suy nghĩ nào đó vụt qua trong đầu, có lẽ là Lục Tịnh Tuyết chạy đi mách. Nguyên nhân rất đơn giản, vì muốn khiến quan hệ giữa họ trở nên gay gắt hơn nữa, để cô ta đứng giữa làm ngư ông đắc lợi...



Trịnh Sơ Vũ như bừng tỉnh ngộ, bỗng chốc cảm thấy mình giống như một con ngốc, hoàn toàn để người ta lợi dụng.



Hay cho chiêu mượn dao giết người!



Ông cụ Lục cả đời này chỉ có một trai một gái, cả hai đứa con lại đều chỉ có con gái độc nhất. Lúc nhỏ, Trịnh Sơ Vũ đã lớn lên dưới cái bóng so sánh với Lục Tịnh Tuyết, dù là người thân hay người ngoài thì luôn mang hai người họ ra so bì, và phần thắng thường là Lục Tịnh Tuyết.



Trịnh Sơ Vũ tuy không thoải mái trong lòng nhưng cũng không suy nghĩ gì, chỉ nghĩ người ta là chị họ của mình. Thật ra bây giờ tỉ mỉ suy nghĩ lại thì người chị họ này đâu có tốt đẹp gì cho cam? Chỉ cần nhà họ Lục có thứ gì hay ho, xưa nay luôn là Lục Tịnh Tuyết chọn trước, rồi mới đến lượt mình.



Còn cả trong buổi tiệc rượu năm xưa nữa. Cả hai chị em họ đều chao đảo trước Hoắc Trường Uyên, cô ấy còn khờ dại nói với Lục Tịnh Tuyết, kết quả thì sao?



Sau khi nhà họ Lục và nhà họ Hoắc quyết định hôn sự, Lục Tịnh Tuyết đích thân chạy tới tìm cô, nói với cô, Hoắc Trường Uyên là vị hôn phu của cô ta, sau này cũng chỉ có thể là anh rể họ của, bảo cô ấy từ bỏ đi, nghiêm chỉnh học hành mới là chuyện quan trọng!



Trước kia không có cảm giác gì, bây giờ nghĩ lại, Trịnh Sơ Vũ chỉ cảm thấy lòng tái tê, đây chính là người chị họ của cô ấy đấy!



Nhìn thấu được sự giả tạo, Trịnh Sơ Vũ cảm thấy đầu óc không thể tỉnh táo hơn. Cô ấy nói với Lâm Uyển Bạch với thái độ quyết tâm: "Chị yên tâm, sau này tôi sẽ không quấn lấy anh Trường Uyên nữa. Tôi xin rút lại toàn bộ những lời mình nói trước kia. Tôi nén đau đớn buông tay! Tôi chỉ hy vọng chị đối xử tốt với anh Trường Uyên, cùng anh ấy hạnh phúc mãi mãi, bằng không, tôi nhất định sẽ không để chị sống yên ổn đâu!"



"Cô bỏ cuộc... thật sao?" Lâm Uyển Bạch hỏi với vẻ không chắc chắn.



"Nếu cô không tin, tôi có thể thề!" Trịnh Sơ Vũ nói dõng dạc.



Thật ra cô ấy cũng giống như Lê Giang Nam, từ buổi sáng ở khách sạn hôm ấy, trong lòng đã có suy nghĩ bỏ cuộc rồi.



Với tình hình lúc đó mà Hoắc Trường Uyên còn không buồn nhíu mày lấy một cái, hỏi cũng không hỏi, tin tưởng Lâm Uyển Bạch vô điều kiện, đủ để thấy anh yêu thảm thiết cỡ nào. Tuy rằng ngoài miệng Trịnh Sơ Vũ vẫn luôn nói không bao giờ từ bỏ, muốn giành giật Hoắc Trường Uyên về tay mình. Nhưng tự hỏi lòng mình, cho dù thật sự giật được anh, Hoắc Trường Uyên liệu có thể yêu mình đến mức ấy không?



Trịnh Sơ Vũ chẳng có sự tự tin ấy, nên đã sớm lui quân.



Thật ra đối với cô ấy mà nói, Hoắc Trường Uyên giống như một giấc mơ thiếu nữ, là sự ngưỡng mộ ngay từ lần đầu gặp mặt. Sau này có hôn ước với Lục Tịnh Tuyết, anh trở thành anh rể họ tương lai, cô ấy đành phải giấu sự tiếc nuối xuống tận đáy lòng. Nhiều năm trôi qua, nghe được tin hủy hôn ước, cô ấy lao về nước, có lẽ cũng chỉ vì quá tiếc mà thôi!



Thấy ánh mắt ngờ vực của cô, Trịnh Sơ Vũ thẳng thừng giơ tay lên cao quá đầu: "Tôi Trịnh Sơ Vũ, xin thề với trời, nếu tôi còn có suy nghĩ quá giới hạn nào với anh Trường Uyên, còn làm ra hành động nào phá hoại tình cảm hai anh chị, thì sẽ bị sét đánh chết, chết không nhắm mắt!"



"..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người.



Tuy rằng mấy lời thề độc kiểu này không thể nào ứng nghiệm, nghe cho biết vậy thôi, nhưng không ngờ cô ấy nói thề là thề thật, hơn nữa còn nói những lời trù ẻo bản thân mà không buồn chớp mắt lấy một cái, thật sự không để lại đường lùi cho mình.



Lâm Uyển Bạch vội ngăn cản khi cô ấy định giơ tay lên tiếp: "Cô đừng thề nữa, tôi tin rồi..."



"Thật chứ?" Trịnh Sơ Vũ mừng rỡ hỏi.



"Thật hơn cả vàng nữa..." Lâm Uyển Bạch bày ra vẻ mặt phục cô ấy thật.



Nghe vậy, gương mặt Trịnh Sơ Vũ mới sáng sủa hẳn lên, cười để lộ hàm răng trắng nhỏ: "Được, vậy chúng ta chuyển từ thù địch sang bạn bè!"



Lâm Uyển Bạch cúi đầu nhìn cánh tay bị ôm chặt, khó xử lắc đầu, sao có cảm giác mình giống như thuần phục được một con mèo vậy chứ...



Trịnh Sơ Vũ bỗng nhiên sát lại gần cô hơn một chút, hạ thấp giọng, thì thà thì thầm: "Nhưng mà Tiểu Bạch, cô vẫn nên cẩn thận một chút, thật ra lần này tôi về nước, là chị Tuyết gọi tôi về đấy!"



Lâm Uyển Bạch bất ngờ.



Trong lòng cô dâng lên chút lạnh lẽo, thật sự không ngờ bên trong lại có những chuyện này.



Nghĩ ra chuyện gì, cô lại nhướng mày: "Này, đại tiểu thư họ Trịnh, nói gì thì nói cô cũng nên gọi tôi một tiếng chị họ đấy!"



"Không!" Trịnh Sơ Vũ không buồn suy nghĩ, thẳng thừng từ chối, gò má hơi ửng hồng: "Tôi sẽ gọi chị là Tiểu Bạch! Ở Anh tôi không có bạn bè gì, trong nước càng không, chúng ta làm bạn thân đi!"



Bạn thân?



Dưới ánh mắt sáng rực như hai chiếc bóng đèn của cô ấy, Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười gật đầu.



Bạn bè của cô thật ra cũng không nhiều. Người bạn thân thiết nhất, Tang Hiểu Du, cũng đã đi Nam Phi. Ở Băng Thành, cô thật sự không còn bạn thân, nếu có thêm một người bạn nữa cũng là một chuyện đáng vui đáng mừng!



Đúng lúc này di động đổ chuông.



Lâm Uyển Bạch rút ra nhìn, trên màn hình hiển thị ba chữ "Hoắc Trường Uyên", có lẽ anh đã xong việc nên gọi lại cho cô. Nếu đã nói sẽ làm bạn thân, cô cũng không né tránh nữa mà bắt máy luôn: "Alô?"



Trịnh Sơ Vũ đứng bên cạnh khoác tay cô, cố tình liếc sang một bên khác.



"Em đang ra ngoài?" Hoắc Trường Uyên nghe thấy tiếng tạp âm bên phía cô.



"Vâng." Lâm Uyển Bạch đáp.



Nghe vậy, chất giọng Hoắc Trường Uyên như thấm nụ cười: "Chuẩn bị quà cho anh hả?"



Lâm UYển Bạch cố tình không trả lời mà hỏi lảng sang chuyện khác: "Ngày mai anh bay lúc mấy giờ?"



"Chuyến một rưỡi chiều, ba rưỡi chiều là hạ cánh!" Nói xong, Hoắc Trường Uyên không quên nhắc lại cô: "Đừng quên em đã hứa sẽ ra đón anh, có cả quà!"



"Được, em biết rồi!"



Lâm Uyển Bạch tức cười trả lời. Nghe thấy tiếng gọi của Giang Phóng vọng vào, cô vội nói: "Hoắc Trường Uyên, anh làm việc đi, tối nói tiếp!"



Cô ngắt điện thoại, Trịnh Sơ Vũ nãy giờ vẫn ngoảnh mặt sang bên cạnh cuối cùng cũng quay lại, hỏi cô với vẻ không hiểu: "Tiểu Bạch, ban nãy vì sao chị không nói với anh Trường Uyên chuyện mình có thai?"



Lâm Uyển Bạch chỉ cười không trả lời, đút lại di động vào túi.



"Tôi biết rồi, chị muốn tạo bất ngờ cho anh ấy đúng không?" Trịnh Sơ Vũ nhanh chóng đoán ra được, mặt chợt tái mét: "Bực thật, tôi chỉ mới quyết định từ bỏ tình cảm bảy năm cách đây hai phút, có thể đừng thể hiện tình cảm ngược tôi nhanh như vậy không!"



Lâm Uyển Bạch nói thẳng: "Sơ Vũ, nếu cô muốn làm bạn thân với tôi thì những chuyện kiểu này về sau chắc chắn còn gặp phải. Tôi khuyên cô suy nghĩ cho kỹ!"



"Tôi... nghĩ kỹ rồi! Có gì ghê gớm đâu, ngược một chút càng khỏe người!" Trịnh Sơ Vũ hừ một tiếng.



Từ trong bệnh viện đi ra, chiếc xe màu đen cũng đúng lúc đi tới.



Lâm Uyển Bạch vẫy tay ra hiệu rồi nói với Trịnh Sơ Vũ: "Xe của nhà tôi tới rồi, tôi tự về được!"



"Không được, tôi phải đưa chị về nhà an toàn, tận mắt nhìn thấy chị đi vào cửa mới yên tâm!" Nhưng Trịnh Sơ Vũ vẫn nói.



Sau đó, chưa đợi chú Lý xuống khỏi xe, cô ấy đã lao tới như tên bắn, giúp cô mở cửa sau, tiện thể chen vào ngồi luôn.



Lâm Uyển Bạch thấy Trịnh Sơ Vũ cũng đi một mình, bèn bảo chú Lý lát nữa vất vả đi thêm một chuyến.



Về tới nhà, cô xuống xe, đi tới cửa nhà quay đầu lại vẫn còn nhìn thấy Trịnh Sơ Vũ rướn hẳn nửa người ra ngoài vẫy tay với mình. Cô phì cười, quả thật nói được làm được, nhìn thấy cô đi vào nhà mới thôi.



Buổi tối, Lâm Uyển Bạch ngủ một giấc rất ngon, hôm sau tinh thần phơi phới.



Vì chờ đợi việc chia sẻ tin tốt lành cho anh, tâm trạng cô rất vui vẻ, cả sáng cứ ngâm nga hát.



Ăn cơm chưa xong, cô gọi bánh bao nhỏ đang ngồi xếp Lego đi lên gác, mẹ con thay quần áo đi ra ngoài, xuất phát tới sân bay đón người nào đó đi công tác về.



Lâm Uyển Bạch nhẩm tính chuẩn xác thời gian, vậy mà tới đó vẫn phải đợi hơn hai mươi phút. Không lâu sau khi loa phát thanh thông báo tin tức về chuyến bay, từ cửa ra vào đã nhìn thấy một người mặc áo vest đen cao lớn bước ra.



Giữa đám đông, anh thật là nổi bật.



Chiều cao của Hoắc Trường Uyên dù ở phương Bắc cũng là nội trổi, dáng người thẳng tắp, nhìn một cái là thấy ngay.



"Ở đây!" Lâm Uyển Bạch sợ anh không thấy mình, bèn giơ tay lên vẫy.



Thật ra không cần cô vẫy tay, giống như cô, anh vừa bước ra cũng đã phát hiện cô giữa đám đông.



Không đợi Giang Phóng kéo hành lý đi phía sau, anh sải rộng bước chân đi tới trước mặt cô: "Chuyến bay trễ một chút, đợi lâu rồi phải không?"



"Không, cũng không lâu lắm, mới hơn hai mươi phút!" Lâm Uyển Bạch lắc đầu.



"Papa~" Bánh bao nhỏ cất giọng non nớt.



"Ừm." Hoắc Trường Uyên nhìn nhanh con trai một cái.



Họ đứng ở lối ra, người qua người lại. Lâm Uyển Bạch khoác tay anh và nói: "Chúng ta lên xe rồi nói, chú Lý đang đỗ xe đợi ngoài bãi!"



Khi đi vào trong trung tâm, gặp đúng giờ cao điểm, chiếc xe đi rất chậm.



Cả gia đình ba người ngồi ở hàng ghế sau, Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu quan sát sắc mặt Hoắc Trường Uyên.



Từ lúc lên xe tới giờ, nét mặt của anh đã không dễ coi. Sau khi lên xe, có lẽ đợi rất lâu không thấy cô có động thái gì, càng không có cái gọi là quà, thật sự chỉ dẫn con trai ra đón, mong chờ bao ngày của anh bị hụt hẫng, tâm trạng bỗng dưng bực dọc hơn.



Khi họ về tới nhà, mặt trời đã lặn. Giang Phóng đã xuống xe giữa đường. Sau khi dừng lại, chiếc xe đánh lái đi vào sân.



Thay giày xong, Lâm Uyển Bạch nói với thím Lý đi ra đón vài câu, rồi quay đầu nhẹ nhàng kéo cánh tay anh: "Chắc là trưa nay anh chưa ăn gì phải không? Đói chưa, anh lên gác thay quần áo đi, xong rồi chúng ta ăn cơm! Lát nữa chú Lý và thím Lý cũng ăn cùng, tổ chức cho anh một sinh nhật náo nhiệt. Thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, còn xào hai món nữa. Em còn làm một chiếc bánh gato cho anh nữa!"



Hoắc Trường Uyên không buồn mấp máy môi, chỉ bật ra một tiếng "Ừm" từ trong khoang mũi.



Nhìn thấy anh mặt rầu rĩ, Lâm Uyển Bạch cố gắng nhịn để không cười thành tiếng, rồi cùng thím Lý đi vào bếp.



Cùng chú thím Lý, họ ngồi quây quần bên bàn ăn, cộng thêm bàn ăn phong phú nhiều món khiến bầu không khí càng thêm ấm áp. Ở giữa đặt một chiếc bánh gato hoa quả, nến được cắm bên trên, ánh sáng lập lòe.



Sau khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc, hai người họ trở về phòng ngủ.



Hoắc Trường Uyên đi công tác vài hôm, ngoài bụi bặm ra, khắp người còn toát lên một sự mỏi mệt. Dưới ánh đèn, anh thẳng thừng cởi áo phông trước mặt cô: "Anh đi tắm cái!"



"Ừm!" Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn gật đầu.



Cô nhìn theo bóng anh mặc độc chiếc quần dài đi vào trong phòng tắm, cơ bắp cuồn cuộn, vừa đóng cửa vào tiếng nước đã ồ ồ chảy.



Chỉ cần hứng thú của Hoắc Trường Uyên xuất hiện là anh sẽ đòi tắm uyên ương. Còn đa phần anh sẽ vào tắm trước. Không vì lý do nào khác, chỉ vì anh muốn tới khi cô vào, phòng tắm vẫn còn hơi nóng.



Anh là một người đàn ông như vậy, có thể rất ít khi nói lời tình cảm, thậm chí những lúc ngang ngạnh chiếm phần nhiều, nhưng anh sẽ hành động.



Lâm Uyển Bạch luôn cảm nhận được sự ngọt ngào trong lòng, cúi đầu xoa lên cái bụng nhỏ, nụ cười càng thêm đậm.



Mười phút sau, Hoắc Trường Uyên quấn khăn tắm đi ra, thấy cô ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt cử động theo bước chân của anh, nhìn anh chằm chằm không rời, cũng không hề có ý đứng lên đi tắm.



Khi anh đi qua, Lâm Uyển Bạch rướn môi cười với anh: "Hoắc Trường Uyên, chúc mừng sinh nhật!"



Thật ra cô rất muốn đợi tới đúng nửa đêm, gọi điện thoại giật cơ hội là người đầu tiên nói với anh câu này. Nhưng biết mình có thai, cô không dám thức quá khuya. Một là vì cô cũng không thức nổi, hai là sợ không tốt cho con.



"Ừm, lúc ăn cơm em đã nói rồi." Hoắc Trường Uyên đang lau tóc, tay không dừng lại, hậm hực nói một câu.



Thấy vẻ mặt khó ưa của anh, Lâm Uyển Bạch không chút bất ngờ. Cô rướn người kéo một cánh tay còn lại của anh, vén áo ngủ lên, đặt tay anh vào bụng mình, dụ dỗ: "Anh sờ đi!"



Nghe thấy vậy, Hoắc Trường Uyên cũng buông bàn tay đang lau tóc xuống.



Sau khi tiện tay vứt khăn sang bên cạnh, anh nhào tới như một con soi, những tưởng cô chủ động mời gọi mình.



Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu né tránh, đồng thời giơ tay che miệng: "Em không có ý đó!"



"Vậy là ý gì?" Hoắc Trường Uyên phả hơi thở vào tai cô.



Anh cũng sốt ruột rồi.



Lâm Uyển Bạch né trái né phải, nói với cảm giác câm nín: "Em bảo anh chạm vào, không phải bảo anh động chạm kiểu đó!"



"Anh biết em thích kiểu đó mà!" Ánh mắt Hoắc Trường Uyên nhuộm đầy ý tứ xấu xa, trông cực kỳ yêu nghiệt.



Lâm Uyển Bạch đẩy anh, cảm giác cả người anh đang toát ra một nguồn sức mạnh chỉ chực bộc phát, hoàn toàn không thể cản nổi. Thấy không ổn, cô không vòng vo nữa mà nói thẳng: "Em có món quà muốn tặng cho anh!"



Lần này Hoắc Trường Uyên dừng lại, nét mặt cứ gọi là hớn hở: "Em chuẩn bị quà cho anh?"



Ăn cơm xong, thấy cô về phòng cũng không tỏ thái độ gì, anh thật sự đã nghĩ cô không có quà gì cho mình, trong lòng rất hụt hẫng. Nhưng nghĩ bụng cô đã đích thân làm bánh gato cũng coi như mãn nguyện, bây giờ hoàn toàn là bất ngờ.



Có điều anh làm sao biết, bất ngờ lớn hơn nữa còn ở phía sau.



"Sao em dám không chuẩn bị!" Lâm Uyển Bạch hờn dỗi nói một câu.



Từ lúc đón anh ở sân bay, cảm xúc ai oán của anh vẫn bám riết như hình với bóng.



Cuối cùng cũng thoát được khỏi người anh, Lâm Uyển Bạch ngồi dậy, nhặt quần áo ngủ ở cuối giường lên, vội vàng mặc vào, sau đó rướn người mở ngăn kéo đầu giường, lấy phong bì cô cất trong đó ra.



Hoắc Trường Uyên đón lấy, lòng đầy kỳ vọng: "Đây là thứ gì?"



"Anh mở ra xem đi!" Lâm Uyển Bạch nói đầy bí nẩ, nụ cười trên gương mặt khó mà giấu nổi.



Theo lời cô nói, Hoắc Trường Uyên mở phong bì, có mấy tờ giấy rơi từ trong ra. Anh lật xem, hình như là giấy xét nghiệm, bên trên toàn là mấy thuật ngữ y học, bao gồm một vài con số.



Những kiến thức về y học anh cũng là tay mơ. Nhưng lần hiểu lầm dạo trước, anh có cùng cô đi kiểm tra, thế nên có thể đọc hiểu những thông tin trên này, nhất là nồng độ hCG đạt tới 1000ml.



Điều này có nghĩa là gì...



Cả người Hoắc Trường Uyên bỗng chốc cứng đờ như bị bắn trúng.



Thời gian như ngừng lại, Hoắc Trường Uyên vẫn cầm nguyên tờ giấy xét nghiệm, mắt không chớp lấy một lần, chỉ có đôi đồng tử đang mở ra vô hạn.



Lâm Uyển Bạch biết anh sẽ hiểu. Cô chạm nhẹ lên tay anh, cuối cùng cũng có thể bộc lộ hết mọi hưng phấn và vui mừng của mình: "Không sao, Hoắc Trường Uyên, em có thai rồi!"



"Uyển Uyển, em không chọc anh chứ, thật sự có thai rồi?" Hoắc Trường Uyên hỏi rành mạch từng câu từng chữ, giống như sợ cô đang đùa giỡn với mình.



Lâm Uyển Bạch phì cười, giấy xét nghiệm do bệnh viện cung cấp, sao có thể là giả chứ!



Nhớ lại thì ra tối qua lúc ở trước mặt bác sỹ, trông mình cũng khờ khạo như vậy, cô lặp lại lời của bác sỹ: "Phải! Hoàn toàn chính xác!"



Hỏi xong câu này, Hoắc Trường Uyên không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm tờ giấy xét nghiệm, hơn nữa còn quan sát chăm chú cái bụng của cô qua lớp áo ngủ.



Điệu bộ đó giống như chỉ hận mình không thể có một đôi mắt tinh như tia X, nhìn xuyên thấu luôn.



Lâm Uyển Bạch giơ tay khuơ khuơ trước mặt anh: "Anh bị ngốc hả?"



"Anh không ngốc, chỉ đang cố tiêu hóa tin này!" Hoắc Trường Uyên nắm chặt tay cô, ánh mắt hơi mơ màng.



Lâm Uyển Bạch cầm tờ xét nghiệm bên dưới lên: "Anh xem, bên dưới còn có hình ảnh siêu âm. Chấm đen nhỏ xíu trên này chính là con của chúng ta! Bác sỹ nói, bây giờ bào thai mới chỉ có 0.4cm, vừa xong giai đoạn cấy ghép, khoang màng ối vừa hình thành, thể tích rất nhỏ. Lâu dần là có thể nhìn thấy túi thai và cực của thai nhi..."



Hoắc Trường Uyên khẽ "ừm" một tiếng rất khàn, gương mặt chỉ toàn sự chân thành.



Trong ảnh chỉ có một cái bóng rất tối và rất mờ, không phải bác sỹ chuyên nghiệp sẽ chẳng thể nhìn ra hình dáng của con. Nhưng đôi mắt Hoắc Trường Uyên lại rất tập trung, còn nghiêm túc và tỉ mỉ hơn bất kỳ lần đọc hợp đồng nào khi làm việc.



Lâm Uyển Bạch vùi đầu cọ cọ vào lòng anh: "Hoắc Trường Uyên, chúc mừng anh, anh lại sắp làm bố rồi!"



Hoắc Trường Uyên ôm chặt lấy cô như một bảo bối, nói một tiếng: "Uyển Uyển, cảm ơn em!"



"Em phát hiện ra khi nào vậy?"



"Hôm qua, nói chính xác là hôm kia, lúc nói chuyện điện thoại với anh xong. Thím Lý vô tình nhắc tới bà dì, em mới chợt nhớ ra tháng này chưa đến, bèn ra hiệu thuốc mua que thử thai, kiểm tra thấy hai vạch đỏ mới tới bệnh viện, xác định quả thật đã có thai!" Lâm Uyển Bạch trả lời.



Hoắc Trường Uyên nghe xong bèn véo mạnh má cô: "Đồ xấu xa, hôm qua lúc gọi điện thoại sao không nói cho anh biết?"



"Chẳng phải muốn tạo bất ngờ cho anh sao!" Lâm Uyển Bạch đau đớn, cười tít mắt hỏi: "Sao hả, Hoắc Trường Uyên, tặng anh món quà sinh nhật này, anh thích không? Vui không?"



"Thích lắm, vui lắm!" Hoắc Trường Uyên gật đầu rất nghiêm túc, cực kỳ vui. Cảm giác như có một miếng bánh to bỗng dưng rơi từ trên trời xuống và anh nhặt được vậy. Niềm vui này không biết phải hình dung thế nào, đây chắc chắn là món quà tuyệt vời nhất, cả đời khó quên!



"Em cũng vui lắm!" Lâm Uyển Bạch xấu hổ cắn môi, chớp chớp mắt, không quên chia sẻ cho anh một tin xấu: "À, nhưng lần này anh lại phải buồn bực rồi. Còn lâu hơn thời gian chờ hậu phẫu lần trước, chí ít phải ba tháng tuyệt đối không được làm chuyện đó! Hôm qua em đi kiểm tra, bác sỹ đã dặn đi dặn lại, hôm nay vừa tròn năm tuần!"



"Yên tâm, anh biết!" Hoắc Trường Uyên mỉm cười.



So với việc có được con gái, làm hòa thượng đâu có buồn bực?



Thôi được rồi, đúng là có hơi buồn chút xíu.



Hoắc Trường Uyên đừng lên khỏi giường, thậm chí suýt vấp vì chính đôi chân của mình. Sau khi đứng vững, anh nhìn thấy cô cười đến giật giật khóe miệng, nét mặt cũng hơi ngượng ngập.



Anh vòng qua, bế cô lên, đặt nằm thẳng xuống giường thật nhẹ nhàng, sau đó cẩn thận ôm vào lòng.



Lâm Uyển Bạch nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của anh cũng cảm thấy có thể anh sẽ hưng phấn mất ngủ cả đêm. Cô lật người, bất giác ngẩng mặt lên hỏi: "Hoắc Trường Uyên, vừa rồi anh đã ước điều gì thế?"



"Ước ba điều." Hoắc Trường Uyên rướn môi.



"Ba điều? Làm gì có ai tham lam như anh chứ!" Lâm Uyển Bạch khẽ kêu lên, rồi lại tò mò: "Mà là gì vậy?"



"Điều thứ nhất là bình an, sức khỏe; Điều thứ hai là thêm một cô con gái." Nói đến đây, Hoắc Trường Uyên giơ tay đặt lên cái bụng nhỏ của cô. Cho dù bây giờ chưa hề cảm nhận được điều gì, nhưng anh vẫn có cảm giác một sinh mạng đang sinh sôi dưới bàn tay mình.



Lâm Uyển Bạch gạn hỏi: "Còn điều thứ ba thì sao?"



Hoắc Trường Uyên cúi xuống, hôn lên khóe miệng cô: "Cùng em sống đến bạc đầu."



Lâm Uyển Bạch bất giác nhắm mắt lại, gương mặt dần dần đỏ hồng lên. Cô nhanh chóng kêu khẽ, bịt miệng anh lo lắng: "Ấy, không thể nói ra, nói ra sẽ không linh đâu!"



Hết chương 327

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK